Kiếp Nạn Trời Định

Chương 4: Số điện thoại đói da mặt người




Trở về cửa hàng, đã hơn 2h đêm,t ôi vừa bước vào đã tìm kiếm ngay tờ báo đó, Lưu Gia Minh nói vụ án của Chung Thành Vỹ không thể nào đăng báo vào chính ngày xảy ra vụ án, nhưng rõ ràng tôi đã nhìn thấy, cho nên bây giờ tôi buộc phải tìm ra nó, xem xem rốt cuộc là tờ báo gì. Nhưng tôi đã tìm tất cả mọi ngóc ngách trong cửa hàng, lục lọi từng ngăn kéo và ngăn tủ, nhưng không tài nào tìm thấy.
Nó không cánh mà bay!
Nghĩ hồi lâu, cũng không thể nhớ ra được rốt cuộc đã để tờ báo đó ở đâu, thế là đành phải vào phòng vệ sinh nhỏ xíu ở trong bếp, tắm qua loa bằng nước lạnh. Khi đang chuẩn bị đi ngủ, chuông điện thoại kêu vang nhói tai, khiến tôi giật nảy mình sợ hãi.
Tôi lắc đầu, tự cười nhạo mình đã quá mẫn cảm, bước tới, nhấc ống nghe: “A lô?” Truyện "Kiếp Nạn Trời Định "
“Cổ Tiểu Yên…” Thật không ngờ, đối phương lại gọi tên tôi, là giọng nữ giới, giọng cô ta nghe nhẹ tênh, giống như trôi nổi giữa không trung vậy.
“Phải rồi, tôi đây, cô là ai?” Tôi nghi hoặc chau mày, tôi đến thành phố S mới có hơn chục ngày, quen rất ít người, ngoài những người thỉnh thoảng đến cửa hàng đánh mạt chược, nhưng họ đều là những bác gái trung tuổi, ai còn gọi điện thoại tìm tôi giữa đêm hôm khuya khoắt thế này?
Cô ta không nói gì.
“A lô? Cô là ai vậy? Sao không nói gì thế?”
Cô ta vẫn không lên tiếng, đầu dây phía bên kia vô cùng yên ắng, tôi đang định gác máy, đột nhiên lại nghe thấy hơi thở của đối phương hơi dồn dập, giống như cổ họng bị mắc nghẹn bởi thứ gì đó, tôi hơi sợ hãi: “Nửa đêm nửa hôm, đùa kiểu gì thế? Nếu cô không nói thì tôi gác máy đây!”
Câu nói này đã có tác dụng, hơi thở gấp đã im bặt, cuối cùng đối phương đã chịu mở miệng, giọng nói càng trở nên nhẹ tênh hơn: “Chúc mừng sinh nhật…”. Có tiếng sột soạt cô ta đã gác máy.
Tôi ngẩn người nguyên vị trí, không kịp định thần lại, kỳ lạ quá, chúc mừng sinh nhật? Sinh nhật của tôi vào tháng 12 cơ mà, bây giờ đang là mùa hè, định chơi trò gì vậy? Cô ta có phải là đầu óc không bình thường không? Hay là gọi nhầm điện thoại? Nhưng nếu gọi nhầm, sao cô ta lại gọi đúng tên tôi? Không lẽ lại trùng hợp tên? Không thể nào, tỷ lệ phần trăm trùng hợp ngẫu nhiên kiểu này quá thấp, nếu như không gọi nhầm điện thoại, vậy thì cô ta là ai? Sao cô ta lại quên tôi? Gọi cuộc điện thoại này là có dụng ý gì?
Tôi xem lại phần danh mục số điện thoại gọi đến dọi đi, hiện ra một số điện thoại di động lạ lẫm: 1371138xxxx. Tôi nghĩ một lát, sau đó gọi lại cho cô ta.
“Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy”.
Ôi, trời ơi! Vừa gọi điện thoại cho tôi xong đã tắt máy? Tôi buồn bực gác máy, thực sự quá kỳ lạ, quá khó hiểu!
Tôi trèo lên giường, cả buổi tối bao nhiêu chuyện xảy ra nên vừa nằm xuống, mi mắt đã nặng trĩu, nhưng tôi không tài nào ngủ được, đầu óc tôi quá tỉnh táo, trong đầu toàn là câu chuyện đầm đìa máu me mà Lưu Gia Minh đã kể cho tôi nghe. Hiện giờ tôi không có tâm tư để suy nghĩ phân tích xem cái chết của bọn họ có phải là do người phụ nữ thắt cổ tự tử đó làm hay không. Trong ngăn tủ vẫn còn khóa chặt số tiền 5 vạn tệ và một lá thư. Năm vạn tệ rốt cuộc là của ai? Là của Chung Thành Vỹ sao? Anh ta để lá thư và tiền ở cùng nhau là có ý gì? Lá thư là do ai viết cho Ngô Vĩnh Thanh? Lúc đầu tôi cứ tưởng là Chung Thành Vỹ viết, giờ xem ra là điều không thể, bởi vì anh ta có lẽ đã biết Ngô Vĩnh Thanh chết cách đây hai năm rồi.
Vậy tức là, người viết bức thư này rất có thể không biết Ngô Vĩnh Thanh đã chết, nếu biết, còn viết thư làm gì cơ chứ? Nhưng tại sao lá thư lại lọt vào tay Chung Thành Vỹ? Hơn nữa, trên lá thư không dán tem, rõ ràng không gửi thư qua đường bưu điện.
Trong thư rốt cuộc viết gì? Chung Thành Vỹ tại sao sau khi chết lại chạy từ Công viên Nam Hồ đến đây để gọi điện cho một số máy không tồn tại? Lẽ nào câu nói đó của anh ta là để nói cho tôi nghe? Tại sao chứ? Tôi chẳng có quan hệ gì với sự việc này, tôi vốn không hề quen biết bọn họ!
