Nam Cẩn tỉnh lại vào chạng vạng ngày hôm sau.
Bác sĩ và y tá lập tức đổ xô tới làm đủ các loại kiểm tra cho cô. Thực chất cô vẫn chưa hoàn toàn khôi phục ý thức, tuy mắt mở nhưng chỉ nhìn được những mảng sáng mờ mờ.
Chẳng bao lâu sau cô lại tiếp tục thiếp đi vì mệt mỏi. Bác sĩ tháo khẩu trang thở phào một hơi nhẹ nhõm tuyên bố: “Hiện tại coi như thoát khỏi nguy hiểm rồi.”
“Cảm ơn.” Tiêu Xuyên đứng cạnh giường bệnh.
“Đây là chức trách của chúng tôi.” Bác sĩ thành khẩn nói, rồi dẫn theo y tá ra khỏi phòng.
Ánh trời chiều như lớp kim tuyến bạc màu phủ lên thành cửa sổ, mặt trời đang dần xuống núi. Phòng bệnh không bật đèn, Nam Cẩn an tĩnh nằm trên giường, khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy.
Chỉ mới có một ngày mà cô như đã gầy đi rất nhiều. Cô mặc quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, đắp chiếc chăn mỏng màu phấn nhạt, gầy guộc và yếu ớt đến mức chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan biến.
Tiêu Xuyên rũ mắt ngắm nhìn một lúc mới cúi người nắm chặt tay bàn tay lạnh ngắt vì truyền dịch của cô. Những ngón tay nhỏ nhắn, tinh xảo ấy nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Ánh chiều tà đổ nghiêng trên nền đất, anh lặng lẽ ngồi bên giường ngắm cô.
Suýt chút nữa anh lại mất đi cô. Chẳng ai có thể biết được anh đã sống qua hai ngày nay như thế nào.
Vốn tưởng rằng trên thế giới này chẳng còn điều gì có thể khiến anh sợ hãi, thế nhưng chính vào khoảnh khắc Lâm Diệu đâm mũi dao nhọn hoắt vào cơ thể cô, nỗi kinh hoàng chưa từng có như cắn nuốt toàn bộ con người anh.
Anh ôm chặt cô suốt dọc đường xuống núi, cô không ngừng chảy máu, cơ thể lạnh lẽo như một tảng băng. Cơ thể anh cũng lạnh, vì anh sợ, sợ cô sẽ biến mất từ đây, sợ cô lại một lần nữa biến mất khỏi sinh mệnh của anh.
Anh trước nay không tin ý trời, không tin quỷ thần, song lần này anh bỗng thấy đây là cơ hội cuối cùng ông trời mang đến cho anh. Năm năm trước, anh không thể cứu cô; năm năm sau, đây chính là cơ hội cuối cùng để anh cứu cô.
Nhớ nhung nhiều, day dứt nhiều, yêu và thương nhiều như vậy, anh hy vọng có thể dùng thời gian đằng đẵng suốt cuộc đời này để tiếp tục, để bù đắp cho cô.
Và hiện tại cô tỉnh rồi.
Anh cũng như được tái sinh.
Bấy giờ anh mới có tâm tư hồi tưởng lại toàn bộ sự việc kinh hoàng trên núi. Khi đó, anh chăm chú nhìn cô, nhưng cô lại như hoàn toàn không cảm nhận được mọi thứ xung quanh. Rõ ràng đang bị khống chế, mà cô lại chẳng chút để tâm.
Khoảng khắc lưỡi dao đâm vào cơ thể, gương mặt cô thậm chí còn mang nét thanh thản như được giải thoát.
Cô thực đã cảm nhận được sự giải thoát rồi sao?
Tiêu Xuyên nắm chặt tay cô, mười ngón tay không khống chế được sự run rẩy.
Vì suýt chút nữa thương đến tim, về sau lại mất máu quá nhiều, mấy ngày nay Nam Cẩn rất tiều tụy, sau khi tỉnh được đưa vào phòng ICU hơn mười ngày mới chuyển về phòng bệnh thường.
Chuyện lần này cô bị thương được che giấu rất kĩ, đến đồng nghiệp chỗ làm cũng không biết tình hình cụ thể.
