Kiếp Này Tôi Muốn Làm Người Tốt

Chương 86: Phiên ngoại chi kinh doanh (Trung)




Sau 8 năm, ngành công nghiệp bất động sản phát triển nhanh chóng, tài sản của Tập đoàn Hâm Hòa tăng gấp nhiều lần sau mỗi năm, mà trang trí Tinh Thần cũng không thua kém chút nào.
Trong thời gian này, trang trí Tinh Thần đã gặp phải một số cuộc khủng hoảng, nhưng mỗi lần Trác Thiệu đều giải quyết một cách dễ dàng.
Một số doanh nhân thế hệ cũ, không thích cho người ngoài biết tình hình của công ty mình, xảy ra vấn đề cũng không muốn xin lỗi, Trác Thiệu thì ngược lại.
Trang trí Tinh Thần không làm trang trí tốt cho khách hàng, hắn xin lỗi.
Trang trí Tinh Thần có nhân viên ngầm làm việc xấu, hắn xin lỗi và sa thải nhân viên đó.
Có người nói trang trí Tinh Thần dùng vật liệu không thân thiện với môi trường, hắn càng gióng trống khua chiêng mời người đến giám định.
Lần nào có nguy cơ, cuối cùng không chỉ không làm cho trang trí Tinh Thần ngã xuống, ngược lại càng làm cho dân chúng đối với nó càng thêm tin tưởng, thế cho nên trang trí Tinh Thần vĩnh viễn cũng không cần lo lắng không có công trình làm, phải lo lắng chỉ có nhân lực không đủ.
Có số lượng lớn các dự án, để giảm chi phí trang trí - họ mua vật liệu xây dựng với số lượng lớn, luôn có thể được mua với giá rẻ nhất.
Lúc ban đầu Trác Thiệu còn nghĩ đến việc công ty niêm yết sẽ không đủ tiền để mở rộng, cuối cùng lại phát hiện hoàn toàn không cần phải lo lắng—— hiện tại hắn mở rộng thiếu không phải là tiền, mà là người!
Vì vậy, hắn đơn giản là không niêm yết, trái lại muốn im lặng phát tài.
Sau khi trang trí Tinh Thần phát triển càng ngày càng tốt, Lương Thần đột nhiên phát hiện, chính mình muốn giúp đỡ Trác Thiệu, nhưng kỳ thật Trác Thiệu hiện tại, căn bản không cần cậu giúp đỡ.
Tuy rằng cậu có thành tích rất tốt, chuyên ngành học cũng tốt, nhưng ở trang trí Tinh Thần, người có năng lực ở các phương diện cũng không kém gì cậu, cậu căn bản không tính là cái gì.
Còn chưa kể do tính cách của cậu nên không giỏi giao tiếp với người khác...
Lương Thần đột nhiên có chút mê mang.
"Gần đây em bị sao vậy?" Trác Thiệu nhận thấy Lương Thần gần đây có chút buồn bã, tò mò hỏi.
"Em cảm thấy mình có chút vô dụng..." Lương Thần có chút ngượng ngùng, so với Trác Thiệu, cậu thật sự cái gì cũng không phải...
"Sao vậy được? Anh cảm thấy em rất lợi hại." Trác Thiệu không chút nghĩ ngợi liền nói.
Hắn là thật tâm cảm thấy Lương Thần rất lợi hại.
Dù sao hắn có thể thành công như hiện giờ là nhờ những tri thức Lương Thần dạy dỗ, hơn nữa, hiện giờ Lương Thần không chỉ có kỹ thuật máy tính vô cùng tốt, trong giới hội họa cũng có thể được xưng là đại thần.
Lúc trước sau khi Lương Thần vẽ tranh đăng lên mạng, chỉ bởi vì hứng thú cùng với dùng để phát tiết một ít cảm xúc. Kết quả hiện tại, fan weibo của cậu thế nhưng đã hơn mười vạn, truyện tranh ngược tâm cậu vẽ mấy năm trước kia, lại càng trở thành ánh trăng sáng trong lòng vô số người, được người ta cho là tổ tiên của thể loại BL trong nước.
