Dịch: Đường Huyền Trang Hào quang trong mắt nam tử trung niên lóe lên dữ dội, thanh phi kiếm kia bay vòng một lần nữa rồi sau đó nhanh chóng tăng tốc, nó điên cuồng bay về phía Đinh Ninh đang ở cách đó khoảng sáu, bảy mươi trượng. Sau khi bay được khoảng mười trượng, thanh tiểu kiếm màu vàng đất nhìn rất đơn giản này tăng tốc đến cực hạn, xung quanh nó vang lên một tiếng nhỏ rồi sau đó nổ bung ra một âm thanh bạo liệt mà mất thường có thể thấy được. Cùng lúc đó, người nam tử trung niên này quán thâu toàn bộ lực lượng trong cơ thể mình vào trong thanh phi kiếm, khiến cho thanh phi kiếm hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế của y, lúc này, thanh phi kiếm đã không còn là phi kiếm mà biến thành một mũi tên có tốc độ vượt qua âm thanh. Cùng lúc thanh phi kiếm điên cuồng tăng tốc, mọi người đều bất ngờ với lựa chọn của Đinh Ninh, hắn lùi về sau một bước. Hắn không phải lùi một cách bình thường, mà dùng chân phải đạp mạnh một cái ở mép phía sau chiến xa. Chiếc chiến xa nặng nề vậy mà đắt đầu vểnh lên. Cùng lúc thanh phí kiếm biến thành mũi tên khủng bố thì chiếc chiến xa này đã vểnh về phía chước biến thành một tấm khiên cực lớn, chắn phía trước mặt hắn. - Đùng! Một tiếng búa nện trầm trọng vang lên giữa trời đất. Phía dưới chiếc thanh đồng chiến xa bắt đầu nhô lên một khung tròn, điên cuồng đột phá về phía thân thể Đinh Ninh, đồng thời một đợt sóng khí tại phần kim loại bị nhô lên này bắt đầu ầm ầm nở rộ. Trong tích tắc, chiếc chiến xa nặng nề này không biết đã chấn động bao nhiêu lần, mà ở phía bên ngoài, thanh phi kiếm màu vàng đất như một chiếc búa băng đánh lên một bức tường dày, lập tức vỡ vụn thành vô số mảnh nhỏ, những mảnh kim loại này dưới ánh mặt trời biến thành vô số đường sáng bay tán loạn khắp nơi. - Gió. - Gió lớn! Tiếng đội quân phía sau Đinh Ninh lại lần nữa vang lên như tiếng biển gầm. Vô số âm thanh trọng nỗ được lên dây cung vang lên, một đợt thủy triều kim loại lại xuất hiện trên bầu trời. Nam tử trung niên ho ra một búng máu, thân thể y bị thủy triều kim loại trên bầu trời chiếu rọi thành màu xám đậm. - Đi! Hắn lại gào lên ra lệnh, đây không phải là lệnh với hai tên tùy tùng bên cạnh, mà là đối với hai người tu hành lao ra từ dưới đất lúc trước. - Phụt! Phụt! Phụt! Tiếng lợi khí xuyên qua máu thịt vang lên. Thân thể nam tử trung niên cùng với hai gã tùy tùng tuôn ra vô số huyết vụ, trong thời gian một hơi thở, hỉnh ảnh đó liền biến mất khỏi tầm mắt mọi người, thân hình ba người đã không còn nguyên vẹn, duy chỉ có vô số tiếng kim loại va đập vào nhau cùng với máu thịt đã bị nghiền nát văng ra. Hai người tu hành lao ra từ dưới đất không nghe theo mệnh lệnh cuối cùng của nam tử trung niên, hai người phát ra những tiếng tru như dã thú, trong bụi cỏ xuất hiện vô số tàn ảnh điên cuồng lao về phía quân đội vương triều Đại Tần. Không có ai phát ra quân lệnh. Sau lưng hai