Kiếm Nghịch Thương Khung

Chương 922: Kiếm Si ra tay (2)




Thời gian ngắn ngủi như thế, cho dù Huyền Thiên muốn sử dụng Thiên Cương Địa Sát Đại Trận lập tức đánh ra một đầu hư không liệt động để chạy trốn cũng không kịp, đối phương bỗng nhiên thuấn di mà đến, hoàn toàn ngoài dự đoán của Huyền Thiên.

Sắc mặt hai người khẽ biến, bất kể là Huyền Thiên hay là Hướng Thiên Tiếu, đây đều là nguy cơ lớn nhất từ trước đến nay!

- Lão hổ không phát uy lại xem Kiếm Si ta là con mèo bệnh mệnh... !

Giờ phút này, thanh âm của Kiếm Si bỗng vang lên trong tai Huyền Thiên.

Trong nháy mắt thanh âm vang lên, một nửa Hiên Viên Kiếm bỗng tách ra hào quang, trong chốc lát cắt nát vải vóc bên ngoài tay nải, phóng lên trời!

Đó là một đạo hào quang đẹp mắt đến cực hạn, không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, hết thảy mọi người, trông thấy đạo quang mang kia đều trừng lớn hai mắt, tựa hồ đạo quang mang kia vừa hiện, trong thiên địa tất cả đều ảm đạm xuống vậy.

Hào quang đẹp mắt đến mức tận cùng xuất hiện rất nhanh, biến mất cũng nhanh, tựa hồ thật như một đạo quang, chỉ xuất hiện trong nửa tức...

Hào quang biến mất, nội tâm tất cả võ giả trông thấy đều rùng mình, có chút hoài nghi, mới vừa rồi có phải là xuất hiện ảo giác không, tựa hồ trong mộng ảo, Thiên Địa đều ảm đạm, chỉ có một đạo hào quang thoáng hiện...

Nhưng mà, bàn tay che trời bị nghiền nát trên bầu trời, cùng với một tiếng kêu thảm thiết thê lương và máu tưới bắn ra trên không trung khiến tất cả mọi người khẳng định, hào quan đẹp mắt đến cực điểm vừa rồi đích thật đã từng xuất hiện.

Chí Cường Giả kia đã biến mất không thấy gì nữa, chỉ là bên ngoài hơn mười dặm, bỗng nhiên có một đạo quang mang lóe lên, sau đó lại lập tức biến mất không thấy gì nữa, sau đó, ngoài mấy chục dặm lại xuất hiện hào quang lóe lên... tựa hồ đang không ngừng hư không thuấn di, trong nháy mắt liền biến mất khỏi tầm mắt Huyền Thiên, ít nhất đã ở ngoài trăm dặm rồi.

Bàn tay lớn che trời bị chém thành hai khúc kia giờ phút này đã tiêu tán trong vô hình, nhưng một chuỗi máu tươi đỏ thẫm kia vẫn còn rơi xuống, máu tươi kia bắn ra mấy chục thước, trên không trung cực kỳ chói mắt, có thể nghĩ Chí Cường Giả kia bị thương nặng thế nào, cơ hồ trong nháy mắt đã khiến máu tươi hắn chảy ra gần nửa.

Tất cả mọi người không thấy rõ trong nháy mắt kia đã xảy ra chuyện gì, nhưng Huyền Thiên mở Địa Nhãn Thần Đồng kia lại loáng thoáng thấy được một chút hình ảnh, cường giả kia bị một nửa Hiên Viên Kiếm bổ trúng, thân thể bị chém ra như đậu hủ, trong chốc lát trước ngực của hắn liền xuất hiện một đạo vết thương rất lớn, ngay cả trái tim cũng bị chém thành hai nửa.

Vốn một nửa Hiên Viên Kiếm kia tiếp tục bổ xuống, muốn chém đầu lâu Chí Cường Giả kia thành hai khúc, nhưng là thân thể của hắn bỗng nhiên biến mất, sau đó lóe lên ở bên ngoài hơn ngằn dặm, xuyên thẳng qua hư không, thông qua thuấn di, tránh thoát khỏi một kiếm tất sát.

Một điểm hàn quang từ đằng xa bắn về, bàn tay Huyền Thiên vừa nhấc, hàn quang rơi vào lòng bàn tay, đúng là cái một nửa mảnh vỡ Hiên Viên Kiếm đen nhánh kia, nhìn qua cực kỳ không ngờ, thật sự là khó có thể tưởng tượng, vừa rồi đạo kiếm quang đẹp mắt đến cực điểm kia là do nó chém ra, chém giết Chí Cường Giả cơ hồ nhẹ nhàng như nghiền chết một con kiến nhẹ vậy, nếu không phải trên người Chí Cường Giả kia có bí bảo hư không thuấn di thì tuyệt đối lập tức sẽ bị chém giết.

Một bên, Hướng Thiên Tiếu kinh ngạc nhìn mảnh vỡ một nửa Hiên Viên Kiếm trong tay Huyền Thiên, lẩm bẩm nói:

- Chúa ơi, cây kiếm mẻ này thoạt nhìn không ngờ, lại... , vậy mà lợi hại như vậy?

