Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 17: Tim Đập




Chử Thanh Huy không cảm thấy bản thân béo chút nào, vì lễ cập kê nàng đã liên tục hơn nửa tháng không có chạm vào đồ ngọt rồi, ngay cả kẹo hoa hồng mỗi ngày không thể thiếu cũng không ăn. Đã như vậy, còn có người chê nàng không đủ nhẹ, thế này còn có đạo lí không? Không phải trên mặt chỉ nhiều hơn chút thịt thôi sao? Nhiều hơn chút thịt sao có thể gọi là béo được?
Nghe giọng điệu kích động của nàng, động tác lau chủy thủ của Diêm Mặc lại dừng, vừa ngẩng đầu lên lập tức chạm phải đôi mắt trợn tròn của Chử Thanh Huy, hơi thở vì thế mà dừng trong chốc lát không dễ quan sát được.
Hắn không hề cảm thấy lời nói của mình có gì sai. Người luyện võ, nhất là loại tu luyện khinh công hơi thở không được quá nặng nề, căn cơ không cần quá vững, nhưng thể trạng nhẹ động tác mạnh mẽ là cần thiết, nếu không chỉ sợ đến giữa không trung sẽ rơi xuống ngay.
Chỉ là trong lòng hắn hiểu rõ nguyên do này, lại không biết nên nói ra như thế nào.
Hắn vốn kiệm lời, nguyên do trong đó chắc hẳn là vì hắn miệng lưỡi vụng về. Trước kia ở trong sư môn, chỗ thiếu xót này chưa hề lộ rõ bởi vì không có người quấn lấy hắn, muốn hắn nói chuyện. Các sư huynh đệ đó đều không phải là đối thủ của hắn, bị hắn dạy dỗ ngoan ngoãn như khoai lang vậy, ai nào dám càn rỡ trước mặt hắn? Ngược lại có một người ngang tài ngang sức sớm đã không còn nữa rồi.
Hắn đến kinh thành ba bốn năm luôn một mình đến một mình đi, người khác ngại tiếng xấu của thần võ Đại tướng quân cũng không dám qua lại với hắn, mọi người chỉ biết Đại tướng quân uy vũ lạnh lùng không thích nói chuyện, lại không biết miệng lưỡi hắn vốn vụng.
Hiện nay chỉ còn một năm nữa có thể rời kinh, chẳng lẽ khuyết điểm này giấu không được nữa?
Diêm Mặc rơi vào im lặng.
Chốc lát sau ngẩng đầu lên thấy Chử Thanh Huy vẫn nhìn chằm chằm hắn không thôi, Đại tướng quân trước trận đánh vạn người chưa từng lui bước lúc này lại không biết nên nói gì.
Nếu từ nhỏ bên cạnh hắn có một tiểu sư muội chuyên nũng nịu chắc có lẽ sẽ biết thế nào là tâm tình phiền não lại ngọt ngào. Đáng tiếc trong sư môn của hắn đừng nói là sư muội ngay cả một người sư nương cũng không có, từ trên xuống dưới sư môn đều dùng côn để dạy dỗ, đến cả con muỗi cái cũng phải vòng Thượng Thanh Tông mà bay.
Đối với sư đệ không nghe lời đánh một trận là được, một trận không đủ vậy thì đánh hai trận. Nhưng đối với cục bột mềm mại này, hắn hoàn toàn không biết nên làm thế nào mới tốt.
Chử Thanh Huy thấy hắn không nói chuyện, không khỏi tủi thân sờ mặt của mình, “Rất béo thật sao?”
Diêm Mặc không hiểu vì sao nàng lại cố chấp với việc béo gầy như vậy, nghĩ nửa ngày, mới nói: “Ta béo hơn.”
Chử Thanh Huy nghe xong lời này liền đánh giá hắn, vừa nhìn vừa bĩu môi.
Theo nàng thấy, tiên sinh dạy võ có chỗ nào béo đâu? Trên mặt, cổ và bàn tay không có lộ ra một tí thịt nào, trông vào chỉ thấy cứng rắn, toàn là cơ thịt.
