Sắc trời âm u, phía chân trời thỉnh thoảng có những tiếng ầm vang ngắt quãng truyền đến. Gần bờ sông, bên ngoài mảnh hồ Dương Lâm, hơn mười người đang bận rộn, còn có một cáp treo cao lớn đang hướng trên không trung.
- Lý Đạo, cảnh đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng trời lại sắp có mưa. Một người đàn ông mặc quần áo thể thao màu lam, đeo kính, nói chuyện với một người đàn ông đối diện hơn ba mươi tuổi. Ra chươ𝐧g 𝐧ha𝐧h 𝐧hấ𝙩 𝙩ại [ Tr𝖴𝓶Tr𝙪y𝚎 𝐧﹒VN ]
- Tốt, A Á cũng sắp xong rồi, anh đi bảo Tiểu Lý làm trước cho thành thục một chút, tranh thủ một lần là xong. Lý Đạo gật đầu nói.
- Được, vậy tôi đi bảo Tiểu Lý thử cảnh một chút. Người đàn ông mặc quần áo thể thao màu lam gật đầu đáp, quay người đi.
Tiểu Lý tên Lý Trác, vẫn còn là sinh viên trường Nghệ thuật, có nền tảng diễn kịch võ thuật, lúc này đang đứng bên hồ Dương Lâm, trên người mặc nhuyễn giáp cổ đại sáng loáng, đầu đội ngân khôi tinh xảo, tay trái hắn cầm một thanh trường kiếm vỏ bạc, tay phải kéo cương ngựa, ánh mắt lặng yên nhìn đạo diễn. Hôm nay Lý Trác rất hưng phấn, người khác đều vì thời tiết không đẹp mà lo lắng oán giận, hắn thì lại rất vui.
Đây là lần đầu tiên hắn tham gia đóng phim truyền hình, có điều hắn chỉ là người đóng thế cho nam chính, phần diễn rất ít, nhưng đây là lần đầu tiên hắn được diễn, hơn nữa nữ chính A Á là một ngôi sao rất nổi danh. A Á là nữ minh tinh vô cùng xinh đẹp thuần khiết, nổi lên từ thể loại phim truyền hình tiên hiệp.
Lúc này, bộ phim của A Á là một câu chuyện tình cổ đại, nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính lúc ban đầu là kẻ thù đối địch nhau, quen nhau khi đi ám sát, sau đó thì phát triển tình cảm đầy quanh co, sau đó thì diễn biễn đến mức chàng chết nàng sống, dây dưa loằng ngoằng đến mấy chục tập, loại kịch bản tình ái này phí tổn thấp, còn đặc biệt đắt khách, phí tổn đúng là rất thấp đấy, Lý Trác đóng xong sẽ được thù lao là hai trăm, đương nhiên, cơ hội quan trọng hơn tiền bạc, dù làm không công hắn cũng nguyện làm.
………………
Lý Trác cưỡi trên một con ngựa lớn màu đen tuyền, đất diễn của hắn không phức tạp, cảnh gặp gỡ nữ chính là treo thân trên dây thép khi phi thân đi ám sát, hắn phải vừa cưỡi ngựa vừa sử dụng kiếm để đỡ đâm, đồng thời phải tung thân khỏi chiến mã, trong tư thế đẹp đẽ hai chân đáp xuống đất, bay nhanh tay rút kiếm, khi đó các camera sẽ đuổi theo A Á, A Á bồng bềnh đáp xuống đất lạnh lùng xoay người vượt qua kiếm, sau đó thì không còn chuyện của hắn nữa.
Màn ảnh dĩ nhiên là quay ở góc nghiêng, không quay chính diện, đây chính là điều bắt buộc đối với diễn viên đóng thế. Một tiếng hô vừa lên, Lý Trác thúc ngựa vọt ra.
Lúc này thời tiết rất tệ, đã bắt đầu có vài giọt mưa thưa thớt rơi xuống, trên bầu trời cũng đã bắt đầu xuất hiện tia chớp, tình cảnh này sẽ rất nguy hiểm, nhưng vì cảnh diễn ngắn, hơn nữa mọi thứ cũng đã bố trí xong, nhân vật nam nữ chính chỉ cần gặp nhau là hết phân đoạn, sau đó lại di chuyển đến bộ phận trong phòng, nam nữ nhân vật chính lại có phân cảnh đánh chém mấy chiêu trên đất bằng là xong.
