Kiều Công Chúa Và Mãng Phò Mã

Chương 6: Đường đường




Chốc lát sau, Thái tử và Nhị Hoàng tử tan học.
Ngày đầu tiên Chử Tuân nhập học cũng là lần đầu tiên cả một ngày không gặp hoàng hậu, dáng vẻ người lớn bình thường mang không được nữa, vừa vào Tê Phượng cung liền chạy chậm vào điện, “Mẫu hậu a tỷ! Con trở về rồi!”
Đợi lúc gặp thân hình hoàng đế ngồi sừng sững ở đó, chân nhóc lập tức dừng lại, hoảng sợ một lúc mới cúi đầu cẩn thận dè dặt đi vào, “Nhi thần thỉnh an phụ hoàng mẫu hậu, còn có a tỷ.”
Hoàng hậu quay đầu trừng hoàng đế một cái.
Hoàng đế cảm thấy rất vô tội, hắn chỉ nói với tiểu tử này đã đi học rồi thì là một nam tử hán cần phải có bộ dáng của nam tử hán, không được cả ngày dính ở bên hoàng hậu hoàng tỷ nhóc, nào biết tiểu tử thối này vừa quay đầu lập tức bán hắn đi
Hắn ngoắc tay với con trai út, “Đến đây với phụ hoàng.”
Chử Tuân dịch từng bước nhỏ từng bước nhỏ đi tới, nhóc dám làm nũng ở trước mặt mẫu hậu và a tỷ, nhưng khi đối mặt với phụ hoàng cùng Thái tử ca ca lại hết sức thành thực.
Hoàng đế giơ tay lên, ở dưới cái nhìn chăm chú của hoàng hậu, nghĩ ngợi một lúc bèn xoa đầu của con trai: “Hôm nay cảm thấy như thế nào? Học được cái gì?”
Mắt Chử Tuân sáng lên, quên luôn việc cẩn trọng, ngẩng đầu lên hưng phấn đáp: “Nhi thần thích đi học, có rất nhiều người có thể chơi cùng con!”
Hoàng đế nghe xong liền nhíu mày, đường đường Hoàng tử Đại Diễn học vỡ lòng, không phải để nhóc đi chơi.
Hoàng hậu kịp kéo Nhị hoàng tử qua, sờ sờ mặt tròn đỏ ửng của nhóc, cười bảo: “Thích thì tốt, Tuân Nhi còn nhỏ không cần cả ngày nghĩ phải học cái này học cái kia, cứ vui vẻ cùng các bạn học chơi đùa là được.”
Hoàng đế nghe xong, im miệng không lên tiếng
Chử Thanh Huy đến bên người Chử Tuân, tỷ đệ hai người nói thầm gì đó.
Lúc này Thái tử mới chập chạm đi vào, hành lễ với hoàng đế hoàng hậu một cách có nề có nếp.
Hoàng hậu cũng gọi hắn đến bên cạnh mình hỏi thăm sinh hoạt ăn uống hôm nay.
Nhìn bộ dạng quy quy củ củ của con trai lớn, trong lòng hoàng hậu nhịn không được than thở, lúc nhỏ tiểu ma vương đó bướng bỉnh kêu la đau cả đầu, lại bất tri bất giác trưởng thành với tính cách này quả là giống với bộ dạng của phụ hoàng hắn lúc trẻ.
Cả nhà cùng dùng xong bữa tối, hoàng đế gọi Thái tử đến thiên điện kiểm tra bài học. Chử Tuân hôm nay tiêu hao không ít tinh lực, ăn cơm xong liền mơ màng muốn ngủ, hoàng hậu gọi người đưa nhóc đi nghỉ ngơi, trong điện chỉ còn lại nàng với Chử Thanh Huy.
Liễu Phiêu Nhứ cầm một cái túi nhỏ tiến vào, “Công chúa, đây là kẹo hoa hồng người muốn.”
Hoàng hậu nhìn qua, hiếu kì nói: “Sao bỗng nhiên muốn nhiều như vậy?”
Chử Thanh Huy cũng không định giấu diếm mẫu hậu, thành thực đáp: “Con định đem chúng tặng cho thần võ Đại tướng quân.”
Mày hoàng hậu khẽ động, bình tĩnh hỏi: “Đây lại là vì duyên do gì đây?”
