Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

Chương 17:




Mùa thu ở Giang Ninh đến sớm hơn thành phố Nghi. Mặt trời lùi về sau núi, mọi cảnh vật cũng dần chìm vào một màu xám đậm nhạt đan xen. Đèn đường chưa bật sáng, lá cây vàng phủ kín mặt đất trải rộng một màu thê lương hiu quạnh. Làn gió thu thổi tung góc áo Tiêu Xuyên, anh đi thẳng ra cổng bệnh viện, nhanh chóng ngồi vào chiếc xe màu đen lặng đỗ bên đường.
Chiếc xe chạy thẳng về phía nam, hướng về thành phố Nghi. Hành trình hơn 1000 km, nhập vào làn đường cao tốc liền giống như tiến vào dòng sông quanh co gấp khúc nhưng bình lặng.
Thường Hạo lái xe vừa nhanh vừa ổn trọng. Ban đêm, xe bọn họ mang theo gió và tiếng thét gào vượt qua từng chiếc container trên đường cao tốc.
Từ lúc lên xe, Tiêu Xuyên một mực trầm mặc. Qua kính chiếu hậu, Thường Hạo nhận ra anh không hề ngủ, cứ ngồi im lặng như đang rơi vào dòng suy tư vô bờ vô bến. Thường Hạo không dám quấy rầy anh, điện thoại cũng đã được chuyển về chế độ im lặng, song giữa chừng vẫn phải dùng tai nghe Bluetooth nhận một cuộc gọi của người phụ trách bảo vệ Nam Cẩn hồi báo tình hình: “Hiện tại cô ấy vẫn chưa về nhà.”
Bấy giờ đã gần nửa đêm, còn một nửa quãng đường nữa mới về tới thành phố Nghi. Thường Hạo hỏi: “Đi đâu?”
“Chắc là tiếp đãi khách hàng. Buổi chiều tan làm, cô ấy cùng mấy người nữa bắt xe đi dùng bữa, ăn xong còn đi hát.”
Thường Hạo “Ừm” một tiếng: “Chắc sẽ không có chuyện gì. Các cậu đứng quan sát từ xa là được rồi.”
“Nhưng ban nãy em thấy bạn bè của cô ấy đều ra về hết rồi, chỉ có một mình cô ấy là không thấy đâu.” Cấp dưới đó ngừng một lát mới lại nói tiếp: “Chỗ bọn họ đi hát là địa bàn của chị Diệu. Bọn em không tiện xông vào tìm người.”
Thường Hạo nhíu mày, nhất thời im lặng.
Đúng lúc này, giọng nói lạnh lùng vang lên từ băng ghế sau: “Chuyện gì?”
Thường Hạo biết anh không ngủ bèn ngắt cuộc gọi, thuật lại đơn giản sự việc rồi hỏi: “Có cần cho người vào tìm không?”
“Cậu gọi cho Lâm Diệu.”
Tiêu Xuyên nói rất ngắn gọn, nhưng Thường Hạo lập tức hiểu dụng ý của anh, gọi thẳng vào số Lâm Diệu.
“Nghe nói Nam Cẩn ở chỗ cô, Tiêu tiên sinh nói, mong chị chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Phía Lâm Diệu vô cùng yên tĩnh vì giọng nói cô ta vang lên vô cùng rõ nét, mang theo ý cười giòn giã hồi đáp: “Yên tâm đi, cô ấy hiện tại đang ở cùng tôi.”
Câu trả lời của Lâm Diệu khiến Thường Hạo khá bất ngờ, sau một hồi im lặng anh ấy mới xác nhận lại một lần nữa: “Nam Cẩn ở cùng cô?”
“Đúng thế. Cô ấy uống say rồi.”
Lâm Diệu ngắt cuộc gọi, ném điện thoại lên mặt bàn mới quay người từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ đang nằm trên giường. Thực chất Nam Cẩn không hề say. Lâm Diệu có kinh nghiệm, vừa nhìn liền biết đây không phải trạng thái say rượu mà là bị người ta bỏ thuốc. Cho nên lúc này, Nam Cẩn đang rơi vào hôn mê.
Lâm Diệu thấy nực cười, người phụ nữ này rõ ràng là kẻ địch, vậy mà cô ta lại ra tay cứu giúp.
Khi quản đốc KTV chạy đến báo cáo tình hình, thực chất cô ta không hề muốn nhúng tay quản chuyện thừa thãi. Dù sao những chuyện như vậy cũng chẳng phải lần một, lần hai. Trong nơi hỗn loạn thế này, không biết đã có bao nhiêu cô gái mang thai con hoang, thân là phụ nữ, ngoại trừ nâng cao cảnh giác thì gần như chẳng còn biện pháp nào khác.
Cô ta dặn dò quản đốc tìm lý do mau chóng dẹp hết toàn bộ khách khứa trong gian phòng đó, chỉ cần không xảy ra chuyện trên địa bàn của cô ta là được. Quản đốc lập tức làm theo, nhưng chưa được mấy phút đã lại quay về báo cáo có một vị khách nữ hình như bị hạ thuốc song chưa hoàn toàn bất tỉnh nhân sự, nói thế nào cũng không chịu rời đi cùng đám khách kia, hiện tại đang làm loạn trong phòng bao. Quản đốc lo sợ nếu cứ tiếp tục như vậy sẽ phát sinh vấn đề.
