Biên: VoTinh1340, kethattinhthu7
Bạch Sơn Thủy nhìn thoáng qua chuôi phi kiếm màu trắng mỏng như tờ giấy này, lạnh nhạt nói với Lý Vân Duệ:
- Nó là của ngươi.
Lý Vân Duệ nhíu mày nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ chậm rãi gật đầu.
Khóe miệng Bạch Sơn Thủy nở nụ cười cao ngạo:
- Mặc kệ xảy ra chuyện gì, theo sát ta.
Sau đó, nàng quay người.
Ngay khi nàng quay người, bầu trời đen kịt bỗng sáng lên bởi vô số bó đuốc, giống như toàn bộ xung quanh Trường Lăng đối diện nàng đều được thiêu đốt, sáng rực lên.
Từ trong biển lửa, một tu hành giả có thân hình như được đúc từ sắt, đi từng bước kiên định, đều đều từ trong đám người đi ra.
Bạch Sơn Thủy lãnh đạm, trào phúng nói:
- Lương Liên, ta đang muốn tìm ngươi thì ngươi lại dám tới tìm ta?
Thần sắc Lương Liên hờ hững không thay đổi, đôi giày màu đen ổn định đạp lên đất trước mặt, sóng khí dưới chân tràn ra trên nền đất đen, như đóa đóa hắc liên nở rộ.
- Nực cười, người Tần thật là kiêu ngạo.
Bạch Sơn Thủy thấy Lương Liên không lên tiếng, càng thêm cay nghiệt cười nhạo nói:
- Cho dù là lính đối với lính, tướng đối với tướng thì ngươi cũng không đủ tư cách. Thân Huyền ở chỗ nào? Sao hắn không dám tới gặp ta?
Lương Liên như trước không trả lời, hắn tiếp tục dùng dáng đi ổn định đi về phía trước, khi đứng cách Bạch Sơn Thủy khoảng hơn mười trượng rồi mới bình tĩnh đưa tay phải ra.
Trong thiên địa bỗng vang lên một tiếnh "oanh" chấn động.
Mọi người lâp tức cảm nhận được một cỗ khí tức tràn ngập cực kỳ tinh thuần của vật bản mệnh.
Một luồng ô quang như được kéo dài ra từ cánh tay hắn, luồng ánh sáng phình to rồi thu nhỏ, sau đói biến thành một thanh kiếm quang bản rộng thẳng tắp màu đen.
Thân kiếm một mặt có hình dạng trầm dày như vách đá đen nhánh bên bờ sông, mặt kia lại là hình gợn sóng nhộn nhạo, như có ngàn vạn con sóng đục ngầu đang chuyển động.
Hắn nâng kiếm ngang ngực, sau đó lạnh lùng nói:
- Mời.
Tiếp đó, hắn không hề chậm trễ nào lập tức xuất kiếm.
Vô số thiên địa nguyên khí điên cuồng dẫn động vào thanh bản mệnh kiếm, xung quanh hắn dường như xuất hiện một con đê uốn khúc quanh co.
Thân thể hắn cùng bản mệnh kiếm trong tay tản mát ra lực lượng mỗi lúc một mạnh, có điều cỗ lực lượng này vẫn chỉ súc tích ở bên trong khúc đê kia.
Một kiếm này, chính là thức mạnh nhất trong Vi Yển Kiếm Kinh mà ngày đó hắn dùng để đối chiến với Tiết Vong Hư, Quyết Đê Kiếm.
Tinh yếu của một kiếm này ở chỗ không ngừng áp xúc, cuối cùng khi đê lớn vỡ, tất cả lực lượng liền bùng phát.
Ngày đó, Tiết Vong Hư dùng Bạch Dương Thiêu Giác để ứng đối, không cho con đê này vỡ, mặc dù có vỡ nhưng cũng không cho cơn hồng thủy đơn giản trút về phía chính mình, mà khiến chúng đổ sang hai bên rồi biến mất.