Chung Thành Vỹ đã chết lúc 10h tối, mặc dù tôi không tìm được tờ báo xuất hiện một cách kỳ lạ rồi lại biến mất vào không khí, nhưng tôi dám khẳng định rằng mình đã nhìn thấy, và cũng chắc chắn rằng vào khoảng 4h sáng ngày hôm đó, thứ tôi nhìn được chính là hồn ma của Chung Thành Vỹ. Tôi chỉ là không hiểu, mỗi người làm bất cứ việc gì chắc chắn đều có lý do của mình, vậy thì hồn ma thì sao? Cũng có lý do sao?
Tôi nhớ lại đêm hôm đó lúc Chung Thành Vỹ định đi có vẻ như muốn nói điều gì rồi lại thôi, có phải là anh ta muốn tôi đi điều tra thứ gì đó? Nhưng điều tra gì đây? Nếu như cái chết của họ đúng là do người phụ nữ thắt cổ tự tử đó làm, thì tôi điều tra thế nào được? Đi điều tra hồn ma? Việc này chẳng phải làm khó tôi sao? Tôi có tinh thông thuật thông linh đâu. Thêm nữa, họ đều đã chết rồi, chẳng phải tự điều tra sẽ thuận lợi hơn sao? Ở cõi âm, trực tiếp đến tìm người phụ nữ thắt cổ tự tử đó mà hỏi cho rõ ràng chẳng phải là xong chuyện sao? Sao phải làm cho sự việc trở nên phiền toái đến thế? Trừ phi… cái chết của họ còn do nguyên nhâc khác!
Lẽ nào Lưu Gia Minh còn giấu tôi điều gì?
Lộn xộn quá! Không thể hiểu nổi!
Tôi chỉ cảm thấy đầu mình sắp nổ tung, không thể nghĩ thêm được nữa. Tôi vừa nhắm mắt đếm số, vừa thầm oán trách bố mẹ, tôi vốn ở nông thôn sống yên ổn, cứ ép tôi đến đây để tôi bị cuốn vào sự việc hãi hùng rối rắm này.
Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chuông điện thoại kêu, tôi trở người, không muốn đi nhấc máy, kêu một lúc, nó ngừng lại, rồi lại vang lên tiếp, tôi trùm chăn lên đầu, nhưng tiếng chuông điện thoại dường như còn kêu vang hơn, kêu mãi đầy thúc giục.
“Thật đáng ghét!” Tôi làu bàu ngồi dậy, bật đèn, bước xuống khỏi gác xép.
Tôi đang chuẩn bị nhấc máy, nó lại không kêu nữa, giống như một đứa trẻ tinh nghịch. Tôi nhìn nó chằm chằm, sợ nó lại kêu lên lúc đó, tôi nghe thấy bên ngoài hình như có người đang cạy cửa, âm thanh rất nhẹ, sột soạt sột soạt.
“Ai?” Giọng tôi khản đặc, trống rỗng như thể không phải giọng nói của tôi.
Không ai trả lời, tiếng cạy cửa cũng biến mất.
Nhưng tôi cảm thấy cái người bên ngoài vẫn chưa đi. Hắn đang đứng ở cửa, khoảng cách giữa chúng tôi gần như vậy, chỉ cách một cánh cửa, hắn nhìn thấy tôi, nhưng tôi không nhìn thấy hắn.
Kiểu đối kháng này thật vô cùng đáng sợ.
“Ai đang ở bên ngoài?” Tôi lại hỏi lần nữa.
Vẫn không có ai trả lời. Hắn đang đợi tôi tiến lại gần.Tôi cắn chặt răng, từ từ đi đến, ghé mắt vào khe cửa. Chung Thành Vỹ đang đứng thẳng người trước cửa, toàn thân đầy máu, tay anh ta cầm một tờ báo, chính là tờ báo đăng tin về cái chết của anh ta!
Anh ta nhìn tôi: “Cô đang tìm nó phải không?”
Sau đó, anh ta há miệng, lộ ra hàm răng lợi của con tinh tinh, trong cổ họng phát ra tiếng gầm khe khẽ như động vật. Anh ta ném tờ báo xuống, giơ tay lên, bóc da mặt mình ra.
Tôi bừng tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ.
Ngô Tử Thụ vừa nhìn thấy tôi đã cúi đầu, hai tay đút túi quần, bước nhanh về phía trước, như thể nhìn thấy ma vậy. Tôi phát hiện ra, từ sau lần đầu tiên đi dạo phố về, anh ta đã cố tình tránh mặt tôi.
Tôi lập tức chạy từ trong cửa hàng ra, gọi anh ta lại: “Này, đợi đã!” Anh ta dừng lại, có vẻ như thoáng do dự một lát, mới gượng ép quay người lại: “Cô gọi tôi đấy à?”
“Không gọi anh, lẽ nào gọi ma à! Anh có thể trông cửa hàng giúp tôi một lát được không?”
“Ồ, thật không may, tôi đang phải đi công chuyện, không có thời gian”.
“Chỉ mười phút thôi, có được không? Tôi sẽ về ngay mà”.
"Một phút cũng không được, tôi đang có việc gấp”. Anh ta quay người bước đi luôn.
“Này…”
“Tôi thực sự không có thời gian!” Anh ta ngắt lời tôi, giương lông mày, mặt vênh váo: “Phiền cô lần sau khi tìm người giúp đỡ, hãy giở từ điển ra xem, xem xem hai chữ ‘lịch sự’ viết như thế nào, còn nữa,t ôi không tên là ‘này’, tôi tên Ngô Tử Thụ, mọi người đều gọi tôi là A Thụ, chữ Thụ trong ‘Ngọc thụ lâm phong’(2). Đã nhớ chưa, Nhím con?”
Nói xong, anh ta huýt sáo, đi thẳng luôn, chẳng buồn quay đầu lại.
“Ngọc thụ lâm phong khốn kiếp!” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, hận một nỗi ánh mắt mình không thể biến thành viên đạn bắn trúng, để anh ta ngã xuống dưới bánh xa của chiếc xe chở bán hoa quả. Tôi vốn định nhờ anh ta trông hộ cửa hàng để tôi đi đến nhà Ngô Vĩnh Thanh một lần nữa, xem xem có thể hỏi thăm được tin tức gì không. Ai ngờ anh ta vênh váo như một chú gà trống choai.
