Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 20: Lộ Rõ




Từ sau ngày hôm đó, Chử Thanh Huy lại giữ vững thái độ không bị dao động, mỗi ngày đều đến Hàm Chương điện đưa cơm.
Hoàng hậu đối với sự khác thường trước đó của nàng đều thấy rõ, sau khi trao đổi với hàng đế, đế hậu hai người lo nàng da mặt mỏng không thể dò hỏi trước mặt nên chỉ cho người âm thầm lưu ý nàng với các thị vệ trẻ tuổi.
Lúc này đã qua năm sáu ngày, lại không phát hiện manh mối gì. Chỉ có một lần, cung nhân thưa lại công chúa chặn trước đội cảnh vệ dò hỏi trong đó có Nhị công tử của quý phủ Trấn Nam tướng quân không, đó là trượng phu tương lai của Lâm Chỉ Lan. Trừ điều này ra, những ngự tiền thị vệ đó không hề có một người nào làm cho công chúa đối xử đặc biệt cả.
Việc này khiến nhiều người khác khó hiểu, hiện tại hoàng hậu xác định nữ nhi khẳng định có người trong lòng, mấy ngày này tươi cười trên mặt nàng một ngày so với một ngày càng thêm sán lạn, tâm tình vui vẻ hơn xưa là điều có thể nhìn ra được. Nhưng nàng chưa từng xuất hiện cùng lúc với những thiếu niên đó, còn có thể là ai chứ?
Hoàng hậu vắt mày suy tư, chưởng cung nữ quan Liễu Phiêu Nhứ nhẹ tay nhẹ chân tiến vào, “Nương nương, thái y viện Trương đại nhân trả lời.”
Hoàng hậu hơi ngẩng đầu, nhớ ra nhiều ngày trước, Noãn Noãn cầm một bình bạch ngọc cổ mảnh về, bên trong đựng một ít dược hoàn. Hoàng hậu lệnh thái y viện cầm dược hoàn về kiểm tra xem là có phù hợp cho công chúa dùng không, nghĩ lại hôm nay đã có kết quả rồi.
Trong đầu có gì đó chợt lóe qua, đợi muốn suy nghĩ kỹ lại bắt không được ý nghĩ vừa rồi, hoàng hậu xoa thái dương cho người truyền Thái y vào.
Lát sau thái y lui xuống, hoàng hậu cầm bình ngọc vừa được trả lại nhìn đến xuất thần.
Theo lời nói của thái y, thuốc này do quân – thần – tá – sứ bổ trợ cho nhau, mức độ dược tính phát ra rất lớn nhưng trong thuốc có dược tính phụ hỗ trợ kiềm hãm lại, đối với cơ thể người trăm lợi vô hại, đặc biệt là giữ thân thể ấm áp rất hữu hiệu, chính là thứ công chúa cần.
Trương đại nhân còn nói rõ, từ khi vị Phan tế tự xưng là thần y sau khi rời kinh đi du ngoạn, đã rất lâu chưa từng thấy phương thuốc kỳ diệu như vậy.
Hoàng hậu thầm nghĩ, kỳ diệu là đúng rồi bởi vì thuốc này và Phan thần y vốn là một. Diêm tướng quân đưa thuốc xuất thân từ Thượng Thanh Tông, Phan thần y cũng xuất thân từ Thượng Thanh Tông, cổ nguyên hoàn này có lẽ là Phan thần y hoặc một vị sư huynh đệ khác làm ra.
Liễu Phiêu Nhứ bưng lên một tách trà nóng, cười nói: “Trước kia chỉ nghe đồn thần võ Đại tướng quân nghiêm nghị dũng cảm, tính cách quyết đoán, bây giờ xem ra đó chỉ là lời nói từ một phía. Đã không tiếc tặng thuốc quý như vậy, chắc hẳn tướng quân là người chân thực nhiệt tình.”
Hoàng hậu đang muốn bưng tách trà, nghe xong lời này bỗng nhiên dừng lại, trong lòng rối loạn.
Nếu theo lời Trương thái y nói, dược liệu phối hợp làm ra dược hoàn vô cùng ít ỏi, trong đó có vài vị ngay cả trong cung muốn dùng cũng phải tiết kiệm, càng đừng nói ngoài cung.
Phương thuốc cực kỳ khó gặp, dược liệu lại quý hiếm, bây giờ điều chế làm ra dược hoàn mức độ quý giá của nó không cần nghĩ cũng biết.
Thuốc quý giá như vậy, chỉ bởi vì lòng nhiệt tình mà tặng thôi sao? Hơn nữa, thần võ Đại tướng quân có phải là một người có lòng nhiệt tình hay không thì còn phải xem lại.
Bóp mi tâm, hoàng hậu chậm chạp thở dài một hơi, “Từ khi bắt đầu e là chúng ta đã nghĩ sai hướng rồi.”
Tầm mắt của hoàng hậu và hoàng đế chỉ đặt ở trên những người hầu đọc mười mấy tuổi và các thị vệ trẻ tuổi đó, lại chưa từng nghĩ qua đối với Noãn Noãn từ nhỏ được nuôi dưỡng trong cung mà nói, những thiếu niên này đối với nàng không hề có sức hấp dẫn, lúc này nếu xuất hiện một nhân vật hoàn toàn không giống những người cùng độ tuổi bên cạnh nàng mới có thể khiến nàng tò mò, khiến nàng để tâm.
Trùng hợp chính là trước mắt vừa vặn có một người như vậy, còn có thể để nàng ngày ngày gặp gỡ.
