Kiều Hoa

Chương 29: Cảm ơn




Edit: Thổ Đậu
Beta: Cải Trắng
[Đôi lời của beta: Cách xưng hô của lão vương phi với Ôn Thanh Họa sẽ luân phiên đổi “ta-ngươi” hoặc “ta-con” để hợp hoàn cảnh nhe, chứ không phải sai sót trong lúc beta đâu ạ.]
Khương Nguyệt lo lắng cho Tiểu Bảo, vội vàng đến Kiêm Gia các, nơi Ôn Thanh Hoạ đang ở.
Kiêm Gia các gần Mãn Đình cư của lão vương phi nhất, nghe nói vì Ôn Thanh Hoạ muốn chăm sóc tận tụy hết mức có thể nên chọn ở đó.
Khương Nguyệt biết Ôn Thanh Hoạ đang dồn hết sức lấy lòng lão vương phi, nhưng thấy lão vương phi vui vẻ, nàng cũng đành tuỳ nàng ta vậy. Dù sao cháu gái thân thiết với cô mẫu là chuyện hết sức bình thường.
Cách bày trí bên trong Kiêm Gia các lịch sự tao nhã, vừa nhìn đã biết có một cô nương dịu đang nhã nhặn ở đây. Không giống Lâm Nguyệt các của nàng, mọi thứ đều được chạm khắc tinh xảo, trông rất tinh tế. Sở thích của nàng và Ôn Thanh Hoạ không giống nhau, so với Ôn Thanh Hoạ từ nhỏ đã được giáo dục cẩn thận, nàng quả thật quá trẻ con.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến việc so sánh với Ôn Thanh Hoạ về mặt này. Nàng tự biết mình không bằng.
Nàng không phải nam tử, đến khuê phòng của Ôn Thanh Hoạ cũng không có gì bất thường nhưng Tiết ma ma vẫn không yên tâm, đi theo sau nàng, còn nói nhỏ bên tai: “Tiểu thư, một chốc nữa không được tuỳ hứng.”
Nàng biết, không được tuỳ hứng.
Nhưng Tiểu Bảo làm Ôn Thanh Hoạ bị thương, lại suýt làm thương nương, chỉ sợ…
Nàng làm sao có thể bình tĩnh được? Khương Nguyệt siết chặt đôi tay dưới lớp áo.
Từ nhỏ nàng đã không có người thân bên cạnh. Lần đó đi ra ngoài, thấy Tiểu Bảo cô đơn ngồi xổm trong góc, đôi mắt ướt át nhìn mình, trông nhỏ nhắn, đáng thương vô cùng. Chú chó nhỏ bị bỏ rơi, nếu không có ai chăm sóc, sợ là sẽ bị đói chết. Nàng nhìn chú chó nhỏ màu đen tội nghiệp này, lại nghĩ đến chính mình. Lúc đầu Sở Thận nhẫn tâm từ chối, nàng cực đau lòng, bực tức. Nhưng sau đó Sở Thận vẫn đưa chú chó về, tắm rửa sạch sẽ rồi mới đưa cho nàng.
Nàng thích Tiểu Bảo. Nếu không phải vì Tiểu Bảo, nàng đã không thay đổi cái nhìn về Sở Thận.
Khương Nguyệt đi vào, thấy lão vương phi đang ngồi trên giường, dáng vẻ quan tâm săn sóc. Ôn Thanh Hoạ nằm trên giường, dưới thân lót một cái gối mềm, sắc mặt tái nhợt, có lẽ bị dọa sợ rồi. Nàng hít sâu một hơi, nói: “Nương, Ôn cô nương, nàng ấy…”
Nghe thấy giọng Khương Nguyệt, Ôn Thanh Hoạ vội gọi một tiếng: “A Nguyệt cô nương.”
Lão vương phi giờ mới quay đầu lại nhìn Khương Nguyệt.
Khương Nguyệt không biết ánh mắt lão vương phi có ý gì, thật cẩn thận nói: “Sự việc ban nãy ta đã nghe qua, Ôn cô nương không sao chứ?”
“Cũng may con chó kia còn nhỏ, vết thương trên người Thanh Hoạ không rõ lắm. Nhưng cô nương gia trên người có sẹo cũng không phải chuyện tốt… May mà là trên đùi, nếu ở trên mặt thì hậu quả để lại không dám tưởng tượng.” Lão vương phi đau lòng nói.