Gần đây, tâm trạng Lâm Diệu vốn đã không tốt, cô ta trừng mắt nhìn quản đốc: “Ông nói chuyện này với tôi làm cái gì? Lẽ nào giờ đi báo cảnh sát? Có còn muốn kinh doanh nữa không?” Cô ta mất hết kiên nhẫn phất tay: “Ra ngoài đi. Nếu không giải quyết được thì ngày mai ông cũng không cần đi làm nữa.”
Quản đốc bị trách mắng nhất thời không biết làm sao, song vẫn đứng nguyên đó không chịu rời đi. Lâm Diệu cau mày: “Ông còn không ra ngoài?”
Sau một chốc do dự, cuối cùng quản đốc vẫn nói: “Vị khách đó hình như là một luật sư. Tôi lo nhỡ xảy ra chuyện gì thật, cô ta liệu có gây phiền phức cho chúng ta không?”
Cũng nhờ lời nhắc nhở này của quản đốc, Lâm Diệu mới đích thân đi kiểm tra. Điều bất ngờ là người quản đốc nhắc đến không ai khác chính là Nam Cẩn.
Cô ta chỉ nghĩ, Nam Cẩn không thể xảy ra chuyện trong địa bàn của cô ta mà thôi.
Tuy cô ta không thích người phụ nữ này, thậm chí là còn có chút địch ý nhưng cũng không thể để Nam Cẩn xảy ra chuyện. Nếu nhỡ Nam Cẩn gặp chút tổn thương ngay trong nơi cô ta quản lý, e rằng Tiêu Xuyên sẽ không chịu bỏ qua. Cho nên, hiện tại Nam Cẩn đang hôn mê bất tỉnh trong phòng nghỉ tư nhân nằm tại tầng cao nhất của KTV.
Gian phòng nghỉ này vốn thuộc về Lâm Diệu, giường cũng là của Lâm Diệu, thậm chí đến bộ đồ ngủ trên người Nam Cẩn lúc này cũng là của Lâm Diệu, vì quần áo của Nam Cẩn đã bẩn.
Lâm Diệu gọi hai nữ phục vụ ở tầng dưới giúp Nam Cẩn thay quần áo, còn cô ta chỉ khoanh tay lạnh lùng đứng một bên. Chiếc áo của Nam Cẩn được cởi bỏ lộ ra cơ thể xinh đẹp cân đối, Lâm Diệu căn bản không muốn nhìn bèn dời tầm mắt sang hướng khác, song lại nghe được tiếng kinh hô của một nữ phục vụ.
“Sao thế?” Lâm Diệu nhíu mày, tiếng lên xem xét cũng không khỏi ngẩn người.
Nam Cẩn giống hệt như một con rối vô hồn, hai mắt nhắm chặt, được hai nữ phục vụ nửa đỡ nửa ôm, phần bụng đáng lẽ phải nhẵn mịn lại đan xen rất nhiều vết xẹo mờ mờ.
Cặp mày Lâm Diệu nhíu càng thêm tợn.
Đây có lẽ là vết xẹo của rất nhiều năm về trước mà đến hiện tại vẫn còn, chứng tỏ vết thương khi đó không hề nhẹ.
“Giúp cô ta mặc quần áo vào.” Lâm Diệu dặn dò.
Hai nữ phục vụ rất nhanh nhẹn, sau khi giúp Nam Cẩn thay quần áo bèn lặng lẽ rời khỏi căn phòng.
Lâm Diệu vẫn đứng bên giường, cô tay duỗi một ngón tay hất mép áo phần eo của Nam Cẩn lên. Rốt cuộc phải trải qua những gì mới có thể lưu lại vết sẹo đáng sợ như thế?
Những vết thương nằm tại phần thắt lưng của Nam Cẩn vừa giống vết bỏng, cũng giống vết cắt, hoặc giả là cả hai loại đan xen chồng chất lên nhau nên mới hỗn loạn như vậy.
Sau một hồi lặng thinh Lâm Diệu mới bỏ lại một mình Nam Cẩn rồi rời đi.
Khi cửa phòng nghỉ vọng lên tiếng gõ cửa một lần nữa đã là bốn giờ sáng ngày hôm sau.
Lâm Diệu ngủ không sâu giấc lập tức tỉnh lại, nở nụ cười trào phúng rồi mới đi ra mở cửa. Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu, người gõ cửa là Thường Hạo, đứng phía sau anh ấy chính là thân ảnh lạnh lùng cô ta vô cùng quen thuộc.
Cô ta chỉ nghe nói ngày hôm qua hai người đi thành phố khác, không ngờ chỉ vì Nam Cẩn mà đã thức suốt đêm để lái xe về, trời còn chưa sáng đã tìm đến chỗ cô ta đòi người. Vừa nghĩ tới đây, Lâm Diệu không khỏi bật cười, khẽ nghiêng đầu nhìn người đàn ông lạnh lẽo kia: “Sao phải vội vã thế? Người ở chỗ em, anh không yên tâm hay sao?” Nói đoạn nghiêng người nhường ra một lối đi. Tiêu Xuyên không lên tiếng, thậm chí tầm mắt của anh chỉ dừng một khắc rồi lướt qua người cô ta, đi thẳng về phía chiếc giường lớn nằm tại vị trí trung tâm.
Tác dụng của thuốc và rượu chưa tan hết, Nam Cẩn vẫn chìm trong giấc ngủ. Anh cúi đầu nhìn, đắp chiếc áo khoác dài phủ lên người cô, sau đó cúi người bế cô lên. Dáng người anh cao lớn thon dài, cô yên tĩnh dựa vào lồng ngực anh, trên người đắp chiếc áo khoác dài tựa như một con động vật nhỏ bé, yếu ớt được người ta hết mực bảo hộ và nuông chiều.
