Tứ cấp kiếm sĩ chiến đấu, chuyện này đối với một trung cấp học viện cũng không phải thường xuyên xảy ra. Dù sao, cho dù là trung cấp học viện chính quy trong nước, cũng không thấy có trên năm mươi tứ cấp kiếm sĩ.
Theo tình hình hiện nay của Tử Vân đế quốc mà nói, trước mười tuổi có thể đạt được tứ cấp kiếm sĩ, đã xem là thiên tài. Dù cho trước mười sáu tuổi tấn chức đến tứ cấp, cũng là tinh anh hiếm có, ngày sau tiến hành bồi dưỡng, thậm chí có hi vọng trùng kích thất cấp kiếm sĩ, trở thành nhân tài trụ cột của quốc gia.
Lúc ba người Lăng Vân cùng Tạp Thụy, Cách Lâm tới luận võ tràng thì trong toàn bộ khu luận võ tràng dĩ nhiên đã tụ tập đủ bảy, tám trăm học viên vây xem, nội ba tầng, ngoại ba tầng khiến toàn bộ luận võ tràng đông đến nỗi nước cũng chảy không lọt. Biển người vây xung quanh làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt, so với lần Lăng Vân cùng Tuyết Vận tỷ thí, chỉ có hơn chứ không kém.
Thời khắc ba người trình diện, đám đông vây xem nhất thời bộc phát ra một trận kinh ngạc, chính trêu tức hô to: "Tới rồi, tới rồi! Người của phòng B-13 đã tới."
"Mọi người, mọi người, trò hay sắp bắt đầu rồi, hãy chờ xem!"
"Ha ha ha ha, mọi người tha hồ mà xem, xem Khải Đặc học trưởng giáo huấn mấy tên học viên hậu bối không biết sống chết này như thế nào."
"Vừa tấn chức tứ cấp kiếm sĩ, dĩ nhiên có can đảm hướng Khải Đặc học trưởng đã tấn cấp tứ cấp kiếm sĩ nhiều năm khiêu chiến, quả thực không biết từ chết viết như thế nào."
"Hay, bọn họ cũng không ngẫm lại thực lực của Khải Đặc học trưởng!"
.................
Khiết Na tai nghe lời tán thưởng của chúng học viên đối với Khải Đặc ở bên cạnh, gắt gao ôm cánh tay hắn, bộ dạng khoe khoang hướng bốn phía nhìn lại, phảng phất rất sợ người khác không biết đây là nam bằng hữu của mình. Nhìn ba người đến gần, nàng không chút khách khí nói lời châm chọc: "Hừ, rốt cục lũ rùa rút đầu các ngươi cũng có can đảm đến đây sao? Ta còn tưởng rằng các ngươi phải rụt cổ ở trong phòng chờ thời gian quyết đấu qua chứ."
Một học viên thân hình cao lớn bên cạnh nàng lập tức lấy lòng nói: "Sư tẩu, không cần phải cùng ba kẻ ăn hại này chấp nhặt, Khải Đặc lão đại mà ra tay, nhất định là khiến bọn họ răng rơi đầy đất, khóc cha gọi mẹ."
Tạp Thụy cùng Cách Lâm tâm trạng như chìm xuống, cổ rụt lại, không dám phản bác. Nhìn vẻ mặt thoải mái của Lăng Vân, không biết hắn đối với lần chiến đấu này đến tột cùng có nắm chắc hay không.
Khải Đặc hơi liếc mắt nhìn Lăng Vân, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt khinh thường: "Hừ, đây là tứ cấp kiếm sĩ của phòng B-13 các ngươi sao? Hắc hắc, một tam cấp kiếm sĩ, cư nhiên dám giả mạo tứ cấp kiếm sĩ, đi khắp nơi lừa bịp? Các ngươi giả danh lừa gạt thì cũng không sao, lấy thân phận của ta sẽ không cùng các ngươi chấp nhặt, nhưng các ngươi kiêu ngạo dám khi dễ trên đầu Khiết Na của ta, bởi vậy, vô luận như thế nào, các ngươi ngày hôm nay đừng nghĩ bình yên mà ra khỏi luận võ tràng."