Khương Nguyệt cắn môi, bao nhiêu lời nghẹn ở trong bụng chả biết nói sao. Đúng rồi! Trong mắt nương, Tiểu Bảo dù sao cũng chỉ là một con chó, không quan trọng bằng Ôn Thanh Hoạ. Nàng không thể bênh được Tiểu Bảo, hít sâu một hơi rồi nói: “Là do ta không dạy dỗ tốt Tiểu Bảo, để nó làm Ôn cô nương bị thương, còn suýt chút nữa làm thương nương.”
Lão vương phi thấy Khương Nguyệt như vậy liền biết nàng rất thích chú chó nhỏ, nhưng nó lại làm Ôn Thanh Hoạ bị thương. Nếu bà quá chiều A Nguyệt, chỉ sợ trong lòng Thanh Hoạ càng thêm không thoải mái. Một con chó thôi mà…
“Con đừng quá áy náy, chuyện này không thể trách con được.” Lão vương phi trấn an nàng.
Mấy câu tiếp theo Khương Nguyệt đều nghe không vào, vội vàng ra khỏi Kiêm Gia các. Về đến con đường rải sỏi ở Lâm Nguyệt cư, Tiết ma ma mới thấp giọng nói: “Vừa rồi tiểu thư làm tốt lắm…”
Lúc nãy bà còn nghĩ tiểu thư sẽ vì bênh Tiểu Bảo mà tuỳ hứng, nhưng biểu hiện của nàng lại vượt xa dự kiến.
Sắc mặt Khương Nguyệt không tốt lắm, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiết ma ma, ta biết Tiểu Bảo sẽ không tùy tiện làm người khác bị thương. Tuy rằng ta hơi ngốc nhưng vừa rồi nhìn ánh mắt của Ôn cô nương đã biết là nàng ta làm. Ta thương Tiểu Bảo nhưng nếu làm lớn chuyện, nương sẽ thất vọng… Ta không muốn Ôn cô nương thỏa mãn, càng không muốn nương khổ sở.” Nương rất thương nàng, nếu nàng vì chuyện này mà cãi nhau với Ôn Thanh Hoạ thì người khổ tâm sẽ là nương.
Tiết ma ma không ngờ tới tiểu thư nhà mình lại nghĩ nhiều như vậy, đau lòng nói: “Để tiểu thư chịu uất ức rồi.”
Khương Nguyệt lắc đầu, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, hàng mi run run: “Ta không uất ức, nhưng Tiểu Bảo…”
*
Hôm sau, lão vương phi cố ý tới Lâm Nguyệt cư của Khương Nguyệt.
Vì việc hôm qua mà cả đêm Khương Nguyệt ngủ không ngon, khuôn mặt nhỏ trông rõ mệt mỏi. Lão vương phi thấy không nhịn được mà thở dài, nói: “A Nguyệt, con không cần phải nghĩ quá nhiều đến chuyện kia.”
Khương Nguyệt cắn môi, nói: “Nương, là do con không quản tốt Tiểu Bảo. Nó chỉ là chú chó nhỏ, không hiểu chuyện gì…”
“A Nguyệt.” Lão vương phi cắt ngang lời nàng, ánh mắt nhàn nhạt, nói “Nó làm Thanh Hoạ bị thương, hơn nữa còn làm trò trước mặt nhiều hạ nhân trong sơn trang. Tuy Thanh Hoạ nói không sao nhưng là con gái, trên người có sẹo không phải chuyện gì tốt. Nương thương con, nhưng con chó kia không thể giữ lại…”
“Nương…” Khương Nguyệt mấp máy môi, lông mi khẽ run, cuối cùng không nhịn được oà khóc. Nàng nghĩ nương thương nàng nên sẽ thông cảm một chút nhưng hiện tại…
“Được rồi. Lát nữa nương sẽ sai người đưa con về vương phủ. Con với Diễn Chi đã lâu không gặp nhau rồi, giúp nương chăm sóc hắn, được không?” Lão vương phi vỗ về tiểu cô nương bên cạnh. Thấy nàng khóc thương tâm như thế, bà đương nhiên đau lòng. Nàng từ nhỏ tính tình mềm mại, lại rất để ý chú chó ấy, nhưng bà cũng không còn cách nào khác.