Cô hỏi riêng Nam Dụ, Nam Dụ nói: “Em đến văn phòng xin nghỉ phép bệnh thay chị. Đám luật sư Khương hỏi, em chỉ nói là chị cần làm phẫu thuật, bọn họ cảm thấy có lẽ liên quan đến vấn đề riêng tư của phụ nữ nên đều không dò hỏi kĩ càng.”
Không có người thân bạn bè đến thăm cũng bớt được việc giải thích phiền toái. Nam Cẩn yên tĩnh nằm trong bệnh viện dưỡng thương, Nam Dụ gần như hôm nào cũng đến thăm cô một lần. Cô đã khỏe lên rất nhiều, thỉnh thoảng còn có thể xuống giường đi lại bèn nói với Nam Dụ: “Không cần ngày nào cũng chạy đi chạy lại, lúc rảnh đến tán gẫu cùng chị là được rồi.”
Nam Dụ vừa gọt táo vừa gật đầu: “Cũng phải. Chỗ này của chị chẳng thiếu thứ gì, còn có cả y tá chăm sóc suốt 24 giờ, đúng là chẳng cần đến em.”
“Nói gì thế. Em đừng có đem lòng tốt của chị thành ý xấu.” Nam Cẩn tức đến bật cười.
Nam Dụ cười hì hì nói tiếp: “Hơn nữa, nếu chị buồn chán, cũng không nhất định phải có em tán gẫu cùng. Chẳng phải Tiêu Xuyên ngày nào cũng đến thăm chị sao? Em thấy có anh ấy là được rồi.”
Nam Cẩn sầm mặt: “Càng nói càng chẳng ra sao.”
Đúng là ngày nào Tiêu Xuyên cũng đến đây. Ban đầu, cả tinh thần và thể lực của cô đều không đủ, chỉ có thể nằm trên giường để người khác hầu hạ, anh sẽ tận tay bón cho cô ăn.
Nếu cô không chịu mở miệng, anh sẽ đặt bát và thìa xuống ngay trước mặt cô, hai người giằng co trong im lặng, cho đến khi cô chịu khuất phục thì thôi.
Về sau cô cũng lười phản kháng. Anh bón gì, cô ăn nấy. Anh nói phải cùng cô ra ngoài tản bộ tắm nắng, cô sẽ để mặc anh ôm cô lên xe lăn, đưa cô dạo bước trong vườn hoa dưới tầng.
Lúc chỉ có cô và y tá, cô ấy vô cùng ngưỡng mộ nói: “Cô Tiêu, anh Tiêu chăm sóc cô tỉ mỉ chu đáo quá. Cô thật là may mắn!”
Cô không muốn phản bác và giải thích nhiều trước mặt người ngoài bèn cười cho qua chuyện.
Thời gian gần đây cô luôn như vậy, nhìn có vẻ ngoan ngoãn nghe lời, khi không muốn nói chuyện sẽ chỉ khẽ mỉm cười. Nhưng cô ngày càng ít nói, giống như chìm trong trạng thái suy nhược, phần lớn thời gian đều im lặng. Cô im lặng nhìn Tiêu Xuyên chăm sóc cô, mọi thứ anh nói anh làm, cô dường như đều ngầm đồng ý.
Buổi tối uống thuốc, đọc sách một lúc, trước 10 giờ Nam Cẩn sẽ tắt đèn đi ngủ. Cuộc sống của cô thời gian này trở nên rất có quy luật, Tiêu Xuyên lại chuẩn bị rất nhiều đồ bồi bổ, dặn dò người làm ngày nào cũng hầm rồi mang đến.
Tuy lần này cô thương nặng song khí sắc cũng đã dần hồi phục, cân nặng cũng chẳng giảm là bao.
Ngủ đến nửa sau của đêm, Nam Cẩn mới nghe thấy cửa phòng vang lên tiếng động cực nhỏ. Có người bước vào, đó là tiếng bước chân cô quen thuộc, cho nên cô tiếp tục nhắm mắt, nhằm im trên giường.
Lúc này gần sáng sớm, bên ngoài có chút lạnh. Tiêu Xuyên cởi áo khoác ngoài, dường như ngồi xuống chiếc ghế sofa sát tường.
Cô không mở mắt nhìn, vẫn đang giả ngủ, không muốn tỉnh lại vào lúc này. Còn anh cũng không bật đèn, không đến gần giường quấy nhiễu giấc ngủ của cô, chỉ lặng lẽ ngồi trong căn phòng tối đen tĩnh mịch.