Tuấn mã lao nhanh qua mép hồ Dương Lâm, ánh mắt của Lý Trác cũng liếc nhìn thấy A Á đứng trên tàng cây. A Á đích thực là một mỹ nữ, mặc trang phục cổ trang bó sát, thân thể mềm mại, da trắng như trứng ngỗng, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, khi Lý Trác vừa thấy trong lòng đã xao động, hắn rất căng thẳng, cũng kỳ vọng một lần là thành công, nhằm để lại ấn tượng tốt cho đoàn làm phim.
Ầm ầm! Đột nhiên trên đỉnh đầu vang lên những tiếng sấm sét, A Á đứng trên cây kêu to, Lý Trác lập tức thấy A Á ôm đầu, thân thể ngã lộn ngược từ trên cây xuống, ngay sau đó lại bị dây thép đỡ lấy.
- Xong rồi, có sơ suất rồi. Lý Trách chỉ bị tiếng sấm làm giật mình một chút, nhưng thấy tình hình của A Á, phản ứng của hắn lại ảo não vì lần thất bại này.
Lý Trác phi đến chỗ A Á đang bị treo lủng lẳng, ghìm cương ngựa lại, tốt bụng đưa tay ra đỡ, tay của hắn vừa chạm vào A Á, đột nhiên một tia chớp khủng bố từ trên trời xẹt đến, hắn thấy rõ dây thép có điện quang, thân thể hắn trong khoảnh khắc run rẩy kịch liệt, giống như bị thứ gì đó quất mạnh, thoáng cái cả người hắn lại thẳng đơ cứng ngắc, trong đau đớn lại chuyển đến cơn rét buốt, cảm giác như đang phiêu dạt ở một nơi xa xăm.
…………
- Tiểu Thất, tiểu Thất. Những tiếng gọi hoảng loạn vang lên, hắn theo bản năng khẽ nhích mí mắt, gắng gượng vài lần mới mở được một chút. Hắn mơ hồ thấy một cô gái, nhưng thân thể đau đớn làm cho hắn không thể chịu nổi, khẽ “a” một tiếng.
- Tốt rồi, Tiểu Thất tỉnh rồi, Nhị Lang, Tiểu Thất tỉnh rồi. Là tiếng kêu hân hoan của một cô gái.
- Chỉ ngã ngựa thôi, có gì đâu chứ. Một giọng nam thản nhiên đáp lại.
- Lão gia, dù sao Tiểu Thất cũng mới tám tuổi, chưa thể cưỡi ngựa. Một giọng nữ khác dịu dàng oán trách.
- Thôi, không cần dông dài nữa. Giọng nam lạnh nhạt nói, dường như sau đó bỏ đi.
……….
- Mình là ai?
- Lý Trác?
- Không, không, tên của mình là Lục Thiên Phong mà.
- Vậy Lý Trác là ai, sao mình cảm thấy hình như mình là Lý Trác ?
Một đứa bé trai tám tuổi nằm trên giường, tay bám chặt tấm chăn đắp trên người, đôi mắt hoảng sợ nghi hoặc nhìn nóc nhà.
- Tiểu Thất, trong lòng con rất sợ hãi đúng không? Một giọng nữ dịu dàng vang lên, một bàn tay trắng như tuyết âu yếm vuốt ve hai má của nó.
- Lý di nương. Ánh mắt cậu bé chuyển động, khẽ gọi thân thiết.
- Đừng sợ, Tiểu Thất là người đàn ông kiên cường nhất trong lòng di nương. Lý di nương dịu dàng nói.
Cậu bé lưỡng lự một chút, khẽ nói: - Di nương, Tiểu Thất không sợ.
- Không sợ là tốt rồi, di nương tin con. Lý di nương dịu dàng đáp lại.
- Di nương, Tiểu Thất cảm thấy, sau khi tỉnh lại hình như trong Tiểu Thất còn có một người khác, là chuyện gì vậy? Cậu bé sợ hãi khẽ hỏi.
