Kiếm Tìm Thiên Sơn

Chương 27:




Đêm khuya sương mờ, các Tông ở Tây Cảnh trắng đêm không ngủ.
Tin tức Tạ Trường Tịch nhập chủ Hợp Hoan Cung trong một đêm truyền khắp Tây Cảnh, làm mọi người Tây Cảnh sôi nổi phỏng đoán.
Trong Minh Loan Cung, cô gái mặc áo tơ trắng cài trâm ngọc đang nâng bút vẽ tranh trên bàn sách.
Một vị tu sĩ mặc đồ đen quỳ trên mặt đất, cung kính bẩm báo: “Ôn Thiếu Thanh vốn định mang 5000 người để ra oai phủ đầu phu quân của Hoa Hướng Vãn. Kết quả Tạ Trường Tịch xuất hiện vả mặt Ôn Thiếu Thanh.”
“Xác nhận là đánh vào mặt?”
Cô gái đang vẽ một đóa hoa mai diễm lệ nở rộ.
Tu sĩ mặc đồ đen trả lời: “Đúng, dùng cành đào đánh.”
“Vậy xem ra Tạ Trường Tịch thực sự động tình với Hoa Hướng Vãn.”
Cô gái vừa nói vừa tô một cành cây: “Sau đó thì sao? Ôn Thiếu Thanh không có khả năng cứ bỏ qua như vậy.”
“Đến đêm hắn ta đi Hợp Hoan Cung, thiếu chút nữa bị Tạ Trường Tịch giết.”
“Tạ Trường Tịch dám giết hắn ta?” Cô gái vô cùng kinh ngạc.
Người mặc đồ đen gật đầu: “Tạ Trường Tịch đã từng giết một giới, sát nghiệt vô cùng nặng. Dường như hắn không quan tâm, nếu không có Hoa Hướng Vãn cản thì đã giết rồi. Trước khi đi Ôn Thiếu Thanh nói sẽ đưa một phần lễ cho đại hôn của bọn họ.”
Lời này làm cô gái hứng thú, nàng nhìn về phía người mặc đồ đen: “Lễ gì?”
“Không biết.”
Người mặc đồ đen lắc đầu. Cô gái suy nghĩ một chút rồi cười khẽ: “Tốt xấu gì cũng là vị hôn phu của ta, ta phải giúp hắn ta một chút. Tối nay ngươi qua…”
Cô gái ngẩng đầu, giữa đôi mày thanh nhã đều là ôn hòa, tựa như đang dặn dò việc cứu tế nạn dân gì đó.
“Giao ‘Vân Yên’ của Tiết Tử Đan cho Ôn Thiếu Thanh. Nói cho hắn ta biết nếu như đệ tử Thiên Kiếm Tông chết dưới tay tình nhân của Hoa Hướng Vãn thì cửa hôn sự này sẽ không thành được rồi.”
Nghe nói như thế, người mặc đồ đen khẽ nhíu mày. Hắn ta ngẩng đầu như có chần chờ: “Nếu Tạ Trường Tịch phát điên, trực tiếp giết Ôn Thiếu Thanh thì làm sao bây giờ?”
“Không đâu.” Cô gái lắc đầu: “Hoa Hướng Vãn sẽ không để cho Tạ Trường Tịch giết Ôn Thiếu Thanh. Nếu Ôn Thiếu Thanh chết, chúng ta sẽ lập tức liên hợp với Thanh Lạc Cung đi Ma Cung, xin Ma Chủ ra tay. Sau đó liên hợp toàn tông ở Tây Cảnh, chém Tạ Trường Tịch. Hoa Hướng Vãn sẽ không để cho Hợp Hoan Cung rơi vào cục diện lấy sức một cung chống lại toàn bộ Tây Cảnh.”
“Nhưng nếu nàng ấy bảo vệ Ôn Thiếu Thanh,” Cô gái cười rộ lên: “Vậy đám cưới của nàng và Thiên Kiếm Tông cũng coi như chấm dứt.”
“Nhưng...” Người mặc đồ đen vẫn còn có chút lo lắng: “Nếu Tạ Trường Tịch truy ra được chúng ta thì làm sao bây giờ?”
“Tại sao lại truy xét được chúng ta?”
Cô gái nhìn người mặc đồ đen: “Hạ độc là Ôn Thiếu Thanh, chế độc là Tiết Tử Đan. Mà ngươi và Minh Loan Cung của ta có liên quan gì?”
Người mặc đồ đen không nói lời nào. Sau một lúc, hắn ta cười khẽ: “Thiếu chủ nói phải. Ta đi làm ngay đây.”
“Đi thôi.”
Cô gái giơ tay lên, một con chim phỉ thúy đậu lên ngón tay nàng ta. Nàng ta dịu dàng thưởng thức con chim phỉ thúy đang vui vẻ nhảy nhót này. Một lát sau, nàng ta giơ tay lên bóp chặt.
Chim phỉ thúy chợt kêu bén nhọn, không lâu sau, máu chảy dài trên ngón tay trắng bóc của cô gái. Nàng ta quay đầu lại, đi tới trước bức vẽ vảy máu lên, khiến từng đóa mai như đỏ máu rơi xuống.