Nhưng đối mặt một kiếm như vậy, nụ cười của Bạch Sơn Thủy càng thêm trào phúng:
- Đối mặt với ta mà ngươi lại dùng một kiếm này, có lẽ ngươi đã quên mất rằng ta chính là Cung chủ Vân Thủy Cung.
Nàng không xuất kiếm trước mà chỉ chờ đợi.
Lông mày Lương Liên nhíu lại, những đám mây trên bầu trời đêm đột nhiên bay toán loạn, kiếm thế đã thành, phía trước người hắn vang lên tiếng nổ kinh khủng, con đê lớn vô hình vỡ toang, một cỗ lực lượng cuồng bạo ầm ầm nổ ra, phóng tới Bạch Sơn Thủy.
Thiên địa nguyên khí xung chấn khiến tất cả bó đuốc cầm trong tay quân sĩ ở phía xa sau lưng Lương Liên lập tức cháy mạnh hơn, đồng thời lửa đuốc bị thổi bạt về phía sau, phát ra âm thanh vù vù.
Có thể nói, lực lượng, khí thế một kiếm này là hoàn mỹ, dường như nó không phải do lực lượng con người phát ra.
Có điều, đối mặt một kiếm như vậy, Bạch Sơn Thủy thậm chí không xuất kiếm của mình.
Tay trái của nàng khẽ vuốt một cái trong không trung.
Vài giọt nước óng ánh từ đầu ngón tay của nàng như trân châu óng ánh toán loạn bay ra, sau đó biến thành những dòng nước óng ánh giống như băng.
Những dòng nước óng ánh chảy này nếu so với đê vỡ tạo ra sóng đục cuồng bạo kia thì có vẻ vô cùng nhỏ yếu, song khi cả hai chạm nhau thì sóng đục cuồng bạo bá đạo kia lại không thể tiến lên, chỉ có thể xoay tròn cách người nàng mấy trượng.
Trước người nàng đang trống rỗng bỗng xuất hiện vòng xoáy nước lớn bằng tòa nhà đang kịch liệt xoay tròn.
Trong bóng đêm, rất nhiều tu hành giả Trường Lăng như nín thở, không nói tiếng nào.
Giữa lúc này, tiếng của Trần Giam Thủ lại vang lên.
Ánh lửa ở biên giới Trường Lăng cũng không chiếu được quá xa, ánh lửa xa xôi càng làm nổi bật thân ảnh một người bình thường ít khi xuất hiện trước mặt người khác. Thân ảnh vị Ti thủ Thần Đô Giám mỗi lúc một thêm vẻ âm u trầm lạnh, sắc mặt y vẫn như cũ mang theo một loại cảm giác chán chường khó tả.
- Ngày xưa, trong thiên hạ, không người nào có thể vượt qua Vân Thủy Cung nước Ngụy về thủ đoạn điều khiển nước. Ngày nay, cũng không có người nào có thể vượt qua Bạch Cung chủ.
Y chăm chú nhìn Lý Vân Duệ, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng:
- Chỉ là ngươi có từng nghĩ tới, Lương đại tướng quân thân kinh bách chiến nhưng vì sao lại dùng kiếm thế như vậy trước mặt Bạch Cung chủ không?
Lý Vân Duệ bình tĩnh nhìn y, nói:
- Ta không muốn nghĩ, bởi vì chuyện đó không liên quan đến ta.
Khi hắn mở miệng nói tiếng thứ nhất thì trong bóng đêm, lập tức giữa hắn và Trần Giam Thủ xuất hiện hai đạo kiếm quang mắt thường không cách nào nắm bắt, tiếp theo một đóa hoa lửa chói mắt bất ngờ nở rộ.
Hai thanh phi kiếm đều theo sự chấn động của sóng khí, không ngừng rung động lắc lư, từ trong đóa hoa lửa chui ra.
Chỉ cần Lý Vân Duệ có một chút phân tâm hay tâm tình có một ít chấn động, có lẽ giờ phút này hắn đã chết.
Lông mày Trần Giam Thủ nhíu lại thật sâu.