Cô biết anh đang ngồi nơi đó, chỉ cách cô vài mét mà thôi. Nhưng từ sau khi bước vào, anh không nói một câu nào, dường như cũng cố gắng không tạo ra tiếng động đánh thức cô. Nếu không phải tiếng bước chân khẽ khàng ban nãy, cô gần như còn tưởng rằng chưa từng có ai bước vào phòng.
Căn phòng một lần nữa chìm vào tĩnh lặng, tĩnh đến mức như thực sự chỉ có một mình cô.
Nam Cẩn nhắm mắt, cuối cùng không chống đỡ được nữa, chìm vào trong giấc mộng.
Ngày hôm sau, bác sĩ đến phòng, sau khi kiểm tra vết thương và các chỉ tiêu cơ thể thì mỉm cười chúc mừng cô: “Cô Nam, vết thương của cô hồi phục rất tốt, có thể làm thủ tục xuất viện bất cứ lúc nào. Có điều, sau khi về nhà vẫn cần phải tĩnh dưỡng một thời gian, tạm thời tránh hoạt động mạnh, cho đến khi vết thương lành hẳn thì thôi.”
Nam Cẩn ở trong bệnh viện lâu như vậy, sớm đã mong nhanh chóng ra khỏi nơi này. Cô lấy điện thoại, chuẩn bị gọi Nam Dụ đến thay cô làm thủ tục vừa đúng lúc Dư Tư Thừa gõ cửa vào phòng.
Gần đây anh ấy rất ít khi lộ diện, lần này đến còn xách theo chiếc bình giữ nhiệt đặt lên đầu giường, nói: “Đây là tôi tìm đầu bếp khách sạn làm đấy, ngon hơn đống canh bồi bổ ngày nào cô cũng phải uống nhiều.”
Nam Cẩn không khỏi cười cười: “Tôi cảm thấy nước lã cũng ngon hơn canh bồi bổ.”
Cô thấy Dư Tư Thừa có chút tiều tụy, gầy hơn một chút, tuy nói cười cùng cô song nụ cười đã không còn tươi tắn như khi trước nữa.
Thực chất từ khi tỉnh lại sau ca phẫu thuật, cô đã biết Lâm Diệu xảy ra chuyện. Ngày đó, Lâm Diệu đâm cô xong liền trèo qua rào chắn, nhảy xuống vách núi. Có lẽ cô ta thực sự không muốn sống nữa mới có thể đánh cược một ván ‘được ăn cả ngã về không’ như vậy.
Nam Cẩn nói: “Anh đến đúng lúc lắm, có thể phiền anh giúp tôi làm thủ tục xuất viện không?”
Dư Tư Thừa hỏi: “Sao xuất viện nhanh thế?”
“Tôi đã nằm viện lâu lắm rồi, chỉ hận không thể lập tức về nhà thôi.”
“Giúp cô làm thủ tục thì không thành vấn đề, chỉ có điều…” Dư Tư Thừa do dự, “Tôi thấy vẫn nên đợi anh ấy đến rồi nói tiếp.”
Ý cười trên mặt Nam Cẩn nhạt dần, song vẫn gật đầu “Ừm” một tiếng.
Mãi đến giờ cơm trưa, Tiêu Xuyên mới xuất hiện, đồng thời mang theo cả đồ bổ người làm đã nấu sẵn.
Dư Tư Thừa đã đi từ lâu, y tá cũng biết ý lui ra ngoài, phòng bệnh chỉ còn lại cô và anh.
Tiêu Xuyên đổ nước canh từ bình ra bát, Nam Cẩn nhìn bóng nghiêng của anh, nói: “Bác sĩ nói tôi có thể xuất viện rồi.”
Anh dừng động tác mới nói: “Được, chiều anh sẽ giúp em làm thủ tục.”
Anh bưng bát canh đến cho cô, Nam Cẩn lắc đầu: “Dư Tư Thừa vừa đến, mang theo cả đồ ăn cho tôi. Hiện giờ tôi không đói lắm.”
Anh không nói gì, chỉ đặt bát canh xuống tủ đầu giường.
Ánh nắng đầu giờ chiều đẹp đẽ, bầu trời xanh ngát một màu, không một chút bóng mây. Vườn hoa dưới lầu thấp thoáng tiếng cười nói vui vẻ bay theo làn gió.