Nàng ta ngắm nghía bức tranh cười rộ lên, dịu dàng nói: “Thật là đẹp mắt.”
*** ***
Trong Hợp Hoan Cung, Hoa Hướng Vãn nhìn Tạ Trường Tịch chằm chằm.
Mặc dù biết sớm muộn gì cũng có ngày này, nhưng không nghĩ tới Tạ Trường Tịch sẽ trực tiếp nói ra như vậy.
Vẻ mặt Tạ Trường Tịch lạnh nhạt, cứ như chỉ làm theo lệ.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Hiện nay gân mạch ta không thông, khống chế linh lực không nổi, tùy tiện tẩm bổ Kim Đan sợ là chỉ có hại không có lợi. Hay là chờ sau khi gân mạch đã thông hết thì hãy tính đến việc làm tiếp.”
Nói xong, nàng cười rộ lên. Trên mặt nàng cực kỳ chân thành nhưng ý cười không chạm được đến đáy mắt: “Tâm ý của chàng, ta nhận nhưng nên chờ một thời gian.”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào, chàng chỉ nhìn Hoa Hướng Vãn. Lúc lâu sau, chàng mới cúi đầu trả lời một tiếng: “Ừ.”
Hoa Hướng Vãn thấy Tạ Trường Tịch không dây dưa thì thở phào một cái, xoay người đi vào phòng tắm.
Tạ Trường Tịch ngẩng đầu nhìn bóng lưng của nàng.
Chàng không biết mình làm sao.
Chàng cảm thấy trong lòng như có một con rắn lớn. Nó không có thần trí, tất cả khát cầu, tất cả ý nghĩ xằng bậy đều là người trước mắt này.
Nó muốn cuốn lấy nàng, cuộn chặt lại làm mỗi một phần máu thịt mỗi một phần xương cốt của nàng hòa vào với nó.
Muốn quá khứ của nàng, muốn hiện tại của nàng, muốn tương lai của nàng.
Muốn giữ nàng là của riêng nó, không cho người khác dòm ngó.
Ý niệm như vậy quá đáng sợ, chàng không dám để cho nàng biết được. Thậm chí không dám để cho nàng phát hiện.
Chàng nghe tiếng nước trong phòng. Lúc lâu sau, chàng mới kiềm chế xung động trào lên của mình, xoay người ngồi xuống bồ đoàn.
Hoa Hướng Vãn hồn nhiên không biết tất cả suy nghĩ của Tạ Trường Tịch.
Nàng cởi quần áo, ngâm mình vào trong nước. Sau khi ngâm một lúc, nàng mới cảm thấy mình bình tĩnh hơn.
Tạ Trường Tịch là người có tính mục đích rất cao. Chàng tự khắc chế, kỷ luật, đã định ra mục tiêu thì nhất định sẽ hoàn thành.
Ngay từ đầu nàng còn nghĩ có thể chàng không nhịn được chuyện này. Nhưng hôm nay xem ra, trước kia chàng đoán ra đại khái trạng thái thân thể nàng, định tìm thời cơ tốt nhất.
Tựa như năm đó song tu ở sơn động, tuy bị bất đắc dĩ, thần trí chàng không rõ thế nhưng chàng vẫn làm xong chuyện ấy.
Hôm nay chàng toàn tâm toàn ý muốn giúp nàng, chuyện quan trọng nhất này chàng tất nhiên sẽ không bỏ qua.
Thật ra đổi thành người ngoài, nàng sẽ không quá để ý, cũng không có tư cách gì để ý.
Nhưng là Tạ Trường Tịch...
Nàng cười cười, quyết định không suy nghĩ nhiều nữa. Nàng tựa ở thùng nước tắm, ngưng kết nước thành lưỡi dao quấn quanh ngón tay, rèn luyện gân mạch trên ngón tay.
Đây là thói quen bắt đầu sau khi nàng bị thương, mài từng chút, luyện từng chút.
Mỗi một phần gân mạch, đều là khâu lại, nối tiếp, chưa từng sử dụng pháp thuật, rèn đúc đến hôm nay.
Lần này cuối cùng lưỡi dao không cắt ra vết thương. Sau khi nàng tỉnh táo lại thì quay đầu lại nhìn thoáng qua Đạo quân ngồi đả tọa ở bên ngoài mành mỏng tơ tằm hình mây. Một lát sau, nàng thu đao phong trong mắt.
Nàng cúi đầu nhìn về phía mặt nước, mặt nước hiện ra hai chữ vàng…
Vân Yên.
Hoa Hướng Vãn nhìn chữ vàng, suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên búng một cái, chữ trên mặt nước biến mất lại thành nước trong bình thường.
Tắm rửa đơn giản, Hoa Hướng Vãn đứng lên, đi tới bên giường. Tạ Trường Tịch đang ngồi ở trên bồ đoàn, Hoa Hướng Vãn đã quen với việc chàng đả tọa ban đêm. Nàng trèo lên giường ngáp một cái, tò mò hỏi: “Mỗi ngày chàng đả tọa, không mệt à?”