So sánh như vậy, thịt mềm trên người nàng quả thật không thể bì với tiên sinh. Nàng không khỏi thở dài đau buồn, thì ra mình béo thật!
Động tác tay của Diêm Mặc đã hoàn toàn dừng lại, chủy thủ bị hắn cầm trong tay vô ý trở bề. Bầu không khí trước mắt khiến hắn có chút ngồi không yên, rõ ràng cả người không thấy chút hung ác nhưng khiến hắn cảm thấy đứng ngồi không yên.
Chử Thanh Huy cũng không ăn điểm tâm nữa, khuỷu tay chống ở trên bàn đá, bàn tay bưng lấy mặt tròn, chốc lát thở dài một hơi chốc lại thở dài thêm hơi nữa.
Nàng không phát hiện, mỗi lần nàng thở dài cơ thể người ngồi đối diện lại căng cứng thêm một chút, cơ bắp toàn thân đều đã chuẩn bị phát động bất cứ lúc nào, giống như một khắc sau sẽ bay nhanh ra ngoài.
Chử Thanh Huy bi thương than thở một trận thể trạng của bản thân xong, sau đó thấy sắc trời không còn sớm nữa mới đứng dậy ỉu xìu cáo từ.
Diêm Mặc thấy bước chân nhỏ của nàng có chút nặng nề, bóng lưng cũng không nhanh nhẹn giống ngày thường, trong lòng lần đầu tiên bắt đầu nghi ngờ chẳng lẽ trước đó hắn nói sai rồi sao?
Nhưng mà, sai ở chỗ nào?
“Tô Tô, ta béo không?” Trên đường trở về, Chử Thanh Huy hỏi Tử Tô lần thứ ba.
Tử Tô che dù cho nàng, trả lời giống như hai lần trước, “Công chúa không béo chút nào, thể trạng người đầy đặn không quá béo cũng không xem là gầy, vừa vặn.”
Chử Thanh Huy thở dài, phiền muộn nói: “Nhưng mà, ta bay không lên.”
Tử Tô không biết nên an ủi nàng như thế nào, đành phải nói: “Nô tì cũng không thể bay mà.”
Chử Thanh Huy bĩu môi, lúc vô ý cúi đầu nhìn thấy túi hương ở giữa eo mình bỗng nhiên trước mắt sáng lên.
Nàng tuy không thể bay, nhưng nàng có thể để người khác mang nàng bay mà! Giống như túi hương này, nàng không thể tự làm cũng tự có người làm giúp nàng.
Nghĩ thông điều này, vừa rồi hứng thú sa sút lập tức bị nàng quẳng ra sau đầu, bắt đầu vội vàng đi về hướng Tê Phượng cung.
Hoàng đế đang ở chỗ của hoàng hậu, đang hỏi thăm hoàng hậu tâm tình nữ nhi hôm nay như thế nào.
Cung nhân bên ngoài truyền lời, tiếng nói chưa dứt thì Chử Thanh Huy đã bước vào trong điện, vui vẻ hành lễ với phụ hoàng mẫu hậu.
Hoàng hậu với hoàng đế đưa mắt nhìn nhau, mỉm cười gọi nàng đến trước mặt, giơ tay phủi đi bông tuyết rơi trên đầu nàng, “Có chuyện tốt gì mà trông con vui vẻ như vậy.”
Chử Thanh Huy kéo một tay của hoàng hậu, làm nũng nói: “Mẫu hậu, con muốn bay.”
Bỗng nhiên nói ra một câu như vậy, làm cho đế hậu hai người đều ngẩn người. Hoàng đế ho nhẹ một tiếng, thăm dò hỏi: “Làm sao bay?”
Hoàng đế vốn thương nữ nhi, mấy ngày qua bởi vì chuyện của Cố gia đối với nàng càng thêm đau lòng, vốn đã vô cùng dung túng lại nuông chiều vài phần. Nghe nữ nhi nói muốn bay trong đầu đã lướt qua nhiều suy nghĩ, thậm chí nghĩ xong cả rồi chốc lát hạ lệnh cho người đi bắt chim, nhổ lông vũ xuống làm một đôi cánh lớn.
