Khương Nguyệt bất ngờ khi thứ kia trượt vào, phải mất một lúc mới nhận ra đó là gì, sợ tới mức không dám động đậy, đặt hai tay trước ngực hắn, bị ép phải ngẩng đầu lên.
Răng môi dây dưa triền miên. Ban đầu, Sở Thận không có ý gì, chỉ muốn làm nàng ngừng khóc. Giờ hôn rồi, hắn lại cảm nhận được hương vị ngọt ngọt lạ thường, nếm tới mức nghiện, không muốn ngừng lại, cứ ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, càng hôn càng sâu. Xúc cảm này làm hắn vui vẻ thoải mái, tinh thần tốt hơn hẳn.
Nhưng nàng vẫn khóc, nước mắt lăn dài trên mặt, trượt vào miệng hắn, ấm ấm mằn mặn.
Sở Thận cúi đầu thấy tiểu cô nương ngồi trong góc, tóc hơi rối, đầu ngẩng lên, lông mi dài cong vút, đôi mắt to ngập nước, trông giống chú nai con đơn thuần ngây thơ vừa đáng thương vừa vô tội nhìn hắn.
Sở Thận bị nhìn đến mức chột dạ, miệng khô khốc, vội vàng nuốt nước miếng, nắm chặt tay, không biết nên giải thích như thế nào.
Tuy nàng không nói gì nhưng bờ môi sưng tấy cùng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lựng như đang tố cáo hành vi cầm thú của hắn.
Yết hầu Sở Thận hơi động. Hương vị ngọt ngào còn lưu lại trong khoang miệng bỗng chốc làm nhiệt độ cơ thể hắn tăng lên. Xe ngựa không nhỏ mà hắn vẫn cảm thấy vừa ngột ngạt vừa nóng, giống như bị cái gì thiêu đốt.
Hắn không giải thích, chỉ ho nhẹ, lạnh nhạt nói: “Đừng khóc.”
Giọng điệu hắn vừa đứng đắn lại nghiêm túc, cực kì giống trưởng bối, nào có dáng vẻ cợt nhả với tiểu cô nương nhà người ta như vừa rồi?
Khương Nguyệt hoảng hốt lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, lỗ tai đỏ ửng, cắn môi, yên lặng cúi đầu, thấy nó quá mức thân mật, xấu hổ không dám nhìn hắn, nhưng nghe nói vậy lòng lại thầm nghĩ: Giờ thì đứng đắn mà sao vừa rồi lại làm chuyện không đứng đắn thế?
Nàng tức giận nghĩ: Kể cả nàng đang khóc cũng không nên làm thế chứ?
Tuy Khương Nguyệt ngại ngùng nhưng trong nội tâm lại nảy sinh cả cảm xúc khác, hơi vui vẻ. Rõ ràng Sở Thận bắt nạt mình, sao nàng lại vui vẻ? Khương Nguyệt cau mày mày, thấy mình điên rồi… phải tức giận mới đúng chứ.
Hai người không trò chuyện thêm cho đến khi xe ngựa đến cửa vương phủ.
Xe ngựa dừng lại, Sở Thận xuống trước rồi làm hành động hệt bình thường hay làm, ôm người xuống xe ngựa. Khương Nguyệt không nói gì, cứ cúi đầu như chim cút nhỏ, hai chân vừa chạm xuống đất đã nổi giận đùng đùng chạy vào cửa lớn vương phủ.
Sở Thận nhớ tới hành động vừa rồi của mình, thấy quá mức lỗ mãng. Hai người họ còn hơn một năm nữa mới thành thân, hắn cũng nghĩ tới việc từ từ thân thiết hơn với nàng. Bằng không, đến lúc cần lại quá mức đột ngột. Nhưng giờ nàng vẫn là một đứa trẻ. Có lẽ, hành động của hắn đã chọc giận nàng. Tại lúc đó nàng cứ khóc không ngừng, không nghe lời hắn nói, mới…
Khương Nguyệt vội vàng chạy vào Thưởng Ngọc Hiên. Tiết ma ma với Lục Châu Bích Tỳ đều ở ngoài chờ, thấy tiểu thư nhà mình an toàn trở về, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Tiểu thư, miệng người…” Lục Châu kinh ngạc hô lên.