Đúng là tên biến thái đáng chết!
Tôi bực bội quay vào cửa hàng, khoảng thời gian mẹ về quê, cửa hàng vốn chẳng có khách, có người đến đánh mạt chược, thấy mẹ không ở đây, bèn đi luôn, tôi lại không biết kinh doanh, vốn không hề biết cách mời gọi khách, cộng thêm dạo này bị chuyện của bọn Chung Thành Vỹ quấy nhiễu, làm cho rối tinh cả lên. Toàn thân tôi cứ lảo đảo, mơ mơ màng màng, giống như bị rơi vào một vùng đầm lầy, cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa, cũng không thể nào thoát ra được, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn mình từ từ chìm xuống.
Với trạng thái như vậy, sao có thể trông cửa hàng cho mẹ thật tốt được đây?
Còn nhớ, buổi chiều hôm qua có một cô đến gọi điện thoại, sau khi gọi xong đưa cho tôi 50 tệ, tôi nhìn số tiền 4 xu trong máy thành 4 tệ, trả lại cho cô ta 46 tệ. Cô ta thật là ghê gớm, lớn tiếng mắng mỏ giáo huấn tôi một trận, tôi rối rít xin lỗi, trả lại cho cô ta 49 tệ 6 xu, quên lấy lại số tiền 46 tệ đưa cho cô ta lúc đầu. Đợi đến khi tôi kịp phản ứng lại, cô ta đã mất tăm mắt dạng, hừ, làm người sao mà xấu bụng thế!
Năm giờ chiều, cuối cùng tôi cũng không kìm lòng được, gọi điện thoại cho Lưu Gia Minh, hôm nay là sinh nhật anh ta, tôi không biết đây liệu có phải là lần sinh nhật cuối cùng của anh ta hay không.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe máy, là giọng một người phụ nữ: “A lô?”
Tôi ngẩn người, lẽ nào gọi nhầm? Người phụ nữ đó lại hỏi: “A lô, tìm ai?”
“À… cho hỏi… Lưu Gia Minh có ở đấy không?”
“Cô là ai?” Giọng cô ta thật dịu dàng, nghe rất dễ chịu, nhưng cũng có vẻ hơi quen.
Tôi bồn chồn, vừa nghĩ xem cô ta là ai, vừa nói: “Tôi là một người bạn của anh ấy, hôm nay là sinh nhật anh ấy, tôi muốn gọi chúc mừng sinh nhật”.
“Cám ơn, chỉ tiếc là… anh ấy không còn có thể nghe được nữa rồi”. Giọng cô hơi nghẹn ngào.
“Sao vậy?”
“Anh ấy… anh ấy chết rồi”.
“Anh ấy chết rồi ư? Chết khi nào vậy?” Trong đầu tôi vang lên tiếng rền vang, mềm oặt người ngồi bịch xuống ghế. Mặc dù cái tin này nằm trong dự liệu của tôi, nhưng vẫn khiến tôi vô cùng sửng sốt, cuối cùng anh ta vẫn không thể thoát được, anh ta đã chết rồi, chết bởi lời nguyền đó!
“Sáng sớm, chết trong nhà vệ sinh, mặt bị… không nói nữa, tôi gác máy đây”.
Trong trí óc tôi lập tức xuất hiện một khung cảnh hãi hùng. Lưu Gia Minh mặc bộ đồ ngủ chìm ngập giữa bể tắm đầy máu, da mặt anh ta đã bị lột ra, dính cả vào tấm gương trong nhà vệ sinh, máu tưởi đầm đìa, mắt anh ta mở trừng trừng, ngẩn người nhìn vào gương, trong gương hiện ra một cô gái mặc váy trắng, tóc cô ta rất dài, thả xõa xuống, phần bụng hơi nhô lên, trong đó có một u linh đã chết. Mặt cô ta vừa vặn bị da mặt Lưu Gia Minh dính trên tấm kính trùm khít, trên cổ cô ta, có một thòng lọng dây thừng to.
Chính là cô ta!
Toàn thân tôi run rẩy mạnh, định thần lại, trong dạ dày như thể có một bàn tay đang đảo lộn mọi thứ, khiến tôi buồn nôn. Tôi lấy tay chống lên trán đang định nói, thì đã nghe thấy những tiếng tút tút tút từ phía đầu dây bên kia, cô ta đã gác máy. Chính trong khoảnh khắc tôi đặt ống nghe trở về vị trí cũ, tôi đột nhiên nhớ ra: cô ta chính là người phụ nữ đêm qua đã gọi điện thoại cho tôi! Truyện "Kiếp Nạn Trời Định "
Phát hiện này khiến tôi giật mình kinh hãi, tôi chẳng kịp nghĩ gì, lập tức gọi lại cho cô ta: tạm thời không liên lạc được. Tôi lại gọi cho dố di động tối hôm qua, vẫn tắt máy.
“Trời ơi! Ai đến cứu vớt tôi đây?” Tôi ngẩng đầu nhìn bầu trời xám trắng bên ngoài, cảm giác như mình sắp kiệt sức, tôi giống như một đứa trẻ bị lạc trong đêm tối, khó khăn lắm mới nhìn thấy phía trước có một tia sáng, đợi đến khi tôi hớn hở chạy đến, mới phát hiện ra phía sau tia sáng đó là đêm tối mịt mùng đen đặc hơn, không có lối ra.
Tôi phục người bên chiếc điện thoại, suy nghĩ với sự bất lực, người phụ nữ đó là ai? Cô ta có quan hệ như thế nào với Lưu Gia Minh? Đêm qua gọi điện thoại cho tôi nói một câu: “Chúc mừng sinh nhật!” đầy mơ hồ đó là có ý gì? Sao cô ta lại biết được số điện thoại của cửa hàng? Tối qua tôi không hề nói cho Lưu Gia Minh biết, hơn nữa, lúc tôi gọi điện thoại cho anh ta là dùng điện thoại công cộng ở bên ngoài.