Nam Cẩn chợt nhớ lại chuyện đêm qua, đang do dự không biết có nên hỏi anh hay không, kết quả Tiêu Xuyên lại là người mở lời trước.
Giọng anh bình tĩnh, ôn hòa, giống như ánh mắt đang nhìn cô lúc này vậy, cũng bình thản và không một gợn sóng như thế. Anh hỏi: “Em mệt rồi sao?”
Cô bất ngờ, nhìn anh, không hiểu lắm câu hỏi của anh.
Anh nhìn cô chằm chằm: “Em ở bên cạnh anh, có thấy mệt không?”
Hàng lông mi Nam Cẩn run rẩy. Cô quả thực mệt rồi, đã thấy tinh thần rệu rã, song không ngờ anh lại nhìn ra được.
Cô tưởng rằng thời gian này bản thân đã làm rất tốt, thậm chí không hề kháng cự, bài xích anh như khoảng thời gian trước. Những lời anh nói, cô đều nghe cả, chuyện anh muốn, cô cũng đều thuận theo. Nhưng không ngờ, anh biết cô mệt rồi.
“Anh muốn nghe lời thật lòng sao?” Cô nhắm mắt, hạ giọng hỏi ngược lại.
“Em nói đi.” Giọng anh rất trầm.
Thế nhưng, cô biết nói từ đâu đây?
Cô nhìn anh với một khoảng cách rất gần. Dường như đã rất lâu rồi cô không được nhìn anh một cách không cố kị như hiện tại.
“…Tôi thấy mệt, thực sự rất mệt rất mệt. Tôi dùng thời gian quá dài để yêu anh, nhưng cũng dùng thời gian rất dài, rất dài để hận anh. Tôi cảm giác bản thân đã tiêu tốn toàn bộ tinh thần và sức lực của cả một đời cho anh.” Sắc mặt cô hơi tái đi, giống như không thể hít thở nên ngừng lại, điều chỉnh tâm trạng mới nói tiếp: “Khi Lâm Diệu nói ra chân tướng sự thật, tôi căn bản không biết cảm nhận của bản thân khi đó là gì. Vốn nên cảm thấy vui vì người muốn lấy mạng tôi không phải là anh, tôi lại yêu anh như thế, cuối cùng cũng không cần hận anh nữa rồi. Tôi nên vui mới phải, đúng không? Nhưng khi đó, tôi lại chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Lâm Diệu muốn giết tôi. Tôi nghĩ, giết thì giết đi, có lẽ chỉ có chết mới nhẹ nhõm hơn một chút. Về sau anh đến, tôi biết anh đến cứu tôi. Thấy anh xuất hiện, khoảnh khắc đó tôi như được giải thoát vậy. Thời gian năm năm, anh cuối cùng cũng đến cứu tôi một lần. Nếu như đổi thành năm năm trước, có lẽ tôi sẽ nhào vào lòng anh khóc lóc thương tâm, sẽ muốn anh bảo vệ và an ủi. Nhưng hiện tại, vì tôi đã không còn sức lực, cho nên tôi luôn nghĩ, chỉ cần thấy anh đến là được rồi. Còn về bản thân tôi, có lẽ chết đi mới là kết cục tốt nhất.
Tiêu Xuyên, tôi yêu anh, tôi trước nay chưa từng yêu ai như vậy, cả đời này cũng sẽ chẳng thể yêu ai được như vậy nữa. Mãi cho đến hiện tại, tôi vẫn cứ yêu anh. Hận cũng vậy, không hận cũng thế, đều chẳng thể ngăn cản việc tôi yêu anh. Thế nhưng… Tôi không còn cách nào để tiếp tục được nữa.” Nói đến cuối cùng, giọng cô dần trầm xuống như đang nói mớ. Đáy mắt trong vắt mang theo nét thê lương khiến cõi lòng người ta vụn vỡ, “…Em yêu anh, nhưng em thực sự không còn sức lực để tiếp tục yêu anh nữa.”
Cô cuối cùng cũng bật khóc.
Ánh nắng ấm áp ngày thu chiếu nơi chân giường, còn cô ngồi tại đó, khóc trong tuyệt vọng.
