Kiêu Phong

Chương 121: Tử kiếp




Lục Thất nghe xong liền trầm mặc, hắn tuyệt không tin tưởng kẻ địch sẽ trì hoãn giữ mạng cho hắn một ngày, chẳng qua hắn rất muốn biết những tên mặc áo bào thô này là do ai chỉ điểm, có chết cũng phải chết minh bạch.
- Ta có thể nói cho ngươi biết, tuy nhiên ngươi phải cho ta biết trước, tại sao phải giết ta?
Lục Thất đưa ra điều kiện hỏi ngược lại.
Áo bào thô ‘sư thúc’ âm trầm nhìn Lục Thất, khóe miệng giương lên một nụ cười nhạt nói:
- Tốt, ta cho ngươi biết, một là vì ngươi giết chết Bát Vương Tự, hai là bởi cá nhân ngươi xía vào nhàn sự không nên quản tới, cho nên sự hiện hữu của ngươi ảnh hưởng đến sự tiến quân của thế lực Chu quốc.
Lục Thất sửng sốt, lập tức giật mình nói:
- Bát Vương Tự? Nói như vậy các ngươi là mật thám Chu quốc phái tới.
- Mật thám? Coi như vậy đi, ta là Điện Ti Tướng Quân của hoàng cung Đại Chu, chuôi ‘Tê Nguyệt’ này chính là một trong những thù lao mời chào ta. Biết những điều này rồi hẳn là hài lòng rồi đi, đến lượt ngươi nói.
Áo bào thô ‘sư thúc’ cười nhạt nói.
Lục Thất khẽ cắn môi, vạn lần không nghĩ tới đây chính là di họa từ việc giết chết Bát Vương Tự, hắn lạnh nhạt nói:
- Ta không có phương pháp giải thi trùng độc, là thi trùng độc chịu sự chế ngự của Tiên Thiên công của ta, không cách nào xâm lấn thân thể ta. Ta khoét bỏ chỗ da thịt bị độc thương, cho nên vô sự.
Áo bào thô ‘sư thúc’ sửng sốt, lập tức gật đầu nói:
- Hóa ra là như vậy, Tiên Thiên công của ngươi là do ai truyền thụ?
- Sư phụ của ta là Hành Vân tiên sư của Côn Luân.
Lục Thất trịnh trọng nói, hy vọng có thể làm cho kẻ địch khiếp sợ.
Đáng tiếc áo bào thô ‘sư thúc’ nghe xong lại không hề có bất kỳ biểu hiện cố kỵ nào, âm trầm nói:
- Tốt lắm, ngươi có thể đi chết rồi.
Bóng xám chợt lóe xông về phía Lục Thất, Lục Thất cắn răng vung đao quét quanh, hắn biết rõ muốn dựa vào mắt để tóm được kẻ địch là vô dụng, một đao hung mãnh kia sau khi chém ra hắn chợt cảm thấy cổ họng mát lạnh, tay trái hắn lập tức bụm lấy cổ họng, tiếp theo lồng ngực lại chợt lạnh, tay phải cầm đao của hắn buông thõng xuống, đôi mắt không cam lòng dữ tợn nhìn chằm chằm áo bào thô ‘sư thúc’, dưới con mắt trào phúng của kẻ địch, thân thể ngã xuống đất bất động.
- Các ngươi đi qua xem thử hắn đã chết chưa?
Một lúc sau, áo bào thô sư thúc mới lãnh đạm phân phó.
Hai gã mặc áo bào thô khác lên tiếng trả lời đi tới, cẩn thận nhìn khuôn mặt ngửa lên của Lục Thất, trông thấy nơi cổ họng Lục Thất có một miệng máu, áo trên lồng ngực dính đầy vết máu, nhất là đôi mắt mở to không hề nhúc nhích, hai gã mặc áo bào thô lại đá hai cái, một cái trong đó đá văng trường đao trong tay Lục Thất.
- Sư thúc, tiểu tử này thật sự đã chết rồi, chẳng qua con mắt trợn to, xem ra chết rất không cam tâm nha.
Một gã mặc áo bào thô báo lại.