Miệng? Giống như ăn vụng bị bắt được, Khương Nguyệt chột dạ che miệng, đỏ mặt, cũng không biết nên nói như thế nào, ấp úng chạy vào phòng.
Tiết ma ma là người từng trải, nhìn phát biết ngay lại thêm phản ứng của Khương Nguyệt, lập tức hiểu chuyện gì xảy ra. Bà đi theo Khương Nguyệt vào phòng, sau đó xoay người đóng cửa. Khương Nguyệt ngồi trên giường, cứ gằm mặt xuống, tóc buông xõa, dáng vẻ hệt thiếu nữ xấu hổ.
“Hoàng thượng có làm khó người không?” Tiết ma ma quan tâm hỏi han.
Nhắc đến Hoàng Thượng, Khương Nguyệt không vui, quay đầu nhìn Tiết ma ma, lo lắng nói: “Hình như hoàng thượng không thích ta, nói ta… nói ta không xứng với Diễn Chi ca ca.”
Tiết ma ma nghe xong, thở dài. Bà nhìn nàng lớn lên từng ngày, rất yêu thương nàng. Nhưng nói về thân thế, quả thật khó nói.
||||| Truyện đề cử: Hôm Nay Thiên Kim Lại Đi Vả Mặt |||||
“Có vương gia ở đây, tiểu thư không cần phải lo lắng.”
Nhắc đến Sở Thận, Khương Nguyệt cắn môi, lỗ tai càng thêm đỏ.
”Vương gia tình nguyện gần gũi với tiểu thư là chuyện tốt, có điều…” Tiết ma ma thấp giọng nói, “Hiện tại chưa thành thân, không nên làm những chuyện quá mức.”
Tiết ma ma vui vẻ. Chỉ là, nghĩ đến tính tình tiểu thư đơn thuần, vương gia lại đang trong thời kỳ nhiệt huyết sôi trào, đối mặt với cô nương mình thích, khó tránh khỏi việc không kìm nổi. Tuy tiểu thư đã có kinh nguyệt nhưng tuổi còn nhỏ, quan trọng nhất là chưa thành thân. Nếu trong lúc hồ đồ mơ màng xảy ra chuyện đó thì không tốt. Ngày thường thân mật một chút cũng không sao, không đi đến bước kia là được.
Bị nhin thấu, mặt Khương Nguyệt nóng lên, nhỏ giọng nỉ non nói: “Ta… ta không có.” Nói không có nhưng ai tin nổi giọng điệu này?
Bên tai chợt truyền đến tiếng cười nhẹ của Tiết ma ma, Khương Nguyệt buồn bực xấu hổ nói: “Tiết ma ma!”
Nàng da mặt mỏng, giờ lại quá mức ngượng ngùng.
Tiết ma ma cười khanh khách lui ra: “Tiểu thư nghỉ ngơi cho khỏe, lão nô đi nấu cơm trưa.”
*
Buổi tối, Khương Nguyệt rửa mặt tắm gội xong, mặc áo ngủ bằng lụa trắng, tóc dài rối tung hơi ướt, cả người tỏa ra hương thơm của hương liệu. Nàng lẳng lặng đứng trước cửa sổ, ngắm ánh trăng sáng trên trời đêm, lòng rối bời. Nàng không biết vì sao Sở Thận lại thân mật với nàng, cảm giác ấy thật kỳ quái.
Vừa nhớ tới, mặt lại nóng lên, tim đập nhanh hơn.
Tiết ma ma từng nói với nàng, nam nữ thích nhau, có chút hành động thân mật là chuyện bình thường, nhưng trước khi thành thân, tuyệt đối không được cởi xiêm y ngủ chung. Bà cũng nói, nếu nàng chọc Sở Thận nổi giận, có thể chủ động thân cận, để hắn sẽ vui lên. Cho nên lần đó trên xe nàng mới hôn hắn, nhưng hôm nay… lại không giống thế.
Hắn, hắn dám… đầu lưỡi của hắn…
Khương Nguyệt không dám nghĩ tiếp loại chuyện khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh, không biết nên đối mặt với hắn thế nào.
*
Một tháng trôi qua, Sở Thận bận rộn, Khương Nguyệt dù ở gần cũng chưa thấy mặt hắn lần nào.