Chử Thanh Huy kéo tua cờ trên túi, có chút ngượng ngùng, “Trước đó nhi thần nghe lời đồn đại đã hiểu lầm tướng quân, chút kẹo này để nhận lỗi với tướng quân.”
Hoàng hậu cười bảo: “Con muốn tướng quân nghĩ là tiểu nha đầu con đây chưa lớn sao? Người lớn như vậy rồi còn muốn ăn kẹo. Vả lại con cũng không vô tâm hiểu lầm, tướng quân sẽ không để ý đâu.”
Chử Thanh Huy lại nói: “Nhưng mà mẫu hậu, con phải làm chút gì đó mới có thể an tâm được.”
Hoàng hậu nghe xong, lúc này mới không nói gì nữa.
Cây nến đốt cháy phát ra tiếng lốp bốp nhỏ nhặt, trong điện ánh nến lay động, hoàng hậu nhờ ánh sáng của hoàng hôn quan sát nữ nhi ngồi ở trước mặt, rốt cuộc là lúc nào tiểu đậu đinh lớn bằng hai bàn tay này bây giờ trở thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều nhỉ? Nghĩ đến ngày sau nữ nhi phải xuất giá, trong lòng hoàng hậu liền cảm thấy chua chát.
Chử Thanh Huy nghi hoặc nhìn bà, hỏi: “Mẫu hậu, người nhìn gì thế?”
Hoàng hậu chậm chạp mỉm cười: “Nhìn Noãn Noãn của ta đã là một đại cô nương rồi, đợi mùa xuân năm tới hôn sự cũng nên đề lên nhật trình rồi.”
“Hôn sự?” Chử Thanh Huy có chút kinh ngạc, nàng đương nhiên biết con gái đến tuổi nào đó thì phải xuất giá, nhưng những năm nay bên cạnh chưa có ai đề cặp qua, bản thân nàng gần như cũng quên bén việc này.
Hoàng hậu chầm chậm gật đầu, “Không sai, ta với phụ hoàng con gần đây đang thương lượng việc này. Không biết trong lòng con có suy nghĩ gì? Là chưa có người hợp ý?”
Nếu là cô nương nhà bình thường nghe trưởng bối hỏi như vậy đã sớm xấu hổ đỏ mặt rồi, nhưng Chử Thanh Huy quả thật còn chưa khai thông việc này, nghe hoàng hậu nói đến chung thân đại sự của mình, trong lòng cũng không hề có cảm giác gì, đã không mong đợi cũng không sợ hãi.
Nàng chỉ hơi chau mày, mất tinh thần nói: “Mẫu hậu, nhất định phải xuất giá sao? Con luôn muốn bồi bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu, còn có Thái tử ca ca và Tiểu Tuân nữa.”
Hoàng hậu khẽ thở dài một hơi, sờ búi tóc của nàng, nói: “Nếu con không muốn gả, trên đời này không ai bức bách được con. Nhưng mà Noãn Noãn, mẫu hậu vẫn hy vọng con có thể tìm được người đồng hành cả đời. Con muốn bồi bên cạnh phụ hoàng mẫu hậu, nhưng con có nghĩ qua, phụ hoàng mẫu hậu không thể bên con cả đời, sẽ có một ngày đi trước con. Còn Hằng Nhi với Tuân Nhi, các con xác thực là cốt nhục tình thâm chặt không đứt nhưng hai người bọn họ rồi sẽ có lúc thành gia lập nghiệp, ngày sau bọn họ có thê tử nhi nữ của mình còn có ai ở bên cạnh cùng con đây? Mẫu hậu không muốn để con một mình.”
Chử Thanh Huy cúi đầu xuống không nói chuyện.
Hoàng hậu không nhẫn tâm: “Nếu con hiện tại không nghĩ....”
Chử Thanh Huy lắc lắc đầu, nói: “Mẫu hậu, con không có đặc biệt nghĩ cũng không có đặc biệt không nghĩ, con chỉ là không biết nếu như xuất giá nên gả cho ai đây?”
Hoàng hậu nhìn vẻ mặt nàng vừa nghi hoặc vừa khổ não, hơi sững sờ trong lòng đã xót lại thương, rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ bằng không làm sao có thể hỏi ra vấn đề như vậy?
Bất quá, đây có lẽ là thời cơ để nàng khai thông.
