Kiếm Vương Triều

Chương 24: Thuận thế mà đi




Dịch: trongkimtrn
Có bao nhiêu người thì có bấy nhiêu ý kiến.
Chẳng qua là, đêm nay là đêm cực kỳ dày vò với hầu hết các người tu hành ở Trường Lăng.
Từ vọng lâu, cỗ lực lượng hùng mạnh không cách nào ngăn cản từ trong tháp pháo rơi xuống, từ cái này đến cái khác. Mỗi luồng sức mạnh thường thường vô tình giết chết một cường giả hoặc là một nơi tu hành sụp đổ.
Hoặc là thần phục.
Bọn họ biết vị lão nhân thủ thành kia rất mạnh. Nhưng khi lần lượt cảm nhận được sức mạnh hùng hậu này dường như không bao giờ hết, thì trong lòng bọn họ vẫn bị chấn động, chỉ nghĩ là vẫn còn đánh giá thấp thực lực của người này.
― Thật điên rồ!
Trong một con hẻm nhỏ, một người tu hành cầm bội kiếm cảm nhận được lực lượng mạnh mẽ lần lượt trút xuống nơi những tòa vọng lâu, tưởng tượng ý vị máu tanh ẩn chưa trong từng luồng sức mạnh ấy, với sắc mặt vô cùng khó coi gã nói với đồng bọn bên cạnh:
― Thậm chí dù y theo ý muốn của Hoàng hậu, tất cả những nơi tu hành đều hoàn toàn thần phục hoàng cung, bọn họ sẽ bị điều động như một đội quân, nhưng mà bà ta lại không nghĩ rằng, những vị tông sư ẩn cư đứng đầu các nơi tu hành này lại là bình chướng tự nhiên bảo vệ Trường Lăng. Bọn họ mới là nguyên nhân thực sự khiến nhiều người tu hành các triều khác không dám dễ dàng xâm nhập Trường Lăng! Cho dù Hoàng hậu có thể thành công, thì sau này Trường Lăng sẽ trở nên trống rỗng.
― Nếu trống rỗng thì có làm sao?
Tên đồng bọn bên cạnh cũng mang sắc mặt khó nhìn, lạnh lùng nói:
― Hoặc là Hoàng hậu chính là cố ý khiến Trường Lăng trống rỗng, để dẫn dụ những người kia vào. Như vậy, Trường Lăng sẽ biến thành một cái bẫy cực lớn.
― Hôm nay Mặc Thủ Thành phóng ra nhiều kiếm như vậy, chẳng lẽ lão không nhớ tới tấm gương Thương gia ngày xưa hay sao?
Người người tu hành mang bội kiếm nói câu này với giọng tức giận, nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, cơ thể gã liền cứng đờ.
Có một người đàn ông mặc áo choàng vàng nhạt đi ngang qua con đường đá trước mặt y.
Theo phía sau xa xa người đàn ông đó là một số quan viên và người hầu.
Nhiều người tu hành ở Trường Lăng đều nhận ra, người đàn ông văn nhã và thanh lịch mặc chiếc áo choàng màu vàng nhạt này là Hoàng Chân Vệ.
Và Mặc Thủ Thành mà gã đang chỉ trích là người thầy đáng kính nhất của Hoàng Chân Vệ.
Hoàng Chân Vệ đang đi ngang con hẻm này.
Y nghe rõ cuộc nói chuyện giữa hai người tu hành kia, nhưng trong cõi lòng y lúc này lại không có chút tức giận nào, mà chỉ có sự đau đớn và nỗi bi ai đang tăng thêm mà thôi.
Y biết rằng những gì mà hai gã tu hành đang nói trong căn hẻm là đúng.
Là người thực hiện ý chỉ của Hoàng hậu, thầy mình được định trước sẽ trở thành người gánh chịu lửa giận của rất nhiều người.
Nhiều người đều hận hoàng hậu, nhưng đồng thời cũng sẽ hận chết thầy mình.
Nếu Mặc Thủ Thành là lạo người đầy dã tâm như Lương Liên, thì y đã có thể cảm thụ trong lòng tốt hơn không ít.
Nhưng y biết rằng thầy mình lúc này chỉ là ngọn đèn cạn dầu, còn sống là vì cống hiến chút ánh sáng cuối cùng cho vương triều này.
Hơn nữa, y biết rất rõ tình trạng cơ thể của Mặc Thủ Thành, biết thầy mình lúc này chắc chắn rất mệt mỏi. Mỗi lần phát ra cỗ lực lượng như vậy thì đều là thêm một gánh nặng lên cơ thể vốn suy nhược của lão.
Vì vậy, mỗi khi luồng sức mạnh trên tháp pháo xuất hiện, y càng cảm thấy bất lực.
