Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Sau khi hoàng đế lên ngôi vẫn mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, thái bình thịnh thế, cảnh tượng hiền hòa.
Sắp đến sinh nhật thái thượng hoàng, hoàng đế và hoàng hậu giống như năm trước tận tâm tổ chức, cần phải để lão nhân gia sinh nhật vui mừng lại long trọng, thập toàn thập mỹ, không thể bắt bẻ.
Hoàng đế hạ triều trở lại, ngồi cùng một chỗ với hoàng hậu, xem kỹ từng kế hoạch tổ chức sinh nhật cho thái thượng hoàng, “… Phụ hoàng yêu quý con dân, luôn nói sinh nhật không nên quá phô trương, hôm kia còn gọi ta qua đó, phân phó muốn làm tiết kiệm, nói tuy là thái bình thịnh thế, Thái Thương tích trữ lương thực tiền bạc có một ít, nhưng nếu quá mức xa hoa, Hộ bộ cũng khó khăn. Tội gì vì một mình phụ hoàng, hao phí không biết bao nhiêu tài lực vật lực nhân lực…” Hoàng đế vừa nhìn, vừa nói chuyện với hoàng hậu.
A Thị còn nhỏ, hoàng hậu không nỡ để bé ở một mình, vì vậy vẫn cùng ở Thanh Ninh cung với hoàng hậu. Nghe được lời hoàng đế nói, a Thị khổ sở cau mày, giống như đang nghĩ tới chuyện gì khiến bé khó xử.
“A Thị con làm sao vậy?” Hoàng hậu tinh tế, thấy dáng vẻ tiểu nhi tử không đúng, vội vàng hỏi bé.
A Thị giãy giụa do dự nhiều lần, trên khuôn mặt nhỏ bé hiện lên vẻ kiên quyết, “Phụ hoàng, mẫu hậu, chờ con một chút.” Ton ton xoay người chạy.
“A Thị định làm gì?” Hoàng đế buồn bực.
Hoàng hậu là người hiểu rõ a Thị nhất, nhưng trong khoảng thời gian ngắn vẫn không hiểu được tiểu nhi tử đây là thế nào.
Một lát sau, a Thị phí sức ôm hai ống heo lớn vào, nội thị cung nữ đi theo đằng sau muốn nịnh bợ ôm hộ bé, bé không chịu, “Đây là ống heo của ta, ta ôm được.” Lao lực ôm hai ống heo lớn vào cửa điện.
Hoàng đế đau lòng, bước nhanh tới, đến trước mặt bé.
“Phụ hoàng, cho ngài.” A Thị cười ngượng ngùng, “Dùng tổ chức sinh nhật cho ông nội.”
Hoàng đế cực kỳ cảm động, “A Thị muốn dùng tiền tiết kiệm của con để mừng thọ ông nội sao?”
“Ừm.”
Hoàng hậu cũng đi tới, mặt kinh ngạc, “A Thị con rất coi trọng ống heo này mà, không ngờ lại hiến ra.”
“Hộ bộ không có tiền nha.” A Thị nghiêm cẩn, “Hộ bộ khó xử, phụ hoàng cũng khó khăn.”
Hoàng đế và hoàng hậu cùng cảm động, “A Thị của chúng ta nghe nói Hộ bộ khó xử, nên muốn thêm tiền riêng của mình, để Hộ bộ không khó xử, lại để cho ông nội được sinh nhật náo nhiệt, lại không khiến phụ hoàng khó khăn, đúng không? A Thị thật là hài tử ngoan hiểu chuyện hiếu thuận.”
A Thị được phụ hoàng mẫu hậu của bé khen, hơi ngượng ngùng.
“Khó được, khó được.” A Hạo đi từ ngoài vào, rất cảm khái, “Tiểu mê tiền a Thị của chúng ta lại có thể hiến ống heo của mình ra, đây chính là chuyện lớn nha.”
Phải biết rằng mấy năm này a Thị rất coi trọng ống heo của bé, chỉ cần có cơ hội sẽ nhớ nhét đầy ống heo. Sau khi nhét đầy rồi lại trân quý giấu đi, lại nhét cái khác…
A Thị thích cười vào lúc này lại nghiêm mặt lên, “Đệ mới không phải là tiểu mê tiền! Đệ là…” Bé đảo tròn tròng mắt, nghĩ tới điều gì, thật vui mừng nói: “Đệ cần kiệm tiết kiệm, tích tiểu thành đại, tích ít thành nhiều, góp gió thành bão!”