Lưu Gia Minh chết thật rồi sao?
Tất cả mọi việc này, sao lại có vẻ như đều liên quan tới tôi?
Tôi chợt nhận ra điều gì đó, giật nảy mình, bật nhảy ra khỏi ghế. Tôi không thể nào chịu đựng thêm được nữa, lao đến bên bàn, mở ngăn kéo ra, rút lá thư từ trong túi ra, không chút do dự, tôi run rẩy bóc nó ra.
Đúng vậy, tôi không có cách nào kiềm chế sự run rẩy của mình.
2.Nghĩa: thể hiện tư thế hiên ngang trước phong ba bão táp.
Nếu như lòng hiếu kỳ có thể giết được người, vậy thì chắc chắn lúc này đây tôi đã chết rồi.
Đó là một tờ giấy viết thư đã ngả vàng, thoáng có mùi ẩm mốc, còn có một số vết đen, nhỏ, hình như đã bị để rất lâu ở nơi ẩm mốc. Trên đó chỉ viết một câu rất đơn giản, cũng xiêu xiêu vẹo vẹo giống như ở ngoài phong bì thư, như không có sức lực vậy.
Bóc lá thư này ra, ngươi sẽ không thoát được đâu khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi.
Đây là một câu nói khiến ta nghẹt thở…
Khi tôi nhìn thấy ngày tháng ghi bên dưới, tôi ngẩn cả người, ngày 22 tháng 12 năm 2005.
Bức thư này được viết từ hai năm trước.
Điều khiến tôi sợ hơn là, ngày 22 tháng 12 chính là sinh nhật của tôi!
Lẽ nào Ngô Vĩnh Thanh cũng sinh nhật vào ngày này?
Tất cả mọi việc là trùng hợp ngẫu nhiên, hay là…
Lần này tôi đã hoàn toàn choáng váng.
Tôi cứ tưởng bóc lá thư này ra có thể tìm được đáp án, nhưng giờ đây xem ra, tôi đã nghĩ sao rồi, sự việc này phức tạp hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi. Bỗng chốc, tôi như một đứa trẻ bị mất đi đôi mắt, vào một thế giới tối tăm, không có lấy một tia sáng.
Bộ óc đáng thương của tôi không chịu sự khống chế, lại bắt đầu chuyển động. Bức thư được viết từ hai năm trước sao lại lọt vào tay Chung Thành Vỹ? Bức thư chưa bị xé, vậy tức là Ngô Vĩnh Thanh vốn chưa từng nhìn thấy nội dụng lá thư này. Chung Thành Vỹ cũng chưa xem. Ngoài người viết thư, tôi là người duy nhất đọc được.
Điều này mang ý nghĩa gì?
Tôi đọc từng chữ: Bóc lá thư này ra, ngươi sẽ không thoát được đâu, khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi.
Tôi tỉ mỉ suy ngẫm nửa đầu câu đó: Bóc lá thư này ra, ngươi sẽ không thoát được đâu. Ý nói là, không bóc lá thư ra là có thể thoát được? Vậy thì sao Ngô Vĩnh Thanh vẫn chết? Nếu đọc hay không đều phải chết, thì tại sao lại phải viết lá thư này làm gì? Rốt cuộc Ngô Vĩnh Thanh có phải đã chết vào ngày 22 tháng 12 năm 2005 hay không? Câu hỏi này có lẽ chỉ có Lưu Gia Minh biết được, đáng tiếc, giờ anh ta cũng đã chết rồi.
Từ ngữ khí trong thư, có thể nhận thấy, viết “khuôn mặt tiếp theo”, tức là chứng minh khẳng định đây không phải lá thư đầu tiên, nếu trước khi họ chết đều đã từng nhận được một bức thư như thế này, sao Lưu Gia Minh lại không nhắc gì tới?
Tôi thực sự không tài nào hiểu nổi, lá thư viết cho Ngô Vĩnh Thanh sao lại không ở trong tay cô ta, mà lại rơi vào tay Chung Thành Vỹ? Và sự việc đã xảy ra cách đây hai năm, sao Chung Thành Vỹ lại đêm theo nó bên mình vào hôm anh bị giết chết? Còn cả số tiền 5 vạn tệ đó, đến giờ tôi vẫn không thể hiểu nổi rốt cuộc nó có ý nghĩa gì?
Trải qua một loạt những suy đoán, tôi nhận ra sự việc này đã không còn có thể phân tích theo tư duy logic thông thường nữa rồi.
Tôi ấn mạnh thái dương, đầu tôi đã đau nhức vô cùng, nhưng tôi không có cách nào khống chế ép mình không suy nghĩ.
Khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi…
Bức thư này là do người phụ nữ treo cổ đó viết sao? Cô ta muốn lấy mặt của người khác làm gì? Chỉ vì báo thù sao? Mặt của cô ta chính là do cô ta tự lột da, có phải người khác lột đâu.
Trước khi cô ta chết, rốt cuộc đã để lại lời nguyền như thế nào nhỉ?
Không biết tại sao, tôi đột nhiên xuất hiện suy nghĩ, Chung Thành Vỹ cố ý để lại túi cho tôi, nếu không sau khi chết, anh ta sẽ không chạy đến đây để gọi một cuộc điện thoại kỳ lạ, anh ta hoàn toàn có thể đến gặp trực tiếp Lưu Gia Minh. Còn cả bức thư đó nữa, có lẽ vốn là viết cho Chung Thành Vỹ, nhưng có lẽ người viết thư nhất thời đã viết nhầm tên và địa chỉ sang Ngô Vĩnh Thanh, cho nên, bức thư đầy khả nghi này mới nằm trong tay Chung Thành Vỹ. Tôi cứ tự ép mình suy nghĩ như vậy. Truyện "Kiếp Nạn Trời Định "
Nhưng, Chung Thành Vỹ sao lại chọn đúng tôi chứ? Lẽ nào, tôi có mối liên quan nào đó đến sự việc này mà chính tôi cũng không hề hay biết?