Ánh đèn trần nhà chiếu xuống, hình bóng hai người giao thoa in trên thảm trài sàn.
Lâm Diệu im lặng, chỉ biết giương mắt nhìn anh bế Nam Cẩn rời đi. Lồng ngực cô ta phập phồng dữ tợn, cả cơ thể đều chìm trong nỗi thảng thốt kinh hoàng.
Hóa ra những lời đồn đại bên ngoài đều là thật.
Hóa ra anh thực sự yêu thương, trân trọng Nam Cẩn như thế.
Khi trước mới chỉ nghe lời đồn, cô ta đã không thể chịu đựng. Hôm nay được chứng kiến tận mắt còn khiến cô ta cảm giác như sét đánh giữa trời quang.
Anh vì Nam Cẩn bèn vội vã thức suốt đêm quay về, sắc mặt còn đang hiện rõ nét mỏi mệt.
Anh ôm Nam Cẩn với tư thế thân mật nhất, không hề để tâm đến sự tồn tại và ánh mắt của những người xung quanh.
Anh ôm Nam Cẩn ra ngoài như thế, chỉ sợ đến khi trời sáng, toàn thành phố Nghi sẽ đều biết Nam Cẩn chính là người phụ nữ của Tiêu Xuyên.
Lâm Diệu ngây dại đứng bên cửa, một câu cũng không thể thoát ra khỏi miệng, cô ta không thể cười cợt như khi vừa mới mở cửa, thậm chí đến một câu “Tạm biệt” bình thường cũng chẳng nói thành lời.
Thường Hạo rời đi cùng Tiêu Xuyên.
Chẳng mấy chốc, hành lang của tầng trên cùng đã trống trải vắng lặng. Lâm Diệu không biết bản thân đã đứng ngây ngẩn bao lâu, mãi cho đến khi lạnh run người mới ý thức được có luồng gió lạnh thốc vào từ cửa thông gió nằm ở đầu hành lang.
Nam Cẩn tỉnh lại vào buổi trưa, thời khắc mở mắt, đầu cô đau như búa bổ. Cô ra sức xoa bóp trán, nhất thời không phân biệt được đông tây nam bắc, bên tai vang lên giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Cô Nam, cô tỉnh rồi.”
Một lúc sau cô mới nhận ra người nói chuyện là giúp việc của nhà Tiêu Xuyên.
Thế nhưng, vì sao cô lại ở trong nhà Tiêu Xuyên?
Cô gắng sức chống đỡ cơ thể, muốn hồi tưởng lại mọi chuyện nhưng chỉ là một mảng trống rỗng, hình ảnh cuối cùng là cô đang dùng bữa cùng khách hàng.
“Em sao rồi?” Đúng lúc này, phía cửa vang lên thanh âm vô cùng quen thuộc.
Cô bất giác nhìn theo, ray trán: “Đau đầu.”
Tiêu Xuyên ra hiệu cho người giúp việc ra ngoài, anh từ tốn đi tới bên giường nhìn cô bằng ánh mắt có chút không vui, giọng nói cũng lạnh hơn hẳn: “Em thường làm những việc nguy hiểm thế này sao?”
Nam Cẩn không kịp phản ứng, ngẩn ngơ hỏi lại: “Anh có ý gì?”
“Đi uống rượu cùng người lạ trong KTV, bị người ta bỏ thuốc.”
Hiện tại thì cô nhớ ra rồi.
Tối hôm qua, cô cứng đầu uống ly rượu đó, kết quả không lâu sau đã thấy đầu váng mắt hoa, chân tay nhẹ bẫng. Mọi thứ trước mắt như đang lắc lư trôi nổi khiến cô càng thêm quay cuồng, mí mắt cũng nặng trĩu. Cô rất muốn khép mắt lại ngủ một giấc ngon lành. Sau đó… sau đó hình như có người kéo cô, hơi thở ấm nóng phả vào mặt và cần cổ khiến cô buồn nôn. Cô không muốn đi đâu hết, càng không muốn đi cùng ai hết. Thực ra khi đó cô chưa hoàn toàn mất ý thức nên mới mơ hồ cảm nhận được nguy hiểm.
“Anh cứu tôi?” Nói dứt, Nam Cẩn mới thấy mình hỏi một vấn đề quá mức ngu xuẩn.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Xuyên càng thêm sa sầm, duy trì sự im lặng.
Trên thực tế, anh chỉ đang sợ hãi.
Suốt dọc đường quay về từ Giang Ninh, anh luôn nghĩ, nếu tối qua cô chọn nơi khác, nếu không có bất cứ ai bảo vệ và giúp đỡ, liệu rằng anh sẽ lại phải một lần nữa giương mắt mắt nhìn cô tiếp tục chịu tổn thương hay không?
Cô sắp chịu tổn thương, còn anh lại một lần nữa đứng nhìn trong bất lực. Cuộc đời này, anh chưa từng sợ hãi điều gì, nhưng chỉ nghĩ đến việc đó thôi là anh đã hoảng hồn.
“Anh kiến nghị em đi tắm trước rồi xuống nhà ăn cơm.” Anh lặng lẽ kìm chế tâm trạng, điềm tĩnh nói.
“Biết rồi.” Hiếm khi nào Nam Cẩn chịu nghe lời như vậy.
Bữa trưa cô không ăn được bao nhiêu. Ăn xong mới hỏi Tiêu Xuyên: “Có thể làm phiền anh tìm người đưa tôi về không?”