A Hạo cười khẽ, giơ tay vuốt đầu nhỏ của bé, “Không đơn giản nha, biết nói nhiều thành ngữ như vậy.”
“Đương nhiên.” A Thị kiêu ngạo ưỡn đầu nhỏ lên.
Trong Thanh Ninh điện truyền ra từng tiếng cười khoan khoái.
Chuyện này khiến hoàng đế rất cảm động, khi mang theo mấy hài tử thỉnh an thái thượng hoàng đã đặc biệt nói ra, thái thượng hoàng cũng rất vui mừng, gọi a Thị lên, vuốt ve đầu bé, vẻ mặt vui sướng.
“Ông nội, ca ca tỷ tỷ đang thương lượng đưa lễ mừng thọ gì cho ngài, a Thị đang nghĩ.” A Thị khôn khéo nói cho hắn biết.
Thái thượng hoàng mỉm cười, “Hài tử ngoan, đây là quà mừng thọ tốt nhất rồi.”
Hắn còn cần vàng bạc châu báu gì sao? Phần tâm ý này của a Thị đã thắng được vật báu hiếm có.
“Tiện tiết kiệm tiền.” A Hạo nghiêm trang.
“Quá tiết kiệm rồi.” A Hân cũng cười.
Trong hai ống heo có thể chứa được bao nhiêu tiền chứ, lúc này a Thị tiết kiệm không ít đấy.
“Cho nên, cuối cùng a Thị vẫn tiết kiệm tiền rồi hả?” A Dương như ở trong mộng mới tỉnh.
Mấy người thái thượng hoàng, hoàng đế vui vẻ nở nụ cười.
A Thị dựa vào bên cạnh hoàng đế, cười ngượng ngùng…
Lễ mừng thọ của thái thượng hoàng, dòng họ hoàng thất tự nhiên muốn tặng lễ. Bát công chúa đã lấy chồng mấy năm dĩ nhiên cũng không ngoại lệ, nàng tự tay thêu một bức Quan Âm đồ cho thái thượng hoàng, đường thêu cực kỳ tinh xảo chú trọng, Quan Âm trên bản vẽ thánh khiết và hiền từ, dịu dàng dễ thân.
Lễ vật Lâm Thấm đưa cho thái thượng hoàng cũng rất đặc biệt, “Con đưa tiểu a Điệt cho ngài!”
Thái thượng hoàng nghe thần kinh run lên, “A Thấm, con cam lòng đưa tiểu a Điệt đến Ôn Ninh cung sao? Vậy thật tốt quá.”
Lâm Thấm đáp bằng mặt cười, “Dĩ nhiên không phải sau này đưa đến Ôn Ninh cung nuôi, là tới chơi với ngài mấy ngày, chơi mấy ngày.”
Thái thượng hoàng thở dài, “Cũng biết con và Dục nhi không tốt như vậy.”
Mặc dù giống như thật mất hứng, nhưng trong lòng thái thượng hoàng vẫn rất vui mừng, ra lệnh cho Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm mang theo tiểu a Điệt đến Ôn Ninh cung ở tạm mấy hôn, “Không cần tặng quà, để trẫm nhìn tiểu a Điệt nhiều một chút là được.”
Tiểu a Điệt ở lại Ôn Ninh cung mấy ngày, Bách thái phi, Vu thái phi với hai vị thái phi khác đều hưng phấn, từ sáng đến tối đảo quanh tiểu a Điệt. Nhất là Bách thái phi, nhìn thấy tiểu a Điệt rồi không rời mắt ra được, mặt mày hớn hở, vui mừng vô tận.
Không chỉ Bách thái phi, kể cả Vu thái phi đều tim đập thình thịch, “Hài tử này cũng quá đáng yêu rồi, nếu không chúng ta tìm cách trộm hài tử đến đây?”
Vu thái phi vốn nói lời đùa giỡn, nhưng Bách thái phi lại nghiêm túc, vội nói: “Vậy không được. Dục nhi coi tiểu a Điệt là bảo bối, xa bé cơm ăn không ngon, cảm thấy ngủ không yên. Chúng ta xem một chút là được, mấy ngày nữa vẫn đưa hài tử về.”
Vu thái phi kinh ngạc nhìn nàng, “Ngươi nghĩ ra rồi.”
Sắc mặt Bách thái phi ửng đỏ, “Đến lúc này rồi, ta còn có gì không nghĩ ra chứ? Mấy người chúng ta lúc tuổi trẻ đã nói, già rồi làm bạn với nhau, năm ngày ba bữa gặp cháu trai, cháu gái, chẳng phải rất tốt? Tội gì náo tới náo lui, ngược lại khiến tình cảm với các hài tử phai nhạt.”