“Cũng tạm.”
Tạ Trường Tịch đưa lưng về phía nàng, giọng không mặn không nhạt.
Hoa Hướng Vãn chống đầu, tựa ở trên giường, thờ ơ nói chuyện phiếm: “Ba ngày sau là đại hôn của chúng ta, ngày mai chàng đi khớp vài quy trình thành hôn nhé?”
“Được.”
“À, có vài điều ta phải nói rõ với chàng,” Hoa Hướng Vãn nhớ tới gì đó, híp mắt nói: “Bởi vì ta đón chàng vào Hợp Hoan Cung, đã đè quy củ Tây Cảnh xuống. Lần này là sân nhà ta, ta phải ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa. Chàng ở phòng tân hôn chờ ta. Chuyện điều tra Vực Linh này, chàng chỉ có thể chú ý lúc hành lễ với ta. Chuyện này chàng không ngại chứ?”
Điều tra Vực Linh không tiện thì thôi, dù sao còn có thể âm thầm tra.
Nhưng đổi lại Tạ Trường Tịch chờ ở phòng tân hôn thì có phần như ở rể. Nàng không chắc lắm đối với Tạ Trường Tịch, loại tu sĩ chính phái sinh ra và lớn lên ở Vân Lai này, thì chuyện này có chấp nhận được hay không.
Nhưng Tạ Trường Tịch nghe vậy cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Được.”
Hoa Hướng Vãn thấy hắn không ngại liền yên lòng. Nàng tựa trên giường, híp mắt nói: “Nếu như chàng muốn ngủ, ta sẽ sai người dựng giường cho chàng.”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn lại cảm thấy lời này làm phu thê có vẻ rất không có tình người.
Thế là nàng lại khách khí một câu: “Đương nhiên, chàng muốn lên ngủ cũng được.”
Tuy rằng nàng nghĩ, Tạ Trường Tịch sẽ không lên.
Dù sao chàng cần nỗ lực tu hành. Hơn nữa, trong trí nhớ của nàng, chàng rất sợ tiếp xúc với người khác.
Nàng nhớ rõ những năm đó, mặc kệ ở trong hoàn cảnh nào, chàng đều giữ một khoảng cách với nàng. Tuy rằng nàng cố gắng tạo cơ hội chàng đều nghĩ hết biện pháp để không phải cùng giường với chàng.
Nàng mua chuộc chủ quán giả vờ “Chỉ còn một gian phòng, chỉ một cái giường”, chàng cũng có thể đả tọa cả đêm trên mặt đất.
Nàng cố ý bị thương hô lạnh, chàng có thể vận công sưởi ấm cho nàng một đêm.
Liễu Hạ Huệ thiên cổ khó tìm như vậy, những ngày qua chàng càng tuân thủ nghiêm ngặt quy củ. Nàng nghĩ tuy đã qua 200 năm, nhưng thói quen của chàng sẽ không thay đổi quá nhiều.
Ngoại trừ càng điên, càng quái gở, ít lời hơn ra.
Hoa Hướng Vãn mơ màng ngủ mất. Chờ nàng ngủ, Tạ Trường Tịch mở mắt ra.
Chàng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn người trên giường. Sau một lúc lâu, chàng đứng lên, xốc chăn của nàng lên rồi chui vào.
Trên người chàng hơi lạnh, Hoa Hướng Vãn phát hiện vô thức rụt một cái.
Tạ Trường Tịch suy nghĩ một chút rồi vận công để thân thể nóng lên.
Thể chất Hoa Hướng Vãn vốn lạnh. Trong chốc lát, nàng cảm giác được nguồn nhiệt thì nhích người về phía trước.
Tạ Trường Tịch yên lặng ngắm nhìn nàng. Da nàng rất trắng, dưới ánh trăng như đang tỏa sáng.
Chàng cảm thấy con rắn lớn trong lòng mình đang đưa lưỡi ra đánh giá, quấn quanh.
Qua một lúc lâu, chàng mới nhắm mắt lại.
Đêm hôm đó trong giấc mơ của chàng, dường như chàng lại về đến sơn động kia.
Chàng ôm nàng, giống như muốn quyện nàng vào trong ngực mình.
Hông của nàng tinh tế, thật là mềm, loáng thoáng có tiếng khóc nức nở tựa như tiếng ngọc vỡ động lòng người.
Nàng cũng không nhớ nổi gì cả, chỉ biết gọi tên chàng.
Thật tốt.
Hoa Hướng Vãn ngủ rất sâu, trước kia nàng chưa từng ngủ sâu đến vậy.
Có lẽ là vì Tạ Trường Tịch gác đêm. Cái khác nàng không nắm chắc nhưng nàng rất rõ ràng hiện tại Tạ Trường Tịch sẽ không giết nàng.
Ngày hôm sau khi nàng tỉnh lại, Tạ Trường Tịch đã không còn ở trong phòng. Linh Nam vào nhà hầu hạ nàng dậy. Hoa Hướng Vãn nhìn thoáng qua bên ngoài, không nhịn được hỏi: “Tạ Trường Tịch đâu?”