Lão vương phi đi rồi, Khương Nguyệt càng thêm đau lòng. Tiểu Bảo chỉ là một chú chó nhỏ vài tháng tuổi, sau khi được đưa về sơn trang có nha hoàn chăm sóc tốt, càng thêm lười biếng, bế lên bụ bẫm, hệt một quả cầu nhỏ tròn trịa. Nhưng nếu chó nhỏ ra khỏi thôn trang, chẳng phải sẽ bị đói chết sao? Nàng biết nương khó xử nhưng đáy lòng vẫn luyến tiếc Tiểu Bảo.
Khương Nguyệt không ăn cơm trưa, Tiết ma ma cùng hai nha hoàn nhìn cũng thấy đau lòng, dọn dẹp xong mọi thứ liền lên xe ngựa về Đoan vương phủ.
Kiêm Gia các.
Ôn Thanh Hoạ nằm trên giường, nghe nói Khương Nguyệt về Đoan vương phủ, lòng không khỏi tức giận, sợ Khương Nguyệt chịu uất ức ở đây sẽ tìm biểu ca khóc lóc kể lể. Tuy hơi buồn bực nhưng nghĩ đến cô mẫu yêu thương mình, trong lòng lại thoải mái thêm vài phần.
Mặt mày Ôn Thanh Hoạ giãn ra, khoé miệng cười nhẹ.
Chân nàng ta bị thương, mặc kệ Khương Nguyệt thích chú chó kia như thế nào, cô mẫu vẫn cho nàng ta một cách giải quyết thích đáng. Huống hồ nàng ta là vì bảo vệ cô mẫu nên mới bị thương, càng được che chở.
Ôn Thanh Hoạ quan sát nha hoàn Xảo Nhi đang cẩn thận thay thuốc cho mình. Vết thương chỗ cẳng chân tuy không sâu nhưng đã phá hủy vẻ đẹp như ngọc không tì vết của nàng ta. Nàng ta biết đối với nữ tử, thân mình là quan trọng nhất, vì thế nên nàng ta tiêu một đống bạc cũng không cảm thấy tiếc. Đời trước, biểu ca chưa từng gần gũi với nàng ta, đó là vì không biết nàng ta tốt thế nào, nếu biết… Khuôn mặt Ôn Thanh Hoạ đỏ lên, nói với Xảo Nhi: “Xoa đều một chút.”
Thân mình của nàng ta không thể để lại bất cứ một vết sẹo nào.
Xảo Nhi biết tiểu thư nhà mình yêu cái đẹp, gật đầu đáp lời: “May là con chó nhỏ kia mới chỉ mấy tháng tuổi, miệng vết thương của tiểu thư sẽ nhanh lành, trắng nõn trơn bóng như ngọc.”
Lời nói dễ nghe ai cũng thích. Ôn Thanh Hoạ tâm tình vui sướng cong cong khoé miệng: “Dẻo miệng quá!”
Mới vừa được bôi thuốc xong, thấy lão vương phi tới, Ôn Thanh Hoạ định xuống giường thì lão vương phi vội chạy tới đỡ, nói: “Vết thương trên đùi còn chưa khỏi hẳn, xuống giường làm gì?”
“Cô mẫu, con…” Khuôn mặt nhỏ của Ôn Thanh Hoạ kiều diễm như hoa, nàng ta ngoan ngoãn nhỏ giọng nói, “Chỉ là vết thương nhỏ, Xảo Nhi đã bôi thuốc cho con rồi, không có gì đáng lo.”
Vẻ mặt lão vương phi lộ rõ vẻ thương tiếc, sau đó bà nói với Tưởng ma ma và Xảo Nhi đang đứng bên cạnh: “Các ngươi lui xuống trước đi.”
Tưởng ma ma cùng Xảo Nhi cúi người, từ từ lui ra.
Ôn Thanh Họa chưa trang điểm, mái tóc đen nhánh rối tung, rũ xuống trước ngực. Nàng ta đưa mắt nhìn lão vương phi đang ngồi bên giường, nhỏ giọng nói: “Nghe nói A Nguyệt cô nương vừa về vương phủ. Cô mẫu, A Nguyệt cô nương này còn chưa qua cửa, cái đó… có phải không hợp lí lắm không?” Cô nam quả nữ dưới cùng một mái hiên, khó tránh khỏi không cầm lòng được mà làm ra vài việc không chuẩn phép tắc. Nếu Khương Nguyệt quả thật như thế, với tính tình của cô mẫu, chắc chắn đã coi thường.