Vu thái phi nghe nàng nói như vậy, cảm khái không thôi.
Đúng vậy, phụng dưỡng ở Ôn Ninh cung phong phú cỡ nào, các thái phi lại không cần tranh quyền đoạt lợi, cuộc sống tiêu diêu tự tại. Mấy lão tỷ muội làm bạn trong cung, còn có thể thường thấy nhi tử, cháu chắt vào cung thăm, rõ ràng là cuộc sống như thần tiên, còn có gì mà không thỏa mãn chứ.
Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục ở lại Ôn Ninh cung mấy ngày, không làm gì cả, chỉ ở cạnh thái thượng hoàng.
Thái thượng hoàng rảnh rỗi, lấy lễ vật của các họ hàng hoàng thất ra nhìn xem giải buồn. Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục cùng với hắn, lòng vòng quanh đống lễ vật đầy một phòng, tùy tiện nhìn xem lễ vật mấy nhà.
“Đó là cái gì?” Thái thượng hoàng thấy một quyển trục, thuận miệng hỏi một câu.
Nội thị vội đáp: “Là Quan Âm đồ bát công chúa tự tay làm.”
Lâm Thấm thay đổi sắc mặt.
Bát công chúa trên danh nghĩa là công chúa đích xuất cùng mẹ với hoàng đế, nhưng cho dù là trước khi nàng xuất giá hay sau khi xuất giá, Thôi sung viện chưa hay đã được truy phong là hoàng hậu, thái thượng hoàng và hoàng đế đối xử với nàng đều không lạnh không nóng, chưa từng có bất kỳ ưu đãi gì.
Mặc dù Lâm Thấm chưa từng mở miệng hỏi, nhưng biết trong này nhất định có nguyên nhân.
Phò mã của bát công chúa là tiểu nhi tử của Phổ Định Hầu, người ôn hòa khoan hậu, nhưng không có tiền đồ gì, nếu như bát công chúa là một vị công chúa không có dã tâm, cuộc sống chắc chắn không quá tệ. Nhưng mà, người của Phổ Định Hầu đã suy tàn cố tình thuận miệng xúi giục bên tai nàng, nghe nói gần đây bát công chúa cũng có vài câu oán hận…
Cũng khó trách. Nàng cho rằng hoàng đế là ca ca ruột cùng mẹ với nàng, ca ca ruột là hoàng đế, nàng vị ngự muội này không hề có bất cứ ưu đãi gì, sao trong lòng chịu phục được? Phủ Phổ Định Hầu lại không có một người có tiền đồ, hiện giờ chỉ muốn dựa vào nàng để thăng quan tiến chức vùn vụt đấy.
Trong lòng Lâm Thấm sinh ra cảm giác không ổn, vội đỡ thái thượng hoàng lên, “Phụ hoàng, hình như con nghe được tiếng cười của tiểu a Điệt rồi, cũng không biết tiểu nha đầu này đang vui mừng cái gì?” Định dụ dỗ thái thượng hoàng đi ra ngoài.
Cao Nguyên Dục và nàng tâm ý tương thông, cũng nghĩ cách giống vậy, vội vàng nói: “Phụ hoàng, nhanh lên, chúng ta ra cửa nhìn xem.” Đỡ thái thượng hoàng định ra ngoài.
Ai ngờ thái thượng hoàng lại làm như không nghe thấy, giọng lạnh nhạt nói: “Mở bức Quan Âm đồ này ra.”
Nội thị đáp lời, cung kính chậm rãi mở bức đồ này ra.
Một bức Quan Âm đồ trông rất sống động, giống như đúc hiện ra trước mặt thái thượng hoàng…
Thân hình thái thượng hoàng run run, chậm rãi đến gần bức Quan Âm đồ kia, run rẩy chìa tay khẽ vuốt gò má Quan Âm này.
Hai hàng nước mắt, theo hai gò má hắn chảy xuống.
Lâm Thấm cau mày lại, âm thầm cắn răng. Nàng và Cao Nguyên Dục trao đổi ánh mắt, trong lòng cũng biết bức Quan Âm đồ bát công chúa thêu nhất định có chuyện cũ liên quan đến Thôi hoàng hậu đã qua đời, mới có thể khiến thái thượng hoàng đau lòng…
Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không hề qua lại gì với bát công chúa, nhưng vào lúc này đều sinh lòng bất mãn với nàng ta, “Tôn vinh công chúa nên có ngươi dường như cũng không ít, nhưng mà thái thượng hoàng và bệ hạ không quá mức thương ngươi, cũng không phải bọn họ nợ ngươi. Còn ngươi làm cái gì đây? Không biết lão nhân gia lớn tuổi, sợ nhất đau lòng khổ sở sao?”