Mặt Chử Thanh Huy đầy vẻ mong đợi nói: “Giống thị vệ của phụ hoàng bay đến bay đi vậy, phụ hoàng, mẫu hậu, tìm một người mang con bay được không?”
Hoàng đế nghe xong liền hiểu rõ, bay mà nữ nhi nói cùng với bay mà hắn nghĩ không giống nhau, nhưng mà cái đó là khinh công còn gì. Chuyện này ngược lại cũng dễ, thị vệ trong cung có ai mà không có bản lĩnh? Nhưng vấn đề là những thị vệ đó đều là đàn ông, để bọn họ mang tiểu công chúa bay, xong việc không biết hoàng đế có chặt tay của bọn họ xuống hay không.
Hoàng hậu cũng nghĩ như vậy, kiên nhẫn giải thích cho Chử Thanh Huy.
“Được rồi.” Chử Thanh Huy lập tức lại ủ rũ.
Thật ra nếu nàng tiếp tục kiên trì nhất định có thể đạt được tâm nguyện, nhưng trước giờ nàng không phải là loại có tính cách kiêu căng đó, phụ hoàng mẫu hậu đều đã nói làm như vậy là không ổn vậy thì nàng sẽ không làm nữa.
Nhưng việc này lại nhắc nhở hoàng đế một điều, người ngoài đã không thể mang Noãn Noãn bay vậy thì tìm cho Noãn Noãn một người có thể mang nàng bay là được.
Lúc trước hắn chọn phò mã chỉ chọn trong những người bạn đọc, bởi vì những người đó bất kể là gia thế hay là tướng mạo đều không tệ. Chỉ là bạn đọc của Thái tử rốt cuộc đều là thư sinh, cho dù trong đó cũng có hậu duệ nhà tướng, những năm qua ở trong kinh thành nuông chiều gấm vóc đủ đầy, bậc cha chú cũng đã sớm không có tài năng.
Trong đầu hoàng đế suy tính một hồi, ngắm trúng thị vệ bên cạnh mình. Thị vệ của hắn, xuất thân dù không cao nhưng bản lĩnh đều là một người trên một người. Bằng không cũng không thể đến ngự tiền đảm nhận chức vụ. Lại nói, một người không có bối cảnh lớn mạnh cũng là một việc tốt, người như vậy mới có thể cẩn thận toàn tâm toàn ý nâng niu công chúa của hắn, không dám có suy nghĩ nào khác.
Hoàng đế càng nghĩ cảm thấy đúng, lập tức nói với hoàng hậu.
Hoàng hậu do dự nói: “Như vậy được không?”
Hoàng đế nói: “Được hay không được, thử một lần mới biết. Ngày mai ta sẽ hạ lệnh, từ trong ngự tiền chọn ra người có bối cảnh đơn giản tướng mạo anh tuấn mạnh mẽ, trên mười lăm và dưới hai mươi tuổi đặc biệt tuần tra trên đường cung Hàm Chương khi có Noãn Noãn ở đó.”
Hoàng hậu lo lắng nói: “Chuyện của Cố gia còn chưa qua, không biết Noãn Noãn có ý nghĩ này không.”
Hoàng đế vỗ tay hoàng hậu, “Không sao, chúng ta đừng nói rõ với con bé, chỉ cho những thị vệ đó tuần tra giống như bình thường. Mỗi ngày Noãn Noãn đều phải đi Hàm Chương điện, đi đi lại lại đều có thể chạm mặt vài lần, nói không chừng sẽ nhìn trúng người nào thì sao.”
Hoàng hậu nghĩ ngợi sau đó hơi gật đầu. Cho dù không nói trước việc này, bản thân Noãn Noãn đối với tình cảm nam nữ lại không nhạy bén, có lẽ cảm nhận không được. Tài năng tốt đẹp như thế, mưa nhỏ không tiếng động, nếu nàng quả thật nhìn trùng một người trong đám thị vệ đó cũng là duyên phận.
Ngự tiền thị vệ hành động nhanh chóng, chưa đến một đêm việc này đã làm xong rồi.