Nhân lúc trời vẫn còn chưa tối, tôi đóng cửa hàng, tôi muốn đi đến ngôi nhà ma một chuyến, cho dù trong đó đáng sợ thế nào đi chăng nữa, tôi nhất định phải đi.
Bởi vì, tôi biết, kể từ khoảnh khắc tôi nhìn thấy Chung Thành Vỹ, tôi đã vô tình bị cuốn vào trong cơn ác mộng, tôi đã không còn đường lùi nữa rồi.
Trừ phi thời gian có thể quay ngược trở lại!
Trong mơ màng, tôi dường như trở lại con đường cùng bà nội đi đến nhà em trai bà nội năm tôi lên bốn tuổi đó, ông thầy bói đó nói với bà nội: “Nếu như bà hy vọng không có việc gì xảy ra với con bé, thì không được để nó rời khỏi nơi nó sinh ra”.
Giờ đây, tôi đã rời xa rồi, bà nội cũng đã tự sát.
Chúng ta mãi mãi bị số phận định đoạt.
Trước khi ra khỏi nhà, tôi viết một bức di chúc để lại cho bố mẹ, tôi e rằng mình rất có khả năng không thể nào sống sót quay trở lại nữa. Nhưng sau khi đọc đi đọc lại, tự mình cũng cảm thấy đầu óc có vấn đề, có thể sự việc cũng chẳng nghiêm trọng đến thế, không hề đi đến ngồi nhà ma đó chơi trò Điệp tiên, cũng không gây sự gì với non đó. Nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định xé nát bức thư viết cho bố mẹ.
Tôi tìm thấy được một chiếc kéo han gỉ từ trong ngăn tủ, bỏ vào trong túi, mặc dù không biết có dùng đến hay không, nhưng ít ra nó cũng giúp tôi bạo dạn hơn.
Tôi đứng trước gương, nhìn mình thật kỹ: nước da ngăm đen, dáng người hơi gầy, nhưng vẫn có thể coi là phát triển tốt. Không phải là xinh đẹp, nhưng xem ra cũng rất đáng yêu. Ai cũng nói trán tôi vừa cao vừa rộng, đáng tiếc nghịch ngợm để lại vết sẹo trên trán nên tôi buộc phài cắt mái để che vết sẹo, đúng là ông trời đố kỵ anh tài!
Tôi lại thở dài, nói với mình: “Cổ Tiểu Yên, mày là người dũng cảm nhất, cho dù phía trước có tối đen như thế nào, có đáng sợ ra sao, mày cũng không thể lùi bước, không được chạy trốn, phải dũng cảm tiến lên, như vậy mới có thể tìm thấy được đáp án, chiến thắng được tất cả, hãy dũng cảm bước đi!”
Sau khi tôi tự an ủi mình một hồi, tôi lại ấn số điện thoại của Lưu Gia Minh lần nữa, tôi cứ tưởng vẫn không gọi được, không ngờ lại đổ chuông, vẫn là người phụ nữ đó nhấc máy, hơn nữa, lần này nhấc máy rất nhanh chóng từ ngay tiếng chuông đầu tiên vẫn còn kêu chưa dứt, cô ta đã nhấc máy rồi: “A lô?”
Tôi vốn định hỏi cô ta là ai, có thể bởi vì cô ta nhấc máy nhanh quá, ngược lại khiến tôi bỗng chốc không biết nên cư xử ra sao, bỗng dưng lại nói thành: “Cô có biết ngôi nhà không?”
Rõ ràng cô ta ngẩn người một lát: “Ngôi nhà ma?”
“Ơ, đúng vậy… Lưu Gia Minh có nói với cô không?”
Cô ta không trả lời câu hỏi của tôi, mà khẽ hỏi: “Cô cho rằng cái chết của Gia Minh… có liên quan đến ngôi nhà ma?”
Xem ra, cô ta biết ngôi nhà ma đó. Thế là, tôi nói tiếp: “Tôi cũng không biết, cho nên tôi muốn đi đến đó xem một chút”.
“Cô muốn đến ngôi nhà ma?” Giọng nói của cô ta bỗng chốc cao vút, làm chấn động cả màng nhĩ lỗ tai tôi.
“Tôi cảm thấy sự việc quá kỳ lạ, à…có thể nói cho tôi biết Lưu Gia Minh chết như thế nào được không?”
“Anh ấy…”, cô ta định nói nhưng lại ngừng bặt, trầm mặc giây lát, dường như đã hạ quyết tâm, cô nói: “Cô đang ở đâu? Tôi đi cùng cô”.
“Cô muốn đi cùng tôi đến ngôi nhà ma?” Lần này đến lượt giọng nói của tôi cao vút.
“Ừ, tôi cũng muốn biết rốt cuộc là chuyện gì, cô đang ở đâu vậy?”
Tôi nói cho cô ta biết địa chỉ của cửa hàng, cô ta nói cô ta ở ngay gần đó, mười phút sau sẽ có mặt chỗ tôi.
Nói thực, bảo tôi một mình đi đến ngôi nhà ma, tôi thực sự cũng hơi sợ hãi, còn nữa, tôi muốn biết rốt cuộc cô ta là ai, tối hôm qua tại sao cô ta lại gọi điện thoại đó cho tôi, cô ta đã biết tôi bằng cách nào.
Chưa đến mười phút cô ta đã đến, lái một chiếc xe mô to màu trắng. Đối với tôi, cô ta hoàn toàn xa lạ, tôi chắc chắn chưa bao giờ gặp cô ta, cũng không hề có thứ cảm giác như đã từng quen biết, nhưng cô ta trẻ hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi khi nghe giọng nói qua điện thoại. Nhìn cũng xinh đẹp hơn nhiều, có vẻ như chỉ khoảng mười tám, mười chín tuổi, mặc một chiếc áo cộc cỡn, hở rốn, bò sát màu xanh lá cây, phía trước ngực đeo một sợi dây chuyền có mặt là cây thập giá màu bạc, chiếc váy bò siêu ngắn, phần eo đeo một chiếc thắt lưng da màu đen to bản, mái tóc xoăn nhuộm màu đỏ boóc đô xõa tung, một đôi bốt cao màu đen, gót rất cao, khiến cho cả thân hình cô ta trông vừa gợi cảm vừa đáng yêu, trông hơi giống con lai. Bỗng chốc tôi có ấn tượng tốt với cô ta.
