Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 398: Ám dạ u ảnh (2)




Thủ hộ sơn môn có chín đệ tử Cự Linh Môn, trong đó tám người là Tiên Thiên cảnh sơ kỳ, chỉ có người nói chuyện là Tiên Thiên cảnh trung kỳ, có tu vi tứ trọng, là người đứng đầu trong chín người.

Hắn gọi một đệ tử Cự Linh Môn lại, nói có khách quý Thiên Tinh các tới chơi, bảo đệ tử này chạy đi báo cáo cho tông chủ Cự Linh Môn, bản thân mình thì mang theo Huyền Thiên và ba người đi dọc theo đường lớn của Cự Linh Môn.

Tiểu Hổ vừa hạ xuống đất đã biên nhỏ lại như con mèo, ngồi ở trên vai Huyền Thiên.

Ngọn núi chính của Cự Linh Môn nằm ở ba ngọn núi phía sau, Huyền Thiên, Vệ Song Lâm, Bặc Hi Trí ba người đi theo đệ tử thủ hộ Cự Linh Môn, hai người đi qua hai ngọn núi thì có hơn mười người đang vội vàng chạy tới.

Người tới đều có tu vi Tiên Thiên cảnh hậu kỳ, nhất là phía người ở phía trước có tu vi Tiên Thiên cảnh thập trọng, lộ ra khí tức chân nguyên của cường giả Địa giai cảnh, đã đạt tới nửa bước chân nguyên.

Võ giả nửa bước chân nguyên này chừng ba mươi sáu tuổi, thân cao chừng hai mét, nhìn qua bọn người Huyền Thiên ở xa xa, cũng đã ôm quyền lớn tiếng nói:

- Sớm nghe nói về sứ giả Thiên Tinh các giá lâm Ngạo Châu, lại đặc thu ba mươi đệ tử, hiện tại có đệ tử Thiên Tinh các giá lâm bổn tông, xem ra hai vị đều là tinh anh lọt vào ba mươi danh ngạch, thật sự là đáng mừng, tại hạ Hô Duyên Báo môn chủ Cự Linh Môn môn, đệ tử Thiên Tinh các đường xa mà đến, không nghênh tiếp từ xa, thật thất lễ.

Huyền Thiên nói:

- Việc này tới vội vàng, chưa có bái thiếp, Hô Duyên môn chủ thỉnh chớ trách tội.

Hô Duyên Báo cười ha hả, nói:

- Không dám không dám, đệ tử Thiên Tinh các giá lâm, làm vẻ vang cho tông môn kẻ hèn này, đây là vinh hạnh của bổn tông, vui mừng còn không kịp, tại sao lại trách tội, ha ha ha...

Khi đang nói chuyện song phương đã đến gần, tất cả đều dừng bước, Hô Duyên Báo bàn tay vung lên, hơn mười trưởng lão nội môn Tiên Thiên cảnh hậu kỳ ở phía sau ôm quyền nói:

- Cung nghênh đệ tử Thiên Tinh các!

Huyền Thiên Đạo:

- Thỉnh chớ đa lễ.

Hô Duyên Báo nói:

- Thỉnh đệ tử Thiên Tinh di giá tới Cự Linh Điện, bổn môn đã thiết yến hội trong đại điện, thỉnh các vị hãnh diện.

- Cái này...

Huyền Thiên cự tuyệt nói:

- Chúng ta tới đây chính là hỏi thăm Hô Duyên môn chủ chút chuyện, không cần khách khí như thế.

Vệ Song Lâm ở bên cạnh lúc này lại mở miệng:

- Hắc hắc, vừa ăn vừa nói chuyện, cũng giống như vậy.

Hô Duyên Báo nhìn qua Vệ Song Lâm, nghiêng người chỉ vào đại lộ, nói:

- Thiếu hiệp quả nhiên là sảng khoái, mời bên này!

Hô Duyên Báo dẫn đường, Huyền Thiên, Vệ Song Lâm hai người đồng hành, Bặc Hi Trí đi sau lưng, tiếp theo là trưởng lão nội môn Cự Linh Môn, một đoàn người đi ở phía trước, thẳng đến Cự Linh Điện.

Trên đường mấy người nói chuyện lẫn nhau, Hô Duyên Báo biết rõ tên Hoàng Thiên, Vệ Song Lâm và thân phận của Bặc Hi Trí, thấy Bặc Hi Trí là cường giả Địa giai cảnh nhị trọng, cũng chỉ là tùy tùng, biết rõ thân phận hai người này không phải chuyện đùa, so về với môn chủ như hắn còn cao hơn nhiều, vội vàng phái người tiến về hậu sơn, thỉnh cường giả Địa giai cảnh là thái thượng trưởng lão tới đây.

Huyền Thiên lúc này cảm nhận tầm quan trọng của thân phận, nếu không có treo tên tuổi đệ tử Thiên Tinh các, cho dù là thiên tài yêu nghiệt, Hô Duyên Báo với tư cách môn chủ tông môn lục phẩm, quyết không bao giờ chiêu đãi hai người.