Ngày hôm sau Chử Thanh Huy đến Hàm Chương điện, trên đường cung đối diện đi đến một đoàn thị vệ tuần tra oai phong lẫm liệt, mỗi người đều mang hơi thở thiếu niên, uy nghi rạng rỡ vô cùng nổi bật.
Chử Thanh Huy trái lại không để ý, đội thị vệ đó hành lễ với nàng, nàng chỉ thoáng gật đầu giống như bình thường.
Ngược lại là một hai cung nữ phía sau, nhìn thấy phía trước đều là thiếu niên anh tuấn, ánh mắt ngượng ngùng bay đến đội thị vệ mang theo luống cuống nhưng không hề có người dám nói gì trước mặt công chúa.
Tiết trời từng ngày trở nên ấm áp, hồng mai trong ngự hoa viên cuối cùng có thể nở hoa rồi, trong khe hở gạch cũng điểm xuyến một hai vệt màu xanh.
Ngày hôm nay, Chử Thanh Huy nhận lời mời của Lâm Chỉ Lan, đến phủ thượng thư.
Tuy Lâm Chỉ Lan thường xuyên vào cung cùng nàng, nhưng Chử Thanh Huy đích thân đến Lâm phủ là lần đầu tiên. Bởi hôn kì của Lâm Chỉ Lan sắp đến, gần đây đều ở trong phủ vội làm đồ cưới nên đã lâu không vào cung, Chử Thanh Huy trong lòng nhớ nàng ấy, hoàng hậu cũng muốn nàng khuây khỏa nên đồng ý cho nàng xuất cung thăm.
Nàng không gióng trống khua chiêng chỉ mang theo hai cung nữ, vài tên thị vệ cải trang rồi đi.
Lâm thượng thư ở nha môn làm việc, thiếu gia Lâm gia đi học ở trường, ở nhà chỉ có hai vị chủ nhà Lâm phu nhân và Lâm Chỉ Lan, hai người thấy Chử Thanh Huy đương nhiên là không nén được vui mừng. Sau một hồi tiếp đãi, Lâm phu nhân để Lâm Chỉ Lan cùng công chúa đi dạo ở trong phủ.
Hoa viên Lâm phủ với ngự hoa viên tuy không thể so sánh, nhưng cũng có một loại đẹp đẽ xinh xắn khác biệt, trong vườn có một tòa núi giả, trên đỉnh có một gian đình nghỉ mát đặc biệt dễ làm người khác chú ý.
Lâm Chỉ Lan thấy Chử Thanh Huy thích thú, liền dẫn nàng bước lên đình nghỉ mát. Nơi này địa thế cao tầm nhìn rộng rãi, có thể nhìn thấy hậu viện Lâm phủ tương liên với cả một mảnh phố xá, xung quanh đình nghỉ mát lại có màn mỏng vây quanh, không cần lo lắng người ngoài nhìn thấy cảnh tượng bên trong đình.
Trong cung tuy có một tòa Trích Tinh lâu so với nơi này cao hơn một chút, nhưng mà nhìn ra bên ngoài chỉ có nhà cửa nối liền còn không náo nhiệt bằng nơi này.
Chử Thanh Huy ngồi ở sau màn che, cẩn thận vén lên một góc màn nhìn phố xá ở bên ngoài, xe đến người đi, cửa hàng tiểu thương, tuy cách hơi xa nhưng lúc nhìn lại cảm giác như tiếng rao hàng hô giá đang ở bên tai, không khỏi quay đầu lại hâm mộ nói: “Tuy ngày thường muội cũng không được xuất môn, nhưng có thể nhìn thấy những cảnh này nhiều hơn ta.”
Lâm Chỉ Lan vốn cũng mỉm cười nhìn theo, nghe xong lời này, không biết nghĩ đến điều gì, mặt mày hiện lên chút u sầu, “Muội cũng nhìn không được bao nhiêu thời gian nữa.”
Chử Thanh Huy biết suy nghĩ của biểu muội, hôn sự của Lâm Chỉ Lan năm trước đã định xong, đối phương là thế giao của Lâm phủ, con trai thứ hai của Trương gia Trấn Nam tướng quân.