“Thượng quân đi tìm Ngọc cô thẩm tra đối chiếu quy trình hôn lễ rồi.”
Linh Nam vừa báo lại cho Hoa Hướng Vãn vừa thắt đai lưng cho nàng. Nàng ấy còn báo lại tình hình gần đây: “Lần này trong Cung muốn mời nhiều người, thiệp mời đã phát đi từ trước. Gần đây trong Cung đều bận đến điên rồi.”
“Ừ.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, suy nghĩ một chút, chỉ nói: “Lần này người phụ trách cung yến đều điều tra rồi chứ?”
“Điều tra rồi.” Linh Nam trả lời: “Là người của Hợp Hoan Cung mình, yên tâm đi.”
“Cái khác thì không sao,” Hoa Hướng Vãn căn dặn: “Nhưng ăn, mặc, ở, đi lại cho Thiên Kiếm Tông bên kia phải chú ý. Nếu xảy ra chuyện, đến lúc đó kết cục không tốt.”
“Con cũng không dám đảm bảo.” Linh Nam ăn ngay nói thật: “Tiệc cưới mời nhiều người như vậy, nhân thủ hỗn tạp như thế, con chỉ có thể nói chắc chắn sẽ cố hết sức. Chúng ta cùng bọn họ ngồi chờ chết, không bằng chủ động xuất kích đi.”
Linh Nam thuận miệng nói. Hoa Hướng Vãn nghe vậy, cũng nở nụ cười: “Con đã không đảm bảo được, vậy thì đi giúp ta làm một chuyện.”
“Hở?”
“Đừng để cho ai phát hiện,” Hoa Hướng Vãn nhỏ giọng nói: “Đi kiếm hai cây cỏ Linh Quân cho ta.”
“Đã rõ.”
Linh Nam gật đầu: “Con đảm bảo không để ai phát hiện.”
Linh Nam hầu hạ Hoa Hướng Vãn xong, buổi chiều lập tức đi ra ngoài.
Tạ Trường Tịch coi như rất quan tâm hôn lễ. Mỗi ngày chàng đều tự đi qua kiểm tra chi tiết, đến tối mới trở về gác đêm.
Đã nhiều ngày nay Hoa Hướng Vãn đều ngủ rất ngon. Đợi đến ngày đại hôn, tinh thần nàng sung mãn, hăng hái dâng trào.
Lần đại hôn này bắt đầu được Hợp Hoan Cung chuẩn bị từ lúc Hoa Hướng Vãn đi Vân Lai. Sau khi biết người tới là Tạ Trường Tịch thì lại càng tăng thêm quy cách. Trình độ phức tạp của lễ nghi ban đầu khác xa với Thiên Kiếm Tông.
Hai người từ sáng sớm đã rời giường, bắt đầu ngồi ở trên xe hoa diễu phố. Đợi buổi trưa đến tế đàn, cùng nhau tế thiên ký hôn khế.
Hôn khế chia làm ba phần. Một phần đốt ở trong đỉnh tế cáo lên trời, hai phần khác giao cho người hầu của từng bên, bỏ vào hộp niêm phong cất giữ.
Hôn khế, Hoa Hướng Vãn viết trước, Tạ Trường Tịch viết sau. Tạ Trường Tịch nhìn tên Hoa Hướng Vãn trên hôn khế, ánh mắt vô cùng ôn hòa.
Sau đó chàng viết tên mình xuống, chàng viết rất chậm, rất trịnh trọng.
Chờ sau khi viết xong, chàng nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, nhẹ giọng hỏi: “Phần hôn khế này, có thể tính đúng không?”
Hoa Hướng Vãn cười cười, chỉ nói: “Dĩ nhiên là tính rồi.”
Chỉ là tới khi nào chấm dứt, nàng cũng không biết.
Nói xong, hai người nắm tay, đi xuống tế đàn. Sau đó ngồi xe hoa, cùng nhau trở lại Hợp Hoan Cung.
Đợi về Cung là đã đến thời gian tiệc tối, tu sĩ tề tụ ở nội cung. Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch nắm tay từ cửa Cung đi tới chính điện.
Tất cả tu sĩ đều ở đây dự lễ, Hoa Hướng Vãn đảo mắt đánh giá Tạ Trường Tịch: “Có phát hiện gì không?”
Tạ Trường Tịch không nói lời nào. Chàng cụp mi nhìn thảm đỏ, cảm ứng từng chút một.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên ở Tây Cảnh đã tề tụ, người không có mặt cũng chẳng có mấy người. Nếu như ở đây không có, vậy sẽ phải tìm từ danh sách còn dư lại và danh sách ra khỏi Tây Cảnh vào Định Ly Hải.
Hai phần danh sách này đều có rất nhiều người. Nhưng nếu như thẩm tra đối chiếu hai danh sách tìm tu sĩ Nguyên Anh Kỳ trở lên thì số lọc được ra còn rất ít.
Tạ Trường Tịch suy nghĩ trong lòng, trên mặt không đổi, chỉ nói: “Cứ thành hôn lễ đi! Không vội.”