Hoàng hậu suy nghĩ một hồi, thăm dò hỏi: “Nếu muốn gả đương nhiên phải gả cho người thật quen thuộc, con thấy mấy người bạn học bên cạnh Thái tử ca ca như thế nào?”
“Cố Hành Vân, Vương Húc Đông, Tần Khải?”
Hoàng hậu gật gật đầu, lại nói: “Cũng không nhất định phải chọntừ mấy người bọn họ chọn, có điều những người này tốt xấu gì cũng xem như là lớn lên ở dưới mắt ta cùng phụ hoàng con, gia thế trong sạch, hiểu tận gốc rễ, nếu con thật sự gả cho bất kỳ người nào trong bọn họ, ta cùng phụ hoàng con cũng yên tâm một chút.”
Chử Thanh Huy chau mày mảnh nghiêm túc suy nghĩ, quả thật tưởng tượng không được bản thân cùng với một người nào trong đó ân ái như cảnh phụ hoàng mẫu hậu vậy, nhưng mà mẫu hậu lại hy vọng nàng có thể tìm được một người thích hợp, nàng chỉ có thể nói: “Mẫu hậu, con cần quan sát bọn họ một khoảng thời gian.”
Nhìn nàng nghiêm túc với chuyện này, giống như lập tức phải chọn một dáng vẻ của phò mã cho mình, hoàng hậu cười bảo: “Đương nhiên phải quan sát, phải quan sát cho tốt, việc này không cần gấp.”
Hoàng đế kiểm tra Thái tử đủ một canh giờ mới thả người, lúc ấy đã không còn sớm, Chử Thanh Huy và Thái tử cùng lúc cáo lui.
Vĩnh Lạc cung của Chử Thanh Huy ở ngay bên cạnh Tê Phượng cung, chỉ cách một ngõ hẻm nhỏ thôi, Đông cung Thái tử lại cách khá xa.
Chử Hằng đưa muội muội đến cửa cung, định nhìn nàng đi vào.
Chử Thanh Huy lại xoay người lại, tựa như lần đầu tiên biết hắn vậy, nương theo ánh sáng yếu ớt của đèn lồng cẩn thận đánh giá Chử Hằng từ trên xuống dưới một lần, sau đó học theo giọng điệu vừa rồi của hoàng hậu, than thở một cách kỳ lạ: “Ca ca cũng trưởng thành rồi nha.”
Chử Hằng im lặng lui một bước.
Chử Thanh Huy vội nói: “Ca ca đừng đi mà, ca ca, huynh sắp mười lăm tuổi rồi, có bao giờ nghĩ sẽ tìm cho muội một tẩu tẩu chưa?”
Chử Hằng đáp: “Sắc trời không còn sớm......”
“Còn sớm mà, còn sớm mà.” Chử Thanh Huy kéo lấy tay áo của hắn không buông.
Chử Hằng không biết làm sao, chỉ có thể đem một chân đã bước đi thu trở lại, hỏi nàng: “Muội hỏi việc này làm gì?”
“Quan tâm chung thân đại sự của ca ca mà.”
Chử Hằng đáp: “Huynh còn lâu, không gấp.”
Chử Thanh Huy bĩu môi: “Muội sinh muộn hơn huynh một khắc thôi.”
Có điều nàng cũng hiểu nam tử với nữ tử không thể so sánh với nhau, như nữ tử đến mười lăm tuổi thì phải xuất giá, nam tử lại thông thường mười sáu mười bảy tuổi, thậm chí đến hai mươi tuổi mới thành thân cũng không ai nói lời ong tiếng ve.
Loại việc này Chử Hằng không biết nên nói sao, hai người ở trong gió lạnh đứng một hồi, hắn sờ đầu muội muội, nói: “Ca ca sẽ không để ai ức hiếp muội.”
Hắn chỉ có một muội muội này, sẽ không để ai thoải mái lấy đi, cho dù là bạn bè cùng lớn lên với hắn cũng không được.
Chử Thanh Huy nghe hắn nói như vậy, híp mắt cười: “Muội biết ca ca thương muội.”
Nàng giơ tay tháo một túi nhỏ trên eo, đưa cho Chử Hằng: “Đây là kẹo hoa hồng của muội mấy ngày nay còn lại, cho ca ca hết đó.”