“Phụ hoàng, bên ngoài mặt trời rất tốt, con đi phơi nắng với ngài được không?” Lâm Thấm đỡ lấy thái thượng hoàng, giọng dịu dàng lạ thường.
“Đúng vậy, thái y căn dặn, phụ hoàng phơi nắng nhiều sẽ tốt hơn.” Cao Nguyên Dục ở bên cạnh phụ họa.
Thái thượng hoàng im lặng hồi lâu, nói: “Đặt bức đồ này vào trong tẩm điện của trẫm.”
Nội thị không dám chậm trễ, đáp ứng, cẩn thận cuộn bức đồ vào, mang đến tẩm điện của thái thượng hoàng.
Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không ngừng kêu khổ trong lòng.
Nhìn bức đồ sẽ rơi lệ, đặt vào tẩm điện, sáng tối gì đều nhìn, sẽ có hậu quả như thế nào?
Mặc dù rất lo lắng, nhưng Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục không biết rõ gốc tích, không dám khuyên nhiều, mỗi người một bên đỡ thái thượng hoàng đi ra.
Đáng ăn mừng chính là, sau khi thái thượng hoàng đi ra lại tất cả giống như thường, còn sai người ôm tiểu a Điệt tới chơi một lúc lâu.
Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục hơi yên tâm.
Nhưng mà, hai người vẫn lặng lẽ nói chuyện này cho hoàng đế và hoàng hậu.
Hoàng đế trầm mặc hồi lâu, nói: “Biết rồi.”
Hoàng đế và thái thượng hoàng mật đàm rất lâu, về phần cha con bọn họ rốt cuộc nói những gì, người ngoài không thể nào biết được.
Sau khi mật đàm với hoàng đế xong, thái thượng hoàng giống như không có tâm sự gì, mang trên mặt nụ cười, qua lễ mừng thọ của hắn.
Hoàng đế để Phổ Định Hầu đến Lưỡng Quảng nhậm chức, lại lấy cớ phò mã phải tẫn hiếu trước mặt cha mẹ, đưa bát công chúa và Hứa phò mã đều dời khỏi kinh thành xa xa.
Bát công chúa tỉ mỉ thêu Quan Âm đồ vốn định gợi lên lòng yêu thương của thái thượng hoàng, không ngờ khéo quá thành vụng, ngược lại rơi xuống một bước như vậy, không khỏi thay đổi sắc mặt.
Sau khi thái thượng hoàng biết được chuyện này, không nói gì khác, chỉ căn dặn hoàng đế, “Trên người nàng dù sao cũng chảy dòng máu Thôi gia, khoan hậu với nàng chút.”
Hoàng đế lạnh nhạt, “Con sẽ không ưu đãi nàng, cũng không khắt khe nàng. Hơn nữa, sẽ không cho phép người khác khi dễ nàng.”
Thái thượng hoàng yên lặng gật đầu.
Bát công chúa và hoàng đế không cùng cha, cũng không cùng mẹ, hoàng đế nể tình nàng là huyết mạch Thôi gia, cực kỳ khai ân đối với nàng.
Hoàng đế tự mình lấy Quan Âm đồ bát công chúa thêu đi, “Nàng ta vốn chưa hề gặp mẫu thân con, người trên bức đồ này tự nhiên cũng không phải là mẫu thân con. Phụ hoàng, ngài không thể ngẩn người với một người không phải là mẫu thân con.”
Thái thượng hoàng khẽ nhếch miệng, trong đôi mắt tràn đầy nụ cười cưng chiều, “Diệu Linh thật bá đạo.”
Hoàng đế nói: “Con chính là bá đạo, thế nào? Phụ hoàng, nếu ngài nhớ nàng, vậy nhìn a Hân nhiều một chút đi.”
Hoàng đế nhớ thái thượng hoàng từng nói, a Hân có mấy phần giống bà nội.
Thái thượng hoàng mỉm cười, “Cũng có thể nhìn tiểu a Điệt nhiều một chút.”
Hoàng đế cực kỳ tán thành, “Đúng vậy, nhìn tiểu a Điệt nhiều một chút. Phụ hoàng, nếu ngài thích, vậy để một nhà ba người a Dục và a Thấm ở lại trong cung với ngài.”