"Tam cấp kiếm sĩ!?"
Mọi người nghe Khải Đặc nói như thế, đều ngẩn người. Theo tin tức bọn họ biết được, rõ ràng là một hồi quyết đấu của tứ cấp kiếm sĩ, thế nào lại biến thành tam cấp kiếm sĩ chứ?
Không ít học viên có thân phận bối cảnh đã lấy ra đạo cụ tham trắc từ tinh linh ma pháp thế giới, dò xét thực lực chân chính của Lăng Vân. Mặc dù nhất cử nhất động rất không lễ độ, nhưng ở đây nhiều người như vậy, bọn họ cũng không sợ bị tìm ra.
Sau một lát, mọi người biết được thực lực chân chính của ba người Lăng Vân, lập tức náo loạn cả lên.
"Chuyện gì xảy ra vậy, ba thằng cha này bị sét đánh sao? Tam cấp kiếm sĩ, cư nhiên dám đi khiêu khích tôn nghiêm của tứ cấp kiếm sĩ? Đây chính là chênh lệch giữa sơ cấp và trung cấp a! Nhưng lại khiêu chiến với người đại danh đỉnh đỉnh Khải Đặc học trưởng, như vậy không phải là muốn chết sao."
"Đúng thế, lấy thực lực Khải Đặc học trưởng, đối phó với một tiểu tử như thế cũng là chuyện chỉ tính bằng giây!"
"Còn tưởng rằng có một hồi quyết đấu đặc sắc giữa hai tứ cấp kiếm sĩ, xem ra bây giờ, sợ là chỉ có thể xem đơn phương chịu ngược đãi rồi."
"Kháo, tam cấp kiếm sĩ cũng không biết xấu hổ chạy đến đây, lãng phí thời gian quý báu của ta."
"Ta biết rồi, kẻ này ta nhớ rất kỹ, hắn ngày hôm trước cùng khiêu chiến Tuyết nữ thần Tuyết Vận học tả. Lúc đó Tuyết nữ thần đã dùng kiếm kỹ đặc thù Linh Độ Băng Phong, nghe nói cái kỹ năng kia đối với linh hồn cũng có hiệu quả đông thương (tổn thương do giá rét) nhất định. Ta phỏng chừng, cái tên đáng thương này khẳng định bị đông đến mức choáng váng rồi." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TrumTruyen.vn chấm c.o.m
Người này vừa nói ra suy đoán này, đông đảo học viên ở đây đều gật đầu, nghĩ lời giải thích này là hợp lý. Nhất thời, ánh mắt nhìn về phía Lăng Vân đã không hề giống như lúc trước, mang theo một tia đồng tình.
Lăng Vân đối với những nhàn ngôn toái ngữ này, làm như không nghe thấy. Làm một người tu luyện giả, nếu như chút định lực ấy cũng không có thì cả đời này, thật đúng là sống uổng phí.
"Hai người các ngươi chờ tại đây." Lăng Vân hướng Tạp Thụy, Cách Lâm bên cạnh, nói một tiếng. Cước bộ không ngừng, trực tiếp đi lên luận võ tràng cao một thước kia.
"A Thành, cẩn thận a! Nếu như đánh không lại, ngàn vạn lần đừng cậy mạnh a!" Tạp Thụy không chút nào yên tâm.
Lăng Vân gật đầu ý nói không vấn đề, rồi đi tới phía trên lôi đài, nắm tay cầm kiếm, bình tĩnh đứng trước mặt Khải Đặc.
"Được rồi, cùng ngươi nói chuyện cũng lãng phí thời gian quý giá của ta. Đối phó ngươi, chỉ cần một chiêu mà thôi."
"Những lời này, ta đồng dạng cũng tặng cho ngươi." Lăng Vân hướng tài phán phụ trách trận này gật đầu nói: "Xin bắt đầu đi."
Khải Đặc biến sắc, tàn bạo nói: "Tiểu tử, ta sẽ cho ngươi chết một cách thê thảm!"