Một người như vậy, ở trong mắt Trác Thiệu đã đủ xuất sắc, phải biết rằng, hoạt động giải trí mà hắn thích nhất hiện tại, chính là xem weibo của Lương Thần, xem Lương Thần vẽ những bức tranh đó.
Người lợi hại như vậy lại là người đàn ông của mình, tốt biết bao?
Phải biết rằng, chính hắn hoàn toàn không có tế bào nghệ thuật!
Trác Thiệu hung hăng khen Lương Thần một phen, Lương Thần bị khen đến mặt đỏ tai hồng, cuối cùng cũng có ý nghĩ thuộc về mình.
Hiện tại trang web trang trí Tinh Thần đã vô cùng hoàn thiện, app điện thoại di động trang trí Tinh Thần cũng đã làm xong, trên tay cậu tạm thời không có việc gì, có lẽ, có thể nhân cơ hội này làm chút gì đó khác?
Kỹ thuật máy tính của Lương Thần rất tốt, nhưng nói thật, cậu đối với phương diện này kỳ thật cũng không thích lắm.
Cái cậu thật sự thích là dùng nó để vẽ.
Bất kể là vui hay buồn, cậu đều nhịn không được muốn vẽ mấy nét, đã như thế... Cậu có thể làm gì đó liên quan đến vẽ tranh?
Bây giờ ngành công nghiệp truyện tranh trong nước rất không phát triển, Lương Thần cân nhắc, chính mình có lẽ có thể vì nó góp một phần lực.
Lương Thần càng nghĩ càng động tâm, lúc này tính toán tài sản của mình.
Cho dù Lương Phóng đã thay đổi một chút, nhưng quan hệ hiện giờ với Lương Thần vẫn không thân cận lắm, ông đối với Lương Thần vẫn rất áy náy, vì thế, liền thỉnh thoảng đưa tiền cho Lương Thần.
Lúc trước ông chỉ là một tháng cho mấy ngàn, hiện tại Lương Phóng đã một tháng cho mấy vạn, cái này còn chưa tính là ngày lễ tết ông cho riêng.
Ngoài ra, trên tay Lương Thần còn có tiền chia cổ tức của trang trí Tinh Thần.
Cậu ngay cả cổ phần cũng không muốn, tự nhiên cũng không cần chia cổ tức, liền bảo Trác Thiệu đem cổ tức của cậu dùng để mở rộng kinh doanh, Trác Thiệu đáp ứng, nhưng hàng năm vẫn lưu lại cho cậu một ít tiền tiêu vặt.
Nói là tiền tiêu vặt, kỳ thật số tiền kia vô cùng lớn, cậu lại không tiêu tiền nhiều...
Lương Thần tính toán tài sản của mình, bởi vì cậu đã dùng tiền mua một ít cửa hàng và nhà ở nên trên tay chỉ còn lại mấy trăm vạn.
Mấy trăm vạn đặt trong tay Lương Phóng không mua được một mảnh đất, đặt trên tay Trác Thiệu chỉ có thể mua một nhóm vật liệu xây dựng, nhưng đối với Lương Thần mà nói, cũng đủ để cậu mở một văn phòng làm việc về truyện tranh rồi.
Cậu thậm chí còn có thể làm một trang web chuyên cho người ta xem truyện tranh...
Phòng làm việc của Lương Thần rất nhanh đã mở ra, còn trang web truyện tranh, sau khi cậu xem xét một vòng, ngược lại không làm —— lúc này đã có trang web làm truyện tranh rồi.
Mặc dù Lương Thần từ bỏ mảng này, nhưng hai người Trác Thiệu và Lương Phóng lại không thiếu chút tiền này nên đã đầu tư vào một trang web truyện tranh, chiếm 40% cổ phần.
Lương Thần của hắn muốn làm truyện tranh, vậy hắn tự nhiên phải cho cậu cái nền tảng tốt nhất.
Tuy rằng Lương Thần không am hiểu kinh doanh công ty, nhưng đi theo Trác Thiệu lâu như vậy, vẫn học được không ít, những kiến thức kia không đủ để cậu điều hành một công ty lớn, nhưng điều hành một phòng làm việc lại một chút vấn đề cũng không có.