Cô ta mỉm cười với tôi, nhưng có lẽ do cái chết của Lưu Gia Minh, nụ cười của cô hơi có vẻ miễn cưỡng, được phủ lên một lớp u buồn. Cô ta nói: “Cô mở cửa hàng ở đây à?”
Giọng của cô ta hơi khác so với giọng nói trong điện thoại, có vẻ non nớt hơn, tôi đột nhiên thoáng nghi ngờ, cuộc điện thoại tối qua là do cô ta gọi đến sao?
Tôi nói: “Không, là mẹ tôi mở”.
“Ồ, vậy tôi đỗ xe ở đây không sao chứ?”
Tôi do dự một lát: “Không lái xe đi sao?”
“Xa lắm, hơn nữa, xe của tôi không có biển số, để cảnh sát giao thông bắt được thì phiền phức lắm”.
“Vậy thì cô để ở đây đi, không sao đâu”.
Cô ta nhét chìa khóa xe máy vào trong túi xách, bước đến, khoác tay tôi một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không có cảm giác xa lạ. Cô ta nói: “Tôi tên là Diêu Giai, Giai trong chữ Giai nhân, còn cô?”
“Cổ Tiểu Yên, Yên trong chữ Yên Hóa”. Tôi liếm môi, mặc dù tôi có thiện cảm với cô ta, nhưng đi cùng với cô ta, đặc biệt là khoác tay như thế này, tôi có cảm giác bị đè nén, sự tự ti vô cớ bò từ dưới gót chân vào tận trong tim. Cô ta quá sành điệu, còn tôi thì vẫn mặc chiếc áo ca rô màu trắng xanh và quần đen đem từ quê ra.
“Có vẻ nghe hơi giống tên con trai nhỉ, cô bao nhiêu tuổi rồi?” Cô ta đúng là một cô gái đáng yêu, không hề giả tạo chút nào.
“Sắp mười chín rồi, còn cô?”
"Tôi lớn hơn cô, tôi hai mốt. Sao trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô nhỉ? Cô không phải là người vùng này đúng không?”
"Ừ, tôi sống ở quê, mới đến đây được mấy hôm”.
“Ồ, đúng như tôi nói mà”.
Tôi vốn hơi lo ngại, lo rằng cô ta sẽ hỏi tôi và Lưu Gia Minh quen nhau như thế nào, may mà cô ta không hỏi gì, đây là một cô gái thật vô tư.
Khi đi đến đầu ngõ, cô nhìn tôi, tôi phát hiện ra cô có một đôi mắt biết nói, rất sâu, rất sáng. Cô nói: “Chúng ta thực sự đi đến đó sao?”
Tôi gật đầu đầy khẳng định: “Đi!”
Cô cũng gật gật đầu, sau đó rút từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền đeo vào cổ tôi, giống y sì như sợi dây chuyền ở trên cổ cô. Cô nói: “Tôi vừa mua nó trên đường đi đến đây”.
“Cô tin vào Chúa Giê-su?”
Cô cười bẽn lẽn giống như đứa trẻ, lắc đầu nói: “Không phải, tôi xem trong ti vi đều diễn như vậy, ma quỷ hình như rất sợ thánh giá, cho nên tôi đã mua, chẳng biết có tác dụng hay không, cứ đeo đi”.
Tôi biết đây là hỗ trợ về mặt tâm lý, giống như tôi để chiếc kéo vào trong túi vậy, nếu như thực sự có ma quỷ, những thứ này liệu có tác dụng gì chứ? Nhưng trong lòng tôi vẫn trào dâng sự xúc động, tôi vuốt vuốt chiếc thánh giá trước ngực, nói thật lòng: “Cảm ơn cô, Diêu Giai”.
“Không cần khách sáo”. Cô vẫy tay, một chiếc taxi dừng lại bên cạnh chúng tôi.
Chúng tôi ngồi vào trong xe, ngồi sát nhau ở hàng ghế sau, Diêu Giai nói cho tài xế biết địa chỉ ngôi nhà ma, anh ta dường như hơi do dự một lát, sau đó khởi động xe.
Trời đã dần tối, không biết tại sao, trái tim tôi đột nhiên đập dồn dập, mí mắt cũng nhảy loạn lên, có người từng nói, mắt trái nháy báo hiệu có tiền tài, mắt phải nháy báo hiệu sắp có tai họa, nhưng chưa có ai nói cả hai mắt cùng nháy báo hiệu điều gì.
Tôi lấy tay ấn vào mắt, hỏi cô: “Cô đã từng đi đến đó bao giờ chưa?”
“Chưa, năm ngoái tôi đi cùng Gia Minh về nhà một người bạn ở quê, khi đi ngang qua đó, Gia Minh nói cho tôi, đến lúc đó tôi cũng mới biết, cô đã đến đó bao giờ chưa?”
‘Tôi cũng chưa, cô là… là gì của Lưu Gia Minh?”
“Tôi là vị hôn thê của anh ấy”. Cô trả lời tôi, cúi đầu xuống, một lúc sau lại nhìn ra ngoài cửa xe, giọng của cô trở nên rất nhẹ, mang theo mối thương cảm, lúc này nghe ra lại giống giọng nói ở trong điện thoại, làm cho tôi cảm thấy rất mơ hồ. Cô nói: “Hai tháng trước chúng tôi vừa mới mua được căn hộ, chuẩn bị tổ chứa đám cưới vào ngày Quốc khánh…”
“Ơ… việc đó…”, tôi không biết nên an ủi cô thế nào, đành cắn môi, mí mắt nháy liên hồi khiến tâm trạng tôi càng buồn bực hơn, tôi ấn mạnh, chuyển đề tài, hỏi một câu mà tôi vẫn luôn muốn biết, “Tối qua cô có gọi điện thoại cho tôi không?”