Tài phán gật đầu, thấy hai người mùi thuốc súng khá nồng nặc, nói: "Tuy rằng các ngươi song phương là giải quyết ân oán cá nhân, nhưng phải điểm đến là ngưng. Nếu muốn đả thương tính mệnh, tự gánh lấy hậu quả." Nói xong, vung tay lên: "Bắt đầu!"
"Đến đây đi tiểu tử, ngày hôm nay ta cho ngươi minh bạch, cái gì gọi là chênh lệch." Khải Đặc ngay cả bội kiếm bên cạnh cũng không rút ra, ung dung hướng Lăng Vân ngoắc ngón tay. Một người tiến nhập tứ cấp kiếm sĩ đã một năm, đối phó một tam cấp kiếm sĩ, thật dễ như trở bàn tay? Mọi người ai cũng đoán được kết quả của trận đấu này.
"Khải Đặc đại ca, ngươi nhất định phải hảo hảo giáo huấn tiểu tử này giúp ta, khiến sau này bọn họ trong học viện không thể mở mồm ra." Khiết Na ở dưới lớn tiếng hô to.
Khải Đặc quay đầu về phía nàng mỉm cười, ra hiệu OK: "Yên tâm, ta có lúc nào cho ngươi thất vọng chưa? Ta nhất định sẽ đánh cho tiểu tử này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, dập đầu hướng ngươi bồi tội."
Lăng Vân đạm đạm cười, cùng lúc tài phán vừa nói xong, dưới chân chợt phát lực, cấp tốc hướng Khải Đặc phóng tới, căn bản không để ý tới lới châm chọc của đối thủ. Đồng thời kiếm trong tay giơ lên, cả người lay động một cách có quy luật, lực lượng ngưng tụ tại một điểm, theo cổ tay chém ra, cả thanh trường kiếm nhất thời mang theo tiếng rít gào xé gió phi mạnh đến Khải Đặc.
"Có lầm hay không!"
Dưới đài đông đảo học viên quan chiến nhất thời truyền ra từng đợt tiếng kêu sợ hãi.
"Mới ngay đầu trận, cư nhiên ngay cả thanh kiếm đã đánh mất, kiếm sĩ nếu không có kiếm, còn dựa vào cái gì mà đánh tiếp? Bằng chiến kỹ sao?"
"Tiểu tử này thật là khờ không còn thuốc chữa nữa."
Khải Đặc nhìn thấy một kiếm thế tới hung mãnh, thầm mắng một tiếng, vội vã hướng qua một bên tránh né, tránh trường kiếm ném tới. Hắn làm như thế thì kiếm kỹ hoa lệ sắp chuẩn bị đương nhiên bị cắt đứt. Đồng thời Lăng Vân rất nhanh bắn vọt tới, lúc này khoảng cách hơn mười thước đã nhanh chóng thu lại, kỹ xảo chiến đấu tinh diệu tuyệt luân của Lăng Vân, trong nháy mắt thi triển ra.
"Kháo, làm cái quỷ gì vậy!" Địch nhân tới gần, Khải Đặc cũng bất chấp khoe khoang, vội vã lui về phía sau.
Nhưng lúc hắn vội vàng lui về phía sau, thì làm sao so được với Lăng Vân có chuẩn bị mà đến?
Dưới tình huống bị Lăng Vân, kẻ có thực lực kinh khủng áp sát? Vô luận là cường giả giới cổ võ của thế hệ trước, hay là bộ đội đặc biệt bảo vệ nguyên thủ quốc gia, tất cả những thứ đã nói trên đã minh bạch ý nghĩa của việc này.
Bất quá đáng tiếc, ở đây cũng không phải là địa cầu, cũng không có người có thể nói cho Khải Đặc hậu quả khi bị một vị từng là cổ võ đại thừa giả tiếp cận.
Chỉ thấy Lăng Vân cước bộ gia tốc, dưới chân lay động, lấy một loại bộ pháp hoa mắt tránh được một kiếm uổng phí của Khải Đặc, như tia chớp vot tới trước người hắn, đơn cước trực tiếp đánh xuống bàn chân đối phương. Ngay lúc đó, hai tay nhắm ngay ngực hắn, mười ngón uốn lượn, toàn bộ lực lượng phóng thích ra phối hợp với lực gia tốc, dòng khí lưu như thiểm điện giữa song phương, một đòn nghiêm trọng đánh tại trên ngực của Khải Đặc.