Trên mặt thái thượng hoàng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, vui mừn, “ Cũng không cần ở lại trong cung, thường xuyên tới thăm là được rồi.”
Sau khi vào đông, thân thể thái thượng hoàng bắt đầu không được tốt.
Hay ho khan, thường phát sốt, mệt mỏi vô lực, phờ phạc rã rượi.
Hoàng đế và Lâm Đàm tất nhiên lo lắng, Lâm Đàm mời Hàn đại phu tới chẩn bệnh cho thái thượng hoàng, nhưng uống thuốc vào rồi, thái thượng hoàng vẫn không có gì khởi sắc.
Cao Nguyên Dục và Lâm Thấm ngày ngày đến thăm hắn.
Thái thượng hoàng thấy hai người thật vui mừng, nhưng không cho phép bọn họ dẫn tiểu a Điệt tới đây, “Bên cạnh bệnh nhân âm khí nặng, hài tử yếu ớt, không cho tới gần.”
Cao Nguyên Dục, Lâm Thấm hết cách với hắn, đành phải để tiểu a Điệt ở lại Sở Vương phủ.
Thái thượng hoàng muốn tận mắt nhìn thấy lăng mộ của mình, hơn nữa không cho hoàng đế theo cùng.
Hoàng đế rất không tình nguyện, nhưng thái thượng hoàng rất cố chấp, không thể làm gì khác hơn đành theo hắn. Mấy ngàn tên thị vệ, nội thị bảo vệ thái thượng hoàng, đội ngũ to lớn ra khỏi Tử Cấm thành.
Lăng mộ đế vương luôn diện tích rộng lớn, khí thế mênh mông, không giống bình thường, đế lăng chu vi tám mươi dặm, có tường thành dày gấp đôi, nội thành bốn cửa, là phỏng theo kết cấu Tử Cấm thành mà xây dựng.
Đến đế lăng, thái thượng hoàng không dừng lại lâu bên ngoài, mà dọc theo mộ đạo, tiến vào địa cung âm trầm mà trang nghiêm.
Sau khi vào địa cung, thái thượng hoàng không có hứng thú với những chỗ khác, “Đi hậu điện.”
Hậu điện, chính là tẩm điện dưới lòng đất trong cung điện, chỗ để quan tài đế hậu.
Hôm nay Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục lại vào cung thăm thái thượng hoàng, sau khi đến mới biết được thái thượng hoàng đi xem lăng mộ rồi.
Lâm Thấm rất không yên tâm, “Không được, kể từ sau khi phụ hoàng xem bức Quan Âm đồ kia vẻ mặt không đúng.”
Thương lượng với Cao Nguyên Dục, gạt hoàng đế và hoàng hậu, lặng lẽ đi đế lăng.
Sau khi đến đế lăng, bên ngoài có nội thị và thị vệ canh chừng, không chịu cho bọn họ vào, “Thái thượng hoàng có lệnh, kể cả hoàng đế bệ hạ tới cũng không cho đi vào.”
Lâm Thấm nóng nảy trong lòng, “Ta không chỉ là con dâu phụ hoàng, còn là nữ nhi của phụ hoàng! Người khác không thể đi vào, nữ nhi của phụ hoàng không nằm trong hàng ngũ này, các ngươi nói đúng không?”
Cao Nguyên Dục vẻ mặt trịnh trọng, “Mấy ngày nay thái thượng hoàng buồn bực không vui, lỡ như lão nhân gia…”
Hắn không nói tiếp, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của hắn đã dọa sợ nội thị và thị vệ.
Nếu như thái thượng hoàng xảy ra chuyện gì, không chỉ bọn họ rơi đầu, người nhà cũng bị họa theo.
Nhưng nếu như để Sở Vương và Sở Vương phi vào, cho dù thái thượng hoàng tức giận, nhiều nhất chỉ trách phạt một phen là xong. Dù sao Sở Vương phi từ nhỏ đã được hai cung sủng ái, trên danh nghĩa là con dâu của thái thượng hoàng, nhưng thật ra không khác gì nữ nhi.
Nội thị và thị vệ cuối cùng để bọn họ vào.
Hai người tiến vào địa cung âm trầm mà trang nghiêm, Lâm Thấm rùng mình, Cao Nguyên Dục vội đưa tay nắm tay nàng.
Hai người thận trọng đi về phía trước,trong địa cung ánh nến sáng trưng, hơn nữa bố cục tương tự trong cung, hai người đoán được tâm ý của thái thượng hoàng, thuận lợi trôi chảy tìm được hậu điện.