Mảnh vỡ Hiên Viên Kiếm là lấy được trong bảo khố hoàng cung, lúc ấy Hướng Thiên Tiếu có ở tràng, Huyền Thiên nhặt nửa cây kiếm gãy kia lên cũng không nói thêm gì, về tồn tại của Kiếm Si hắn cũng chưa nói với bất luận kẻ nào, Hướng Thiên Tiếu hiển nhiên không biết, nửa thanh kiếm gãy không chút bắt mắt này lại là mảnh vỡ một thanh thần kiếm rơi xuống từ Thần Giới phía trên Cửu Thiên Thương Khung!

- Đáng tiếc!

Không thể chém giết Chí Cường Giả kia, hắn chính là cường giả đến từ Thiên Châu! Trên người có hư không thuấn di bí bảo, chẳng lẽ là bằng vào kiện bảo vật kia xuyên qua Bắc hoang mà đến sao? Trước khi Chu Đỉnh Hư còn chưa đi Âm Minh Đảo cũng đã biết Âm Minh đại pháp, hẳn Âm Minh đại pháp của hắn là do hai cường giả đến từ Thiên Châu này dạy?

Huyền Thiên trong nháy mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều ý niệm.

Lúc này, thanh âm Kiếm Si vang lên trong tai hắn, thập phần xuy yếu, yếu ớt muỗi kêu:

- Tiểu tử, ta dùng hư niệm phát kiếm, hóa thực chất công kích, cơ hồ tiêu hao khôi phục mấy chục năm, ta phải ngủ say một thời gian ngắn rồi, có thê sẽ̉ thật lâu cũng sẽ không tỉnh lại, về sau có phiền toái gì thì phải cần ngươi tự mình giải quyết, Kiếm Si còn đợi ngươi dẫn ta quay lại Thần giới khôi phục đến thời kỳ toàn thịnh đấy, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận một chút, đừng ngay cả Thần cấp cũng chưa đạt tới, đã chết sớm...!

Nói xong, Kiếm Si liền không còn động tĩnh nữa.

Huyền Thiên trong nội tâm lần đầu nổi lên cảm động đối với Kiếm Si, tuy rằng lão bang tử này nói chuyện đáng giận, nhưng quả thật giúp hắn không ít chuyện, lúc này nếu không có Kiếm Si tự hao tổn nguyên khí ra tay, hắn cùng với Hướng Thiên Tiế chỉ sợ sẽ phải đi đời nhà ma mất.

Ngay cả cường giả Thiên Châu cũng đã tìm đến Thần Châu rồi, điều này thật sự khiến trong nội tâm Huyền Thiên rung động, tăng thêm Âm Cơ, Huyền Thiên dám khẳng định, bọn hắn đến Thần Châu, khẳng định có mưu đồ mưu.

Mà Thiên Hồn thiếu gia đã từng nói lăng Bất Tử Vương gì đó sắp mở ra, cường giả Âm Dương đại lục sẽ tề tụ đến Thần Châu đại địa, ở ngoài kia có một cái Âm Dương đại lục, chưa hẳn sẽ không có những đại lục khác, đại thế vạn năm rầm rồ này chỉ sợ là một hồi náo động trước nay chưa có ...

Huyền Thiên cũng không vì tu vi của mình tăng vọt rất nhanh mà choáng váng đầu óc, trở nên đắc chí. Hắn biết rõ, tình thế y nguyên thập phần nghiêm trọng, trong thời đại xu thế vạn năm chỉ có cường giả mới có thể ngược dòng trên xuống, càng nhiều nữa người sẽ bị loại bỏ khỏi bước đường vương giả.

Giờ là lúc cường giả như mây, thiên tài như mưa, nhưng cuối cùng có thể đi lên đỉnh phong cũng chỉ có cực ít người, cho nên, đây là một hồi cạnh tranh tàn khốc, rầm rộ tức đại loạn...

Nếu muốn sống trong thời đại loạn này, chỉ có tự mình cố gắng, chỉ có thực lực cường đại, mới có thể khiến bản thân ngược dòng trên xuống, không đến mức bị loại bỏ, cũng chỉ có thực lực cường đại, mới có thể bảo hộ thân hữu bên người, khiến bọn hắn không bị trở thành vật hy sinh vô tội.

Huyền Thiên một lần nữa bó kỹ mảnh vỡ Hiên Viên Kiếm, cột vào trên lưng, tuy rằng Kiếm Si nói muốn ngủ say, có thể thật lâu sau cũng không tỉnh lại, nhưng Huyền Thiên vẫn muốn mang theo mảnh vỡ Hiên Viên Kiếm bên người.

Đối mặt nghi vấn của Hướng Thiên Tiếu, Huyền Thiên nói:

- Một nửa kiếm gãy này tuy rằng lợi hại, nhưng lại không bị ta khống chế, lần này phát uy rồi, lần sau không biết linh hay không nữa, cho nên, ngươi ngàn vạn đừng trêu chọc Chí Cường Giả, lần sau chúng ta chưa hẳn có vận tốt như vậy đâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.