Phải biết, tuy Lâm lão gia làm quan văn nhưng mấy đời Lâm gia đều là võ tướng. Ban đầu hoàng hậu đồng ý hôn sự của muội muội ruột với Lâm lão gia, trong đó có một nguyên nhân chính là xem trọng các đời võ tướng Lâm gia, trong nhà bình thường không vì quyền quý mà làm nhiều chuyện xấu xa.
Sự thật chứng minh, hoàng hậu không hề nhìn sai. Bây giờ Lâm lão gia Lâm phu nhân vì nữ nhi chọn con rể, cũng suy xét đến điều này.
Dung mạo Lâm Chỉ Lan thanh tú đẹp đẽ, tính tình ôn hòa nghe lời, từ nhỏ ở trong hoàn cảnh đơn giản như vậy mà lớn lên nên tính cách có hơi đơn thuần. Lâm phu nhân tự vấn dạy không được cho nàng những thủ đoạn tranh giành cấu xé lẫn nhau sau hậu viện, cũng không muốn nữ nhi rơi vào hoàn cảnh đó bèn từ chối một nhà dòng dõi cao hơn, chọn được Trương phủ có hoàn cảnh gia đình đơn giản. Hiện nay, Nhị công tử Trương gia đang ở trong cung làm một chức quan nhỏ.
Chử Thanh Huy nghe xong, vắt óc suy nghĩ nhưng làm sao cũng không nhớ không ra Nhị công tử Trương gia là người nào, cười tủm tỉm nói: “Muội với hắn đã gặp mặt chưa? Có thư hay tín vật gì cần ta đưa giúp không, ta không để ý làm hồng nhạn đâu.”
Lâm Chỉ Lan đỏ mặt, “Gặp qua một lần.”
Sau khi hôn sự định xong, Nhị công tử Trương gia mượn tên tuổi thế bá muốn đi thăm hỏi, đi một chuyến đến Lâm phủ, Lâm Chỉ Lan lặng lẽ trốn ở phía sau bình phong nhìn thấy một lần.
Chử Thanh Huy vội truy hỏi: “Hắn trông dáng vẻ như thế nào? Muội thích hay không thích?”
Lâm Chỉ Lan xấu hổ che mặt. “Biểu tỷ hỏi việc này làm gì?”
Chử Thanh Huy lại không hiểu, nhìn nàng ấy như vậy cũng hiểu ra một chút, không khỏi cười nói: “Xem ra muội rất thích rồi. Ngày khác ta đến nhìn thử xem, vị Nhị công tử Trương gia này là nhân vật nơi nào, chỉ một ánh mắt đã cướp biểu muội tốt của ta đi mất.”
Lâm Chỉ Lan cúi đầu, không có hứng thú nói chuyện. Nàng đối với trượng phu tương lai xem như hài lòng, trong lòng cũng có vài phần mong đợi, nhưng mà nghĩ đến ít ngày nữa phải xuất giá khỏi nhà, rời khỏi phụ mẫu nuôi dưỡng hơn mười mấy năm lại bắt đầu buồn phiền man mác.
Chử Thanh Huy nhìn nàng ấy lúc thì vui vẻ, lúc thì xấu hổ, lúc lại buồn phiền, trong lòng ngoài buồn cười cũng có chút tò mò, xuất giá chẳng lẽ kì lạ như vậy sao? Khiến người ta vừa vui vừa buồn.
Sau này nàng rốt cuộc sẽ gả cho ai?
Nghĩ đến vấn đề này, mày nàng vốn không chút phiền muộn nào cũng hơi nhăn lại.
Nghĩ không hiểu dứt khoát không nghĩ, nàng lại bám lấy màn che, vén ra một khe hở đủ nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài trừ phố xá còn có rất nhiều phủ đệ lân cận, nhưng mà phần lớn phía sau trạch viện đều có tường cao bao quanh nhìn không rõ cảnh vật bên trong. Duy nhất chỉ có một gian trạch không chỉ tường viện thấp hơn những nhà khác, bên trong hoa viên núi giả nước chảy cầu nhỏ đều không có gì cả, cả cái sân trơ trụi, đến cả cây cũng không thấy một gốc, chỉ có khoảng sân rộng lớn đơn giản, nhìn rất mộc mạc. Nhưng nhìn cách xây dựng của đại trạch đó rõ ràng không phải hộ bình thường, sao lại nghèo túng như thế?