Nghe Ôn Thanh Họa nhắc đến Khương Nguyệt, lão vương phi ngẩn người, nói: “Chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra. Người ngoài nói thể nào, ta không để bụng.”
Ôn Thanh Họa cắn môi, thầm bất mãn trong lòng. Cũng đúng, với tính cách của cô mẫu, căn bản là không để ý cái nhìn của người khác. Chẳng qua nàng ta vẫn không hiểu, tại sao cô mẫu lại yêu thương Khương Nguyệt như vậy? Ôn Thanh Họa nhìn lão Vương phi gần trong gang tấc, mặt lộ rõ vẻ nghi ngờ.
“Cô mẫu xem, Thanh Họa lại lắm miệng rồi.” Ôn Thanh Họa mềm giọng nói.
Ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, ai nhìn mà không thích cơ chứ? Lão vương phi ngắm cô nương ngoan hiền dịu dàng trên giường, lúc lâu sau mới thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Thanh Họa, ngươi vẫn không nghe lời cô mẫu.”
Ôn Thanh Họa sửng sốt ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn lão Vương phi: “Cô… cô mẫu?”
Nét mặt lão vương phi trông rất thất vọng: “Chờ vết thương trên chân khỏi hẳn, ta sẽ đưa ngươi về.”
“Cô mẫu, vì sao…” Ôn Thanh Họa không dám tin, đôi mắt ngập nước mở to. Lúc trước rõ ràng nàng ta đã nói cho cô mẫu nghe ngoại tổ phụ đối xử với nàng ta như thế nào, cô mẫu nghe xong cũng rất đau lòng. Vì sao bây giờ lại muốn đưa nàng ta về?
“Việc này nói đến cùng vẫn là để A Nguyệt chịu thiệt thòi, chẳng qua ta nể tình ngươi là cháu gái nên mới không vạch trần.” Lão vương phi nói rõ ràng từng câu từng chữ, “Ta biết ngươi không thích A Nguyệt, nhưng A Nguyệt là đứa bé ta nuôi lớn, là người mà ta đã nhận định là con dâu. Ta không cho phép bất kì kẻ nào làm tổn thương con bé… dù chỉ là ý nghĩ nhỏ cũng không được.”
Làm A Nguyệt tổn thương, cũng là làm con trai bà tổn thương, bà đã sớm hiểu đạo lí này. Trước kia bà nể tình người em gái đã mất mới thương xót Ôn Thanh Họa, để nàng ta ở lại. Nhưng bây giờ tâm tư nàng ta rục rịch, bà không thể mềm lòng nữa.
Ôn Thanh Họa bặm chặt môi, nhìn cô mẫu đang thấy rất thất vọng. Nàng ta không ngốc, cũng biết cô mẫu không phải người có thể tùy tiện lừa gạt. Nhưng điều làm nàng ta không ngờ tới nhất chính là… vị trí của Khương Nguyệt trong lòng cô mẫu. Cao đến độ quan trọng hơn cả cháu gái ruột.
Cô mẫu để Khương Nguyệt về Đoan vương phủ là do sợ nàng ta đem phiền toái đến cho Khương Nguyệt.
Sắc mặt Ôn Thanh Họa tái nhợt, trong lòng cực kì khó chịu: Dễ dàng cướp người của nàng ta như vậy, làm sao nàng ta có thể không ghét?
*
Dọc đường trở về Đoan vương phủ rất yên ắng. Khương Nguyệt trở về đột ngột như vậy, Sở Thận ở trong cung đương nhiên không hay biết gì.
Khương Nguyệt không có Tiểu Bảo bên người, hồn phách đã bay đi đâu mất. Nàng bảo Tiết ma ma sai người đi xung quanh thôn trang tìm vài vòng nhưng kết quả bằng không. Một chú chó nhỏ đáng thương bị ném ra ngoài sơn trang, e là đang co rúm ở góc nào đó.
Khương Nguyệt là người trọng tình cảm, lại nuôi nó mấy tháng, trong lòng vô cùng vướng bận.
Tiết ma ma thở dài, phân phó cho nhà bếp làm đồ ăn mà tiểu thư nhà mình yêu thích nhất, thầm nghĩ: Hôm nay tiểu thư chỉ ăn mấy miếng bánh ngọt, còn thế chỉ e sẽ làm bản thân đổ bệnh.