Tiêu Xuyên đặt đũa xuống nhìn cô: “Đợi một lát, anh còn có chuyện muốn nói.”
“Nói gì?” Cô bắt đầu trở nên cảnh giác.
“Em không cần phải vậy.” Thần sắc Tiêu Xuyên lạnh nhạt, sau khi quan sát cô mới tốt bụng nhắc nhở: “Hơn nữa, em định mặc quần áo ngủ ra ngoài?”
Bấy giờ cô mới nhận ra bản thân đang mặc bộ đồ ngủ nữ xa lạ. Lúc tắm cô đã thấy lạ, không biết đây là quần áo của ai, và ai đã giúp cô thay quần áo. Đây còn là nhãn hàng nội y xa xỉ của Ý, thiết nghĩ chủ nhân của bộ đồ này cũng là người vô cùng biết hưởng thụ cuộc sống. Nhưng thời gian trước sống tại đây, cô không hề phát hiện bất cứ vết tích nào của phái nữ.
“Cảm ơn anh cho tôi mượn quần áo.” Cô chỉ có thể nói vậy.
Tiêu Xuyên nhìn cô, khuôn mặt không có biểu cảm rõ rệt: “Không phải đồ của anh, anh cũng không mắc chứng thích mặc đồ phụ nữ.”
“Nhưng tôi thấy đây cũng không phải đồ mới.”
“Chắc là của Lâm Diệu.” Tiêu Xuyên tùy tiện đưa ra suy đoán: “Sáng sớm nay anh mới đón em về từ chỗ cô ấy.”
Hóa ra là vậy. Cặp mày Nam Cẩn khẽ động: “Ồ, vậy làm phiền anh cảm ơn cô ấy giúp tôi.”
“Nơi đó là địa bàn của Lâm Diệu, bảo vệ em là bổn phận của cô ấy.” Hiển nhiên, Tiêu Xuyên không định thay cô gửi tiếng cảm ơn.
“Anh coi công sức của người khác là lẽ dĩ nhiên sao?” Nam Cẩn không lạnh không nóng hỏi một câu.
“Hửm?” Tiêu Xuyên nhếch mày, tựa như rất thích thú trước câu hỏi của cô.
Nhưng cô không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nhờ vả anh với thần sắc mệt mỏi: “Có thể nhờ người ra ngoài mua một bộ quần áo thường giúp tôi không? Tôi không thể mặc thế này về nhà được.”
“Không vội, anh nói rồi, có chuyện cần phải hỏi em.”
Đến lúc này, thần sắc Tiêu Xuyên mới lạnh hẳn. Anh híp mắt nhìn ngươi phụ nữ đầy vẻ phòng bị và xa cách phía đối diện. Rất lâu sau anh mới trầm trầm mở miệng: “Em có một cậu con trai?”
Ngữ điệu của anh bình thản vô cùng nhưng lại như tiếng sấm rền vang trong tai Nam Cẩn. Cô kinh hoàng trợn mắt, như không hiểu được lời anh đang nói, một lúc sau mới kiên quyết phủ nhận: “Không có!”
“Em có.” Anh thẳng thừng sửa lại lời cô, giọng lạnh ngắt, “Anh muốn hỏi em là, con trai em năm nay mấy tuổi rồi?”
“Liên quan gì đến anh?!” Cô đứng phắt dậy như bị điện giật, liên tục lùi về sau như chỉ cần cách xa anh thêm chút nữa thì bí mật sẽ được bảo vệ lâu thêm một chút.
Tiêu Xuyên cũng từ từ đứng dậy, lặp lại từng câu từng chữ ban nãy: “Anh hỏi em, năm nay nó mấy tuổi?”
“Không liên quan đến anh!”
“Nam Cẩn, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn. Hy vọng em không để anh hỏi lại lần thứ ba.” Ngữ khí anh chậm rãi nhưng cô biết, tâm trạng của anh đã đến ranh giới tận cùng. Bởi biểu cảm và giọng nói anh vừa thâm trầm vừa lạnh lẽo, anh đang dần tiến về phía cô, giống hệt như câu hỏi anh đã đưa ra, vừa từ tốn vừa nguy hiểm, không chút lưu tình ép sát về cô, khiến cô kinh hoàng không thể hô hấp.
Cô không ngừng lùi bước như rơi vào trận địa của địch, lọt vào lưới trời vô biên vô tận. Còn chưa kịp chính thức giao đấu đã phải bỏ giáp mũ đầu hàng. Đường lùi cũng hết, lưng cô tựa sát vách tường phòng khách, còn anh vươn tay chống tường, gần như khóa chặt cô trong phạm vi của mình.
Anh dừng bước, hơi cúi đầu, thân ảnh cao lớn che phủ lấy cô. Vì khoảng cách quá gần, cô gần như có thể nhìn rõ ý lạnh đang lan tràn nơi đáy mắt đen tuyền ấy. Lúc này đây, lồng ngực Nam Cẩn như bị thứ gì đó nặng nề nện xuống, tựa như thành trì và phòng tuyến có thể bao bọc bí mật được vun đắp qua bao nhiêu năm đang dần sụp đổ hoàn toàn vậy.
Máu huyết toàn thân cô như lạnh ngắt, từng cơn gió giá buốt đang không ngừng quét qua lỗ hỏng bị khoét ra nơi lồng ngực. Không cần Tiêu Xuyên nói nhiều thêm một lời nào nữa, cô biết, anh đã biết mọi chuyện rồi.