Áo bào thô sư thúc động thân, đi tới trước thi thể Lục Thất nhìn kỹ một hồi, bỗng nhiên tay phải khẽ động, kim mang chợt lóe, hai gã áo bào thô đứng ở hai bên Lục Thất mỗi người đầu bay rụng, thi thể ngã trên mặt đất, bọn họ chết đúng là không nhắm mắt, vô cùng oan khuất.
- Các ngươi đừng trách ta, có một số việc nếu truyền ra ngoài, sẽ không ổn.
‘Áo bào thô sư thúc’ âm trầm tự nói, cúi thấp người thò tay lục soát ‘thi thể’ của Lục Thất, thoắt cái bạc vụn, khăn tay đều bị lôi ra lục soát.
Ngay khi áo bào thô sư thúc nhíu mày không hài lòng, ‘thi thể’ của Lục Thất vẫn không nhúc nhích đột nhiên bắn người vồ tới ôm lấy áo bào thô sư thúc, áo bào thô sư thúc cũng phản ứng cực nhanh, thân thể giống như cá chạch trượt khỏi vòng vây của Lục Thất, bóng xám vụt một cái nhanh như tia chớp phóng ra mười thước, quay đầu lại kinh hãi nhìn Lục Thất.
Lục Thất quỳ một chân trên đất hung ác nhìn chằm chằm kẻ địch. Hắn nhờ vào ‘Huyền Châu nguyên khí’ mới bảo tồn được sinh mệnh, vốn định giả chết đánh bất ngờ kẻ địch một đao, đáng tiếc đao trong tay bị một gã mặc áo bào thô đá bay rồi, mà bất ngờ nhào tới ôm lại không cách nào giữ chặt được kẻ địch, nếu như có thể ôm chặt, hắn có liều mạng cũng sẽ cắn đứt yết hầu của kẻ địch. Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, cơ hội đó bây giờ đã vụt khỏi tầm tay.
Áo bào thô sư thúc kinh hồn bắt đầu bình tĩnh lại, từ trong ánh mắt có thể thấy rõ lòng tham, nhìn chòng chọc Lục Thất âm trầm nói:
- Tiểu tử ngươi đã trúng vết thương trí mạng, vậy mà còn có thể cử động không chết, quá sức tốt. Bây giờ chúng ta bàn một cuộc giao dịch đi nào, ngươi đem Tiên Thiên công pháp giao ra cho ta, ta có thể bỏ qua cho người nhà của ngươi, nếu ngươi không chịu cho ta, ta giết ngươi xong sẽ đi tiêu diệt thân tộc của ngươi, chặt đứt hương khói của ngươi cho ngươi trở thành cô hồn dã quỷ.
Nghe kẻ địch trắng trợn uy hiếp, lòng Lục Thất chỉ còn nỗi tuyệt vọng. Tướng quân khó tránh vong mệnh trên chiến trường, hắn nhập ngũ nhiều năm sống trong máu tanh, nỗ lực sinh tồn rốt cục bảo toàn được mạng trở về cố hương. Sau khi trở về mỹ nữ tài phú, quyền thế gia tộc cuồn cuộn vào tay, hiện tại lòng tham của hắn còn chưa thỏa mãn hết, thật sự không cam lòng cứ như vậy mà chết. Đối mặt với tử vong, hắn sợ hãi sâu sắc cũng quyến luyến sinh mệnh vô cùng.
Đầu của hắn quay về hướng Vọng Giang Bảo, ánh mắt đau thương trông về phương xa. Nơi đó có thê thiếp hắn mới tân hôn chưa lâu, Vận Nhi, Đông Thanh, Tiểu Vân, Vân Thường, còn có nàng Trần Tuyết Nhi mang lòng bài xích hắn. Trong thành thì có Ninh Nhi và Tương Nhi, còn có Thu Đường đang hoài cốt nhục của hắn, những người con gái này đều ỷ lại vào hắn cỡ nào, hắn chết đi rồi, các nàng sẽ làm thế nào đây, sẽ ở tại Lục gia coi giữ thay hắn phụng hiếu mẫu thân sao? Ninh Nhi nhất định sẽ làm thế, Vận Nhi cũng vậy, các nàng chắc chắn sẽ rất thương tâm.
- Tiểu tử, nghĩ xong chưa?