- Tiểu Thất, đừng nói lung tung. Lý di nương kinh hoàng khẽ nói.
- Di nương, Tiểu Thất không nói lung tung. Cậu bé khẽ phản bác.
Lý di nương im lặng, một lát sau mới dịu dàng nói: - Tiểu Thất, con…hẳn là con bị ngã nên ảnh hưởng đến đầu óc, bởi vậy mà sinh ra ảo giác, sau này đừng nói lung tung nữa nhé, nếu để người khác nghe được, sẽ cho rằng con bị trúng tà, hậu quả sẽ không hay, nghe lời di nương, ngủ một giấc sẽ không sao.
Cậu bé khẽ giật mình, một lúc sau mới thì thầm: - Tiểu Thất hiểu, sẽ nhớ kỹ lời di nương dặn.
- Ngoan, ngủ đi. Lý di nương dịu dàng nói
- Đi lấy nước! Đi lấy nước.
Những tiếng gào thét điên cuồng phá vỡ màn đêm yên tĩnh, theo đó là những tiếng ồn ào vang vọng trời đêm, nhiều binh lính mặc giáp vội vàng chạy đi xách nước, hơn mười đỉnh lều ở trung tâm quân doanh dập dờn trong ánh lửa.
- Không được hỗn loạn, truyền quân lệnh của ta, chỉ cho phép cận vệ doanh cứu hỏa, những người còn lại đi đến hào rãnh phòng ngừa chuẩn bị chiến đấu. Là tiếng quát của một quan tướng râu quai nón thân hình cao lớn dưới hộ vệ của hơn mười giáp sĩ.
- Tướng quân đại nhân có lệnh, lập tức đi hào rãnh canh phòng nghiêm ngặt chuẩn bị chiến đấu. Quan tướng râu quai nón vừa quát, một gã Giáo Úy tay cầm trường đao lớn tiếng lặp lại một lần.
Quan tướng râu quai nón sửng sốt, đã thấy Giáo Úy kia hô xong quay người lại đối mặt với y, gấp gáp nói: - Đại nhân, có thể là thích khách quân Đường phóng hỏa đấy, ngài mau trở lại soái trướng đi.
Giáo Úy vừa nói vừa tiến lên trước hai bước, quan tướng râu quai nón thấy Giáo Úy này mày rậm mắt to, sinh tướng đôn hậu, nhìn rất xa lạ, y lập tức biến sắc lui về phía sau, nhưng một hàn quang như tia chớp đã đâm tới, trường đao sắc bén cắm thẳng vào cổ họng của y.
- Giết! Giáo úy kia kêu to đâm tới một đao, sau khi hô xong dùng chiêu Thiết Bản Kiều ngửa ra sau, trong tiếng cơ nỏ vang lên, hơn mười kình nỏ từ hai bên phóng tới, giáp sĩ hộ vệ quan tướng râu quai nón thấy chủ tướng bị thích sát, lập tức giật mình giận giữ vung đao đuổi chém Giáo úy kia, nhưng hơn mười tên nỏ đã ngăn trở họ, nhóm giáp sĩ đành phải tự thu đao để đỡ tên nỏ, Giáo Úy kia thừa cơ lui về phía sau nhóm bắn lén.
- Giết, giết! Trong tiếng trống trận rung chuyển trời đất, tiếng vó ngựa và tiếng kêu từ bên ngoài truyền đến.
Chủ tướng bị giết, quân tâm sinh loạn, Giáo Úy kia sau khi ám sát thành công được đồng bạn tiếp ứng đã lui được hơn hai mươi mấy mét, giết nhập vào trong đám quân binh cứu hỏa, lập tức ở bên trong đại doanh có hơn vạn quân binh loạn trong ngoại đấu đầy hỗn loạn mà thảm bại, trận chiến này là giữa Đường quốc và Việt quốc, đây là một chiến dịch trọng đại trong việc tranh đoạt Tín Châu.
