Huyền Thiên nghi hoặc nhìn Lâm Đông, nói:
- Tại sao ta ở chỗ này?
Lâm Đông nói:
- Hoàng sư huynh, tối hôm qua huynh hôn mê trong hàn đàm phía sau núi, chấp sự đi tuần buổi tối thấy huynh không quay về, hỏi Hoàng Thạch mới biết huynh luyện kiếm ở Ẩn Kiếm Đàm tại hậu sơn, cho nên chấp sự đi tuần cứu huynh trở về.
- Phía sau núi? Ẩn Kiếm Đàm?
Trong nội tâm Huyền Thiên lúc này nhớ lại chuyện hôm qua, hắn lẻn vào đáy đầm bị kiếm ảnh đâm trúng.
Kết quả. . .
Kiếm ảnh chui vào mi tâm của hắn, tuôn ra đại lượng nguyên khí, làm tu vi của hắn bạo tăng, liên tục tăng lên hai cảnh giới, bước vào võ giả lục trọng cảnh.
- Cái này... Rốt cuộc là giấc mông Nam Kha hay là sự thật?
Trong nội tâm Huyền Thiên kinh ngạc không thôi.
Muốn quang sát trong mi tâm có phải có tiểu kiếm hay không, nhưng Huyền Thiên cho dù làm thế nào cũng không đạt được hiệu quả nội thị như hôm qua, nhìn thấy không gian trong mi tâm.
Không cách nào quan sát không gian mi tâm, Huyền Thiên chỉ có thể đủ thông qua tu vi mà phán đoán, tối hôm qua đã xảy ra tất cả có phải sự thật hay không.
Vừa vận khí thì nội tâm của Huyền Thiên vui vẻ.
Võ giả lục trọng cảnh!
Thật sự bước vào võ giả lục trọng cảnh!
Tối hôm qua đã xảy ra tất cả đúng là tồn tại, cũng không phải là cảnh trong mơ.
Nói như vậy tiểu kiếm trong không gian mi tâm cũng tồn tại thật sự, mà tiểu kiếm kia rốt cuộc là " thứ đồ vật " gì? Lại có thể tiến vào mi tâm của hắn?
Huyền Thiên không giải thích được, tại Thần Châu, cho dù là bảo kiếm Thiên giai cũng không có nghe nói qua có thể dung nhập vào mi tâm nha.
Trong nội tâm mặc dù vui mừng, trên mặt Huyền Thiên lại không biểu lộ ra chút nào, hắn biết rõ, đây tuyệt đối là sự việc trọng đại, bộc lộ ra với hắn không có lợi.
Nhanh chóng điều chỉnh vui vẻ trong lòng, Huyền Thiên nói:
- Làm sao ngươi biết thủy đàm phía sau núi là " Ẩn Kiếm Đàm "?
Huyền Thiên tiến vào Thiên Kiếm Tông đã hơn ba năm, so với Lâm Đông còn sớm hơn một năm, tự hỏi thứ hắn biết rõ phải nhiều hơn Lâm Đông a.
Nhưng Huyền Thiên cũng nghe nói hàn đàm sau núi rất nổi danh a, Lâm Đông biết được mới kỳ quái.
Lâm Đông nói:
- Là chấp sự tối qua cứu huynh về nói ra, hắn nói cái đầm nước này mỗi đêm trăng rằm tháng tám sẽ xuất hiện một thanh kiếm ảnh, nhưng mà người nào xuống dưới xem xét không tìm được cái gì, cho nên gọi là " Ẩn Kiếm Đàm ", vài chục năm trước bọn họ tiến vào Thiên Kiếm Tông đã có, ngay cả trưởng lão, chưởng môn trong tông cũng đã điều tra qua rồi, đều không có phát hiện cái gì, hiện tượng này trước kia rất oanh động, về sau bởi vì " Ẩn Kiếm Đàm " không tìm được cái gì nên người ta quên đi.
Mấy năm trước vào ngày rằm tháng tám, Huyền Thiên không có Ẩn Kiếm Đàm, năm nay lần đầu tiên trăng rằm tháng tám mới đi tới.
- Người khác xuống dưới đều không tìm được thanh kiếm, mà ta thì lại nhìn thấy, hơn nữa kiếm kia còn chạy vào mi tâm của ta, chẳng lẽ ta cùng người khác có gì đặc biệt hơn sao?
Huyền Thiên hơi suy nghĩ, trong nội tâm khẽ động, thầm nghĩ: Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn
- Đúng, ta dung hợp linh hồn hai đời, tinh thần lực vượt xa những người khác, tinh thần lực chính là trời sinh, cho dù Thiên giai công pháp cũng không tu luyện tinh thần lực được, có lẽ chính là tinh thần lực cường đại của ta mới có thể dung nạp được thanh kiếm đó?