Nàng cảm thấy tò mò, liền hỏi Lâm Chỉ Lan: “Phủ đệ đó là nhà của ai?”
Lâm Chỉ Lan đến gần nhìn thoáng qua, nói: “Là phủ Đại tướng quân.”
Tim Chử Thanh Huy bỗng đập loạn, nàng nghi hoặc sờ ngực bản thân, không biết là vì sao, lại hỏi: “Là vị Đại tướng quân nào?”
Lâm Chỉ Lan cười đáp: “Nếu biểu tỷ hỏi muội nhà khác, muội còn không biết thật nhưng gian trạch này thì lại biết là phủ đệ của thần võ Đại tướng quân, từ nhỏ muội đã thấy tòa dinh phủ này, mười mấy năm rồi đại trạch bên cạnh hết dỡ lại xây, xây xong lại càng cao thêm, duy chỉ có Đại tướng quân đến một viên gạch một mái ngói cũng chưa từng động qua.”
Nhiệm kỳ của mỗi một vị thần võ Đại tướng quân là năm năm, trong mười mấy năm ít nhất đổi qua ba lần, tòa trạch đó lại luôn là hình dạng như vậy. Chử Thanh Huy nghi hoặc, “Bổng lộc của Đại tướng quân chẳng lẽ không để hắn tu sửa phủ?”
Lâm Chỉ Lan lắc đầu, “Muội cũng từng hỏi cha, ông chỉ nói, Đại tướng quân xác thực là người phóng khoáng.”
Chử Thanh Huy giống như hiểu lại giống như không hiểu gì. Không hiểu vì sao, vừa rồi khi nhìn phủ đó còn cảm thấy nghèo túng, bây giờ sau khi đã biết nó là phủ đệ của Đại tướng quân, mặc kệ nhìn làm sao đều cảm thấy nó nên có hình dạng như vậy.
Nàng nghĩ, Đại tướng quân vốn không giống với ngườ khác, ở viện phủ cũng không giống người thường, dường như tất cả là điều đương nhiên.
Nàng không khỏi nhìn trong viện thêm một lần, không biết thấy điều gì mà bỗng trừng lớn hai mắt, sững người tại chỗ rất lâu mới tỉnh táo, vội xoay người lại trên mặt đỏ hồng.
Lâm Chỉ Lan thì đang chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân, không hề phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Chử Thanh huy cảm thấy trên mặt hơi nóng, tim đập thình thịch.
Nàng không biết như vậy là làm sao, ra sức đè ngực muốn dừng chỗ đang đập dữ dội đó nhưng chẳng thấm vào đâu.
Nàng sờ hai má, ngón tay phát lạnh dán trên mặt tròn thiêu mặt nóng hầm hập, trong đầu nàng cũng có chút choáng rồi nhưng trước mắt lại từng lần từng lần hiện ra cảnh tượng vừa rồi.
Thật ra hai phủ cách nhau khá xa, lại bị ngăn cách bởi màn che, người nhìn thấy cũng chỉ lớn như một que diêm mơ hồ không rõ, hoàn toàn phân biệt không rõ diện mạo, nhưng nàng lại biết bóng lưng đó chính là hắn.
Hắn, hắn vậy mà trần nửa người trên, dường như vừa luyện võ xong, dáng vẻ rất nóng, từ trong vại nước ở sân xách ra một thùng nước giội từ trên đầu xuống.
Bây giờ tiết xuân se lạnh, tuyết trên nóc nhà vẫn chưa tan sạch, hắn cứ giội một thùng nước xuống như vậy mà không cảm thấy lạnh sao?
Không hiểu vì sao, càng nghĩ đến cảnh tượng đó tim nàng đập càng nhanh trên mặt càng nóng, Chử Thanh Huy cảm thấy bản thân không bình thường chút nào bèn ra sức lắc đầu, nhưng ngoại trừ làm bản thân thêm choáng thì một chút tác dụng cũng không có.