Anh biết hết rồi, biết hết rồi. Biết thân phận của cô, quá khứ của cô, cả con trai cô nữa. Nhưng cô không rõ anh biết từ bao giờ.
“Anh muốn hỏi cái gì?” Lúc này, cô ngược lại bắt đầu bình tĩnh, khuôn mặt hơi ngước lên nhìn thẳng vào anh. Cô thấy mình như một người tử tù đã đến thời khắc phán quyết, bỗng nhiên không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa.
“Anh muốn biết, thằng bé có phải con anh không.”
Cô vẫn yên tĩnh nhìn thẳng vào anh, rất lâu sau mới lên tiếng thừa nhận: “Phải.”
Cô nói dứt câu, đồng tử Tiêu Xuyên cũng theo đó co rút lại, những ngón tay thon dài siết chặt cằm cô. Bỗng chịu đau, Nam Cẩn cắn chặt răng, cứng đầu không chịu phát ra tiếng.
Giọng nói của Tiêu Xuyên lạnh như băng, từng tiếng lọt qua kẽ răng: “Sao em lại dám giấu anh lâu như thế!”
Cằm cô bị anh siết chặt gần như không thể thốt thành lời. Cô nhìn anh bằng đôi mắt màu hổ phách trong veo tinh khiến nhiễm nét cười châm chọc. Trong mắt Tiêu Xuyên, ý cười ấy như một con dao găm hung hãn cứt từng nhát vào tim anh, khiến anh đau đớn tột cùng. Cô nâng tay, như dùng toàn bộ sức bình sinh hất tay anh ra.
“Anh có tư cách gì để chất vấn tôi?” Cô cười lạnh, giọng nói run rẩy cực nhẹ song ý cười trào phúng trong đáy mắt ngày càng nồng đậm, “Anh đừng quên, là anh muốn lấy mạng của tôi! Hiện tại, anh có tư cách gì để tức giận, có tư cách gì để nổi giận với tôi? An An được coi là con anh sao? Nó là do tôi cực khổ giữ gìn mới sinh ra được, nó được người thân của cô chăm sóc mới có thể trưởng thành như thế. Đến lúc này nó vẫn không biết bản thân có một người bố là anh, không biết bản thân từng suýt chút nữa đã chẳng thể đến với cõi đời này!”
Cô nói liền một mạch, lồng ngực phập phồng như người ngộp thở. Lồng ngực của Tiêu Xuyên cũng vậy, sắc mặt anh trắng bệch, đôi môi mỏng mím thành một độ cong lạnh lẽo.
Chỉ một mình anh mới biết cần phải dùng bao nhiêu sức lực mới khống chế bản thân không bóp chết cô. Cũng chỉ một mình anh mới biết, phải dùng bao nhiêu sức lực mới khống chế bản thân không điên cuồng hôn cô.
Anh đã nhẫn nhịn bao lâu, thậm chí còn từng tự thuyết phục bản thân, chỉ cần cô còn sống, chỉ cần cô sống vui vẻ hạnh phúc, cho dù suốt cuộc đời còn lại anh phải giả bộ không biết chân tướng sự thật cũng chẳng hề gì.
Anh nhìn cô sống một cuộc đời cô mong muốn, nhìn cô hằng ngày bận rộn nhưng vui vẻ, anh thậm chí phải giương mắt nhìn cô hẹn hò cùng người đàn ông khác, anh vẫn luôn nỗ lực thuyết phục bản thân không được để tâm.
Chỉ cần cô còn sống là đã đủ rồi.
Tần Hoài mà anh yêu, anh chưa từng quên đi Tần Hoài, Tần Hoài duy nhất mà anh yêu suốt cuộc đời này, cô ấy vẫn sống.
Trong hơn ba mươi năm cuộc đời, chưa từng có giây phút nào khiến anh vui mừng như khi phát hiện cô còn sống.
Anh từng tưởng rằng vụ tai nạn xe và ngọn lửa cay nghiệt ấy đã chôn vùi mất Tần Hoài, cũng thiêu đốt một vài thứ thuộc về anh.
Anh từng tưởng rằng, kể từ sau khi Tần Hoài chết đi, sẽ không còn có bất cứ chuyện gì khiến anh vui vẻ được nữa.
Nhưng không ngờ, cô vẫn còn sống.
Cho đến khi anh phát hiện mọi thứ, niềm vui mừng hạnh phúc cực đại khiến anh không biết đang mơ hay thực.
Cho dù cô vẫn cảnh giác và phòng bị anh, cho dù đến một nụ cười cô cũng không thèm cho anh thì cũng chẳng hề gì.
Anh sống cuộc đời sát phạt gió tanh mưa máu, từ nhỏ đã phải bước chân trên con đường đầy rẫy quyền lực và dục vọng, đã chứng kiến đủ mọi hình thái nhân sinh. Anh vốn tưởng rằng con người là lòng tham không đáy, song hoàn toàn không ngờ được rằng, hóa ra anh cũng dễ dàng thỏa mãn như vậy.
Được nhìn cô có thể nói cười.
Được nhìn cô nhíu mày tức giận với anh.
Được nhìn cô sinh động đứng trước mặt anh một lần nữa, dù là một gương mặt khác.
Chỉ cần được nhìn thấy những điều này, anh đã mãn nguyện rồi.
Anh muốn cô được sống vui vẻ. Nếu cô muốn, anh có thể giả bộ cả đời không nhận ra cô. Nhưng không ngờ, giữa cô và anh còn có một đứa con.
Cô giấu anh sinh một đứa con. Cô giấu anh một mình nuôi con suốt năm năm ròng rã.