Vốn dĩ nàng định đem chút kẹo này với số kẹo hôm nay lấy từ chỗ Liễu cô cô gộp lại tặng hết cho thần võ Đại tướng quân, hiện tại lại đổi ý rồi quyết định chia cho ca ca một phần, ngày mai lại cho Tiểu Tuân vài viên.
Bọn họ là một đôi long phượng thai tuy có rất nhiều điều không giống nhau nhưng có duy nhất một điểm là hai người đều thích ăn đồ ngọt, nhất là thích kẹo hoa hồng này. Nhưng mà sau đó tuổi Chử Hằng dần lớn tự giác phải chú ý đến uy nghi của Thái tử, trong Đông cung đoạn tuyệt với tất cả các điểm tâm ngọt, mọi người đều cho rằng hắn bỗng nhiên đổi tính rồi. Chỉ có Chử Thanh Huy biết ca ca không thay đổi, bình thường luôn luôn nhét cho hắn vài viên kẹo, vài miếng điểm tâm tinh xảo, vừa chú ý đến thể diện của Thái tử ca ca lại thỏa mãn ao ước ăn uống của hắn.
Chử Hằng đón lấy túi nhét vào trong tay áo, hắng giọng điềm nhiên như không: “Quay về nghỉ ngơi đi, ca ca đi đây.”
Chử Thanh Huy híp mắt cười cùng hắn tạm biệt.
Buổi chiều ngày thứ hai, Chử Thanh Huy lại mang theo hộp cơm đến Hàm Chương điện, vẫn như cũ đợi đến thời gian tiết võ nghỉ ngơi mới đi vào võ trường.
Diêm Mặc giống như hôm trước, một thân hắc y ngồi ở bên bàn đá lau chùi chủy thủ.
Theo Chử Thanh Huy thấy, thanh chủy thủ đó đã sáng đến mức có thể nhìn rõ bóng người luôn rồi nhúng không biết hắn tại sao vẫn còn dụng tâm tốn sức đi lau như vậy.
Nhưng nàng cũng chưa từng hỏi nhiều đích thân lấy điểm tâm ra, không giống với hôm qua, hôm nay trên đĩa có nhiều thêm một túi nhỏ tinh xảo.
Nàng thấy Diêm Mặc nhìn túi đó một cái, bèn giải thích: “Trong túi này là kẹo hoa hồng, mùi vị không tồi, tiên sinh có thể thử một chút.”
Không biết có phải nàng ảo giác không, Diêm Mặc hình như nhìn chăm chú túi đó một lúc mới gật đầu, vẫn mang theo vài phần lạnh lùng đáp: “Đa tạ.”
Chử Thanh không tiếp tục làm phiền hắn, đi đến chỗ mấy người bên cạnh Thái tử.
Vương Húc Đông thấy nàng trở lại, tiến lên chấp tay hành lễ, cười hì hì nói: “Công chúa, tiểu dân có thể to gan mong công chúa ngày mai mang điểm tâm vị mặn một chút đến không, ăn ngọt đến mức răng của ta sắp rơi rồi.”
Tính cách của hắn trước giờ là vậy, Chử Thanh Huy chẳng hề cảm thấy bị mạo phạm, gật đầu đồng ý: “Được.”
Vương Húc Đông vui mừng, “Đa tạ công chúa.”
Chử Thanh Huy lại quay đầu hỏi Cố Hành Vân: “Huynh thích mùi vị gì?”
Cố Hành Vân đang uống trà, nghe nàng hỏi vội đặt tách tr xuống, cười ôn hòa: “Như hôm nay thế này đã là tốt lắm rồi, làm phiền công chúa.”
Chử Thanh Huy gật gật đầu, lại hỏi Tạ Khải: “Còn huynh?”
Tạ Khải luôn kiệm lời, đối với Chử Thanh Huy rốt cuộc nói nhiều hơn vài chữ. “Mùi vị nhạt hơn một chút càng tốt.” Nghĩ một lúc, lại bổ sung một câu: “Đa tạ công chúa.”
Chử Thanh Huy gật đầu giống như suy nghĩ gì đó.
Chử Hằng thấy muội muội hỏi một vòng lại không hỏi mình, đành phải ho nhẹ hai tiếng.
Chử Thanh Huy lập tức nhìn qua, quan tâm hòi: “Ca ca làm sao vậy? Có phải cảm lạnh rồi không?”