người tu hành có mấy dòng khí đang lượn vòng quay lại, bên trong dòng khí đó chính là kiếm quang. Những kiếm quang này có tốc độ nhanh hơn hai người tu hành, cho nên dễ dàng đuổi theo, ngay sau đó trên người hai người tu hành xuất hiện vài đường máu. Kiếm quang bay ra rồi lại bay vào thân thể bọn hắn, khiến cho thân thể cả hai nhanh chóng tan rã, rồi rơi trên mặt đất. Đây là hình ảnh rất tàn nhẫn và đẫm máu, Nam Cung Thải Thục có cảm giá muốn nôn mửa, nhưng nàng bắt mình phải nhìn kỹ. Nàng biết mình phải quen với những hình ảnh như vậy, bởi vì sau này nàng phải đổi mặt với rất nhiều hình ảnh như thế, chỉ khi tạo thành thói quen, thì sau này khi phải đối mặt với những hình ảnh như vậy tâm tình mới không bị ảnh hưởng, tạo ra phán đoán sai lầm. Oanh! Cùng lúc những phần còn lại của hai người tu hành rơi xuống đất thì chiếc chiến xa bị nhấc lên cũng nặng nề rơi xuống đất. Bởi vì không ai có thể khẳng định trong mảnh thảo nguyên này còn có người tu hành hay không, cho nên không người nào hoan hô, nhưng mặc dù là thế, thì trong mắt những tướng lãnh khống chế được những thanh phi kiếm kia đều toát ra vẻ mừng rỡ mà không ngôn ngữ nào có thể hình dung. Không ai thích nhìn thấy đổ máu, thực tế là không thích nhìn thấy người bên mình đổ máu. Tất cả mọi người đểu rõ nếu gặp phải người tu hành tập kích, một nhánh quân đội phải trả cái giá lớn như nào. Mà bây giờ đối phương đã chết bảy người tu hành, một nhánh quân đội do bọn hắn dẫn đầu không chết một người nào. - Vì sao? Nam Cung Thải Thục nhìn những phần còn lại của đống chân tay cụt trong bụi cỏ, hít thở một cách khó khăn, quay đầu nhìn Đinh Ninh hỏi. Mang theo Nam Cung Thải Thục, chính là muốn cho nàng có thể học được từ mình những phương diện chiến tranh hành quân đánh trận, cho nên Đinh Ninh liếc nhìn nàng, nói: - Ngoài năm mươi trượng là khu vực mà người tu hành trong quân chúng ta không thể nào cảm giác được, nếu như đám người tu hành này quyết định động thủ ở đây, nhất định sẽ có người tu hành ẩn nấp ở ngoài khu vực đó, từ đó phát động công kích, khiến cho hỗn loạn đẩy lên cao nhất. - Nếu như đám người tu hành đó không có ở đây? Nam Cung Thải Thục suy nghĩ, nhíu mày nói: - Chẳng phải phù khí chúng ta tập trung ở đầy đều thất bại? Đinh Ninh nhìn nàng một cái, chân thành đáp: - Cô phải hiểu rằng, chiến tranh hành quân đánh trận cùng với người tu hành chiến đầu đều giống nhau, không phải là chuyện trăm phần trăm, chẳng qua là tìm xác suất lớn nhất. Nếu những người này không có ai ở đó, một kích mạnh nhất của chúng ta tất nhiên sẽ lãng phí vô dụng. Nhưng tối đa là... vì tránh cho người tu hành trong quân chúng ta phát hiện, những người có tu vi mạnh nhất, am hiểu ẩn nấp sau khi vây quanh sẽ tấn công bất cứ lúc nào, đây cũng là lực lượng mạnh nhất của bọn hắn. Nam Cung Thải Thục gật đầu. Nàng suy nghĩ một chút, sắp xếp lại suy nghĩ của mình, hỏi tiếp: - Cuối cùng là đa số mọi người đều thấy, tên kiếm sư kia đã không còn đường lui, sau khi ám sát không thành sẽ không thể về phục mệnh, có ý muốn nương nhờ vào chúng ta. Trong lúc y xuất kiếm bức hai tên người tu hành đang ẩn nấp, cũng là đầy sát ý, ta thấy không lộ ra chút sơ hở nào, tại sao ngươi lại ra lệnh công kích bọn hắn? - Trên chiến trường, bất kỳ phán đoán nào cũng không thể quyết định bởi hình ảnh mà mắt nhìn thấy, những thứ mà chúng ta thấy đều thường thường là giả dối. Đinh Ninh kiên nhẫn giải thích: - Lúc mà đám người tu hành này phát hiện chúng bị lộ hành tung, đã xuất hiện sự bất đồng, nhưng cuối cùng đám người tu hành này vẫn lựa chọn ở lại chiến đấu, nhất là ta đã đứng chờ rất lâu, muốn nói cho bọn hắn biết là ta biết bọn hắn đang ở chỗ này, nhưng bọn hắn vẫn không buông bỏ, chỉ có thể nói rằng trong bọn hắn có một người thủ lĩnh có lực ngưng tụ mạnh mẽ, người thủ lĩnh này không những có thủ đoạn cùng quyết tâm như sắt, mà tu vi còn áp đảo tất cả mọi người. Mà tu vi từ đám người kia thể hiện ra thì nam tử trung niên là mạnh nhất. Cho nên nam tử trung niên đó chính là thủ lĩnh, khiến cho đám người tu hành còn lại bắt buộc phải chiến đấu. Dừng một chút, Đinh Nình nhìn khuôn mặt đang cứng ngắc của Nam Cung Thải Thục, bình tĩnh nói: - Cho nên tất cả những việc mà y cố gắng làm, dù cho phải hi sinh hai người tu hành, cũng chỉ là để hoàn thành sứ mệnh của y, tiếp cận ta, giết chết ta. Nam Cung Thải Thục khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, nàng nhìn chằm chằm vào Đinh Ninh, không biết vì sao người thiếu niên xuất thân quán rượu này lại có đầu óc như vậy, tại sao có năng lực biết tất cả như vậy. - Vậy làm sao mà ngươi biết bọn họ xuất hiện bất đồng? Nam Cung Thải Thục hỏi đến vấn đề mà cả bọn Quách Phong cùng đám tướng lĩnh đều hoang mang. - Nếu như tâm tính một người tu hành xảy ra vấn đề, vậy trong lúc lơ đãng làm việc sẽ xuất hiện một vài điểm khác so với bình thường. - Ví dụ như? - Ví dụ như khí tức chấn động trên người, ví dụ như thói quen di chuyển cùng với giữ khoảng cách, ví dụ như trên đường di chuyển lưu lại một vài dấu vết... rất nhiều việc đại loại như thế. Có một vài thời điểm tâm tình xấu còn phát tiết lên một vài thứ ven đường, ví dụ như rắn hay côn trùng. - Những thứ này mà ngươi cũng chú ý được? - Cô còn nhớ đêm hôm trước ta dùng phi kiếm giết chết một con chim cắt? - Có liên quan gì tới việc này? - Con chim cắt kia mang theo một con chuột trúc bị chém mất đầu. Đinh Ninh nhìn điệu bộ không thể tin nổi của Nam Cung Thải Thục, thản nhiên nói: - Đầu tiên là chuột trúc rất đáng yêu, hơn nữa lại vô hại, rất sợ người, sau khi phát hiện có người sẽ lập tức chạy trốn, không nguy hiểm như các loại rắn độc, căn bản là không cần sử dụng kiếm để giết chết. Thịt chuột trúc ăn rất ngon, nhưng sau khi giết lại không ăn, chỉ có thể nói rằng khi chém một kiếm kia, tâm