Đang lo lắng, bà chợt thấy bên ngoài có người cầm đèn lồng đến, liếc mắt thử thăm dò. Đúng là Thường Tả hay đi bên cạnh vương gia rồi! Còn bóng người cao lớn phía sau kia, không nghi ngờ gì nữa, chính là vương gia.
Tiết ma ma vui mừng không thôi, nghe nói tháng này ngày nào Vương gia cũng bận, có khi tận đêm khuya mới trở về, bây giờ tiểu thư hồi phủ, chẳng lẽvội đến gặp tiểu thư chăng?
Tiết ma ma ra ngoài hành lễ, nhìn nam tử tuấn mỹ cao lớn trước mặt, kể hết những chuyện đã xảy ra ở sơn trang, còn nói thêm: “Tiểu thư nghe lời vương gia nhất, chi bằng vương gia khuyên tiểu thư ăn cơm đi.”
Sở Thận nghe xong, sắc mặt không chút thay đổi, gật đầu đi vào. Một tháng không gặp, lòng hắn có chút nhớ mong, nhưng nghĩ đến nàng ở sơn trang ăn ngon uống tốt, không ai quản, sợ là hưởng thụ quen rồi. Người không tim không phổi như nàng chắc cũng không nhớ hắn đâu.
Sở Thận đi vào, thấy tiểu cô nương của hắn đang ngồi trên giường, chiếc bàn trước mặt chứa đầy đồ ăn mà nàng yêu thích, xanh xanh đỏ đỏ, có lẽ đã tốn không ít công sức, nhưng nàng nửa miếng cũng không muốn ăn, mày nhíu chặt. Hắn không thích dáng vẻ này của nàng, tuy nhỏ tuổi nhưng nhìn lại giống như có rất nhiều tâm sự.
Hai nha hoàn đang ở bên cạnh khuyên nhủ vừa thấy hắn tới liền cung kính khom lưng hành lễ.
Sở Thận xốc áo ngồi xuống, nha hoàn lập tức hiểu ra, lấy cho hắn thêm một bộ chén đũa.
Khương Nguyệt ngẩn người. Sao Sở Thận lại dùng bữa ở chỗ nàng? Nàng cẩn thận ngẩng đầu lên liếc Sở Thận một cái, nhiều ngày không gặp, Sở Thận vẫn thế, vô cùng tuấn mỹ. Nàng mấp máy môi, thấp giọng gọi một tiếng: “Diễn Chi ca ca.”
“Ừm, hôm nay đồ ăn có vẻ ngon đấy, ăn nhiều một chút.” Sở Thận tùy ý nói, giống như không nhìn ra nàng đang không vui, ăn không vào.
Khương Nguyệt mím môi, lòng vô cùng không muốn nhưng vẫn nghe lời Sở Thận, ngoan ngoãn nhấc đũa ngọc lên, lùa cơm vào cái miệng nhỏ. Ăn bằng cách không tình nguyện chút nào
Lục Châu Bích Tỷ đứng một bên nhìn, thầm thở phào nhẹ nhõm, trộm mừng: Quả nhiên chỉ có vương gia mới có thể trị được tiểu thư.
Sau non nửa canh giờ, cuối cùng cũng xong bữa tối. Khương Nguyệt mới đầu không ăn được, lúc sau yên lặng vừa nghĩ vừa ăn, không cẩn thận ăn hết hai chén cơm to. Khương Nguyệt ăn xong mới thấy xấu hổ. Ở trước mặt Sở Thận, nàng lại ăn rõ nhiều.
Nha hoàn thu dọn chén đũa xong, trong phòng chỉ còn lại hai người. Sở Thận thấy nàng trầm mặc không nói gì, mới lên tiếng: “Ta biết hết rồi. Nếu nàng thích chó, ngày mai ta sẽ sai người đi mua một con.” Hắn không biết an ủi người khác, có thể nói được một câu như thế này đã rất tốt rồi.
Nhắc đến chó, Khương Nguyệt lại khó chịu, vội lắc đầu nói: “Không cần.” Mua một con nữa cũng không phải Tiểu Bảo.
Cô nương một thân váy áo hồng nhạt nhíu chặt mày. Sở Thận càng nhìn càng đau lòng, đưa tay lên nhẹ xoa đầu nàng, dịu dàng nói: “Đừng suy nghĩ nữa, nhé?”