Không biết bao lâu sau, cô mới cảm nhận được hai cánh tay vươn về phía mình. Giây tiếp theo, cô được chìm trong vòng ôm ấm áp đó.
Trên người anh có hơi thở cô quen thuộc. Anh ôm cô rất lâu, ôm trong lặng lẽ. Cuối cùng, môi anh dừng trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng hôn cô.
Anh chẳng nói câu gì.
Sau khi cô nói một đoạn dài như thế, anh không còn nói gì. Anh chỉ ôm lấy cô, giống như ôm thứ đáng quý nhất cuộc đời, môi anh hôn lên làn tóc cô. Từng chút, từng chút một.
Cô khóc càng thêm tợn, dường như rất lâu sau mới có thể ngừng lại.
Cô ngẩng đầu khỏi lòng anh, đôi mắt long lanh ánh nước. Anh dùng ngón tay gạt nước mắt thay cô, trong con mắt sâu thẳm phản chiếu bóng hình nhỏ bé của cô. Anh nhìn cô rất lâu, cuối cùng cất giọng trầm thấp nói: “Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc.”
Nước mắt cô lại trào ra.
Đây là vòng ôm cô quen thuộc và lưu luyến nhất, anh là người cô dùng sức lực cả cuộc đời để yêu. Khuôn mặt anh gần trong gang tấc, xuất hiện vô số lần trong những cơn mơ của quá khứ. Cô từng tưởng rằng sẽ không còn một ngày được nhìn anh như vậy nữa, nhưng ngày đó cuối cùng cũng đến, vậy mà cô và anh lại phải xa nhau.
Chia xa thực sự.
Tiêu Xuyên không còn lên tiếng, chỉ im lặng ôm cô, để mặc cho nước mắt cô thấm ướt ngực áo anh.
Cô không biết bản thân đã khóc bao lâu, hoặc có lẽ chỉ vì cô không muốn rời khỏi vòng ôm này.
Chỉ có xác định chia xa, mới biết không nỡ nhường nào.
Bát canh đặt trên tủ đầu giường đã nguội, cô lại ngẩng đầu nói: “Em đói rồi.”
Tiêu Xuyên không đáp, chỉ bưng bát, cầm thìa bón cho cô.
Cô uống từng ngụm một. Thực chất mùi vị chẳng ra sao vì đã được thêm rất nhiều vị thuốc, mùi vừa lạ lại vừa nồng. Khi trước cô chỉ chịu uống hai ba ngụm là bỏ, song lần này, cô uống hết cả một bát đầy.
“Ngủ thêm một chút. Lát nữa anh sẽ xuống dưới làm thủ tục xuất viện.” Tiêu Xuyên khuyên cô.
Cô ngoan ngoãn nằm xuống, song lại chẳng thể chợp mắt.
Tiêu Xuyên nói: “Nhắm mắt dưỡng thần cũng được.”
Vậy nên cô nhắm mắt.
Cô nằm tại đó, vẫn mong manh yếu ớt như vậy. Vì mới vừa khóc nên mắt vẫn còn sưng, sắc mặt cũng hơi tái.
Anh lặng lẽ nhìn cô, giống như đêm qua.
Hôm qua, anh ngồi cả một đêm nhìn thân ảnh mảnh mai, yên tĩnh nằm trên giường ấy. Sau khi ngủ say, nhịp hô hấp của cô rất nhẹ rất khẽ, nhưng vì ban đêm quá tĩnh mịch, cho nên anh nghe rất rõ ràng.
Khi đó, anh ngắm cô trong bóng tối, chợt nhớ lại ngày cô sốt cao, vì mơ ác mộng nên không ngừng khóc lóc trong ngực anh.
Anh không biết cô mơ thấy ác mộng thế nào, nhưng cô khóc rất thương tâm. Cô được anh ôm trong ngực, vừa khóc vừa lẩm bẩm, có lẽ là nói mớ, vì giọng cô rất nhỏ, gần như không nghe ra cô đang nói điều gì.
Nhưng cuối cùng anh cũng nghe được.
Cô mơ thấy anh.
Cô sốt cao đến mất đi ý thức, chỉ co quắp túm chặt lấy ngón tay anh, vừa khóc vừa không thôi lẩm bẩm. Cô luôn gọi tên anh, khóc nói: “Tiêu Xuyên… Tần Hoài chết rồi… Anh có thể bỏ qua cho em không.”