Khi ánh nắng sớm đầu tiên xuất hiện, tiếng hò hét trong cuộc chiến đấu kịch liệt ban đêm đã ngừng hẳn, trên sườn núi, trên đất bằng, trong khe hào nằm la liệt các thi thể, không khí tràn ngập mùi máu tanh kèm những tiếng rên rỉ đau đớn khiến người khác sởn tóc gáy. Binh lính thắng lợi cầm trường thương đi lục soát các thi thể, thấy người nào bất kể là địch hay ta thương thế quá nặng đều đâm thêm một thương, tâm hồn của họ sớm đã bị chiến tranh tàn khốc làm cho tê liệt rồi, có câu nói rất hay sống khổ không bằng chết sảng khoái, sớm được giải thoát xuống hoàng tuyền.
Bốn quan binh Việt quốc trên người bị thương bị mười bốn binh lính Đường quốc áp giải, vẻ mặt mệt mỏi của họ ánh lên tia hưng phấn, hoàn toàn không phải là vẻ mặt sợ hãi nên có của tù binh, bọn họ đỡ nhau bước qua con đường đầy thi thể và máu loãng, hiên ngang kiêu ngạo.
Trong quân trướng rộng lớn, bốn Giáo Úy Việt quốc toàn thân đầy máu cởi bỏ áo giáp Việt quốc, đổi lại áo giáp Đường quốc, đồng loạt quỳ một gối cao giọng: - Bái kiến Binh Mã Sứ đại nhân, chúng tôi không phụ sự phó thác của đại nhân.
Trong quân trướng, vị quan tướng trung niên mặt đỏ uy nghiêm ngồi sau soái án tạm thời đối mặt với bốn bị giáp sĩ đang quỳ lạy, ông ta cười hiền hòa, gật đầu nói: - Các ngươi có thể còn sống trở về, bản sứ rất vui, công lao của các ngươi và sáu vị dũng sĩ khác đã hy sinh vì nước, bản sứ nhất định sẽ báo với Tiết Độ Sứ đại nhân, xin mời đứng lên.
Bốn vị giáp sĩ đứng lên, trong đó có một người đàn ông mặt đen cất cao giọng nói: - Đại nhân, lần hành động ám sát này, Lục Thất là công đầu, là Lục Thất dũng mãnh gan dạ giết chết chủ tướng Việt quốc.
Quan tướng mặt đỏ “ồ” lên, ánh mắt chiếu vào một giáp sĩ mày rậm mắt to, sinh tướng đôn hậu. Giáp sĩ đó tầm hai mươi tuổi, trẻ nhất trong bốn người. Giáp sĩ kia lập tức cung kính nói: - Lục Thất có thể thành công, tất cả đều là do Vương đội trưởng chỉ huy phối hợp thích đáng, mới khiến cho Lục Thất sau khi thành công có thể sống sót, công đầu này phải là Vương đội trưởng ạ.
Quan tướng mặt đỏ gật gật đầu, lại nhìn người đàn ông mặt đen, ôn hòa hỏi: - Vương Dũng, lần này công lao các ngươi không nhỏ, tuy nhiên công đầu này bản sứ hy vọng ngươi có thể nhường lại.
Người đàn ông mặt đen ngẩn ra, sau đó hành lễ nói: - Thuộc hạ bằng lòng.
Quan tướng mặt đỏ nhìn sang Lục Thất, ôn hòa nói: - Lục Thất, công đầu này bản sứ hy vọng ngươi cũng có thể nhường lại.
Lục Thất sửng sốt, theo bản năng nhìn Vương Dũng một cái. Vương Dũng là cấp trên của hắn, lúc này cũng có biểu cảm khó hiểu.
- Lục Thất, ngươi không muốn nhường lại sao? Quan tướng mặt đỏ lại hỏi.
Lục Thất cả kinh, vội đáp: - Lục Thất nguyện nhường.
Quan tướng mặt đỏ gật gật đầu, ôn hòa nói: - Các ngươi nghe đây, công lao của các ngươi nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nếu do bản sứ báo công lên trên, công lao mà các ngươi phục vụ quên mình mà giành được cũng sẽ không được khen thưởng lớn, nguyên nhân vì sao bản sứ sẽ không nhiều lời, bắt đầu từ khoảnh khắc này, các ngươi phải đồng lòng nói là chấp hành nhiệm vụ theo lệnh của Dực Huy Phó Úy Vũ Văn Đào, nhớ kỹ, đây là quân lệnh, người nào tiết lộ, trảm!