Khương Nguyệt là một tiểu cô nương mau quên, mới có mấy ngày đã quên luôn chuyện kia. Hàng ngày không phải ôm Tiểu Bảo thì chơi nhảy dây đá cầu với Lục Châu Bích Tỳ.
Thời tiết dần nóng lên và nàng sợ nóng. Niềm yêu thích thịt dần phai nhạt, đổi thành trái cây. Tuy Sở Thận không tới Thưởng Ngọc Hiên nhưng ngày ngày vẫn sai người đem trái cây tới, còn có một số loại nàng chưa ăn lần nào, nghe nói do hoàng thượng ban.
*
Lần đó hoàng thượng khó chịu thì nàng cũng hơi có thành kiến với vị minh quân Đại Diệu. Sau nghĩ đến việc hoàng thượng sủng ái Sở Thận, Sở Thận lại kính trọng hoàng thượng, nàng không oán trách nữa… Dù sao, mạng nhỏ của nàng vẫn còn.
Hôm đó, Lục Châu nhận được một phong thư, nói là đồ gửi cho nàng. Khương Nguyệt sinh lòng hoài nghi: Nàng còn lạ lẫm cuộc sống ở đây, đâu quen ai? Ai viết thư cho nàng thế?
Lúc mở ra, nhìn chỗ kí tên mới biết là Thẩm Bảo Toàn mới gặp qua một lần ở tiệc sinh nhật Tuyên Ninh công chúa. Nội dung trong thư đại khái là… ngày ấy gặp nàng ở phủ công chúa đã thấy hai người rất ăn ý với nhau, giờ muốn rủ nàng ra ngoài chơi.
Nói thật, Khương Nguyệt động lòng. Mà nhớ đến lời Sở Thận và Tiết ma ma, nàng lại phân vân. Sở Thận là hình mẫu trong mơ của cô gái, chẳng những dung mạo xuất chúng mà địa vị còn tôn quý, nhưng… chẳng lẽ nàng chỉ vì sợ Thẩm Bảo Toàn đoạt phu quân nên không qua lại với nàng ta nữa?
Nếu Sở Thận dễ dàng bị cướp đi thật thì dù không phải Thẩm Bảo Toàn cũng sẽ có cô nương khác.
Nghĩ vậy, trong lòng Khương Nguyệt thoải mái hẳn, sảng khoái đồng ý lời mời của Thẩm Bảo Toàn.
Có điều, hiện giờ nàng đang ở Vương phủ. Nếu muốn ra ngoài, đương nhiên phải nói với Sở Thận một tiếng. Do sự việc lần trước, nàng luôn ngượng ngùng, không biết nên đối mặt với Sở Thận thế nào. Giờ đã một tháng trôi qua, cảm xúc phai dần, không còn để tâm nữa. Lúc trời chập tối, Lục Châu báo hôm nay Sở Thận về sớm, hiện đang dùng bữa tối. Khương Nguyệt chờ một lúc mới khoác áo ngoài rời đi.
Thường Hữu đang canh giữ ngoài cửa thấy Khương Nguyệt tới thì hành lễ, sau đó nói: “Phiền Khương tiểu thư chờ thêm một lúc hẵng vào.”
Khương Nguyệt chớp chớp mắt, hỏi: “Diễn Chi ca ca đang làm gì vậy?” Nàng cố ý canh thời gian hắn dùng xong bữa tối mới tới, giờ lại nói không cho nàng vào.
Thời tiết đang đầu hạ, gió ban đêm không lạnh, nàng chỉ mặc trên người một chiếc váy sam xanh biếc, tóc búi hình nụ hoa, hai bên có vài sợi rũ xuống, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nàng thêm vẻ nghịch ngợm. Thường Hữu đã mười tám tuổi, thấy cô nương trước mặt xinh đẹp, ấp úng nói: “Vương gia, vương gia, ngài ấy…”
Lúc này, cửa bỗng dưng mở ra, Khương Nguyệt nghiêng đầu nhìn… Đúng Sở Thận rồi! Hắn mặc quần áo trong màu trắng, mái tóc hơi ướt rối bời. Đôi mắt không lạnh lùng như bình thường mà giống phủ một lớp sương mù mỏng, hờ hững nhìn nàng. Dọc theo cằm hắn nhìn xuống, cổ áo rộng thùng thình, lộ ra làn da trắng nõn trơn bóng…
Hóa ra vừa rồi hắn tắm. Khương Nguyệt tưởng tượng khiến khuôn mặt nhỏ phiếm hồng.