Cô quay đầu sang nhìn tôi, lời nói của tôi rõ ràng khiến cho cô cảm thấy khó hiểu, cô nói: “Tối qua? Không hề, chúng ta vừa mới quen nhau, chẳng phải thế sao?”
“Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, đêm qua khoảng 3h sáng tôi nhận được một cú điện thoại, giọng nói rất giống giọng cô, tôi cứ tưởng là cô gọi đến”.
“Thế sao? Cô ta nói gì vậy?”
“Chỉ nói một câu: ‘Chúc mừng sinh nhật!’, thật vô cùng khó hiểu".
“Hôm qua là sinh nhật của cô sao?”
Tôi lắc lắc đầu: “Không phải, sinh nhật của tôi vào tháng 12, cho nên cảm thấy rất kỳ lạ”.
“Vậy thì có thể là gọi nhầm đấy, điện thoại có đôi khi cũng nhầm lẫn như vậy”.
“Không phải, cô ta gọi tên của tôi”.
“Ồ… thế thì tôi không biết, nhưng đúng là không phải tôi, tôi vốn không biết số điện thoại của cô”.
Cô ta nói có lý, hôm nay chúng tôi mới quen nhau, chắc cô ấy không biết được số điện thoại của cửa hàng. Nếu đã không phải là cô ấy, vậy thì là ai nhỉ?
Cô đột nhiên hỏi với vẻ mặt căng thẳng: “Cô vừa mới nói mấy giờ đêm hôm qua cô nhận được cuộc điện thoại vậy?”
“Khoảng 3h sáng”.
“Cô có nhớ số điện thoại đó chứ?”
Tôi nghĩ một lát, nói: “Nhớ, 1371138xxxx”.
Tôi cảm thấy cơ thể cô khẽ rung lên, cô nhìn tôi, lập tức rút di động từ trong túi ra xem xét gì đó.
Tôi hỏi cô: “Sao vậy?”
Cô không nói gì, đôi môi mím chặt, màu lam nhạt trên màn hình di động chiếu vào mặt cô, mặt cô trông có vẻ rất nhợt nhạt, nhợt nhạt đến độ không giống người thật.
Trái tim của tôi cũng vô cớ run rẩy.
“Cô nhìn này”. Cô giơ di động ra cho tôi xem, là một tin nhắn.
“Khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi, chúc mừng sinh nhật!”
Số điện thoại gửi tin nhắn này chính là 1371138xxxx!
Không biết có phải là do trong xe ô tô bật máy lạnh hay không, tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát.
“Tại sao…”, cổ họng tôi khô khốc, đầu nặng như chì còn chân tay mềm nhũn.
“Đây là tin nhắn Gia Minh nhận được vào 3h sáng ngày hôm kia, sau khi nhận được tin nhắn, cả người anh ấy trở nên hoang mang, đờ đẫn, liên tục soi gương, sờ mặt mình, trong miệng không rõ lẩm bẩm những gì”.
“Lẩm bẩm cái gì?”
“Không biết, không nghe rõ, lúc đó tôi cũng lo lắng anh ấy sẽ xảy ra chuyện gì đó, cho nên tôi luôn ở cạnh canh chừng anh cho đến khi anh đã ngủ say, tôi tưởng rằng mọi chuyện đã ổn, không ngờ đến cuối cùng anh ấy vẫn bị…” Cô nghẹn ngào.
“Vậy cô biết số điện thoại này là của ai không?”
Cô khụt khịt mũi, cố gắng kiềm chế giọt nước mắt sắp sửa rơi xuống, nói: “Tôi không biết, tôi hỏi anh ấy, nhưng anh ấy không chịu nói gì cả”.
Tôi không nói thêm gì nữa, cô cũng không nói tiếp, bỗng chốc, trong xe rơi vào một khoảng trầm mặc. Không biết từ lúc nào, xe đã rời khỏi khu vực thành thì, bên ngoài không có đèn đường, cũng không có xe cộ qua lại, ánh trăng lờ mờ chiếu xuống mặt đường, rất mơ hồ. Ở phía trước, sâu hun hút giống như số phận, không có điểm khởi đầu, cũng không có điểm kết thúc.
Tôi đoán được phản ứng khác thường của Lưu Gia Minh sau khi nhận được tin nhắn, có lẽ anh ta đã dự liệu được cái chết của mình.
Khuôn mặt tiếp theo, ta muốn lấy của ngươi…
Giống y như nọi dung lá thư viết cho Ngô Vĩnh Thanh.
Số điện thoại gọi cho tôi vào đêm hôm qua cũng giống như vậy.
Nhưng, sự việc này có liên quan gì tới tôi, tại sao lại lôi tôi vào chứ?
Tôi rã rời dựa vào ghế, tôi có thể tưởng tượng được sự sợ hãi của Lưu Gia Minh trong khoảnh khắc đó. Đúng vậy, nếu như bạn biết bạn sắp bị chết rồi bị lột sạch da mặt, nhưng lại không biết là sau một phút hay là sau nửa tiếng, không có ai có thể giúp được bạn, sự sợ hãi trong khoảnh khắc đó, ta có thể tưởng tượng được.
Giống y như tôi trong khoảnh khắc này vậy.
1371138xxxx… số điện thoại di động lột da mặt người vào đúng ngày sinh nhật!
Tôi cố ý giơ tay lên sờ vào mặt mình, lạnh giá, không có chút hơi ấm nào.
Bên tai vang lên giọng nói của u linh, rất trầm, u ám: “Chúc mừng sinh nhật!”
Tôi chợt giật nảy mình, lẽ nào người tiếp theo là tôi?
“Có một việc, tôi nghĩ mãi không ra”. Diêu Giai chợt mở miệng.
“Việc gì vậy?”
“Buổi sáng khi tôi phát hiện ra Gia Minh ở trong nhà vệ sinh, toàn thân anh ấy đầy thương tích, là vết thương do dao gây nên, miệng những vết thương đó đều nứt toác, vô cùng đáng sợ… Hơn nữa, miệng những vết thương đó rất kỳ quặc, không giống như bị dao đâm, mà giống như bị dùng dao róc ra…”
“Róc ra?” Câu chữ này khiến tôi hãi hùng, khiến dạ dày tôi có cảm giác quặn lên.