Khoảnh khắc vuốt ve mái đầu mềm mượt của An An, máu huyết toàn thân anh như sôi sục. Đó là một cảm giác thần kỳ và lạ lẫm bởi anh chưa từng nghĩ bản thân sẽ có một đứa con.
Đó là giọt máu của anh, cũng là của cô. Là giọt máu tiếp nối do người phụ nữ anh yêu thương nhất sinh hạ.
Vậy mà cô lại giấu anh.
Nếu không phải do lần này An An gặp tai nạn, cô thức suốt đêm quay về Giang Ninh bị anh biết được thì có phải cô sẽ định giấu anh đến hết cuộc đời hay không?
Vừa nghĩ đến đây, anh đột nhiên bộc phát. Anh hối hận rồi, anh tưởng rằng đã thành công thuyết phục bản thân nhưng trên thực tế thì ngược lại. Anh không hể chịu đựng việc cô hẹn hò cùng người đàn ông khác, cũng không thể chịu đựng được việc cô dẫn con anh tạo thành một mái ấm gia đình ba người, thậm chí là bốn người với gã đàn ông khác.
Tâm trạng anh dần bình tĩnh lại, ngữ điệu càng ngày càng lạnh, không nhanh không chậm mở miệng nói: “Anh cần con.”
“……Anh nói cái gì?” Nam Cẩn như không tin vào tai mình, trợn tròn mắt.
“An An là con anh, anh cần con sống cùng anh.”
“Không thể!” Cô như điên cuồng đánh gãy lời anh, “An An cũng là con tôi, anh đừng có nằm mơ!”
“Vậy em hãy đưa con cùng đến đây.” Anh cho rằng đây là một chủ ý rất hay, khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhõm, “Hoặc anh đưa An An đi, hoặc em và con cùng đến đây. Em chỉ được phép chọn một trong hai.”
Cô lạnh lùng nhìn anh: “Tiêu Xuyên, anh đừng có nằm mơ! Tôi sẽ không giao An An cho anh!”
“Điều này không đến lượt em quyết định.”
“Anh bỉ ổi vô sỉ!”
Cô giận run người, còn anh vẫn điềm nhiên lùi lại một chút, đột ngột vươn tay vén những lọn tóc rối bời trước trán cô. Tuy đã mang một gương mặt khác song thần thái và ánh mắt cô lúc này vẫn giống hệt như khi bọn họ xa rời của bao nhiêu năm về trước.
Anh bỗng phát giác, hóa ra anh nhớ cô như vậy.
Nhưng Nam Cẩn đang vô cùng tức giận, thấy anh vẫn còn dám động vào mình, cô nhấc tay gạt anh ra. Song cô đâu phải đối thủ của anh, động tác tay dễ dàng bị anh ngăn cản. Anh giữ chặt cô, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, trong mắt anh dần gợn lên những tình cảm quen thuộc.
Cô kinh hồn bạt vía, chưa kịp tránh thoát đã bị anh ghìm chặt cằm, dưới ánh mắt kinh hoàng và phẫn nộ của cô, anh đột nhiên cúi đầu hôn cô một cách nặng nề mà thâm tình.
Anh hôn đôi môi mềm mại của cô, cảm nhận xúc cảm và hơi thở thơm tho quen thuộc.
Trong chớp mắt, bao ký ức xưa cũ như kéo nhau ùa về.
Đây là Tần Hoài.
Là một Tần Hoài chân thực, sống động.
Anh hôn cô bằng cách thức mãnh liệt nhất nhưng cũng dịu dàng nhất như để chứng minh cô thực sự đang tồn tại. Anh suồng sã, gần như hôn cô một cách tham lam, ngang ngược hút hết mọi khí tức đẹp đẽ thơm tho của cô, răng môi anh mơn trớn môi cô như đang dùng hết sự kiên nhẫn và dịu dàng của cuộc đời này. Mãi cho đến khi nếm được mùi vị mặn chát mới ngừng lại, buông cô ra.
Nam Cẩn bị anh ôm ghì trong ngực, nhắm chặt mắt, hàng mi dài rũ xuống như cánh hồ điệp run rẩy trong làn gió. Cô đang khóc trong im lặng. Nước mắt chảy dọc theo gò má, chảy xuống cánh môi, cho nên mới khiến anh thấy vừa đắng vừa chát như vậy.
Cô lặng lẽ khóc rất lâu, không nói chuyện cũng chẳng động đậy, nước mắt như khóc mãi không cạn, không ngừng chảy ra từ đôi mắt vẫn đang nhắm chặt.
Cuối cùng, anh vẫn không thể không vươn tay gạt hết nước mắt cho cô, nhưng anh càng gạt, nước mắt cô lại càng tuôn xối xả. Anh nhíu mày, cuối cùng buông hẳn cô ra.
Cũng chính vào lúc anh buông tay, cô như con chim sổ lồng dùng tốc độ nhanh nhất thoát khỏi ngực anh. Cô chạy rất nhanh, mở cửa rồi xông ra ngoài.
Tiết trời đêm cuối thu lạnh giá mà cô không mặc áo khoác, trên người vẫn là bộ đồ ngủ tơ lụa vừa mỏng vừa nhẹ, vậy mà chạy đến đường phố thênh thang vắng lặng lại không hề cảm thấy lạnh. Cô không mang theo thứ gì, không có thẻ, không có tiền, cũng không có chìa khóa nhà. Khuôn mặt cô đều là nước mắt, môi sưng mọng, lại ăn mặc như vậy nên khi đi tới con phố phồn hoa khiến không ít người quay lại nhìn ngó.