Cổ họng nàng phát ra một tiếng rên, cả người nằm sấp ở trên bàn.
Lâm Chỉ Lan lúc này mới tỉnh táo lại, vội hỏi: “Biểu tỷ làm sao vậy?”
Chử Thanh Huy xua tay yếu ớt, hít hít mũi, “Chóng mặt.”
Lâm Chỉ Lan vội vàng sờ trán nàng, “Có chút nóng, có phải bị cảm lạnh rồi không?”
Chử Thanh Huy lại rên một tiếng, “Không có, chỉ là có chút nóng chắc một lát nữa sẽ khỏi thôi.”
Lâm Chỉ Lan có phần cảm thấy lạ, biểu tỷ sợ lạnh là chuyện ai cũng biết, cho dù là ngày đại thử(*) cũng không thấy nàng nói một chữ nóng, bây giờ vừa bắt đầu tháng hai sao lại nóng rồi?
Lâm Chỉ Lan vẫn lo lắng Chử Thanh Huy có phải bị bệnh hay không, nhưng mà may là sau khi nàng nằm sấp một hồi, cơn nóng trên mặt cuối cùng cũng tản bớt.
Chử Thanh Huy không dám tiếp tục nhìn ra bên ngoài nữa.
Kì thật, bộ dạng trần nửa người trên của phụ hoàng và thái tử ca ca nàng cũng từng thấy qua, lúc đó tuổi còn nhỏ cảm thấy không khác gì so với mình, càng không giống như bây giờ hoảng hốt mà không biết nguyên do.
Rõ ràng, rõ ràng không phải nàng cố ý nhìn, cũng không có làm việc thẹn với lòng, vì sao có thể có cảm giác hoảng hốt như vậy chứ?
Rời khỏi Lâm phủ, trên đường hồi cung tinh thần nàng có chút không tập trung, ngay cả kiệu dừng lại lúc nào cũng không biết.
Tử Tô ở ngoài kiệu nhẹ giọng nói: “Công chúa, thiếu gia Vương gia ở phía trước cầu kiến, không biết công chúa có muốn gặp hắn hay không?”
“Ai?” Chử Thanh Huy chưa kịp phản ứng.
“Vương công tử bạn đọc của Thái tử.”
Chử Thanh Huy chớp mắt, lúc này mới hồi hồn. “Vương Húc Đông?”
“Phải.”
Chử Thanh Huy thoáng nghĩ, tuy nàng với mấy vị bạn đọc của thái tử sớm đã quen biết, nhưng dẫu sao trước mắt chỉ có một mình Vương Húc Đông, không thể đơn độc cùng hắn gặp mặt, liền nói: “Có lời gì, ngươi bảo hắn đến chỗ này nói đi.”
Rất nhanh, có một giọng nói ngăn cách bởi kiệu nói vào: “Vương Húc Đông gặp qua công chúa.”
Chử Thanh Huy ở trong kiệu gật đầu, “Nghe nói huynh muốn gặp ta, không biết là vì việc gì?”
Vương Húc Đông nghe giọng nói này, rất lâu không nói chuyện.
Chử Thanh Huy nghi hoặc vén lên một góc màn kiệu nhìn thoáng qua, thấy hắn vẫn còn ở đó liền buông xuống.
Trong chớp mắt nhìn đến gương mặt đó, Vương Húc Đông nắm chặt nắm tay bên người, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
Thị vệ xung quanh kiệu nhìn hắn chăm chú không chớp mắt, chỉ cần hắn có hành động bất kính, lập tức chế ngự hắn.
Nhưng Vương Húc Đông không định làm gì cả, hắn chỉ từ từ thả lòng tay ra. Động tác này dường như đã tiêu tốn hết sức lực toàn thân. Hắn hít sâu một hơi, giọng điệu cà lơ phất phơ như cũ khẽ cười, “Ngày mai ta phải đi tìm lão già nhà ta rồi, hôm nay để ta gặp được công chúa, có thể thấy ông trời thương hại.”