"Hanh!"
Một âm thanh vang động, Khải Đặc cả người không thể đứng vững, bị một đòn nghiêm trọng, lực trùng kích trực tiếp khiến cả cơ thể bay lên trời.
Tứ cấp kiếm sĩ đấu khí đã có lực phòng ngự nhất định, vẻn vẹn một kích cũng không thể làm hắn triệt để mất đi sức chiến đấu.
Lăng Vân lần nữa vận khí, trên mặt đất mượn lực nhảy lên, hai chân trên không, ngắn ngủi chỉ sát na đá ra bốn cước, mỗi một cước đều chuẩn xác đá trên thân thể to lớn của Khải Đặc. Lực đạo thật lớn lần thứ hai đem cả người hắn đánh bay xa bảy, tám thước, nặng nề rơi xuống mặt đất.
"Bính!" một tiếng, lôi đài tựa hồ cũng theo lúc Khải Đặc nện xuống mặt đất mà chấn động.
Khải Đặc căn bản còn không kịp hoàn hồn, đau đớn kịch liệt trong nháy mắt khiến ý thức hắn toàn bộ chôn vùi. Hai mắt nhắm lại, đã hôn mê.
Mọi người quan chiến giương mắt há mồm nhìn một màn hỉ kịch này, đại não nhất thời bị chập mạch...
"Đây là quyết đấu của kiếm sĩ à? Ta làm sao lại cảm thấy hình như ta bước vào giác đấu tràng ( trận quyết đấu bằng tay không)..." Một học viên, lôi kéo bằng hữu bên cạnh, hỏi.
"Đây... Hẳn là quyết đấu của kiếm sĩ..."
"Khải Đặc học trưởng không phải thoáng một cái đã bị đánh ngã sao, hình như còn khá nặng?"
Mọi người nhất thời theo vấn đề hắn nêu ra nghĩ đến—— một người một trăm ba mươi cân, bị đá bay cao một thước, xa bảy, tám thước rồi nặng nề nện xuống lôi đài xây bằng đá cẩm thạch, hậu quả kia... Mọi người không khỏi cùng rùng mình một cái...
Lăng Vân vẻ mặt lãnh đạm đi tới bên người Khải Đặc, nhẹ nhàng đá mấy cái, thấy hắn không nhúc nhích, phỏng chừng bị ném xuống mặt đất thì bị cổ chấn lực kia chấn động mà ngất đi thôi. Vì vậy, cầm lấy trường kiếm đã ném ra, hướng về tài phán đã rơi vào si ngốc nói: "Được rồi, thỉnh tuyên bố thắng thua a."
"Nga nga nga." Tài phán cũng không hổ đã xem qua nhiều đại trận kinh người, một lát đã hoàn hồn trở lại, ho khan một tiếng, lúc này mới tuyên bố nói: " Học viên Khải Đặc hôn mê, học viên Lâm Thành chiến thắng."
Bầu không khí tràng diện có chút quỷ dị, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đối với một màn này cũng không biết nói cái gì cho phải. Vốn dĩ, Lăng Vân thực lực tam cấp kiếm sĩ khiêu chiến vượt cấp một tứ cấp kiếm sĩ đồng thời thu được thắng lợi, hẳn là nên nhận được tiếng hoan hô reo hò, nhưng đám đông trong nhất thời không cách nào phục hồi tinh thần lại...
Kiếm sĩ, đều không phải thi triển kiếm kỹ hoa lệ quyết chiến với nhau sao? Thế nào người này, cư nhiên trực tiếp ném thanh kiếm ra ngoài, không đợi người ta thi triển kiếm kỹ, đã tiếp cận, công kích đem người ta đánh ngã. Loại đấu pháp này, còn có thể coi là kiếm sĩ sao?