Tạ Trường Tịch nói không vội, Hoa Hướng Vãn lại càng không vội. Hai người đi đến đại điện, có thể ngồi vào trong điện đều là nhân vật đứng đầu Tây Cảnh.
Môn chủ 18 môn và người thân của họ ngồi ở phía ngoài cùng gần vị trí cửa lớn, đi lên chút là Tông chủ chín Tông cùng gia quyến, đi lên nữa đó là Thiếu chủ ba Cung và huynh đệ tỷ muội, còn ngồi trên cùng là Cung chủ ba Cung.
Hoa Nhiễm Nhan ngồi ở chỗ cao nhất. Hôm nay bà ấy cố ý trang điểm đậm, che đậy khí sắc, thoạt nhìn không khác thời kỳ đỉnh cao năm đó là bao.
Hai bên trái phải của bà, một bên là một vị nam nhân trung niên đồ đen, bên kia là một vị nữ nhân mặc đồ vàng.
Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua những người này, nhận ra đại khái.
Nam nhân trung niên bên phải là Cung chủ Tần Phong Liệt của Minh Loan Cung, Độ Kiếp đại viên mãn, là cao thủ hàng đầu ngay dưới tay Ma Chủ Tây Cảnh, Bích Huyết Thần Quân.
Nữ nhân bên trái là Cung chủ Ôn Dung của Thanh Lạc Cung, Độ Kiếp trung kỳ, cũng là cao thủ đứng hàng trước mười.
Thủ tọa bên dưới ba Cung để trống, chắc là vị trí để cho Hoa Hướng Vãn. Sau đó là Thiếu Cung chủ Tần Vân Y của Minh Loan Cung. Y phục của nàng ta không hoa lệ, áo tơ trắng trâm ngọc thoạt nhìn cực kỳ thanh nhã. Nàng ta tươi cười ôn hòa, trong mắt đầy chân thành tha thiết, nhìn đôi tân lang tân nương trên đài như một pho tượng Bồ Tát bằng ngọc, tâm địa hiền hòa.
Nàng ta rất có uy danh trong thế hệ thanh niên Tây Cảnh. Không chỉ là tu sĩ Độ Kiếp trẻ tuổi nhất Tây Cảnh mà còn vì nàng ta là người hiền lành rất được lòng người, là người có hy vọng trở thành người thừa kế Ma Chủ của Tây Cảnh nhất hôm nay.
Mà đối diện Tần Vân Y là Ôn Thiếu Thanh. Hắn lắc chén rượu, mắt lạnh nhìn Tạ Trường Tịch và Hoa Hướng Vãn.
Tạ Trường Tịch nhàn nhạt đảo qua, thu hết thế cục vào đáy mắt. Vẻ mặt chàng không đổi, theo Hoa Hướng Vãn đi đến phía trước.
Chờ đi đến cuối tấm thảm dài, uy áp Độ Kiếp Kỳ chợt từ trên trời giáng xuống, áp thẳng về phía Hoa Hướng Vãn!
Hoa Hướng Vãn phát hiện không đúng, trong nháy mắt bóp vỡ hạt châu linh khí. Nhưng mà uy áp chưa đến, một uy áp khác từ trên người Tạ Trường Tịch trực tiếp ép ngược về phía Tần Phong Liệt.
Sắc mặt Tần Phong Liệt đại biến, Tạ Trường Tịch nhỏ giọng nhắc nhở Hoa Hướng Vãn: “Tiếp tục.”
Hoa Hướng Vãn ý thức được Tạ Trường Tịch làm gì, mỉm cười. Nàng giơ tay lên đặt ở trước người, theo lễ tiết, cao giọng tiếp tục: “Phụng thừa thiên mệnh, ký kết lương duyên, hỏi ý mẫu thân, ta với Tạ Trường Tịch của Thiên Kiếm Tông kết làm vợ chồng. Ý mẫu thân thế nào?”
Biết chuyện gì xảy ra, Hoa Nhiễm Nhan nhìn Hoa Hướng Vãn và Tạ Trường Tịch dưới đài, tươi cười: “Cho phép.”
Được lời này, Hoa Hướng Vãn xoay người, giơ hôn khế lên nhìn về phía Tạ Trường Tịch.
“Phụng mệnh mẫu thân, nhận được vận lành, cùng quân kết duyên, sinh tử không rời,” Nói xong, Hoa Hướng Vãn đưa hôn khế đến trước mặt chàng: “Ý quân thế nào?”
“Nhân quả cùng nhau, số mệnh hợp lại, cùng khanh ký khế ước, sinh tử không rời,” Tạ Trường Tịch đưa phần hôn khế đến trước mặt Hoa Hướng Vãn: “Vui vẻ đồng ý.”
Hai người cúi người hành lễ với đối phương, trao đổi hôn khế, Giang Ức Nhiên tiến lên dẫn Tạ Trường Tịch rời đi.
Trước khi đi, Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua Tần Phong Liệt còn đang cố chống trên đài cao, trong mắt mang theo cảnh cáo.
Một lát sau, uy áp đột nhiên tăng lên, Tần Phong Liệt nôn ra một búng máu.