Tiến vào Cự Linh Điện, Huyền Thiên, Vệ Song Lâm, Bặc Hi Trí theo thứ tự ngồi ở vị trí khách quý, Hô Duyên Báo cũng không có ngồi trên vị trí tông chủ, mà là ngồi đối diện ba người, dưới tay ngồi mấy tên trung niên hoặc lão giả Tiên Thiên cảnh cửu trọng, đều là thủ tọa các đường, trưởng lão nội môn và các đệ tử không tiện đi vào..

Mấy người ngồi vào chỗ của mình, Hô Duyên Báo nói:

- Mấy vị đợi chút, thái thượng trưởng lão của bổn tông rất nhanh đi ra.

Một lão giả hơn lục tuần từ trong đại điện đi tới, đầu tóc hơi bạc, trên mặt hiển thị rõ tang thương, nhưng ngẩng đầu mà bước, thân hình cao lớn, khí thế siêu nhân, so với môn chủ Cự Linh Môn Hô Duyên Báo còn cao hơn nhiều.

Khí tức lộ ra ngoài, là cường giả Địa giai cảnh nhị trọng đỉnh phong.

Mà lão giả lục tuần này bước vào Cự Linh Điện liền cười cười, nói:

- Lão hủ vừa vừa nhận được tin tức, nhanh chóng chạy tới nơi này, làm cho mấy vị khách quý đợi lâu, thất kính thất kính!

Huyền Thiên nói:

- Không sao, chúng ta vừa mới tới, tiền bối là?

Cự Linh Môn tổng cộng có ba thái thượng trưởng lão, theo thứ tự là Hô Duyên Bác, Địch Liệt Viêm, Mã Văn Hổ, hai người đầu là Địa giai cảnh nhị trọng, đằng sau là Địa giai cảnh nhất trọng, tình huống cũng tương tự như Lăng Vân Tông.

- Lão hủ Địch Liệt Viêm!

Địch Liệt Viêm trực tiếp ngồi ở phía trước, đi thẳng đến vị trí tông chủ ngồi xuống, bưng một chén rượu trên bàn lên, nói:

- Mấy vị khách quý đường xa mà đến, lão hủ mời mọi người ba chén.

Nói xong, liền uống một hơi cạn sạch.

Bọn người Huyền Thiên thấy hắn hào sảng, cùng uống với hắn.

Địch Liệt Viêm uống xong một ly, liền rót đầy, lại uống một hơi cạn sạch, uống liền ba chén, Huyền Thiên, Vệ Song Lâm, Bặc Hi Trí cũng uống ba chén.

Sau ba chén rượu thì môn chủ Cự Linh Môn vỗ tay một cái, một tràng âm nhạc nổi lên, một đội thiếu nữ mặc váy lụa dài tiến vào, cùng nối đuôi nhau đi, tiến vào đại điện liền nhảy múa.

Những thiếu nữ này nhỏ nhất mười sáu mười bảy tuôi, lớn tuổi nhất chỉ hai mươi, một thân cao gầy, khuôn mặt duyên dáng, đều là tiểu mỹ nữ trăm dặm có một, cả đội có hai mươi bốn người, cùng múa với nhau, dáng người uyển chuyển mỗi vẻ khác nhau, đẹp không sao tả xiết, làm cho người ta xem xét cũng phải nhìn vài lần.

Khi giai điệu âm nhạc vang lên, những thiếu nữ xinh đẹp này thỏa thích vặn vẹo thân thể mềm mại, dung nhan sáng lạn, rung ngực lắc mông, làm ra đủ loại động tác khiêu khích.

Nhưng qua một lát Huyền Thiên nhìn qua Vệ Song Lâm cùng Bặc Hi Trí, chỉ thấy ánh mắt hai người lóe sáng, nhìn qua những thiếu nữ xinh đẹp này, trong ánh mắt lộ vẻ dục niệm, làm gì còn dáng vẻ nói chuyện Luyện Huyết Tà Giáo?

Tuy nói thực lực càng mạnh dục niệm càng mạnh, Huyền Thiên lĩnh ngộ kiếm ý tam giai, đồng thời có dục niệm vượt xa người bình thường, nhưng hắn vẫn dùng kiếm ý chém tan những ý niệm xằng bậy này, cẩn thủ bản tâm, không bị ngoại vật ảnh hưởng.

Thấy bộ dáng của Vệ Song Lâm cùng Bặc Hi Trí, trong nội tâm Huyền Thiên cảm thấy không ổn, thầm nghĩ Cự Linh Môn biết rõ bọn họ đi tới chỗ này cần làm chuyện gì, nhưng lại đang kéo dài, hao hết tâm tư để nịnh nọt bọn họ, thật sự là có chút quá mức, cơ hồ tới tình trạng vô sự hiến ân cần. (Nguyên câu là: vô sự hiến ân cần, không gian cũng là tặc)

Huyền Thiên âm thầm lưu tâm.

Âm nhạc vang lên, kỹ thuật nhảy bồng bềnh, lúc này xác thật không phải lúc nói chuyện tốt, Huyền Thiên tuân thủ bản tâm, tự nhiên nhìn qua kỹ thuật nhảy của đám nữ xinh đẹp kỹ này, thỉnh thoảng nhìn qua dò xét người của Cự Linh Môn, thấy bọn họ cũng đang híp mắt nhìn chằm chằm vào những thiếu nữ này, dường như không có vấn đề gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.