tình người tu hành này có gì đó không đúng. Nam Cung Thải Thục ngơ ngác nhìn Đinh Ninh: - Tại sao ngươi lại chú ý tới những chi tiết này? - Cô nhìn thử những người sau lưng này. Đinh Ninh không quay đầu, nhưng nhẹ nhàng nói với Nam Cung Thải Thục: - Cô chỉ cần nghĩ đến sinh tử toàn bộ những người này đều trong tay cô, nếu cô không chú ý, những người này có thể sẽ biến thành thi thể... Tự nhiên lúc đó cô sẽ trở lên cẩn thận. Nam Cung Thải Thục theo bản năng quay đầu, nhìn những quân sĩ đứng phía sau, không hiểu sao thân thể run lên. - Vấn đề cuối cùng. Nam Cung Thải Thục im lặng một lúc, rồi ngẩng đầu nói: - Tốc độ một kiếm cuối cùng rất nhanh, nhưng hiển nhiên là ngươi đã dự liệu từ trước. Cho nên ngươi mới kịp dùng chiến xa ngăn cản, làm sao mà ngươi có thể đoán trước được? Còn nữa, nếu ngươi đã dự đoán trước được, tại sao không lập tức né tránh, mà lại dùng phương pháp làm hỏng một chiếc chiến xa để che chắn? - Bởi vì ta ép cho y có cơ hội dùng phi kiếm để so đấu. Đinh Ninh nhìn Nam Cung Thải Thục, sắc mặt hơi ngưng trọng, khẽ nói: - Ta bị thương rất nặng, rất lâu mới có thể khôi phục, y lựa chọn dùng phi kiếm liều mạng với ta, ít nhất sẽ khiến cho thương thế của ta nặng hơn một chút, nhưng mà y lựa chọn một kiếm như vậy. Đối mặt toàn quân, một kiếm như vậy của y khó có thể giết được ta. Điều này chỉ có thể nói rằng y muốn thử xem trong quân có người tu hành cường đại ẩn nấp hay không. Chỉ là như vậy với y mà nói chẳng có ý nghĩa gì, bởi vì y sẽ lập tức bị giết, cho nên y muốn thử là cho những người khác nhìn, nói ví dụ như kẻ ám sát mạnh hơn. Nam Cung Thải Thục nghĩ thông suốt điều này, sắc mặt nàng lập tức trở nên khó coi. - Về phần tại sao muốn tổn thất một chiếc chiến xa... Đinh Ninh quay đầu nhìn nàng, nói: - Đây cũng là vấn đề tương tự vừa rồi, một vấn đề rất đơn giản, kiếm của y rất nhanh, rất mạnh, nếu ta né tránh... Nói đến chỗ này, Nam Cung Thải Thực đã hiểu rõ. Sau lưng Đinh Ninh có rất nhiều quân sĩ. Nàng tạm thời không còn vấn đề gì nữa, Đinh Ninh vừa cho đội quân tiếp tục đi về phía trước, nghiêm túc nhìn nàng rồi dặn dò một câu: - Đừng phí sức suy nghĩ về lai lịch của những người này, trong khi suất quân không thể lơi lỏng chiến đấu, một gã tướng lãnh cần suy nghĩ xem đội quân sẽ gặp phải chuyện gì trên đường đi, làm thế nào để ứng phó, vĩnh viễn chỉ có sắp gặp địch nhân mà không phải địch nhân ở rất xa. *** - Tại sao ngươi lại cố gắng bồi dưỡng nàng thành một người tướng lãnh? Lúc Đinh Ninh trở lại bên cạnh thùng xe của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, bên tai hắn vang lên âm thanh lạnh lùng trong trẻo của Trưởng Tôn Thiển Tuyết. - Bởi vì nàng rất thích hợp làm tướng lãnh, hơn nữa nhân sinh của nàng cũng dường như được an bài để làm tướng lãnh. Đinh Ninh từ từ nói: - Với lại đây là chuyện trước mắt, kế tiếp, có rất nhiều trận chiến phải đánh. - ------------