Đi vào hậu điện, hai người ngây dại.
Ở giữa hậu điện đặt quan tài bằng băng, bên cạnh quan tài chất đống không biết bao nhiêu khối băng, bạch khí lượn lờ. Mà trên vách tường chung quanh lại khảm từng lỗ nhỏ có quy luật, trong mỗi một lỗ nhỏ đều để một viên bảo thạch, phát ra ánh sáng nhu hòa mà chói mắt. Trần nhà được làm giống như trời sao, trên màn trời màu xanh da trời lóng lánh chòm sao, thật ra là từng viên bảo thạch quý giá, giống như dạ minh châu chiếu lấp lánh.
Thái thượng hoàng đang lảo đảo bước đi tới bên cạnh quan tài băng.
Cao Nguyên Dục sải bước tới, đỡ chặt lấy hắn.
Lâm Thấm cũng theo tới, kéo cánh tay thái thượng hoàng, trong mắt rưng rưng, “Phụ hoàng, nơi này lạnh, theo chúng con về nhà đi.”
Thái thượng hoàng lẩm bẩm: “Đúng vậy, nơi này rất lạnh. Một mình nàng lạnh lẽo ở đây, đã rất nhiều năm. A Thấm, Dục nhi, nàng nhất định rất tịch mịch, rất lạnh, nhất định rất muốn để trẫm đến bên cạnh nàng, các con nói đúng không?”
Lâm Thấm kinh hãi thiếu chút nữa nghẹn ngào gào lên.
Cao Nguyên Dục cũng lạnh lẽo cả người.
Hai phu thê nhanh chóng liếc nhìn nhau, trong lòng hiểu nhất định do Quan Âm đồ của bát công chúa gợi lên hoài niệm cho thái thượng hoàng, hắn không kiềm chế được đi tới đây, mới đầu có thể chỉ là nhìn nàng, đợi đến khi thật sự thấy nàng rồi, lại thương tiếc nàng cô đơn tịch mịch vắng lạnh, muốn cùng với nàng…
“Tiểu a Điệt đang ở trong nhà chờ ngài đấy.” Tay Lâm Thấm bất tri bất giác dùng thêm sức, vẻ mặt khẩn trương, “Phụ hoàng, bà nội cũng đang ở trong cung chờ ngài trở về!”
Trên có già, dưới có trẻ, ngài đừng chỉ biết lo cho bản thân chứ?
Cao Nguyên Dục tỏ vẻ thành khẩn, “Phụ hoàng, con mới nhìn thấy đại ca và a Hạo, hình như a Hạo có tâm sự, chúng ta đi về xem hắn, được không?”
Biết người cháu thái thượng hoàng thương nhất chính là a Hạo, cố ý nhắc đến.
Ánh mắt của thái thượng hoàng quả nhiên nhu hòa, dịu dàng nhìn quan tài băng, “Bà nội a Hạo ở đây… Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy nàng, nàng vẫn là kiều nữ trong nhà Thôi Thái phó, chỉ mười ba tuổi, đương tuổi niên hoa, đã vô cùng tươi đẹp. Sau đó Thôi Thái phó vì tội bị giết, Thôi gia gặp rủi ro, ta mất rất nhiều tâm trí đưa nàng đến bên cạnh… Nàng sinh hạ Diệu Linh cho ta, chúng ta rất ân ái, những ngày sau này giống như thần tiên…”
Lòng Cao Nguyên Dục trầm xuống, “Quả nhiên, nữ tử phụ hoàng yêu nhất là mẹ đẻ của đại ca.”
Hắn đã sớm đoán được một điểm này, nhưng mà, đến tận hôm nay, mới tin tưởng đây đúng là sự thật.
“Nếu cả đời ta không làm hoàng đế đồ bỏ này, có lẽ ta và nàng cả đời đều sẽ tốt.” Thái thượng hoàng thì thào, “Tiên đế băng hà, các con tranh vị, Trịnh gia và Phùng gia, Thẩm gia dốc hết sức muốn nâng ta đây một hoàng tử không được sủng ái lên, ngay khi đế vị định ra, Trịnh thị hạ độc thủ với nàng… Nàng trúng độc, thiếu chút nữa chết đi… Ta tự tay giết Trịnh thị, nhưng cho dù nàng được cứu về rồi, thân thể lại rất kém, tĩnh dưỡng hồi lâu, trên mặt mới chậm rãi có huyết sắc. Sau này chúng ta có tiểu a Hành, ta cho rằng từ đó về sau là năm tháng thái bình, lại không biết nữ tử trong hậu cung mỗi người đều là lòng dạ rắn rết, nhìn như liễu yếu theo gió, nhưng hại người không hề chùn tay… Nàng đi, a Hành đi, Diệu Linh trúng độc…”
Giọng thái thượng hoàng thật thấp, Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục nghe vào trong tai lại kinh hãi không thôi.