Y đã không ngủ không nghỉ truy tìm dấu vết, nhưng chung quy vẫn không tìm ra được manh mối nào. Truyện được dịch ở Bạch ngọc sách.
Ngay đúng lúc này, y cảm giác được trên tháp pháo lại sinh ra một cỗ lực lượng khác, mang sức mạnh còn lớn hơn lần trước.
Luồng sức mạnh vô hình giống như thiên phạt này giáng xuống trong nội thành Trường Lăng. Hoàng Chân Vệ biết rằng nơi đó là Bán Sơn Kiếm Đường.
Đây là một trong những cứ địa tu hành có số lượng học sinh và giáo viên đông nhất ở Trường Lăng.
Cảm nhận được một kiếm hùng mạnh như vậy, hình ảnh nơi đó gần như trực tiếp xuất hiện trong óc của y.
||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||
Nhiều học sinh và giáo viên đang cầm kiếm chiến đấu với quân đội, nhưng ngay lúc đó, thì một đường kiếm ý khủng khiếp lại rơi xuống. Sau đó, những người này liền hóa thành từng bãi máu trước sảnh kiếm đường.
― Sư phụ!
Hoàng Chân Vệ kêu lên trong đau đớn.
Y biết rằng khi thanh kiếm này rơi xuống thì sư phụ càng thêm kiệt quệ, và còn hiểu rằng thầy mình vào lúc này còn đau đớn hơn cả y khi xuất ra một kiếm như vậy.
Đằng trước kiếm đường có thêm một cái rãnh dài mấy trượng.
Một làn sóng máu trào dâng từ trong cái khe rãnh đó.
Bên trong làn sóng máu có rất nhiều ánh kiếm ảm đạm, đoạn kiếm gãy, và nhiều mảnh áo quần đã hư hại.
Nhìn cái khe rãnh này, rất nhiều học sinh và giáo viên của Bán Sơn Kiếm Đường không thể tin vào mắt mình. Bọn họ không thể tin trước đó chỉ một nhịp thở thôi, ở nơi đó là những giáo viên và bạn bè của mình đã bị một luồng sức mạnh nghiền nát, sau đó biến thành một làn sóng máu như vậy.
Sóng máu dâng lên như bức tường.
Nó như thể che lấp ánh trăng, toàn bộ vầng trăng sáng tỏ dường như trở nên đỏ như máu.
Nhìn vào cái khe rãnh, những người tu hành còn sống của Bán Sơn Kiếm Đường bất giác rùng mình, không thể tiến thêm một bước.
Trên vọng lâu, các nếp nhăn trên khuôn mặt Mặc Thủ Thành hằn thêm sâu, đến nỗi trên da mặt lão đầy tia máu, dường như những nếp nhăn này đã trở thành vết nứt, máu trong cơ thể lão chảy ra từ những vết nứt này.
Vị tướng đứng nghiêm nghị phía sau vịn lão dựa vào chiếc ghế mây, nhịn không nổi mà thăm hỏi:
― Ngài có muốn nghỉ ngơi một chút không?
Mặc Thủ Thành lắc đầu biểu:
― Người khác có thể nghỉ ngơi, nhưng ta không thể.
Người tướng quân lạnh lùng chậm rãi cúi đầu xuống.
Gã biết rằng sau đêm nay, nhiều người sẽ chỉ nhớ đến đêm nay Mặc Thủ Thành đã giết chết không biết bao nhiêu người, nhưng ít ai dám khẳng định rằng, lão đã tránh cho nhiều người hơn phải chết.
***
Đêm nay, không ai chú ý đến y quán ở Trường Lăng được Tạ gia bao hết.
So với ngày thường thì tâm tình của Trưởng Tôn Thiển Tuyết lúc này có phần kích động hơn, vì vậy trận gió tuyết trong phòng nàng cũng mãnh liệt hơn bình thường một chút.
Dù nằm trên cùng một chiếc giường, nhưng nàng và Đinh Ninh lại ngồi cách nhau nửa bước chân.
― Ngươi có chắc nguyên khí của ta có thể giúp chữa thương?
Nhìn Đinh Ninh ngồi bên cạnh vì rét lạnh mà run rẩy không ngừng, nàng hỏi hắn với thanh âm trong trẻo.
― Đối với ta, nguyên khí của cô giống như một loại thuốc gây nghiện lâu ngày mới dùng lại vậy.
Đinh Ninh nhìn nàng, gật đầu chắc chắn, nghiêm túc nói:
― Cơ thể của ta đã quen với việc có nguyên khí như vậy ở trong người. Sau khi ta phóng hết nó ra lúc đối địch với Lương Liên, thì cơ thể không cách nào thích nghi được.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết im lặng một lúc rồi nói:
― Chẳng qua là vì thói quen thôi.