Cô khóc nói: “Sao anh có thể độc ác như vậy…”
Cô khóc nói: “Tiêu Xuyên, em hận anh…”
Còn anh ôm cô, lạc lối.
Chính khoảnh khắc đó, anh mới biết, hóa ra Tần Hoài của anh còn sống, cô đang nằm trong ngực anh đây.
Nhưng cô hy vọng anh buông tha cô.
Cô khóc đến thương tâm, đau khổ như thế, chỉ vì hy vọng anh buông tha cô.
Vậy nên, anh nói với cô: “Anh chỉ hy vọng em hạnh phúc.”
Anh thực lòng yêu cô, cho nên mới hy vọng cô hạnh phúc. Nếu rời khỏi anh là một loại giải thoát, vậy thì anh bằng lòng để cô đi.
Mọi chuyện đều theo ý cô, chỉ cần cô hạnh phúc.
Thủ tục xuất viện rất nhanh đã xử lý xong.
Chạng vạng, Nam Cẩn thu dọn đồ đạc, xe đã đợi dưới lầu.
Tiêu Xuyên đưa thẳng cô về nhà: “Bác sĩ nói em vẫn cần phải tĩnh dưỡng. Trong nhà có người giúp việc sẽ tiện hơn. Đợi hồi phục hoàn toàn rồi hãy chuyển về nhà em.”
Cô không phản đối.
Tiêu Xuyên vẫn bận như thế, dù sống cùng dưới một mái nhà cũng chưa chắc đã thường xuyên gặp mặt. Có điều, ngày nào anh cũng về nhà ăn bữa tối. Dù buổi tối có phải tham dự tiệc xã giao cũng sẽ dùng bữa cùng cô xong mới ra ngoài.
Không ai nhắc đến chuyện kia, dường như cuộc nói chuyện tại bệnh viện là cuộc nói chuyện dài cuối cùng giữa hai người. Cả hai đều biết rõ kết cục ra sao, thứ cần chờ đợi chỉ còn là thời gian mà thôi.
Hơn nữa, thực chất khoảng thời gian này không hề dài. Vì dưới sự chăm sóc tận tình của người làm, vết thương của Nam Cẩn hồi phục rất nhanh.
Trong thời gian này, Dương Tử Kiện gọi một cuộc điện thoại cho cô. Cô không muốn nói dối nên đã kể sự thật cho anh ấy biết. Dương Tử Kiện chỉ hỏi một câu: “Cơ thể đỡ hơn chưa?”
“Đã sắp khỏi hẳn rồi.”
“Em thực sự muốn rời xa anh ấy?”
“Ừm.” Cô ngừng một lát mới nói, “Có phải anh cũng sắp về Mỹ rồi?”
“Tuần sau. Bởi vậy tôi muốn hỏi em, nghĩ xong chưa?”
“Xin lỗi, đáp án của tôi vẫn không thay đổi.” Cô bình tĩnh nói, “Cảm ơn anh.”
“Được rồi.” Dương Tử Kiện mỉm cười, “Cố gắng đến phút cuối cùng, tôi cũng không còn điều gì phải nuốt tiếc. Hy vọng trước khi tôi đi, có thể có cơ hội cùng em ăn một bữa cơm.”
Nam Cẩn cũng mỉm cười, “Chắc sẽ có cơ hội.”
Vết thương của cô đã khỏi hẳn, không còn lý do tiếp tục ở lại nơi này nữa. Cho nên xong bữa ăn, cô gọi Tiêu Xuyên lại.
Cô không nói gì, song anh dường như đã đoán ra điều cô muốn nói. Anh gật đầu: “Sau này phải chăm sóc tốt cho bản thân.”
Cõi lòng chợt chua xót không rõ nguyên do, cô cố nặn ra nụ cười, dường như chỉ có như vậy mới có thể ngăn dòng nước mắt trào ra: “Anh cũng vậy.”
Cô nhìn anh, hỏi: “Buổi tối anh còn phải ra ngoài sao?”
Anh vẫn gật đầu: “Có một bữa tiệc quan trọng.”
“Thực ra anh không cần đặc biệt quay về ăn cơm cùng em.”
Anh cuối cùng cũng nở nụ cười. Thực ra anh cười lên rất đẹp, lông mày khóe mắt đều giãn ra, trong đôi mắt như ngấm ánh sáng rực rỡ.