Cô tìm đến một cửa hàng tạp hóa, hỏi mượn điện thoại của nhân viên thu ngân. Cô nhân viên ấy cũng là một cô gái trẻ tuổi, thấy bộ dạng Nam Cẩn như vậy còn suýt chút thay cô báo cảnh sát.
Nam Cẩn cầm điện thoại, trong đầu không ngừng tìm kiếm tên họ và số điện thoại của những người thân quen. Lúc bấm số cô mới nhận ra hiện tại rất lạnh, ngón tay đang run lẩy bẩy.
Dương Tử Kiện đến rất nhanh. Dáng vẻ cô nhếch nhác vô cùng nhưng anh ấy không hỏi gì cả, chỉ khoác áo khoác lên người cô, sau đó dẫn cô vào trong xe.
Xe bật điều hòa ấm áp, cơ thể Nam Cẩn dần khôi phục độ ấm. Dương Tử Kiện đưa cô về nhà anh, chỉ về phía nhà tắm khẽ nói: “Đi tắm trước đi, nếu không sẽ cảm lạnh đấy.”
Nhưng Nam Cẩn không chịu, cô không muốn tắm ở nhà một người đàn ông trẻ tuổi dù có là bạn bè đi nữa. Suốt dọc đường cô thậm chí còn hoài nghi nhờ Dương Tử Kiện giúp đỡ có phải là một quyết định sai lầm hay không.
Song ngoài Dương Tử Kiện ra, cô không biết nên tìm ai khác. Có thể tìm Nam Dụ, nhưng cô không muốn nó lo lắng. Những năm này, cô đã mang về cho gia đình không biết bao nhiêu khổ não rồi.
“Cảm ơn anh lại giúp tôi một lần nữa.” Cô ngồi xuống sofa.
Dương Tử Kiện rót một cốc nước ấm cho cô, cười nói: “Khách sáo rồi.” Anh ấy kéo chiếc ghế ăn đặt trước mặt cô: “Vậy thì, hiện tại có tiện nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Nam Cẩn rũ mắt, trầm mặc rất lâu song không trả lời câu hỏi mà khẽ nói: “Xin lỗi, tôi nghĩ hôm nay tôi có thể cho anh câu trả lời rồi.”
Dương Tử Kiện hiển nhiên có chút bất ngờ: “Ban nãy em vừa nói xin lỗi. Cho nên, ý em là, em không đồng ý tiếp nhận tôi?”
“…Đúng vậy.” Cô như đang lấy dũng khí cực lớn mới có thể đưa ra đáp án này.
Người đàn ông trước mặt quá tốt, luôn chăm chút từng li từng tí đến cảm nhận của cô, luôn xuất hiện đầu tiên vào những thời khắc cô cần sự giúp đỡ nhất. Nếu cuộc đời này không tồn tại đoạn phong ba bão táp trong quá khứ, nếu cuộc đời bắt đầu từ giây phút đơn thuần này đây, vậy thì cô chắc chắn sẽ muốn được ở cùng anh ấy.
“Người phụ nữ lấy anh chắc chắn sẽ rất hạnh phúc.” Cô nói từ tận đáy lòng.
“Nhưng vì sao em không muốn niềm hạnh phúc ấy?” Dương Tử Kiện cười khổ.
Cô lắc đầu, tầm mắt dừng trên sàn nhà như đang nhìn một điểm hư vô nào đó đến xuất thần, rất lâu sau mới nói tiếp: “Ban nãy tôi ở cùng anh ấy.”
“Anh ta là ai?”
“Bố của An An.”
Dương Tử Kiện lặng thinh, tỉ mỉ quan sát biểu cảm của cô, hỏi: “Em yêu anh ta?”
“Đúng vậy, tôi yêu anh ấy.” Cô như vẫn đang ngẩn ngơ, gương mặt như toát lên nét biểu cảm đẹp đẽ mà thê lương tuyệt vọng, “Tôi rất yêu anh ấy, nhưng tôi lại không thể lại yêu anh ấy nữa.”
Cô không hề biết, hóa ra yêu một người lại hao tâm tổn lực như vậy. Cô đã dùng toàn bộ tinh thần và sức lực của cuộc đời này để Tiêu Xuyên. Dùng thời gian đằng đẵng để yêu anh, cũng dùng thời gian đằng đẵng để hận anh. Những năm tháng tươi đẹp nhất của cuộc đời cô, toàn bộ tình cảm của bản thân cô gần như đều được dồn hết vào một người đàn ông.
Dường như đã quá mệt mỏi, cho dù người đàn ông này vẫn chiếm một vị trí quan trọng trong cả trái tim và tâm trí cô, nhưng cô không còn cách nào có thể tiếp tục được nữa.
Cô khóc không ngừng trước mặt Tiêu Xuyên là bởi vì cô phát hiện hóa ra bản thân lại yếu đuối như vậy. Khi anh hung hãn hôn cô, cô yếu đuối đến mức muốn đáp lại nụ hôn của anh.
Ông trời mới biết cô phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể ngăn cản bản thân không hồi đáp lại nụ hôn và vòng ôm ấy.
Đó là điều cô từng chờ đợi biết bao lâu, cũng từng là điều khiến cô tưởng rằng có thể buông bỏ mọi thứ chỉ để có được nó. Nhưng mãi đến giờ khắc đó cô mới phát hiện, cô không nỡ, cũng không quên được, đối diện với nội tâm yếu đuối chân thực nhất của bản thân, ngoài rơi nước mắt thì cô chẳng còn biết làm gì khác.