Tuy rằng Cao Nguyên Dục sống trong cung từ nhỏ, nhìn nhiều lục đục nhau ngươi lừa ta gạt, nhưng việc hung ác như vậy, nghe tới vẫn sợ.
Mặt Lâm Thấm cũng trắng bệch.
Cao Nguyên Dục không khỏi cực kỳ hối hận, “Một mình ta tiến vào là được, gọi a Thấm đi cùng làm gì? Không đâu lại hù dọa đến nàng.”
“A Thấm không sợ, có ta đây.” Cao Nguyên Dục ấm giọng nói.
Lâm Thấm chạm vào ánh mắt thâm tình của hắn, trong lòng ấm áp, thấp giọng nói: “A Dục, lá gan của ta rất lớn, không sợ.”
Có hắn ở bên cạnh, trên đời có chuyện gì là đáng sợ chứ? Ở bên cạnh người trong lòng, không sợ hãi.
“Ta giết hết tất cả cung phi hại nàng, vậy thì sao chứ? Nàng cuối cùng không sống được.”
Thái thượng hoàng nhìn quan tài băng phía trước, trong mắt là bi thương và thê thảm vô cùng vô tận.
Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục ôn nhu khuyên hắn đi về, “Bà nội đang chờ ngài đó, còn có đại ca, có a Hạo, a Hân, tiểu a Điệt đều gọi ông nội.”
Thái thượng hoàng giống như không nghe thấy.
Lâm Thấm lóe lên suy nghĩ, đột nhiên buông thái thượng hoàng ra, ôm bụng kêu đau, “Ai nha, đau chết, đau chết!”
Cao Nguyên Dục kinh hãi, “A Thấm, nàng sao vậy?”
Thái thượng hoàng cũng giống như từ trong mộng mới tỉnh, “A Thấm, con không sao chứ?”
Lâm Thấm giả bộ đau đớn khó nhịn, “Không biết sao, đau chết. Phụ hoàng, a Dục, chúng ta trở về được không?”
Cao Nguyên Dục vội phối hợp, “Đúng vậy, mau trở về thôi.”
Thái thượng hoàng hơi hối hận, “Nơi này hàn khí nặng. Nữ tử không chịu được hàn nhất, haizzz…”
Thở dài một tiếng, lưu luyến nhìn lại, vẫn cùng Cao Nguyên Dục đỡ Lâm Thấm ra khỏi hậu điện.
Sau lưng bọn họ, cửa điện rất nặng do đá lớn chế thành thong thả khép lại.
Ra địa cung, ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người, trên mặt, Lâm Thấm có xúc động muốn khóc.
Sống dưới ánh mặt trời thật tốt.
Đã ra khỏi địa cung, vậy không còn theo thái thượng hoàng nữa, Lâm Thấm và Cao Nguyên Dục nửa dỗ nửa lừa đỡ hắn lên xe, ngồi xe hồi cung.
Chuyện lần này khiến hoàng đế và Lâm Đàm nghĩ mà sợ, “May mà a Dục và a Thấm kịp thời đi theo, a Thấm lại cơ trí, chơi xấu lừa phụ hoàng ra ngoài. Bằng không, còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì.”
Hoàng đế đặc biệt nghiêm túc nói chuyện một phen với thái thượng hoàng, “Bà nội còn đây, a Thị và tiểu a Điệt những hài tử này còn nhỏ, ngài trên có già, dưới có trẻ, có tư cách gì mà yên nghỉ dưới đất? Ngài vẫn trước ở cùng chúng con đi, chờ bọn nhỏ lớn, không cần ông nội, ngài có thể đi thiên niên vạn đại với mẫu hậu con.”
Thái thượng hoàng giận, “Cái gì mà bọn nhỏ lớn, không cần ông nội hả?”
Hoàng đế thấy hắn tức giận thật, kịp thời sửa lời, “Cháu lớn còn có chắt, chờ cháu chắt lớn, con cũng già đi, đến lúc đó con đi cùng ngài, hai lão đầu râu tóc bạc cùng nhau vào âm tào địa phủ.”
Thái thượng hoàng bị hắn chọc giận đến nở nụ cười, “Không lớn không nhỏ! Ai với con là hai lão đầu râu tóc bạc!”