Lúc này Tạ Trường Tịch mới thu lại, cùng Giang Ức Nhiên rời đi.
Chờ ra khỏi đại điện, đến chỗ không người, chàng đột nhiên lảo đảo một cái, che miệng nôn ra máu.
Giang Ức Nhiên vội đỡ Tạ Trường Tịch, nhỏ giọng bối rối gọi: “Thượng quân!”
“Đỡ ta rời đi,” Tạ Trường Tịch nhìn thoáng qua quanh mình, dựa vào Giang Ức Nhiên: “Đừng để cho người ta thấy.”
Tần Phong Liệt vừa nôn ra máu, toàn trường đều im phăng phắc.
Hoa Nhiễm Nhan bên cạnh thấy thế, giả vờ kinh ngạc: “Tần Cung chủ, ngươi làm sao vậy?”
“Không sao.”
Tần Phong Liệt được người ngoài đỡ, thở hổn hển đứng dậy, nhìn về phía Hoa Nhiễm Nhan cười: “Hoa Cung chủ tìm được con rể tốt đó.”
“Đó là tất nhiên.” Trong giọng nói của Hoa Nhiễm Nhan mang theo chút thở dài: “Cũng là lương duyên trời ban, không ngăn nổi. Cái này còn phải cảm tạ Ôn Cung chủ.”
Hoa Nhiễm Nhan quay đầu nhìn về phía Ôn Dung ở bên nãy giờ không nói gì: “Nếu Ôn Thiếu chủ không lui hôn thì sao A Vãn nhà chúng ta có thể tìm được lương duyên?”
“Không dám nhận.” Ôn Dung bình thản nói: “Nhưng mà vị Thiếu quân này nhà ngươi thoạt nhìn sát nghiệt kéo dài, sợ là con đường phía trước phải ưu sầu.”
“Điều này không nhọc Ôn Cung chủ lo lắng,” Hoa Nhiễm Nhan cười, quay đầu nhìn về phía Tần Phong Liệt: “Tần Cung chủ có cần nghỉ ngơi một chút không? Hay là tiếp tục ở đây uống rượu nói chuyện phiếm với chúng ta?”
Tần Phong Liệt nghe vậy, hừ lạnh một tiếng, đứng dậy: “Trong cung còn có việc, thứ cho không phụng bồi.”
Nói xong, Tần Phong Liệt sải bước đi ra ngoài.
Tần Phong Liệt đi ra ngoài, mọi người hai mặt nhìn nhau. Theo như trước đây thì bọn họ cũng phải đi, nhưng hôm nay xem tư thái của Tạ Trường Tịch, mọi người nghĩ thầm trong chốc lát rồi đều ngồi xuống.
Hoa Hướng Vãn nhìn toàn trường yên lặng dị thường. Nàng giơ chén rượu, quay đầu nhìn về phía mọi người: “Các vị tới uống rượu mừng, yên lặng như vậy sao được?”
Nói xong, Hoa Hướng Vãn vỗ tay một cái, vũ giả nối đuôi nhau đi vào. Hoa Hướng Vãn nâng chén rượu về phía mọi người: “Mọi người vui vẻ chút mới đúng.”
Khúc nhạc chúc mừng vang lên, không bao lâu, toàn trường đều vui vẻ. Hoa Hướng Vãn cầm chén rượu, uống với từng người. Chờ đi đến trước mặt Ôn Thiếu Thanh, Ôn Thiếu Thanh đã hơi say.
Hắn nhìn chằm chằm Hoa Hướng Vãn. Hoa Hướng Vãn cầm chén, nhìn hắn: “Thiếu Thanh, không chúc ta một chén à?”
Ôn Thiếu Thanh không nói lời nào. Tần Vân Y ở đối diện thấy thế, đứng dậy, đi đến phía sau Hoa Hướng Vãn, nhắc nhở: “Thiếu Thanh, Hoa Thiếu chủ đại hôn. Nếu ngươi không nâng cốc chúc mừng thì không xứng với chữ bạn này đâu.”
Nghe được Tần Vân Y nói, Ôn Thiếu Thanh lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Sau đó hắn làm như nhớ tới gì đó, đột nhiên cười rộ lên: “Được.”
Hắn đứng lên, giơ ly rượu: “Ta phải chúc nàng, Hoa Hướng Vãn, ta chúc nàng và Thiên Kiếm Tông…”
Hắn tới gần nàng, giọng rất nhỏ: “Cùng là cừu địch, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.”
Hoa Hướng Vãn nghe nói như thế, hơi cụp mi.
“Thiếu Thanh! Lời chúc phúc này của ngươi, sợ là không thành sự thật được.”
Ôn Thiếu Thanh nghe vậy cười nhạt. Hắn uống một hơi cạn sạch chén rượu, nâng chén hung hăng đập xuống đất.
Hoa Hướng Vãn nhìn Tần Vân Y ở một bên, nhắc nhở: “Tần Thiếu chủ! Hình như Ôn Thiếu chủ đã say, ngươi dìu hắn đi trông nom một chút đi.”