Chử Thanh Huy hơi nhíu mày, ông của Vương Húc Đông ở ngoài biên quan, hắn nói muốn đi tìm người ông đó, chính là có suy nghĩ muốn tòng quân rồi, “Sao đột ngột như vậy?”
Vương Húc Đông cười nói: “Không tính là đột ngột, sớm đã có dự tính rồi.”
Chử Thanh Huy im lặng một lát, lại vén màn nhìn hắn, nói: “Trên đường bảo trọng, chúng ta đều ở kinh thành đợi người khải hoàn trở lại.”
Vương Húc Đông thu nụ cười nhìn nàng không rời mắt, lúc Chử Thanh Huy nghi hoặc, hắn bỗng lại nhếch mép cười lên, “Được.”
Cứ như thế, không còn lời nào khác, hai bên rất nhanh tách ra.
Vương Húc Đông đứng ở bên đường, nhìn đỉnh kiệu càng đi càng xa, thẳng đến khi biến mất ở khúc ngoặt.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, không biết trời ở biên quan cùng với trời ở kinh thành có cùng một vùng trời hay không?
Hắn cho rằng việc bản thân làm trước đó năm trong tầm kiểm soát lại không nghĩ sớm đã bị người khác biết rõ, bây giờ kinh thành đã không có chỗ cho hắn đứng, nếu không đi đến biên quan chỉ sợ vĩnh viễn không có ngày cất đầu dậy.
Buồn cười trước đó không lâu, hắn còn cho rằng người ngồi trong kiệu đó sớm muộn cũng là người của mình.
Mà hôm nay toàn bộ tan vỡ, không biết đời này còn có thể đạt được tham vọng đó không.
Chử Thanh Huy về đến cung vừa vặn đến thời gian đưa hộp cơm đến Hàm Chương điện. Tinh thần hoảng loạn vốn đã yên tĩnh trở lại, lúc này lại nhảy loạn lên không biết bị làm sao, ngày thường đi đi lại lại đến Hàm Chương điện cũng giống cung điện của mình, bây giờ bỗng thấy không quen nữa giống như có một con hổ lớn ở đó đợi nàng.
Nàng nhìn nhìn Tử Tô, nói: “Ta muốn ngủ một giấc, ngươi đưa qua đi nhé.”
Tử Tô không nghi ngờ gì, mang theo hai tiểu cung nữ ra cửa, chỉ sau nửa canh giờ đã trở lại. Trong điện không có động tĩnh, nàng ấy cho rằng công chúa đang ngủ say, nhẹ tay nhẹ chân đi vào lại thấy công chúa quấn thảm nằm bò ở trên giường mềm, mở đôi mắt tròn đang nhìn nàng ấy.
Dưới chân Tử Tô bị nàng một lúc, “Công chúa tỉnh rồi?”
Chử Thanh Huy căn bản không có ngủ, gật đầu qua loa, “Hộp cơm đưa xong rồi sao?”
“Đưa xong rồi, lúc nô tì đến còn chưa đến thời gian nghỉ ngơi, phải đợi một lúc mới đưa vào được.”
“Vậy, vậy ăn rồi chưa?”
“Ăn rồi, Nhị hoàng tử rất vui vẻ, nói có bơ lạc hắn thích nữa.”
“Những người khác thì sao?”
“Những người khác cũng rất vui ạ.”
Chử Thanh Huy nhìn nàng ấy một lúc, vô vị nói: “Ồ.”
Tử Tô sờ đầu không hiểu, vừa rồi công chúa còn rất vui vẻ mà, sao giọng điệu bây giờ lại suy sụp rồi?
Không chỉ Tử Tô, Chử Thanh Huy quấn trong tấm thảm cũng không biết bản thân rốt cuộc muốn hỏi điều gì.
Nàng ở trên giường mềm lăn đến lăn đi, bỗng nhiên che kín đầu lại, thấp giọng bĩu môi nói: “Đều tại tiên sinh...... ai bảo hắn không mặc y phục, dọa chết người ta rồi......”
= = = = = =
(*) Chú thích: Đại thử (大暑): là một trong 24 tiết, khoảng 22, 23 hoặc 24 tháng 7. Là khoảng thời gian nóng nhất ở Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.