“Nếu có thể, anh hy vọng mỗi ngày đều ăn cơm cùng em.” Anh bất chợt vươn tay ôm cô, đôi môi nhẹ hôn lên vành tai cô một chút mới buông tay, “Ngày mai anh đưa em về nhà.”
Cô vội ngoảnh đầu, tránh để anh nhìn thấy dòng lệ trong mắt. Còn anh hình như cũng thực sự không chú ý đến, rất nhanh đã quay người rời khỏi nhà.
Cánh cửa khép lại nhẹ nhàng, Nam Cẩn ngẩn ngơ đứng trong phòng khách trống huơ trống hoác một lúc mới lên nhà.
Đồ đạc của cô đã thu dọn xong từ lâu, xe đặt trước cũng sẽ đến đây trong khoảng 10 phút nữa.
Nam Cẩn mua vé máy bay chuyến muộn nhất về Giang Ninh. Máy bay trễ một tiếng, trong sảnh chờ sáng trưng đèn điện, chỉ có lác đác vài hành khách. Không phải dịp lễ tết, lại muộn như vậy, người ngồi máy bay đến Giang Ninh đã ít lại càng thêm ít.
Cô chọn một vị trí gần sát cửa thủy tinh, bên chân chỉ có duy nhất một chiếc vali xách tay. Bên ngoài cánh cửa thủy tinh là sân bay rộng lớn thênh thang, trong màn đêm, chốc chốc lại có những chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh. Đèn máy bay nhấp nháy lơ lửng trên bầu trời tựa như những vì sao cô độc.
Nam Cẩn ngẩn ngơ nhìn bầu trời đêm, rồi mới bật mở điện thoại. Ngăn giữa túi xách có giấy tờ và thẻ lên máy bay, cô thò tay lần tìm rất lâu mới tìm ra được thứ đồ kia.
Viên ngọc gỗ đen nhẵn mịn mang theo những hoa văn tự nhiên, ánh đèn điện chiếu rọi trên mặt ngọc phát ra từng điểm sáng lấp lánh.
Đây từng là món đồ thuộc về cô, về sau được Tiêu Xuyên dùng làm mặt dây chuyền. Có lẽ trước khi bị tập kích ở khu mộ, vật này luôn được anh mang theo bên người. Vì lần đó dây chuyền đứt mới được anh đặt trong ngăn kéo của phòng ngủ.
Cô đã mang nó theo khi rời khỏi nhà anh.
Anh từng tặng cô rất nhiều quà, nhưng lại chỉ có duy nhất vật này là hai cùng đã từng đeo.
Đây là món đồ cùng thuộc về anh và cô.
Tiếng thông báo lên máy bay vang lên trong sảnh chờ, cô đứng dậy, khi cất viên ngọc vào túi mới đột ngột nhíu mày.
Trên viên ngọc nhẵn mịn có khắc thứ gì đó. Vì dấu khắc rất nhạt, rất nhỏ nên rất khó bị phát hiện.
Nhưng cô nhớ là trước đó không có khắc chữ gì.
Tiếng loa thông báo không ngừng lặp đi lặp lại, giọng nữ trong vắt vui tai đang nhắc nhở mỗi một hành khách.
Nam Cẩn dừng lại, nâng viên ngọc nhỏ bé đối diện với ánh đèn sáng chói. Bên trên đó hiện lên hai chữ rất nhỏ. Cô phải nhìn rất lâu mới nhận ra.
Tình yêu của chúng ta*.
Tình yêu của anh.
Tiêu Xuyên dường như chưa từng nói lời yêu cô, song không ngờ anh lại khắc nó lên viên ngọc này.
Bên ngoài cánh cửa thủy tinh kia là bãi đỗ thênh thang rộng lớn. Ngọn đèn sân bay cô quạnh chiếu sáng bóng tối vô biên vô tận. Trong sảnh chờ là những hành khách với gương mặt mệt mỏi, cuộc đời đằng đẵng, mỗi người đều vội vã bước qua cuộc sống phù hoa chốn nhân gian.
Nam Cẩn kéo hành lý, nắm chặt hai chữ kia trong tay như nắm thứ đồ trân quý nhất trong cuộc đời này, như nắm cả sinh mệnh của cô.
~~ Hoàn chính văn~~