Ký hợp đồng họa sĩ vẽ tranh, sau đó lại đăng trang web tuyên truyền, những việc có thể được thực hiện thông qua mạng, đối với cậu là đơn giản hơn!
Lương Thần từ chức, chuyên tâm làm phòng làm việc của mình.
Mặc kệ là ai luôn có thể làm tốt nhất việc mà mình thích.
Ánh mắt Lương Thần không tệ, chọn họa sĩ đều không tồi, chỉ là sau khi bắt đầu vẽ tranh, lại ít nhiều xảy ra chút vấn đề.
Một số họa sĩ bản thân rất có ý tưởng, có thể vẽ câu chuyện của riêng mình rất tốt, một số họa sĩ lại giống như cậu, mặc dù vẽ tốt, nhưng lại có không giỏi khoản sáng tạo cốt truyện.
Nếu để họa sĩ tự mình vẽ một bộ truyện tranh hoàn chỉnh, cho dù ngay từ đầu đã thỏa thuận xong đề cương đề tài, cuối cùng vẽ tranh, hướng đi lại có thể không được như ý muốn.
Ví dụ như có một họa sĩ vẽ đặc biệt xinh đẹp, nhưng anh ta quá trung thành với cảnh đánh nhau, truyện tranh của anh ta có phân cảnh đánh nhau quá dài, nhưng lại không có nhiều tình tiết cốt truyện.
Cho dù hình ảnh rất đẹp, nhưng truyện tranh như vậy, tóm lại sẽ không được yêu thích —— cho dù là người thích xem đánh nhau, cũng sẽ không muốn một mực xem đánh nhau.
Sau khi Lương Thần nghĩ tốt, cuối cùng tìm một ít tiểu thuyết mạng vô cùng hot, mua bản quyền, lại tìm người tiến hành tinh giản hoặc mở rộng, sau đó cải biên thành kịch bản rồi để cho họa sĩ vẽ —— bản thân tiểu thuyết có khác với truyện tranh, không trải qua sửa đổi, luôn khó có thể hoàn mỹ bày ra một câu chuyện.
Ngoài ra, cậu còn bắt đầu tuyển thêm người, để cho những người này phân chia công việc hợp tác với nhau.
Ví dụ như người nào đó phụ trách phân kính, người khác sẽ phụ trách vẽ tranh, mặt khác lại có người phụ trách tô màu...
Bằng cách này, miễn là được cung cấp kịch bản gốc, truyện tranh có thể làm ra rất nhanh chóng.
Phòng làm việc này, ngay từ đầu kỳ thật là đang lỗ vốn, cũng may Lương Thần không thiếu tiền, mà sau đó...
Lương Thần mua bản quyền tiểu thuyết trực tuyến, có nam tần, cũng có nữ tần, mà trong đó có mấy bộ, thế mà vừa lên đã nổi tiếng!
Ngành công nghiệp truyện tranh trong nước vẫn luôn không có khỏi sắc, nhưng điều đó không có nghĩa là nó không có thị trường.
Phòng làm việc của Lương Thần, dần dần bắt đầu có lợi nhuận, sau đó còn phát triển càng ngày càng tốt.
Trong khoảng thời gian này, bản thân Lương Thần cũng có danh tiếng không nhỏ trong giới.
Lương Thần thích vẽ tranh, sau khi cậu thành lập phòng làm việc, chính mình cũng tham gia sáng tác truyện tranh, bởi vì cậu không giỏi biên soạn truyện, cuối cùng lựa chọn tìm người viết kịch bản cho cậu, cậu vẽ hình, sau đó tất cả tiền thu được sẽ chia cho tác giả kịch bản.
Phong cách vẽ của Lương Thần, tương đối mà nói càng thêm tinh tế, cậu còn đặc biệt am hiểu nắm bắt chi tiết, bởi vậy, kịch bản cậu lựa chọn lấy tình yêu làm chủ.