Khương Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt long lanh ửng hồng, nhỏ giọng nói: “Ta không có. Tiểu Bảo làm Ôn cô nương bị thương, là lỗi của ta.”
Bộ dạng này có chỗ nào giống như đã phục? Sở Thận biết nàng phải chịu uất ức. Nàng thích chú chó nhỏ kia nhiều thế nào, không phải hắn không biết. Ngày ấy hắn chịu không nổi ánh mắt đáng thương của nàng, mới cố ý trở lại một chuyến chỉ để đem con chó nhỏ kia về, tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi đưa qua Lâm Nguyệt cư.
“Động tí là khóc, hệt một đứa trẻ.” Sở Thận ghét bỏ nói.
Khương Nguyệt hít cái mũi, có chút bất mãn nhưng không dám lên tiếng, chỉ yên lặng ngồi.
Dáng vẻ của nàng khiến Sở Thận cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn. Mấy ngày nay có không ít chuyện xảy ra, hiện tại nàng đã về, tâm tình hắn cũng tốt hơn một chút. Cơ mà, nàng cứ mặt ủ mày ê. Sở Thận không biết phải an ủi nàng như thế nào, nhàn nhạt nói: “Ta đi trước, nghỉ ngơi sớm một chút.”
Vừa nghe hắn phải đi, Khương Nguyệt lấy lại tinh thần, giương mắt ngây ngốc nhìn hắn, lúc sau mới chớp mắt, cắn môi “Ừm” một tiếng.
*
Khương Nguyệt là người trọng tình nghĩa, tuy chỉ là một chú chó nhỏ nhưng cũng khiến nàng phải thương nhớ một thời gian.
Nhớ tới lời Tiết ma ma nói với nàng khi trước, Khương Nguyệt thầm nghĩ: Ôn Thanh Họa quả thật không thích mình, được nương thương yêu thì nghĩ cách loại bỏ nàng. Tuy rằng nàng mềm yếu nhưng việc Tiểu Bảo là điểm mấu chốt của nàng, Ôn Thanh Họa lần này đã gây thù kết oán với nàng rồi.
Lại nhớ tới thái độ của mình đối với Sở Thận đêm đó, Khương Nguyệt cảm thấy mình quá tùy hứng rồi. Tâm tình nàng không vui cũng không nên thể hiện trước mặt hắn, khó trách nhiều ngày qua Sở Thận không bước vào Thưởng Ngọc Hiên nửa bước
Khương Nguyệt vô cùng buồn bã.
Tiết ma ma cũng nhiều lần nhắc Khương Nguyệt nên chủ động đi Chính Huy viện, nhưng Khương Nguyệt mãi không có động tĩnh gì, một là vì da mặt nàng mỏng, hai là vì Sở Thận ngày nào cũng bận rộn, đến khi trời tối hẳn mới về.
Hơn một tháng không gặp, nàng rất nhớ hắn. Đến lúc gặp được, nàng lại giở thói.
Đêm nay Khương Nguyệt ngủ không ngon, thức dậy muộn. Nàng thấy mặt mình ươn ướt, giống như có thứ gì đó đang liếm mình, cảm giác vô cùng quen thuộc. Nàng giật mình mở mắt, bên cạnh gối thêu chính là Tiểu Bảo mà nàng luôn mong nhớ.
Tiểu Bảo ngồi một bên liếm nàng, rất thân thiết
“Tiểu Bảo.” Khương Nguyệt kinh ngạc kêu lên, sau khi xác định đây không phải là mơ mới vui sướng đứng dậy ôm Tiểu Bảo vào ngực, cẩn thận cúi đầu, nhìn Tiểu Bảo đang vui sướng liếm mặt mình. Nó rất hoạt bát, không giống với bộ dạng bị bỏ đói đến đáng thương mà nàng tưởng tượng.
Khương Nguyệt vui vẻ cong môi, ôm bao nhiêu cũng không đủ, ngẩng đầu hướng về phía Tiết ma ma đang đứng ở bên kia, nói: “Tiết ma ma, làm thế nào ngươi tìm được Tiểu Bảo vậy?”
Lục Châu thò cái đầu tròn ra, nói: “Không phải bọn em tìm được. Tiểu Bảo do Thường Tả mang đến lúc trời còn chưa sáng hẳn. Không chỉ tìm được mà còn tắm rửa sạch sẽ rồi mới mang tới. Nô tì vừa nhìn qua, Tiểu Bảo một cái lông cũng không thiếu.”