Trận phong ba này đến đây coi như qua đi.
Sau này thái thượng hoàng không đi qua lăng mộ nữa, nhưng mà, hắn tự tay vẽ bức tranh mỹ nhân đồ, đặt trong tẩm điện của hắn, buổi tối thường xuyên nói chuyện nhà với người trong tranh, giọng điệu ôn nhu lạ thường.
Bất tri bất giác, tiểu a Điệt đã hơn ba tuổi.
Sơn Trăn Trăn, Hướng Du Ninh đôi chị em bạn dâu này sinh con sớm hơn Lâm Thấm, sinh đều là nhi tử, cửu công chúa cũng vậy, thai đầu là tiểu tử.
Nhi tử của Sơn Trăn Trăn tên Ngôn Thích, nhi tử của Hướng Du Ninh tên Ngôn Thảng, nhi tử của cửu công chúa tên Lương Dịch, ba tiểu nam hài cùng chơi đùa với tiểu a Điệt từ nhỏ, rất thích tiểu muội muội hoạt bát đáng yêu này.
Hôm nay Lâm Thấm và vài vị khuê trung mật hữu gặp gỡ, đều tự dẫn theo hài tử của mình, các mẫu thân nhàn nhã uống trà trong đình, bọn nhỏ đùa giỡn chơi bên ngoài, lúc thì ngươi truy ta đuổi, lúc lại ngồi xổm xuống lật tới lật lui hoa cỏ, cầm xẻng nhỏ xúc đất, trồng hoa, chơi đùa cực kỳ cao hứng.
Đám người Lâm Thấm nhìn bọn nhỏ chơi đùa vui vẻ, đều cười tủm tỉm.
Đang chơi cao hứng, Ngôn Thích đột nhiên kéo tay tiểu a Điệt, nghiêm túc nói: “A Điệt, trưởng thành ta muốn cưới muội.”
“Ta cũng muốn vậy!” Ngôn Thảng lập tức đi theo góp vui.
“Còn có ta.” Lương Dịch chậm rãi nói. Hắn là người tính tình chậm chạp, làm chuyện gì, nói cái gì đều không gấp gáp.
“Đều muốn lấy ta nha.” Tiểu a Điệt kinh ngạc nhìn từng người, ngọt ngào ngây thơ hỏi.
“Đúng vậy.” Ba tiểu thí hài trăm miệng một lời.
Bốn vị mẫu thân nghe những hài tử này nói, cùng phun trà. Các ngươi thì biết cái gì, đã bàn luận hôn gả!
“Vậy, a Điệt muội muốn gả cho ai?” Ngôn Thích hỏi a Điệt, “Muội chỉ có thể gả cho một người.”
A Điệt vốn cầm xẻng nhỏ xúc đất trong tay, bị hỏi đến đại sự nhân sinh, nàng không xúc đất nữa, buông cái xẻng nhỏ, đứng lên.
Ba tiểu nam hài nhi cũng đứng lên, đồng loạt đứng trước mặt nàng, “A Điệt, gả cho ta!”
“Vẫn gả cho ta đi, ta thông minh!”
“Ta sẽ đối xử tốt với muội, có đồ ăn ngon chơi vui đều cho muội!”
A Điệt đi đến trước mặt Ngôn Thích, cẩn thận quan sát một phen.
Sau đó là Ngôn Thảng, Lương Dịch.
“Chọn trúng ai vậy?” Đám người Lâm Thấm và cửu công chúa đều cười.
A Điệt lấy tư thế nữ vương đánh giá mấy người bạn chơi của nàng, thở dài như tiểu đại nhân, “Đều vô cùng tốt, nhưng chỉ có thể gả cho một người. Haizzz, sau này hãy nói đi.”
“Phụt…” Lâm Thấm ôm cửu công chúa, Sơn Trăn Trăn ôm Hướng Du Ninh, bốn người cùng nhau cười mềm nhũn.
“Đang cười cái gì?” Bên tai truyền đến giọng nói trong trẻo của Cao Nguyên Dục.
Lâm Thấm nhìn Cao Nguyên Dục nở nụ cười đi từ bên đường mòn tới, tâm tình tươi đẹp như cảnh xuân.
Cao Nguyên Dục ngồi xổm người xuống nói gì đó với tiểu a Điệt, tiểu a Điệt vui vẻ cười hì hì, lúm đồng tiền như hoa.
Lâm Thấm nhìn hai cha con, ánh mắt ôn nhu như nước.
--- ------oOo---- -----