“Ừ, vết dao chí mạng chính là ở trên cổ, động mạch bị cắt đứt… nhưng điều kỳ lạ là, anh ấy bị thương nghiêm trọng đến thế, nhưng tôi lại không nghe thấy tiếng anh kêu thét, tôi chẳng nghe thấy gì cả”.
“Liệu có phải là cô đã ngủ say quá không?”
“Không thể nào, cô thử nghĩ xem, nếu như một người bị dao cắt như vậy, anh ta lại không kêu la thảm thiết sao? Hơn nữa, mặt cũng bị… Cho dù tôi có ngủ say đến đâu đi chăng nữa, cũng không thể nào không nghe thấy bất cứ động tĩnh gì. Điều khó hiểu hơn nữa là, sau khi cảnh sát đem con dao đó đi, phát hiện ra bên trên đó ngoài dấu vân tay của Gia Minh, còn có dấu vân tay của một người khác nữa”.
“Là của ai?” Tôi hỏi đầy căng thẳng.
Cô trầm ngâm giây lát, khẽ nói: “Ngô Vĩnh Thanh”.
Đầu tôi bỗng chốc nổ tung: “Tại sao lại là Ngô Vĩnh Thanh được?”
Cô thở dài, nói: “Tôi cũng không biết, tôi đoán chắc cảnh sát cũng chẳng thể nào hiểu nổi”.
Tôi hỏi cô: “Cô và Ngô Vĩnh Thanh chơi thân với nhau lắm phải không?”
Cô nói: “Không, tôi chỉ gặp cô ấy vài lần, nhưng cũng chẳng nói chuyện với nhau, tôi không thích cô ta, cô ta đem lại cho tôi cảm giác quá tùy tiện, không có một người bạn trai cố định, thay bạn trai như thay áo. Cô ta có thể ngậm điếu thuốc lá đi lại trên đường phố, đôi khi lời cô ta nói ra còn khó nghe hơn cả đàn ông, tôi quen biết Gia Minh không lâu thì cô ta đã chết rồi, người con gái như cô ta, chết cũng chẳng có gì đáng tiếc cả”. Nói đến Ngô Vĩnh Thanh, ngữ khí của cô ta tràn đầy sự châm biếm và khinh miệt.
“Vậy cô có còn nhớ cô ta chết vào ngày nào không?”
Cô nghĩ một lát, nói: “Không nhớ được cụ thể là ngày nào, hình như là chuẩn bị lễ Giáng sinh thì phải, đã qua lâu quá rồi”.
Ngày ghi trong lá thư đó là ngày 22 tháng 12, cũng chỉ cách lễ Giáng sinh có mấy ngày, nếu như không nhầm, chắc là Ngô Vĩnh Thanh đã chết vào ngày hôm đó.
Tôi hỏi Diêu Giai: “Trước khi Ngô Vĩnh Thanh chết có nhận được lá thư hay tin nhắn giống như của Lưu Gia Minh không?”
“Điều này thì tôi cũng không biết, chỉ nghe nói cô ta chết rất ly kỳ, rất đáng sợ”.
“Ồ! Thế cô có biết lúc cô ấy chết, trên người cô ấy có vết thương do dao gây nên không?”
“Hình như… không có thì phải”. Sau đó cô lại nói vẻ rất khẳng định, “Không có, không hề nghe nói trên người cô ta có vết thương do dao gây nên, sao vậy?”
“Không có gì, chỉ tiện miệng vậy thôi”. Tôi nhớ đến dáng vẻ Chung Thành Vỹ mà tôi gặp tối hôm đó, trên người anh ta toàn là vết dao đâm, vậy thì những vết thương của anh ấy là do ai đâm nhỉ? Có liên quan đến Ngô Vĩnh Thanh không? Theo lý mà nói, Ngô Vĩnh Thanh cũng giống như bọn họ, đều là nạn nhân, tại sao trên dao của Lưu Gia Minh lại có dấu vân tay của Ngô Vĩnh Thanh? Cô ta muốn Lưu Gia Minh chết sao? Vì sao chứ? Lẽ nào con người sau khi biến thành ma lại trở nên tàn ác?
Còn nữa, ba cô gái chết trước đây, Lưu Gia Minh không nói khi họ chết trên người có vết dao đâm hay không, bây giờ Diêu Giai nói trên người Ngô Vĩnh Thanh không có vết dao đâm, vậy thì tại sao chỉ có Chung Thành Vỹ là Lưu Gia Minh bị vết dao đâm?
Lẽ nào là sự khác biệt giữa nam giới và nữ giới? Hung thủ là nữ giới cho nên cô ta đối xử với nữ giới nhân từ hơn một chút? Nhưng da mặt đều đã bị lột sạch, còn gọi nhân từ gì chứ?
Tôi hơi thắc mắc, vết thương do dao đâm và vết thương do dao cứa, rốt cuộc sao có thể nhận biết được sự khác nhau đây?
Tôi chỉ cảm thấy càng lúc càng lạnh, tôi hạ cửa sổ xe xuống, bỗng chốc, một luồng hơi nóng mang theo chút bụi bay vào trong xe, nhưng tôi vẫn cảm thấy lạnh, lạnh đến độ run rẩy.
Tôi bất giác liếc nhìn người tài xế đó một cái, phát hiện ra từ đầu đến cuối anh ta không hề mở miệng nói câu nào, cứ lặng lẽ lái xe, hoàn toàn coi như không có sự tồn tại của tôi và Diêu Giai.
Anh ta yên tĩnh quá, yên tĩnh đến độ giống như người giả.
Tôi không nhìn thấy mặt anh ta.
Ánh đèn xe trắng sáng nhợt nhạt chiếu xuống mặt đường phía trước, giống như lái thẳng đến một tòa mê cung.
Đáp án nằm ở nơi tối đen khôn cùng.
Tôi không nhìn thấy, cũng không sờ thấy.
Càng ngày càng lún sâu…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.