- Thanh tiểu kiếm trắng tinh đó lúc tiến vào mi tâm của ta, làm cho tu vi của ta tăng lên hai cảnh giới, nhất định là bảo vật không tầm thường, không biết tu luyện sau này của ta có thể bảo trì tốc độ như vậy hay không? Huyền Ky, Âm Cơ... Các ngươi là đôi cẩu nam nữ, không bao lâu sau ta sẽ tính nợ với các ngươi, mối thù ngày xưa ta sẽ trả lại gấp mười lần.
Giờ khắc này, trong nội tâm Huyền Thiên tràn ngập lực lượng.
- Kiếm Như Phong Khởi...
- Phong Động Kiếm Tùy...
- Truy Phong Nhất Kiếm...
...
Ngọn núi phía sau Thiên Kiếm Tông, Huyền Thiên đang luyện kiếm tới đỏ mắt.
Từ khi trải qua kỳ ngộ ở " Ẩn Kiếm Đàm " lần trước thì Huyền Thiên không chỉ tăng lên hai cảnh giới, thực lực tăng trưởng và lĩnh ngộ kiếm pháp cũng đạt tới trình độ không tưởng tượng nổi.
Nếu như nói tu luyện kiếm pháp chia làm mười tầng: kiếm pháp sơ học, sơ khuy môn kính, tiểu hữu sở thành, bình bộ thanh vân, tâm hữu sở ngộ, đại hữu sở hoạch, đăng đường nhập thất, lô hỏa thuần thanh, đăng phong tạo cực, xuất thần nhập hóa.
Như vậy, cấp độ trước kia của Huyền Thiên ước chừng ở tầng sáu " đại hữu sở hoạch ", mà bây giờ, chính là tầng mười " xuất thần nhập hóa ".
Cảm giác của Huyền Thiên chính là kiếm như cánh tay của hắn, giống như một bộ phận thân thể.
- Có thể la vì thanh tiểu kiếm trong mi tâm của ta, cảm giác của ta với kiếm không chỉ linh mẫn hơn mười lần, mà là sử dụng như cánh tay của mình vậy, đối với lĩnh ngộ kiếm thuật cũng đề cao không chỉ gấp mười lần.
- Hô...
Huyền Thiên một kiếm quét ngang, tiếng xé gió vang lên, một gốc cây Sam cao lớn trước mặt xa hơn mười thước đứt đoạn, nửa khúc trên ngã xuống, nện lên mặt đất.
- Xuyyyyyy...
Huyền Thiên thu kiếm lại, hai ngón tay cùng ép vào trước ngực, dồn khí vào đan điền, lúc này thở ra một hơi.
Điều chỉnh khí tức xong, ánh mắt của Huyền Thiên nhìn qua gốc cây sam cao lớn bị chém đứt đoạn kia.
Đi từ từ vài bước Huyền Thiên tới gần gốc cây sam bị gãy, bàn tay vuốt lên thì cảm thấy nơi bị chém bóng loáng như gương, khóe môi nở nụ cười vui vẻ.
- Kiếm khí, chỉ có võ giả thất trọng mới có kiếm khí, ta mới võ giả lục trọng cảnh đã có thể phát ra, cách xa mười bước kiếm khí có thể chém đứt một cây sam thô to, kiếm khí của ta ít nhất có thể truyền ra xa hai mươi bước.
- Phát ra kiếm khí là tiêu chí của võ giả thất trọng, nhưng mà tu vi võ giả thất trọng cảnh phát ra kiếm khí xa nhất cũng chỉ có thể duy trì trong mười bước, bổ ra hai mươi bước chính là tiêu chí của võ giả bát trọng, mới có thể đạt tới.
- Kiếm ảnh trong" Ẩn Kiếm Đàm " rốt cuộc là vật gì? Không chỉ làm tu vi của ta bạo tăng hai cảnh giới, hơn nữa thực lực cũng bạo tăng, cơ hồ có thể so sánh với võ giả bát trọng.
- Hơn nữa làm cho ta lĩnh ngộ với Truy Phong Kiếm Pháp đạt tới cảnh giới cực hạn, quả thực là xuất thần nhập hóa, Hoàng giai trung phẩm kiếm kỹ này không kém hơn Hoàng giai thượng phẩm kiếm kỹ, lại phát ra kiếm khí công kích.
Huyền Thiên vuốt mi tâm, chậm rãi văn vê một cái, tự nhủ nói ra, trong thanh âm tràn đầy kinh hỉ.