Y xác định người trẻ tuổi vô danh ở Trường Lăng này đúng là kình địch bình sinh hiếm thấy.
***
Tay trái khẽ vuốt liền có thể đơn giản hoá giải một kiếm bá đạo vô song của Lương Liên, nhưng lúc này lông mày Bạch Sơn Thủy cũng nhíu lại thật chặt.
Nàng thu liễm bộ dáng vui vẻ trào phúng cùng khinh thường, cau mày nói:
- Ngay cả Tiết Vong Hư cũng không địch lại, ngươi làm sao có thể mạnh lên như vậy?
Lương Liên nhìn vòng xoáy xoay tròn, trên mặt ngoài vẻ lạnh lùng ra cũng không biểu lộ vẻ gì khác:
- Tại sao ta lại phải tỏ ra mạnh mẽ hơn Tiết Vong Hư?
Theo câu nói ra khỏi miệng hắn, trong trời đất lần nữa vang lên mấy tiếng nặng nề mà vang dội.
Tiếng thứ nhất như tiếng sét vang lên từ chính dưới chân hắn.
Đôi giày chiến bằng da trâu màu đen của hắn mặc dù bền chắc cũng nổ tung thành vô số mảnh, mảnh đất ẩm ướt hơi mềm trong bãi cỏ lau nhận lấy sự chấn động với sức lực khủng khiếp từ đôi chân của hắn, trở nên cứng rắn và vững chắc hơn cả con đường lát đá xanh ở Trường Lăng..
Mặc dù hai chân hắn cứng như sắt, nhưng vào lúc này, theo sự phát lực thì huyết nhục cũng nứt, sau đó nhỏ ra rất nhiều giọt máu tươi.
Dưới chân hắn xuất hiện hai dấu chân đỏ thẫm, mà thân thể hắn giống như đã trực tiếp vượt qua không gian, xuất hiện phía sau vòng xoáy xoay tròn.
Tay phải hắn cầm bản mệnh kiếm đâm thẳng vào vòng xoáy, tiếng nổ mạnh nặng nề thứ hai lại đến từ chính chuôi kiếm của hắn.
Quyền trái của hắn mạnh mẽ đánh lên chuôi kiếm của mình.
Một cỗ lực lượng kinh khủng truyền dọc theo chuôi kiếm vào thân kiếm.
Một nửa phù văn hình gợn sóng trên thân thanh bản mệnh kiếm như bị chấn bay ra, kiếm ý cuồng bạo dọc theo thân kiếm bắn về phía trước.
Tiếng nổ nặng nề thứ ba không hề bị gián đoạn vang lên.
Trong khoảnh khắc, vòng xoáy cao lớn như toà lầu lập tức sụp đổ.
Vố số sóng nước biến thành vô số thanh kiếm đè xuống không khí phía trước, như ngọn núi, bức tường đè xuống Bạch Sơn Thủy.
Phía trước Bạch Sơn Thủy đều là kiếm.
Bầu trời trước mắt nàng xuất hiện ngàn vạn thanh kiếm.
Thế nhưng giữa những thanh kiếm này, đáng sợ nhất là thanh kiếm đã bỏ đi phù văn, tựa như bờ đá ngăm đen kia. Ngàn vạn đường thủy kiếm bay giữa không trung, tất cả thiên địa nguyên khí tạo thành do kiếm đạo đều tập trung vào thanh kiếm trên tay Lương Liên.
Bạch Sơn Thủy xuất kiếm.
Trường kiếm trong tay nàng giống như bích đầm thâm u được nàng đâm thẳng về phía trước.
Trên thân kiếm, thiên địa nguyên khí chuyển động một cách kỳ diệu. Khi nó mới chỉ tiến về phía trước vài thước, nghìn vạn đường thủy kiếm trước người của nàng tựa như băng tuyết bị hòa tan hóa thành dòng nước chảy óng ánh, sau đó hội tụ thành bức tường.