“Bình Thanh,” Tần Vân Y quay đầu, gọi người đứng sau Ôn Thiếu Thanh, phân phó: “Đỡ Thiếu chủ nhà ngươi đi nghỉ ngơi.”
Nói xong, Tần Vân Y nhìn về phía Hoa Hướng Vãn, cười đến ôn hòa: “Ta cũng coi như nhìn ngươi lớn lên. Rượu mừng của ngươi, ta phải uống cùng ngươi đến cuối mới được.”
“Ngươi nói đúng,” Hoa Hướng Vãn gật đầu: “Chờ đại hôn của Tần Thiếu chủ và Ôn Thiếu chủ, A Vãn nhất định sẽ uống với ngươi. Lúc ấy mới không phụ tình cảm thắm thiết của Tần Thiếu chủ đối với ta.”
Tần Vân Y cười nhẹ, giơ tay lên chỉ vào bên cạnh: “Hoa Thiếu chủ không ngại cùng nhau ngồi xuống, vừa uống vừa trò chuyện.”
Hoa Hướng Vãn gật đầu, cùng Tần Vân Y ngồi vào bàn rượu bên cạnh.
Hai người như bạn cũ, vừa uống vừa trò chuyện.
“Lần này Hoa Thiếu chủ đón được Thanh Hoành Thượng quân nhập chủ Hợp Hoan Cung, có thể nói là như hổ thêm cánh. Tranh đấu Ma Chủ chắc đã nắm chắc nhỉ?”
Tần Vân Y trợn mắt nói mò. Hoa Hướng Vãn nghe vậy, khẽ cười.
“Tần Thiếu chủ nói đùa rồi. Một phế nhân Kim Đan vỡ hơn nửa, gân mạch bế tắc như ta thì tranh Ma Chủ cái gì? Lời này phải để cho Tần Thiếu chủ. Hôm nay hai cung Thanh Lạc, Minh Loan kết thân. Năm ấy Tần Thiếu chủ 300 tuổi vào Độ Kiếp, lại được các tông Tây Cảnh kính yêu. Cái gì mà Âm Dương Tông, Vu Cổ Tông, ai cũng như thiên lôi sai đâu đánh đó. Tần Thiếu chủ nói một phế nhân như ta tham dự tranh Ma Chủ làm gì?”
Hoa Hướng Vãn khoát khoát tay: “Nghĩ cũng không dám nghĩ.”
“Không dám nghĩ ư?”
Tần Vân Y cười rộ lên, tựa như nhớ lại cái gì: “Ta nhớ 200 năm trước khi ta vừa vào Nguyên Anh thì nghe tin ngươi đạt Hóa Thần. Tất cả mọi người nói ngươi nhất định là Ma Chủ kế tiếp, là người đứng đầu Tây Cảnh trong tương lai.”
Nghe nói vậy, Hoa Hướng Vãn hơi khựng lại. Tần Vân Y quay đầu, ôn hòa nhìn Hoa Hướng Vãn: “Lúc đó ta cực kỳ hâm mộ ngươi. Ta nghĩ tại sao trên thế giới có thể có chuyện bất công như thế. Ta dốc hết sức tu đạo 100 năm, khó khăn lắm mới chỉ đến được Nguyên Anh. Ngươi dễ dàng đi vào Hóa Thần, khiến người ta cực kỳ hâm mộ.”
“Đây là chuyện tốt à?”
Hoa Hướng Vãn uống một hớp rượu, quay đầu nhìn Tần Vân Y: “Ta từng nghe được một câu.”
“Hử?”
“Một người dễ dàng đứng ở chỗ cao bao nhiêu thì dễ ngã xuống bấy nhiêu,” Hoa Hướng Vãn buông tay: “Ngươi xem không phải ta đã ngã xuống rồi hả? Cho nên, ta ước ao vững vàng đi qua cả đời như Tần Thiếu chủ mới đúng. Hiện tại ta đã ổn định mà sống, đi Thiên Kiếm Tông cầu thân cũng chỉ là cầu một con đường sống. Mong rằng Tần Thiếu chủ giơ cao đánh khẽ, tương lai Hợp Hoan Cung có thể lui về chín Tông... Không được thì 18 Môn cũng được, lui nữa cũng không sao. Chỉ cần có thể sống, đều tốt.”
Tần Vân Y không nói lời nào. Nàng ta nhìn Hoa Hướng Vãn, ánh mắt Hoa Hướng Vãn chân thành tha thiết như không có chút dã tâm nào.
Tần Vân Y chống cằm, dịu dàng nói: “Mọi người khuyên ta, nói ngươi đã phế rồi không đáng để lo.”
“Chẳng lẽ không đúng à?”
Hoa Hướng Vãn bình ổn nói. Tần Vân Y lắc đầu: “Nhưng ta nghĩ không đúng.”
“Hoa Thiếu chủ đáng ra đã chết vào 200 năm trước. Nếu như không chết, vậy thì như cỏ dại.”
Nghe nói vậy, Hoa Hướng Vãn nhấp một ngụm rượu. Nàng cười cười, quay đầu nhìn Tần Vân Y: “Cho nên, Tần Thiếu chủ định đối phó với cây cỏ dại có gió xuân thổi lại mọc ra là ta thế nào?”