Mà một bộ truyện tranh như vậy, sau khi phát hành thì càng ngày càng hot.
Điều này mang đến cho Lương Thần cảm giác thành tựu, so với cảm giác thành tựu mà cậu dẫn người làm ra app điện thoại di động trang trí Tinh Thần còn lớn hơn.
Càng làm cho cậu cao hứng chính là, sau khi Trác Thiệu giúp cậu liên lạc với Tiền Vũ An, hiện giờ Tiền Vũ An bắt đầu tự chế web drama nên đã mua bản quyền phim ảnh truyện tranh cậu vẽ, muốn quay thành web drama đăng trên trang web video của anh ta!
Ngoài ra, một số truyện tranh của văn phòng họ cũng sẽ có cơ hội được làm thành hoạt hình.
Văn phòng truyện tranh của Lương Thần càng ngày càng tốt, mà điều này không thể tránh khỏi chiếm hết thời gian làm việc của cậu.
Thật ra, ngay từ đầu dự định mở văn phòng truyện tranh, Lương Thần đã tìm được Trác Thiệu, nói chuyện muốn từ chức.
Muốn làm tốt phòng làm việc, nhất định sẽ tốn không ít thời gian, cứ như vậy, không thể thiếu sẽ chiếm mất thời gian làm việc của cậu...
Nhưng Trác Thiệu không đồng ý.
Trong mắt Trác Thiệu, mặc kệ Lương Thần làm cái gì cũng được, nhưng tốt nhất là ở dưới mí mắt của hắn.
Trước kia Lương Thần muốn đi học không có biện pháp, hiện tại Lương Thần đã tốt nghiệp, tự nhiên là phải ở bên cạnh hắn, về phần công việc... Là cổ đông lớn nhất của trang trí Tinh Thần, chẳng lẽ Lương Thần không thể ở trong công ty không làm việc mà chỉ lấy tiền?
Cuối cùng Trác Thiệu điều Lương Thần đến phòng thiết kế, ở phòng thiết kế treo tên phó giám đốc.
Trác Thiệu ở trong công ty chuẩn bị thiết bị vẽ tranh tốt nhất cho Lương Thần không nói, còn chuẩn bị cho cậu một phòng làm việc riêng biệt, liên kết với văn phòng của mình, để cậu có thể an tâm vẽ tranh.
Ngay từ đầu Lương Thần còn muốn từ chức, nhưng nghĩ đến có thể mỗi ngày cùng Trác Thiệu, nhất thời không nỡ từ chức. Nhưng cậu cũng không có ở trong công ty như Trác Thiệu mong đợi không làm gì cả, bình thường, cậu sẽ đến bộ phận kỹ thuật gặp đồng nghiệp cũ của mình, luyện tập kỹ thuật máy tính của mình, cũng sẽ đến phòng thiết kế xem một chút, chỉ đạo người mới một chút.
Từ khi còn học trung học, cậu đã có một số kiến thức về thiết kế nội thất, bản lĩnh này không thể so sánh với những nhà thiết kế đã làm việc trong công ty nhiều năm, nhưng chỉ điểm một chút người mới vẫn có thể.
Huống chi cậu chỉ điểm, chủ yếu vẫn là quy trình làm việc linh tinh.
Lương Thần làm như vậy là muốn giúp Trác Thiệu một ít việc, nhanh chóng đem những nhà thiết kế mới tới mang ra, để cho bọn họ có thể một mình đảm đương một mặt, lại không nghĩ tới cuối cùng ngược lại dẫn tới một số người bất mãn.
Nghe được hai nhà thiết kế mới trong công ty bàn tán về mình, Lương Thần đều sửng sốt.
"Xã hội này cũng quá không công bằng, Lương Thần kia không chuyên nghiệp, còn chưa bao giờ làm thiết kế, vậy mà còn có thể làm phó giám đốc ở công ty."
"Tôi cũng không muốn làm nữa, cậu nói xem dựa vào cái gì người ta bởi vì có hậu trường, liền có thể ăn lẫn chờ chết? Còn mình thì mỗi ngày làm không hết việc?"
Lương Thần: "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.