Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 690: Địa giai lục trọng (4)




Thanh âm Huyền Thiên vi kinh, từng chữ từng chữ nói thầm thì, từ một chút ít lời nói ở nơi này thì cũng không khó đoán được những chữ khắc này chính là do một trong Cửu đại vương giả thời thượng cổ, Bất Tử Vương thần kỳ nhất lưu lại.

Chỉ có điều thời điểm Bất Tử Vương lưu lại những chữ khắc này thì không phải là vương giả vô thượng, hơn nữa chính lại bị kiếm trận sư đuổi giết.

Xem ra thì Bất Tử Vương bị đuổi giết nên vô cùng căm tức, kiếm trận sư đuổi giết hắn thực lực vô cùng khủng bố, trình độ về trận pháp của Bất Tử Vương vô cùng cao, dùng những phiến thạch phong ở đây tạo thành trận pháp để đối kháng với kiếm trận.

Từ một chút ít vết kiếm trên đỉnh thạch mà thấy thì trận chiến này vô cùng hung hiểm, lực công kích của kiếm trận sư kia vô cùng cường đại, trên đỉnh mỗi một tòa thạch đều có hơn mười vết kiếm, chỉ kém là không có hủy diệt trận pháp này.

- Ta thế mà lại thấy được dấu chân của Tần Hoàng cổ đế Bất Tử Vương!

Trong lòng Huyền Thiên khẽ thờ dài, sắc mặt lập tức đột nhiên biến đổi, thầm nghĩ trong lòng, lần lượt các truyền thừa của Kim Cương Vương, Vạn Hóa Vương, Địa Linh Vương, Mộc Kiếm Vương xuất thế, đều có cùng một đặc điểm là cần phải xuất hiện di vật bọn họ đã từng lưu lại hoặc là dấu chân bọn họ đi qua, chẳng lẽ truyền thừa của Bất Tử Vương cũng muốn xuất thế rồi sao?

Vạn Hóa Vương, Âm Minh Vương, Mộc Kiếm Vương, Thủy Long Vương, Thiên Hỏa Vương, Địa Linh Vương, Trường Sinh Vương, Bất Tử Vương!

Bất Tử Vương trong Cửu đại vương giả hậu thượng cổ là một vị võ giả quen thuộc nhất Thần Châu, bởi vì thời đại của Bất Tử Vương là gần hiện tại nhất, là vương giả vô thượng ngàn năm trước, Thần Châu đại địa có vô số truyền thuyết về Bất Tử Vương, cũng biết hắn mười lăm tuổi mới bước vào võ đạo nhưng chưa đến ba mươi tuổi liền trở thành vương giả vô thượng, đã từng bị kiếm trận sư của cả Thần Châu đại địa đuổi giết, về sau giận dữ nên diệt hết tất cả kiếm trận sư cũng với phương pháp rèn linh kiếm…..

Nhưng mà Bất Tử Vương cũng là người thần bí nhất, thần kỳ nhất.

Thần bí là vì tuyệt học "Bất tử chi thân" của Bất Tử Vương có thể huyết nhục tự lành, chi gãy tự mọc lại, cái này hoàn toàn vượt khỏi phạm trù của võ học rồi, vượt quá lẽ thường của phạm trù nhân loại.

Những thứ thần công vương cấp khác, có thể hóa giải võ học của người khác, có thể hập thu nội lực của người khác đã khổ công tu luyện, có lực công kích độc nhất vô nhị…. Vô luận có cường đại như thế nào thì đều có thể lý giải được nhưng duy nhất chỉ có "Bất Tử Chi Thân", giết không chết là không ai có thể lý giải được.

Thần kỳ chính là ở chỗ kinh nghiệm khi còn sống của Bất Tử Vương, mười lăm tuổi bước vào võ đạo, chưa đến ba mươi tuổi liền trở thành vương giả vô thượng, hơn nữa làm vương giả vô thượng chỉ ngắn ngủn mấy năm liền phong hoàng xưng đế, tuyên cáo hắn đã vượt qua một vị vương giả vô thượng trước kia, rồi sau đó lại biến mất ly kỳ, một đêm Thần Châu có truyền thuyết về hắn.

"Bất Tử Vương" cũng giống như một ngôi sao xẹt qua Thần Châu đại địa, vô cùng sáng chói nhưng cũng vô cùng ngắn ngủi, không có ai biết lưu tinh rơi xuống, là thiêu đốt đến tận hay chỉ là xẹt qua bầu trời của hắn.

Thấy được chữ viết mà "Bất Tử Vương" đã từng lưu lại, trong lúc nhất thời thì suy nghĩ của Huyền Thiên khó mà yên tĩnh lại, đây là một nhân vật truyền kỳ nhưng mà Huyền Thiên cũng vẫn không thích hắn, bởi vì hắn hầu như đã chặt đứt đường trở thành kiếm trận sư của kiếm khách đời sau.