“……Tôi đã từng suýt mất đi tính mạng, sau đó thoát chết. Tôi từng tưởng rằng đó là một cuộc đời mới, là ông trời cho tôi thêm một cơ hội để được bắt đầu lại từ đâu. Thực ra không phải vậy. Tôi vẫn là tôi của khi trước, một đời vẫn cứ dài như thế, mà đời này của tôi e rằng chẳng còn cách nào yêu được người khác nữa.”
“Có lẽ lối suy nghĩ này quá mức cực đoan. Em có thể thử cho bản thân thời gian và không gian, xem xem cuối cùng có làm được thứ gọi là “sống lại” đó không.” Dương Tử Kiện vẫn cố gắng lần cuối cùng, anh ấy cười nói: “Tôi không giống em, từ bé đến lớn chỉ cần có cơ hội, tôi đều sẽ nắm chắc lấy nó. Không cần biết kết quả ra sao, nhưng ít nhất cũng phải thử sức trước đã.”
“Anh là một người dũng cảm.” Nam Cẩn cười miễn cưỡng.
“Dũng cảm không phải bẩm sinh đã có, mà phải dựa vào bản thân. Tôi không chỉ là một người dũng cảm, còn là một người có sức ảnh hưởng. Nếu như em sống cùng tôi, có lẽ cũng sẽ nhiễm sức mạnh lạc quan từ tôi, cũng sẽ trở nên dũng cảm.” Anh ấy đứng dậy, khẽ nghiêng người trước mặt cô, hai tay khẽ chống trên vai cô, “Nam Cẩn, tôi vẫn chưa từ bỏ. Tôi đã từng nói sẽ đợi em cho đến ngày tôi quay về Mỹ. Cho nên, em vẫn còn có thời gian để hối hận.”
Nam Cẩn mơ màng ngủ hai tiếng đồng hồ trong phòng dành cho khách, dường như do đã thực sự mệt mỏi, khi tỉnh dậy cô vẫn thấy cơ thể nặng nề, đến động một ngón tay cũng chẳng còn sức lực.
Cô sửa sang lại đầu tóc mới mở cửa phòng. Dương Tử Kiện đang ngồi xếp bằng trên sàn nhà, trước mặt xếp chồng một tập tài liệu công việc. Thấy cô đã tỉnh, Dương Tử Kiện đặt bút xuống, nói: “Đói không? Ban nãy tôi đã gọi bữa trà chiều đấy.”
Đúng là cô đói thật. Chiếc hamburger được mang đến vẫn nóng hôi hổi, thơm nức mũi, cắn một miếng, hương sữa thơm nồng và hương butter ngập tràn khoang miệng. Thức ăn ngon luôn khiến cho người ta khôi phục tâm trạng tốt đẹp. Sau khi Nam Cẩn ăn hết một chiếc humburger, lại uống thêm hai cốc hồng trà do đích thân Dương Tử Kiện nấu mới hồi phục sức lực, khẽ cười: “Tôi no rồi.”
“Vậy tiếp theo đây thì sao? Em muốn ở đây xem phim đọc sách hay về nhà?”
“Về nhà.”
Cô nhớ đến An An, có những việc cần phải nhanh chóng được giải quyết. Vì không dám nói thật với mẹ, cô chỉ có thể dặn dò bà nhất định phải chăm sóc An An kĩ hơn qua điện thoại.
Mẹ Nam thấy kì lạ: “Con làm như bình thường mẹ không chăm nom An An tí nào vậy.”
“Con không có ý đó.” Nam Cẩn giải thích: “Chẳng phải bác sĩ dặn không được để thằng bé nghịch ngợm linh tinh sao? Con sợ thằng bé không chịu nghe lời, đến lúc đó lại ảnh hưởng đến khả năng hồi phục xương.”
“Việc này thì con không cần phải lo lắng. Bác sĩ nói rồi, thằng nhóc hồi phục nhanh lắm, qua hai tuần nữa là có thể tháo bột rồi. Đến lúc đó, con về đón hay mẹ dẫn thằng bé đi mua vé cho nó đến chỗ con?”
“Để tính sau đi ạ.” Nam Cẩn chỉ thấy đau đầu.
“Gì mà nói sau? Không phải con hối hận rồi đấy chứ. Mẹ bảo con nhé, sau khi con đi, An An hôm nào cũng đòi được gặp mẹ. Hiện tại sở dĩ nó chịu ngoan ngoãn nghe lời đều là vì con đã từng đích thân nhận lời với nó rằng sau khi khỏi chân sẽ đón nó đến chỗ con.”
“Con biết.” Nam Cẩn nói, “Con không hối hận. Chẳng phải giờ vẫn chưa tháo bột hay sao? Ý con là đợi thằng bé xuất viện rồi sẽ sắp xếp sau.”
“Được rồi, tự con quyết định đi.”
Trước khi ngắt cuộc gọi, Nam Cẩn ngừng một lát vẫn không yên lòng: “Mẹ, bình thường mẹ nhớ ở nhiều trong bệnh viện chăm nom thằng bé nhé.”
“Biết rồi, từ khi nào mà con lôi thôi dài dòng thế.” Mẹ Nam lại quở trách hai câu rồi mới ngắt cuộc gọi.
Tiêu Xuyên nói anh muốn có An An. Cô không biết lời anh nói là thật hay chỉ là lời trong lúc tức giận, nhưng cô không muốn mạo hiểm, không muốn cứ như vậy mất đi con trai.
~~ Hết chương 17 ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.