Bốn giáp sĩ kinh ngạc nhìn nhau, không dám kháng lệnh, đồng loạt cất cao giọng nói: - Tuân quân lệnh đại nhân.
Quan tướng mặt đỏ hài lòng gật đầu. Lục Thất do dự một chút, cung kính nói: - Đại nhân, ti hạ muốn hỏi một câu, trọng thưởng năm mươi lượng hoàng kim còn được hay không?
Quan tướng mặt đỏ nhìn hắn một cái, cười nhạt nói: - Ngươi muốn tiền thưởng.
Lục Thất cung kính nói: - Vâng, ti hạ rất cần tiền thưởng.
Quan tướng mặt đỏ nhìn hắn trong chốc lát, lạnh nhạt nói: - Nếu muốn tiền thưởng, sau này ngươi không thể thăng chức quan trong quân, hai thứ này ngươi tự chọn đi.
Lục Thất cung kính nói: - Đại nhân, sức khỏe mẫu thân của ti hạ rất yếu, trong nhà bần hàn, chỉ muốn có tiền thưởng về nhà phụng hiếu.
Quan tướng mặt đỏ do dự một chút rồi gật gật đầu, nói: - Khó thấy ngươi có lòng hiếu thuận, bản sứ thành toàn cho ngươi, chỉ cần sau khi ngươi quay về giữ kín mồm miệng, bản sứ sẽ tranh thủ ban thưởng huân quan cho ngươi.
Lục Thất vội quỳ hẳn xuống, cung kính nói: - Lục Thất cam đoan giữ miệng, tạ ơn đại nhân ban ân.
Quan tướng mặt đỏ ôn hòa lại hỏi: - Các ngươi có sẵn lòng rời quân ngũ về quê không?
Ba người khác đều lắc đầu, công lớn lần này là một biến chuyển trọng đại trong cuộc đời, tương lai ở trong quân có thể được thăng lên làm tướng lính có thực quyền, lợi ích giành được khi đó còn lớn hơn nhiều so với 50 lượng hoàng kim, trong lòng ba người thấy tiếc và khó hiểu đối với lựa chọn của Lục Thất.
Đội trưởng Vương Dũng cung kính nói: - Đại nhân, xin ngài hãy giới thiệu cho thuộc hạ về Dực Huy Phó Úy Vũ Văn Đào một chút, ngày sau tránh bị sơ suất.
Quan tướng mặt đỏ lương lự một chút, ôn hòa nói: - Vũ Văn Đào là cháu của Lại Bộ Thị lang đương triều, các ngươi phải biết quyền thế nhất của Đường quốc ta chính là ngũ đại thế gia, thế lực trải khắp từ triều đình cho đến tam giáo cửu lưu. Lần này công lao của các ngươi nhượng lại cho Vũ Văn thế gia, đối với tiền đồ của các ngươi phải nói là tuyệt đối có lợi. Sau khi báo công không lâu, triều đình sẽ trực tiếp phát công văn ban thưởng. Được rồi, các ngươi cứ biết đại khái là được, cứ về nghỉ ngơi cho tốt đi.
- Tạ đại nhân dìu dắt.
Bốn vị dũng sĩ cùng cung kính tạ ơn.
Bốn người rời khỏi trướng soái trở về một tòa quân trướng, vừa vào cửa một người đàn ông mặt chữ điền phẫn uất nói: - Mẹ nó chứ, chúng ta liều chết kiến công, trăm chết một sống mới trở lại được, vậy mà lại để người khác đoạt mất công đầu, chết tiệt, thật là điên mà.
- Vương Bình, nếu ngươi muốn sống thì mau câm miệng cho ta. Đội trưởng Vương Dũng lạnh lùng nghiêm nghị khẽ trách cứ.
- Vương Bình, họa là từ miệng mà ra, chúng ta có thể sống sót trở về đã là may mắn lắm rồi, ngươi không quản được lưỡi mình thì tự khoét nó đi. Người đàn ông mặt tròn, dung mạo anh tuấn đi sát sau lạnh lùng nói. Vương Bình lườm y, rầu rĩ im lặng.