Đinh Ninh không chút do dự lắc đầu, đáp:
― Không chỉ là do thói quen.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết trầm mặc một hồi lâu, và nói:
― Thật sự có cơ hội bắt đầu lại cuộc đời sao?
Đinh Ninh cũng im lặng một lúc rồi mới biểu:
― Cái cuối cùng mà cuộc sống phải đối mặt vẫn là tâm ý của chính mình, thứ sau hết mà bạn tìm kiếm chỉ là sự bình yên nơi nội tâm. Khi bạn hiểu rõ mình thực sự muốn cái gì, khi bạn thực sự nhìn rõ nó thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ. Đó là thuận theo tự nhiên.
― Thuận theo tự nhiên? ― Trưởng Tôn Thiển Tuyết rất hiếm khi cười. Nàng nhìn về hướng mà luồng sức mạnh trên tòa vọng lâu buông xuống, thì nói:
― Những chuyện xảy ra tối nay, không thể không khiến người ta nhớ đến nhiều chuyện từ nhiều năm trước. Con người thật sự có thể buông bỏ cừu hận ay sao? Nếu như tất cả người trong nhà bị diệt hết, toàn bộ người thân của mình đều chết vì ai đó, nàng ấy còn có thể tha thứ cho người đó không?
Đinh Ninh khẽ cúi đầu, không trả lời câu hỏi của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, cũng không nhìn nụ cười ảm đạm của nàng, chỉ chậm rãi nói:
― Hết thảy ân oán chắc chắn sẽ có lúc kết thúc. Ta không thích tòa thành này. Vậy thì giờ đây chúng ta có thể rời đi.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết đột nhiên quay đầu lại, nhìn hắn.
― Tối nay, chết là những người không chịu khuất phục trước ý nguyện của Trịnh Tụ, nhưng đứng mũi chịu sào lại là Mân Sơn Kiếm Tông.
Đinh Ninh từ tốn giải thích:
― Nếu muốn hoàn toàn thành công, Trịnh Tụ cần phải chứng minh cho mọi người thấy bà ta đã quyết tâm đến mức nào. Cách duy nhất là khiến Mân Sơn Kiếm tông cũng tuân theo mệnh lệnh của bà ta.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh giọng hỏi:
― Bách Lý Tố Tuyết sẽ đáp ứng sao?
― Hắn sẽ đồng ý.
Đinh Ninh gật đầu, giải đáp:
― Bởi vì những gì Trịnh Tụ làm tối nay sẽ khiến hắn hiểu rằng Trịnh Tụ sẽ không tiếc mọi giá để đạt mục đích. Mân Sơn Kiếm Tông đứng mũi chịu sào. Hắn đồng ý sớm chừng nào, thì Trịnh tụ sẽ để cho cái giá hắn trả càng ít.
Sau khi tạm dừng một lát, hắn trào phúng tiếp tục nói:
― Đây là giao dịch giữa các thế lực quyền quý. Mọi người sẽ không nói ra miệng, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu. Lúc này, Trịnh Tụ chỉ muốn hắn thể hiện một chút thái độ. Hơn nữa, Bách Lý Tố Tuyết sẽ đồng ý vì một khía cạnh khác, vì ta và Tịnh Lưu ly đều đang ở Trường Lăng. Đối với hắn, đây là tương lai của Mân Sơn Kiếm Tông.
― Tinh Lưu Ly chắc là sẽ chuẩn bị trở lại Mân Sơn Kiếm Tông.
― Theo thái độ của Trịnh Tụ, ta sẽ bị điều chuyển đến chiến trường biên quan, ở một nơi nào đó cùng với nhóm người tu hành và học sinh cãi lời, là những người dám bất chấp mệnh lệnh của bà ta.
― Nhưng dù sao ta cũng là đệ tử của Mân Sơn Kiếm Tông, nên nếu ta yêu cầu dẫn theo một số người đến đó thì chắc sẽ được chấp thuận.
Bởi vì sợ Trưởng Tôn Thiển Tuyết sẽ phản đối, sau khi nói những lời này thì hắn liền bổ sung một câu:
― Biện pháp đối phó tốt nhất thực sự là thuận thế mà làm, theo ý của đối phương mà đi, sau đó lợi dụng đối phương. Theo ý của kẻ địch, thường thường có thể liệu được tiên cơ.
Trưởng Tôn Thiển Tuyết quay đầu đi không nhìn hắn hoặc là không để ý đến những lời đó. nàng chỉ lạnh lùng bảo:
― Theo ta, đó chỉ là vì ngươi quá hiểu mụ ta.
Không biết vì sao, Đinh Ninh chợt khẽ mỉm cười, rồi nói:
― Đây chỉ là một phần lý do.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.