Lúc nãy, hắn đang thay quần áo thì nghe thấy thanh âm quen thuộc ở ngoài cửa. Hắn không nghĩ nàng sẽ tới tìm mình vào buổi tối, vội vàng sải bước đi ra. Dáng vẻ ngượng ngùng của nàng khiến hắn hiểu ngay nàng còn nhớ đến sự việc hôm đó. Tự dưng hơi chột dạ.
Sở Thận thấy bản thân quá xấu xa khi nảy sinh cảm giác khác thường với một cô nương còn nhỏ tuổi. Mười ba tuổi tuy nhỏ nhưng nữ nhân mười ba tuổi đã xuất giá ở Đại Diệu không phải không có. Dù nương luôn sốt ruột muốn bế cháu nhưng nghĩ đến tính tình nàng đơn thuần, đợi nàng mười lăm tuổi rồi thành thân cũng không muộn,
“Vào đi.” Sở Thận cố gắng điều chỉnh giọng mình nghe sao thật bình tĩnh.
“Vâng.” Khương Nguyệt dịu dàng đáp, rồi ngoan ngoãn theo Sở Thận vào.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu quan sát Sở Thận. Trong ấn tượng của nàng, Sở Thận luôn là người cẩn thận tỉ mỉ. Lần đầu thấy hắn ăn mặc tùy tiện, lòng nàng nảy sinh sợ hãi. Hắn cao lớn tuấn mỹ, mặc đồ trắng giống như nam thần tiên bước ra từ trong tranh vậy.
Khương Nguyệt không nhịn được cong khóe miệng, ngây ngốc cười.
Nghe lí do Khương Nguyệt đến, lòng Sở Thận không khỏi hơi mất mát. Tuy nàng tới tìm hắn chỉ vì việc này nhưng nhìn dáng vẻ mong chờ ấy, hắn không đành lòng không đồng ý. Đã là con gái, có mấy người bạn thân là chuyện bình thường. Nhớ trước đây nàng luôn ở sơn trang, cơm ăn áo mặc đầy đủ nhưng không có bạn, hắn lại thấy có lỗi. Hắn hiểu tâm trạng muốn kết bạn của nàng.
Nhưng vị Thẩm tiểu thư kia… Sở Thận nhíu mày.
“Diễn Chi ca ca……” Khương Nguyệt chớp mắt, dịu dàng nói
“Nhớ về sớm.” Cuối cùng, Sở Thận thỏa hiệp.
Khương Nguyệt tươi cười ngay lập tức, tay nhỏ trắng nõn không kìm được nắm lấy ống tay áo hắn, vui vẻ chớp mắt: “Ta biết rồi.”
Đứng quá gần khiến Khương Nguyệt ngửi được thoang thoảng mùi thơm trên người Sở Thận. Như nghĩ đến cái gì đó, nàng vội vàng buông lỏng tay. Sở Thận thấy nàng thả tay ra, mặt lập tức lộ vẻ bất mãn, duỗi tay bắt lấy cánh tay nàng. Tiểu cô nương lui về phía sau một bước, đôi mắt mở to, sợ hãi nhìn hắn.
Sở Thận ho nhẹ một tiếng, xấu hổ chậm rãi thu tay về.
“Cái kia… Ta đi về trước.” Càng dựa gần Sở Thận, tim Khương Nguyệt đập “thình thịch thình thịch” càng nhanh. Đã thế, hắn còn nắm tay. Nàng nghĩ chẳng dám nghĩ, lùi về sau… nhỡ hắn lại hôn thì phải làm sao? Sức nàng không đấu lại hắn.
Nói xong, Khương Nguyệt chạy ra khỏi phòng như muốn trốn thoat, chớp mắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Sở Thận nhìn nàng chạy đi cứ như phía sau có thú dữ đuổi theo.
Hắn nhìn đôi bàn tay khớp xương rõ ràng của mình, trong lòng không khỏi hơi mất mát. Nàng cảnh giác, sợ hắn bắt nạt đây mà. Sở Thận nhíu mày, thầm nghĩ: Là do mình quá nóng nảy, đã dọa nàng.