Ngược lại, phản ứng đầu tiên của Tạp Thụy cùng Cách Lâm, lại cười ha ha chạy lên lôi đài, ôm cổ Lăng Vân, cười to nói: "Được nha A Thành, tiểu tử ngươi lại có loại thủ đoạn như thế. Không sai, không sai, một tứ cấp kiếm sĩ cũng bị ngươi đánh ngã, tiểu tử ngươi thực sự là rất cao tay nga."
Lăng Vân hơi nhíu nhíu mày, bị một nam tử ôm như thế, cho dù là bởi vì cao hứng, hắn cũng cảm thấy cả người một trận khó chịu. Nếu như đối phương đúng là đối với hắn có ý đồ gì đó, dưới cự ly này mà đánh lén hắn, hắn chưa có bất luận hành động phản kháng gì thì đã bị giết chết.
"Hắc hắc, tứ cấp kiếm sĩ, cũng không có gì giỏi. Sau này xem tiểu tử kia còn dám hay không kiêu ngạo." Cách Lâm tức thì ngạo nghễ đứng thẳng người.
"Tứ cấp kiếm sĩ chân chính có sự chuẩn bị, ta khẳng định không phải là đối thủ, được rồi, việc này cũng không có gì đáng khoe khoang, chúng ta đi thôi." Lăng Vân nói xong, đẩy Tạp Thụy ra, cũng không quan tâm hai người bọn họ có hay không tiếp tục đứng đó khoe khoang với những người xung quanh, trực tiếp hạ lôi đài, hướng về phòng mình đi đến.
Tác giả khởi nguồn sự tình này Khiết Na, thẳng đến khi Lăng Vân đi, mới từ việc bạn trai chiến bại bị đả kích phục hồi tinh thần lại, nhất thời kêu to: "Gian dối, tài phán, hắn gian dối. Cư nhiên đánh lén, thực sự là quá đê tiện mà. Phẩm hạnh của người này, hẳn là nên trục xuất khỏi học viện, khai trừ học tịch của hắn."
Lăng Vân lắc đầu, dưới chân cũng không ngừng lại. Cùng người như thế chấp nhặt, quả thực là mất thân phận.
"Ngươi đứng lại, ta nói cho ngươi nghe, tài phán con mắt sáng như tuyết, hành động đê tiện của ngươi, tất nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."
"Đê tiện? Hắc hắc, nếu như dùng cận chiến kỹ đạt được thắng lợi thì kêu là đê tiện, tứ cấp kiếm sĩ lại đi khiêu chiến một tam cấp kiếm sĩ, như vậy thì nói là cái gì?" Tạp Thụy âm hiểm cười vài tiếng, châm biếm nói.
Tài phán ôn hoà nói: "Trước tỷ thí trước, các ngươi đôi bên cũng không có quy định, không thể sử dụng cận chiến kỹ. Đồng thời, nếu như Khải Đặc học viên trước đó có chuẩn bị, thi triển đại chiêu làm ra một kích trí mạng, cũng không đến mức ngay cả kiếm kỹ còn chưa thi triển ra, đã bị đánh bại. Chỉ có thể trách hắn đại ý khinh địch mà thôi." Nói xong, lại thêm vài câu: "Việc ngươi nên làm chính là mau dẫn bạn trai ngươi xuống phòng y tế, vừa rồi bị học viên kia đả thương, sợ đã thương tổn đến gân cốt." Sau đó đi xuống lôi đài, biến mất trong biển người.
Mỗi một tài phán, tại học viện bản thân uy tín rất cao, bằng không cũng không thể đảm đương đại biểu cho công bình, công chính, hơn nữa thực lực của bọn họ chí ít cũng đạt được sáu, bảy cấp. Loại cao thủ này Khiết Na cũng không thể trêu vào, bởi vậy, chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Lăng Vân: " Ghê tởm, một tam cấp kiếm sĩ, cư nhiên dám càn rỡ như thế. Hừ hừ, Tuyết Vận học tả khẳng định sẽ báo thù cho ta, chờ đó." Nói xong, cũng không thèm để ý tới Khải Đặc đang hôn mê, trực tiếp hướng phòng A-2 đi đến.