Đột nhiên Huyền Thiên phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhìn về hướng tiền phương xa xa, ở trên bầu trời xa xăm có chừng hơn mười vị cường giả, phi hành rất nhanh về hướng Thạch Phong.

Đám người kia tới rất nhanh, không lâu đã đến gần bên ngoài Thạch Phong.

Tuổi của đám người kia cũng không lớn, lớn nhất cũng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, người nhỏ nhất thì cũng khoảng bằng Huyền Thiên mà thôi, nhưng mà tu vi lại cao vô cùng, thấp nhất cũng là địa giai cảnh trung kỳ, chủ yếu đều là địa giai cảnh hậu kỳ, thậm chí còn tồn tại cả địa giai cảnh thập trọng nữa.

Tuổi thấp như vậy mà tu vi lại cao như thế thì tuyệt đối không phải đến từ thế lực thuợng phẩm bình thường.

Nơi này chính là trong lãnh thổ trung bộ, trực thuộc địa bàn của chủ các "Thiên Tinh Các", Huyền Thiên suy đoán những người này tám chín phần mười đều là đệ tử của "Thiên Tinh Các", xem như cũng là đồng môn của hắn.

Những người này từ xa xa mà đến, phi hành trên không trung nên cực kì dễ thấy, Huyền Thiên tự nhiên đã nhìn thấy từ phía xa xa.

Mà lúc này Huyền Thiên thì lại đang ở trong Thạch Phong, trong Thạch phong có khoảng hơn mấy chục thượng bất tọa, thân thể Huyền Thiên phần lớn đều được nham thạch ngăn cản nên khi những người này đến gần Thạch Phong thì vẫn chưa có người nào phát hiện ra sự tồn tại của Huyền Thiên.

- Phạm sư huynh, đã tìm được rồi! tung tích của "Bất Tử Vương" theo lời của công tử chắc là ở trong này!

Có người hoan hô.

Người được gọi tên "Phạm sư huynh" là một bạch y nam tử tuổi khoảng chừng hai hai, hai ba tuổi, hắn đứng ở trung tâm của mọi người, có tu vi địa giai cảnh thập trọng, theo như ánh mắt của mọi người nhìn hắn thì có thể thấy hắn chính là nhân vật thủ lĩnh trong đám người.

"Phạm sư huynh" thỏa mãn gật gật đầu, khẽ cười nói:

- Rất tốt! Đã tìm được dấu chân thứ bảy của Bất Tử Vương rồi, dọc theo dấu chân của Bất Tử Vương mà đi xuống phía dưới đi, công tử nhất định có thể phát hiện được địa điểm mà Bất Tử Vương đạt được "Bất Tử Chi Thân" rồi, đến lúc đó khi công tử luyện thành Bất Tử Chi Thân thì, hắc hắc….muốn chết cũng khó khăn, thiên hạ cũng không có ai có thể uy hiếp được công tử nữa, tất cả mọi người đều sẽ bị công tử giết sạch ở trên đường trở thành vương giả, sau đó công tử sẽ trở thành chúa tể của Thần Châu đại địa, các ngươi đi theo công tử thì chính là vận may của các ngươi, trở thành chủ nhân của mảnh thổ…..Pháp ma chí tôn!

- Công tử đệ nhất thiên hạ, không ai sánh bằng!

- Công tử cần phải trở thành vương, vô địch thiên hạ!

Không ít cường giả lập tức hoan hô lên.

- Xem ra thì danh vọng của "Đệ nhất công tử" ở Thiên Tinh Các thật đúng là như lửa nóng, xem ra những người này nhất định là những tùy tùng của "Đệ Nhất công tử" điên khùng, quen biết cùng với bọn họ chỉ vô ích!

Huyền Thiên thầm nghĩ trong lòng, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Nhưng mà phạm vị phiến thạch phong này không lớn, đám người kia số lượng nhiều, tu vi lại cao, tuy rằng vừa mới bắt đầu đều không chú ý tới trên đỉnh thạch ở mảnh đất trung tâm còn có Huyền Thiên đang đứng, nhưng mà bây giờ đã có người thấy được.

- Phạm sư huynh! Có người!

Nhìn thấy Huyền Thiên chính là một vị cường giả địa giai cảnh lục trọng, lập tức kinh hô một tiếng.

Ánh mắt của mọi người liền hạ xuống, nhìn theo hướng của người chỉ liền rơi vào trên người Huyền Thiên. Bạn đang xem tại Truyện FULL - trumtruyen.vn

Nếu như Huyền Thiên cố ý né tránh thì người nọ cũng sẽ không dễ dàng phát hiện ra hắn, nhưng mà hắn lại không làm việc gì trái với lương tâm nên cũng không sợ những người này, không cần phải trốn trốn tránh tránh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.