Giữa nàng và Lương Liên xuất hiện một bức tường nước óng ánh.
Khuôn mặt Lương Liên không có bất kỳ thay đổi nào, hắn vẫn trầm mặc như trước, cầm kiếm đâm tới, không hề thay đổi thế kiếm.
Mũi kiếm ngăm đen cùng bức tường nước óng ánh chạm vào nhau, một tiếng nổ mạnh nặng nề lại lần nữa vang lên. Bức tường nước văng tung toé tản ra bên ngoài, mũi kiếm ngăm đen vẫn tiếp tục đâm về phía trước, sau đó chạm vào mũi kiếm màu xanh đậm của Bạch Sơn Thủy.
Hai mũi kiếm chạm nhau, một điểm tinh quang loé lên, như có một ngôi sao nhỏ được tạo ra ở đó.
Hô hấp Lương Liên dừng lại, một tiếng kêu đau đớn bật ra từ giữa hai môi, cả người hắn biến thành màu huyền thiết, da thịt bên ngoài chợt lóe sáng như ánh kiếm, sau đó thân hình hắn dừng lại.
Một vòng sóng khí vây quanh thân thể hắn nổ tung, mặt đất rung động lan ra bên ngoài.
Bạch Sơn Thủy được bao bọc trong sóng khí bay ngược ra sau, nện mạnh xuống mặt đất rồi nàng như một khối đá màu trắng bắn tung lên không trung.
Vô số âm thanh xoẹt xoẹt vang lên phía sau nàng.
Vô số cỏ lau trong cuồng phong bị kiếm khí trên người nàng xoắn nát thành từng mảnh nhỏ, giống như vụn tuyết bay múa đầy trời.
Ngay khi rơi xuống đất rồi lập tức bắn lên, Bạch Sơn Thủy khống chế được thân ảnh, thân thể tuy rằng vẫn như trước bay ngược về phía sau nhưng đã giữ được tư thế đứng thẳng.
Chỉ là trên môi nàng thấm ra mấy tia máu.
Mặt nàng tái nhợt, trong bóng đêm, áo trắng trên người nàng lại càng đặc biệt trắng, màu đỏ của máu nhỏ xuống áo trắng trông hết sức chói mắt.
Lúc này, năm đạo bóng kiếm giống như cuồng phong điên cuồng nhảy múa phóng vượt qua người Lý Vân Duệ.
Trên áo bào của Lý Vân Duệ xuất hiện năm vết rách.
Có sợi máu nhàn nhạt từ vết rách chảy ra.
- Thì ra ngươi mạnh như vậy.
Trần Giam Thủ vẫn mang cái bộ dạng chán chường kỳ dị như trước, khẽ ngẩng đầu nói một câu này.
Lúc này, không biết những lời nói của y là đang khen ngợi Lý Vân Duệ chỉ chịu một chút ít tổn thương da thịt khi ngăn cản một kích kia hay là đang nói đến việc Lương Liên chỉ dùng một kiếm đã đánh bay Bạch Sơn Thủy.
Thanh âm của y vang lên, Lương Liên vẫn như trước lạnh lùng cầm kiếm, nhìn Bạch Sơn Thủy trên không trung.
Nhìn bóng lưng trầm lạnh như thiết của hắn, tất cả quân sĩ ở xa phía sau đều từ trong chấn động tỉnh táo trở lại.
Rốt cuộc, bọn họ cũng hiểu được vì sao ngày đó tướng quân của mình lại thua Tiết Vong Hư nhưng sau đó hắn vẫn lạnh lùng, không chút biến hóa nào như vậy.
Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu được vì sao ngày xưa vị tướng quân này không hề quá mức xuất sắc so với đồng liêu, nhưng trong mấy cuộc đại chiến thì hắn lại nằm trong danh sách những người còn sống sau cùng.
Bởi vì hắn cam lòng bại.
Cũng là hai kiếm như nhau nhưng lại thể hiện ra uy lực hoàn toàn khác nhau.
Lương đại tướng quân mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của rất nhiều người.