Liễu Phiêu Nhứ không hiểu vì sao, đang muốn nói chuyện hoàng hậu lại thay đổi suy nghĩ, quả quyết nói: “Ngươi đích thân đi một chuyến đến Vĩnh Lạc cung, giờ này Noãn Noãn chắc đang ngủ trưa, không cần quấy rầy đến con bé, gọi Tử Tô đến gặp ta.”
“Vâng.” Liễu Phiêu Nhứ thấy sắc mặt nghiêm nghị của hoàng hậu, không dám chậm trễ, vội đi ngay.
Ánh chiều tà ngả về Tây, trong điện cung Vĩnh Lạc hơi ấm lan tỏa, hương mai thoang thoảng dễ chịu. Chử Thanh Huy thức dậy, thoải mái vươn vai theo thói quen liếc mắt nhìn canh giờ thấy vừa đúng thời gian ngày thường đưa cơm, lập tức muốn lật người đứng dậy, bò được một nửa bỗng nhiên nhớ ra hôm nay là ngày hưu mộc không cần lên lớp, nàng liền cảm thấy có vài phần thất vọng, uể oải nằm trở lại không còn sức để dậy nữa.
Tử Tô nghe tiếng động đi vào, Chử Thanh Huy ôm chăn nhìn nàng ấy, vừa nhìn liền thấy bình bạch ngọc trên tay nàng ấy, ngay tức lật người ngồi dậy vui vẻ nói: “Dược hoàn được đưa trở lại rồi sao?”
Tử Tô cúi thấp đầu, không nhìn rõ vẻ mặt, “Vừa rồi nương nương lệnh cho nô tì đến Tê Phượng cung lấy thuốc về, thái y nói thuốc này có lợi vô hại, công chúa nên dùng.”
Chử Thanh Huy đón lấy bình ngọc, để ở trong tay xoa nhẹ, nghe nói có lợi vô hại, vội nói: “Nhanh đi rót một tách nước cho ta, ta muốn uống thuốc.”
Tử Tô vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, lại cúi đầu xuống đi đến bàn rót một tách nước nóng.
Chử Thanh Huy cẩn thận đổ ra một viên thuốc, dược hoàn chỉ lớn như viên trân châu, hình dạng màu sắc cũng giống như trân châu trắng nõn mượt mà, tỏa ra mùi thuốc nhàn nhạt.
Chử Thanh Huy nhìn tới nhìn lui, chỉ cảm thấy viên dược hoàn nho nhỏ này nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, không khỏi vui vẻ nói: “Thuốc tiên sinh đưa cũng khác với thuốc của người bình thường.” Đặt ở trong tay quan sát tỉ mỉ một phen, mới cười tít mắt lấy nước nóng uống xuống, dư vị chưa tan, “A.... hình như có chút ngọt nữa.”
Tử Tô nhìn thấy kinh ngạc không thôi, từ nhỏ đến lớn thứ công chúa không thích ăn nhất chính là thuốc, mặc kệ là thuốc nước hay là thuốc viên, cũng mặc kệ là đắng hay là ngọt, mỗi lần uống thuốc gương mặt nhỏ đều nhăn nhó, người khác nhìn thấy đều đau lòng. Tử Tô chưa từng thấy cảnh tượng công chúa chủ đông uống thuốc như bây giờ? Hơn nữa còn vừa cười vừa uống.
Nhớ lại trước đó hoàng hậu nương nương gọi nàng ấy đến hỏi những lời đó, trong lòng Tử Tô tràn đầy hoảng sợ, chẳng lẽ công chúa thật sự......
Nhưng mà thần võ Đại tướng quân có danh tiếng xấu bên ngoài, thủ đoạn độc ác, có thể dọa trẻ con không khóc đêm nữa, công chúa không sợ thì cũng thôi đi, lại còn......
Công chúa không hổ là công chúa. Tử Tô kính phục nghĩ.
Chử Thanh Huy uống xong thuốc cũng không dậymà nằm bò ngay ở trên giường mềm, cầm bình bạch ngọc chơi đùa, chốc lát cười, chốc nhíu mày, cho đến khi nên đến Tê Phượng cung dùng cơm tối mới đứng dậy trang điểm sửa sang.
Trên bàn ăn, hoàng hậu âm thầm quan sát biểu hiện của nữ nhi càng khẳng định suy đoán trong lòng, nhất thời không biết nên vui vẻ hay là nên lo lắng. Vui vẻ là vì nữ nhi cuối cùng cũng đã khai thông hiểu biết, tốt xấu cũng biết một ít về tình cảm nam nữ, nhưng đối tượng khai thông lại khiến người khác lo lắng.
Đêm khuya, đế hậu hai người đồng giường cộng chẩm.
Hoàng đế ôm lấy eo của hoàng hậu, nói: “Mạn Mạn đang nghĩ gì? Đêm nay luôn suy nghĩ không yên.”
Hoàng hậu nhìn vào mắt hoàng đế, càng muốn thở dài. Thật ra điều khiến hoàng hậu lo lắng nhất, không phải nữ nhi thích phải thần võ Đại tướng quân nên làm thế nào mà là việc này bị hoàng đế biết được nên làm thế nào, theo tính cách của người này, ngày tháng sau này há chỉ hoàng hậu tâm thần không yên, e rằng cả hoàng cung này đến gà chó cũng không thể yên tĩnh được.
“Bệ hạ, thiếp nói với chàng một việc, nhưng chàng không được phép nổi giận.”
“Mạn Mạn cứ việc nói thẳng, ta sao có thể nổi giận với nàng.” Hoàng đế vô cùng sảng khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.