Thường Tả đưa đến, là do ai tìm, không cần nói ai cũng biết đáp án.
Khương Nguyệt dù sao cũng là tiểu cô nương, đương nhiên sẽ cảm động. Nàng còn tưởng Sở Thận tức giận với nàng, bây giờ nghĩ lại thấy mình thật hẹp hòi, người ta không những không tức giận với nàng mà còn phái người tìm Tiểu Bảo cho nàng.
Thấy bộ dạng vui vẻ cửa Khương Nguyệt, Tiết ma ma mới nói: “Hôm nay hiếm lắm Vương gia mới có dịp rảnh rỗi, hiện giờ đang ở thư phòng.”
Ý tứ của Tiết ma ma, làm sao Khương Nguyệt có thể không rõ. Tuy rằng nàng hơi ngượng ngùng, nhưng Sở Thận giúp nàng việc lớn như vậy, nàng muốn thể hiện lòng biết ơn của mình.
Khương Nguyệt không do dự, lập tức rời giường rửa mặt chải đầu. Trong lòng Bích Tỳ hiểu rõ, dùng tất cả tài nghệ trang điểm cho tiểu thư nhà mình thật xinh đẹp. Khương Nguyệt nhìn chính mình trong gương, thấy một cô nương môi hồng răng trắng, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, trên mặt chứa đậm ý cười, có chỗ nào giống với bộ dạng rầu rĩ không vui mấy ngày trước?
Khương Nguyệt muốn để Bích Tỳ đi cùng nhưng Tiết ma ma lại giữ chặt Bích Tỳ, bảo nàng đi một mình. Tim Khương Nguyệt đập nhanh hơn một chút vì khẩn trương, lại nghĩ: Chỉ đi gặp Sở Thận thể hiện lòng biết ơn thôi mà, hắn cũng đâu có ăn nàng?
Nghĩ như vậy, trong lòng Khương Nguyệt nhẹ nhõm hơn hẳn, nhấc váy lên chậm rãi đi đến Chính Huy viện.
Hình như Thường Tả đoán được nàng sẽ đến, ân cần mở cửa cho nàng. Khương Nguyệt cảm ơn, sau đó nhẹ bước vào.
Lúc Khương Nguyệt vào, Sở Thận đang ngồi bên án thư. Nàng đưa mắt nhìn, thầm nghĩ: Rõ ràng vẫn giống trước kia nhưng sao mình thấy đẹp hơn nhỉ?
Vì ở trong phủ nên Sở Thận chỉ mặc một thân áo bào lụa màu xanh ngọc đơn giản. Ánh mắt Khương Nguyệt dừng lại trên đỉnh đầu hắn, thấy hắn đeo chiếc kim quan hôm trước mình đưa, lòng vui vẻ nghĩ: Hoá ra hắn rất thích.
Sở Thận là người học võ, sớm đã nhận ra động tĩnh của nàng. Hắn ngẩng đầu, nhìn nàng đang đứng cách đó không xa, trông thật ngượng ngùng.
Hôm nay tiểu cô nương của hắn trang điểm rất tỉ mỉ, thân trên khoác áo lụa hoa văn đan xen, phía dưới là chiếc váy trắng tựa mây. Vốn là một tiểu cô nương đáng yêu, nay lại càng thêm thanh lệ động lòng người.
Tiểu cô nương ở tuổi này, sẽ càng ngày càng đẹp hơn. Tuy cảnh đẹp ý vui, nhưng hắn tự nhủ: Như thế là đủ rồi!
“Diễn Chi ca ca.” Khương Nguyệt thấy mặt hắn không có biểu cảm gì, vui vẻ trong lòng, không còn sợ hãi nữa, bước từng bước nhỏ đến bên cạnh hắn, ngọt ngào cất giọng: “Hôm nay ta tới là muốn cảm ơn huynh.”
Sở Thận hứng thú với bộ dạng nghiêm trang này của nàng, thong thả gác bút lên giá, nhìn nàng nói: “Vậy nàng tính cảm ơn ta như thế nào?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn như thế nào? Đáng ghét (*/ω*)
Đột nhiên cảm thấy bạn học Sở Đại Bảo soái khí mê người ~ˋ( ° ▽, °)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.