Vương Dũng quay đầu lại nói: - Lục Thất, tại sao lại về quê, ở trong quân sẽ được thăng quan chức, ngươi không biết sao?
Lục Thất nói: - Vương đại ca, lý do thật sự tiểu đệ lựa chọn về quê chính là vi phạm lệnh cấm, hơn nữa ta không ôm chí lớn, muốn trở về phụng dưỡng mẫu thân sống một cuộc sống bình thường.
Vương Dũng nói: - Mọi người từng huyết chiến bên nhau ba năm rồi, đã coi nhau như huynh đệ ruột thịt, vi phạm lệnh cấm chỉ là nói suông, có phải huynh đệ vì không tin tưởng đối với tương lai ở trong quân, cho nên mới muốn về quê bo bo giữ mình.
Lục Thất do dự một chút rồi gật đầu nói: - Vương đại ca, tiên phụ từng là quân tướng của Thọ Châu Thần Vũ quân, bị tàn tật trong trận chiến ở Thọ Châu, trước khi lâm chung từng nói với ta triều định trọng văn khinh võ, Thiên An Nam Vực nguy cơ trùng trùng, dặn ta không được nhập ngũ, bởi vậy ta mới mượn cơ hội lập công này mà rút lui bảo toàn bản thân.
Vương Dũng “ồ” lên, gật gật đầu. Người đàn ông mặt tròn lạnh lùng nói: - Quốc gia đang lúc nguy vong, Lục huynh đệ lại không hề đếm xỉa tới, cho dù là huân quan đặc quyền có thể miễn trừ quốc dịch, nhưng vào thời kỳ này đặc quyền miễn binh dịch cũng chẳng có ý nghĩa gì, theo ta thấy Lục huynh đệ võ nghệ cao cường, Binh Mã Sứ đại nhân sẽ không thật sự cho về quê đâu, một trận chiến tại Tín Châu, cho dù huynh đệ rời khỏi quân ngũ cũng sẽ đảm nhiệm Võ Tán quan khó thoát khỏi quân dịch, bất cứ lúc nào cũng sẽ bị quân lệnh triều hồi đấy.
Lục Thất sửng sốt, nói: - Chu đại ca, tiểu đệ chỉ muốn sống những ngày tháng an nhàn thôi.
Người đàn ông mặt tròn nói: - Nam nhi cả đời việc quan trọng nhất chính là kiến công lập nghiệp và có hậu nhân, Lục huynh đệ tuổi còn trẻ, ca ca biết huynh đệ chưa thành gia, lúc này trở về quê nên mau chóng cưới vợ nạp thiếp đi. Nếu ta đoán không sai, trong vòng hai năm huynh đệ tất sẽ quay lại trong quân đội đấy.
Lục Thất ngẩn ra, rồi lại thản nhiên nói: - Chu đại ca nói đúng lòng tiểu đệ, lần này tiểu đệ từ bỏ thăng nhiệm chức quan chính là muốn về nhà phụng hiếu mẫu thân, sau đó cưới vợ.
Người đàn ông mặt tròn mỉm cười nói: - Huynh đệ có bản lĩnh thật sự, ngày sau trở về trong quân ắt sẽ được Hồ đại nhân trọng dụng.
Lục Thất nói: - Nếu lại quay lại trong quân, vẫn mong các ca ca tiếp tục dẫn dắt tiểu đệ.
Vương Dũng cười nói: - Chúng ta là huynh đệ tốt, đương nhiên sẽ chiếu cố cho nhau. Được rồi, chuyện tương lai nói sau, hôm nay chúng ta may mắn sống sót trở về, việc cần làm lúc này là uống rượu chúc mừng, không say không nghỉ.
Vương Bình đứng bên tinh thần lập tức phấn chấn, ngẩng lên cười nói: - Tốt, chúng ta uống rượu chúc mừng.
Vương Dũng quay lại cười mắng: - Ngươi đúng là ma rượu. Vương Bình cười ngây ngô vỗ trán, không khí lạnh lẽo trong quân trướng trở nên ấm áp.