Tần Vân Y không nói lời nào, cười nhìn Hoa Hướng Vãn.
Hoa Hướng Vãn chống cằm, suy tư: “Tần Thiếu chủ chắc đang suy nghĩ trước đây có Ma Chủ trông nom ta, không tiện hạ thủ. Hơn nữa nhìn tới nhìn lui ta đúng là đã bị phế, không đáng đắc tội Ma Chủ. Hiện tại không ngờ ta có thể đưa Độ Kiếp Kỳ của Thiên Kiếm Tông qua đây, phải nhanh nhổ cỏ tận gốc. Nhân lúc hai phe kết minh bất ổn, đuổi Thiên Kiếm Tông đi. Không có Ma Chủ bảo vệ, giết một phế nhân như ta không phải như lấy đồ trong túi à?”
“Sao ta lại làm thế chứ?”
Tần Vân Y phủ nhận: “Ta cũng không phải là người xấu xa như vậy.”
“Nếu không,” Hoa Hướng Vãn nâng chén đẩy về phía trước, cười khẽ: “Giết thì sao?”
“Giết ai đây?”
Tần Vân Y hỏi tới.
Hoa Hướng Vãn suy nghĩ một chút: “Đệ tử Thiên Kiếm Tông? Dùng Ôn Thiếu Thanh, dược của Tiết Tử Đan, giết đệ tử Thiên Kiếm Tông. Ta đảm bảo khó có thể giữ được, sẽ không thoát khỏi liên quan.”
Vừa dứt lời, bên ngoài có người vội vàng vọt vào, quỳ trước mặt Hoa Nhiễm Nhan, kích động lên tiếng: “Cung chủ, một vị trong hàng đệ tử Thiên Kiếm Tông trúng độc rồi!”
“Cái gì?!”
Hoa Nhiễm Nhan giật mình, Ôn Dung ở bên cạnh cúi đầu uống trà, tỏ vẻ chuyện không liên quan mình.
“Thật đáng thương! Hiện nay đệ tử Thiên Kiếm Tông đã chết, Hoa Thiếu chủ định làm thế nào?”
“Chết cũng không chỉ có một.”
Hoa Hướng Vãn cười khẽ.
Nói xong, người đi theo hầu hạ Ôn Thiếu Thanh từ ngoài cửa vội vã xông vào.
“Cung chủ!”
Người đi theo hầu kích động lên tiếng, trực tiếp quỳ trước mặt Ôn Dung, lo lắng nói: “Không xong! Thiếu chủ trúng độc rồi!”
Nghe nói như thế, Ôn Dung đứng phắt dậy.
“Trúng độc? Độc gì?”
“Mộng Trung Đoạn Trường.”
Người đi theo hầu lên tiếng, Tần Vân Y lập tức trợn tròn mắt.
Mà lúc này, Hoa Hướng Vãn bước một bước, vội vàng tiến lên phía trước, sốt ruột lên tiếng: “Ngươi nói cái gì? Thiếu Thanh trúng Mộng Trung Đoạn Trường? Mau! Mau đi tìm người của Âm Dương Tông tới!”
Lo lắng quan tâm trên mặt nàng còn nhiều hơn cả Tần Vân Y, như đã hoàn toàn quên mất đây là tiệc cưới của mình, chỉ coi Ôn Thiếu Thanh còn là vị hôn phu của nàng. Nàng quay đầu giận dữ quát Bình Thanh đang sửng sốt ở bên cạnh.
“Mau lên!”
___
[Sàn kịch nhỏ • Ma Sói]
Tác giả: “Mời sói mở mắt.”
Tần Vân Y và Ôn Thiếu Thanh mở mắt.
Tác giả: “Ngươi muốn giết ai?”
Hai người chỉ về người qua đường Giáp của Thiên Kiếm Tông.
Tác giả: “Mời sói nhắm mắt, mời Cupid mở mắt.”
Ôn Dung mở mắt ra.
Tác giả: “Mời chỉ định cặp đôi.”
Dịu dàng chỉ Tần Vân Y và Ôn Thiếu Thanh.
Tác giả: “Mời phù thủy mở mắt.”
Hoa Hướng Vãn mở mắt.
Tác giả: “Tối nay chết là hắn (Chỉ đệ tử Thiên Kiếm Tông), ngươi có cứu hay không?”
Hoa Hướng Vãn lắc đầu.
Tác giả: “Có hạ độc ai không?”
Hoa Hướng Vãn chỉ Ôn Thiếu Thanh.
Tác giả: “Trời đã sáng, tối nay người chết là người qua đường Giáp của Thiên Kiếm Tông, Ôn Thiếu Thanh, Tần Vân Y.”
Tạ Trường Tịch: “Vì sao! Vì sao! Vì sao nàng không cứu!!!”
Ôn Thiếu Thanh: “Vì sao! Vì sao! Vì sao nàng muốn độc ta?!”
Tần Vân Y: “Tên ngốc nào chỉ ta làm người yêu thế? Bà đây không cần tình yêu!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.