Tuy vấn đề nàng hỏi không ăn nhập gì với tưởng tượng nhưng Chử Hằng vẫn có đắc ý nhỏ nhìn ba người Vương Húc Đông một cái, mới nói: “Không có gì, Noãn Noãn không cần lo lắng.”
Hôm qua sau ki nàng hỏi hắn vấn đề xuất giá thành thân, hắn trở về suy nghĩ kỹ lưỡng đột nhiên phát hiện khả năng mấy tên bạn học bên cạnh hắn lấy được Noãn Noãn là vô cùng lớn.
Thái tử cảm thấy rất khó chịu, muội muội sắp bị người ta giành lấy rồi. Thế là hôm nay hắn dùng ánh mắt không thiện cảm liếc nhìn các bạn học một lần, định tìm ra kẻ nào cạy góc tường.
Đám người Vương Húc Đông cảm thấy thật vô tội.
Chử Thanh Huy vừa rồi hỏi khẩu vị của bọn họ, cũng không phải vô duyên vô cớ mà hỏi như vậy, hôm qua nàng cùng hoàng hậu nói phải quan sát một lượt, hôm nay lập tức thay đổi hành động.
Theo nàng thấy, hai người nếu muốn ở cùng nhau thì điều quan trọng nhất chính là sở thích ăn uống giống nhau, cũng có thể nói khẩu vị hai người phải giống nhau mới được.
Cho nên vừa rồi nàng không hỏi Thái tử ca ca. Bởi vì nàng đã sớm biết khẩu vị của ca ca với mình giống nhau, thích ăn đồ ngọt có điều bược phải giấu đi không để người khác biết mà thôi.
Thời gian nghỉ ngơi kết thúc, bọn họ lại trở về sân luyện tập, Chử Thanh Huy không lập tức rời khỏi mà đứng ở bên tường cung tỉ mỉ đánh giá mấy người bạn của Thái tử ----- nàng nói muốn quan sát, thì phải quan sát thật tốt.
Chử Hằng thấy muội muội chưa đi, đang cảm thấy kì quái thì thấy nàng chăm chú liếc nhìn từ bên cạnh mình nhìn qua, nhớ đến suy đoán tối qua trong lòng lập tức cảnh giác, thế là khẩn trương một hồi đưa ánh mắt dán vào ba người Vương Húc Đông Cố Hành Vân, trong lòng rất là tức giận ---- ta xem các ngươi là bạn bè, các ngươi lại muốn lừa muội muội ta!
Mấy bạn học giữ im lặng hết, bọn họ đều cảm nhận được bầu không khí kỳ dị. Sư phó dạy võ hơi thở lạnh lùng cứng rắn thì không cần nói rồi, dù sao đã quen rồi, còn thái tử không biết bị sao luôn nhìn chăm chăm bọn họ một cách tức giận. Càng khiến bọn họ cảm thấy kì quái là thậm chí có chút phát lạnh sau lưng là ánh mắt công chúa dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nói thật thì, bọn họ đều đã mười chín tuổi là độ thuổi tươi đẹp nhất, đối với vị công chúa dung mạo xinh đẹp, tính tình hiền hòa như vậy, nếu nói trong lòng không có một chút tâm tư ôm ấp tình cảm thiếu niên khẳng định là giả.
Nhưng chuyện với công chúa chẳng phải là việc dễ dàng đơn giản như vậy, mỗi một gia tộc đều có rất nhiều suy tính, vả lại công chúa cũng chưa chắc xem trọng bọn họ vì vậy mỗi người đều giấu tâm tư của mình thật kĩ càng.
Ngày thường thái độ của công chúa đối với bọn họ chỉ bình thường chưa bao giờ xuất hiện một tia hứng thú, nào hôm nay lại không biết làm sao lần lượt đánh giá bọn họ khiến mấy người đó đã có chút mong đợi lại có chút hoảng hốt, nhưng mặc kệ thế nào đều vô thức vố mà biểu hiện ra mặt tốt nhất của bản thân.
Chử Thanh Huy nhìn một lúc, nhăn mày khổ não rời đi.
Sau khi võ trường tan học, tự có cung nhân tiến vào quét dọn.
Thầy dạy võ đi đến bên bàn đá đó, như cũ giống hôm qua để lại hai đĩa điểm tâm gần như chưa từng động qua, chỉ có túi nhỏ bên trên đã không thấy tung tích.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.