Trong tai lại vang lên thanh âm âm u lạnh lẽo của kẻ địch, đồng thời hắn cũng mơ hồ nghe được tiếng vó ngựa. Có lẽ người đến là binh dũng ở đài canh gác phát hiện ra nơi này có tranh đấu, nhưng tới rồi thì có ích gì đâu? Kẻ địch trước mắt chẳng khác nào ác quỷ.
Lục Thất quay đầu nhìn về phía kẻ địch, trong mắt không hề đau thương. Hắn là một nam nhân quả cảm, tử kiếp khó thoát đã là điều không thể nghi ngờ, hắn tinh tường có sợ hãi cũng vô dụng thôi, không bằng đối mặt với sự thật chớ mang đến tai họa cho người nhà. Thời gian này của cải trong Lục gia rất nhiều, sau khi hắn chết tộc nhân cùng người thân chắc sẽ không lại lâm vào cảnh nghèo khó, hai đứa bé chưa ra đời cũng sẽ không gặp cảnh khốn cùng. Hắn thân làm phụ thân làm phu quân hẳn là không thẹn, chỉ thẹn với mẫu thân bạc đầu tưởng niệm.
Hắn nhìn kẻ địch bình tĩnh đứng lên, vết thương trí mạng ở hai nơi ngực và cổ họng quả thật không còn chảy máu nữa, nhưng bởi vì cổ họng bị tổn thương làm hắn không nói chuyện được. Hắn cảm thán ‘Quy Xà Đan Thư’ thật sự là bí pháp thần kỳ, đáng tiếc rằng thời gian quá ngắn, hắn thủy chung không tìm được phương pháp khắc chế công kích của địch.
Hắn xoay người nhặt trường đao, dùng mũi đao tại trên mặt đất viết xuống:
- Công pháp trúc thư giấu dưới gối đầu trong thư phòng.
Viết xong hắn bi tráng quét ngang đao nhìn chằm chằm kẻ địch, hắn là quân nhân, địa vị hiện tại coi như là Thiên Tướng, tướng quân không thể hèn yếu không chiến mà chờ chết.
Áo bào thô ‘sư thúc’ sau khi xem chữ, âm trầm cười đắc ý, ngẩng đầu nhìn về phía Lục Thất gật đầu nói:
- Tốt lắm, xem ra ngươi còn muốn làm con thú bị dồn đến đường cùng quay đầu liều mạng cắn, được, ta thành toàn cho ngươi, cam đoan sẽ cho ngươi đầu rơi xuống đất không chút thống khổ, nhìn cho kỹ đây.
Kẻ địch giơ lên tay phải, thanh ‘Tê Nguyệt’ cầm trong tay dưới ánh mặt trời chớp động kim mang. Lục Thất hít vào một hơi nhắm hai mắt lại, hắn thi triển ra dị năng nhìn thấu dùng hơi tàn đánh một trận cuối cùng, hy vọng dị năng nhìn thấu có thể bắt kịp tốc độ công kích như quỷ mị của kẻ thù.
Vừa mới thi triển ra dị năng nhìn thấu, lập tức trông thấy kẻ thù tiến vào phạm vi năm thước, thân thể quỷ dị kia không tưởng nổi di động như tia chớp chợt trái chợt phải. Lục Thất giật mình ngộ ra, hóa ra bóng xám mà mắt hắn chứng kiến không phải là thực thể, kẻ địch chính là dựa vào mắt hắn bị ảo giác mà thừa cơ công kích. Mặc dù đã biết rõ bí mật công kích của kẻ địch, nhưng Lục Thất vẫn vô cùng tuyệt vọng, tốc độ di chuyển của kẻ địch quá nhanh, hắn khẳng định ngăn không được công kích.
Nhưng ngay tại khoảnh khắc kẻ địch động đao, tâm linh Lục Thất chợt cảm giác được một cỗ hơi thở quen thuộc, không đợi hắn nghĩ xem là ai, một cái bóng xanh thình lình xông vào phạm vi nhìn thấu đánh thẳng tới kẻ địch.
Kẻ địch giật mình dịch chuyển như tia chớp né tránh, nào biết tốc độ bóng xanh lao tới quá nhanh, một đạo hào quang sáng trong như tuyết chợt lóe đâm vào cổ kẻ địch, kẻ địch oán hận hừ một tiếng, chuôi ‘Tê Nguyệt’ nắm trong tay phải đâm tới bóng xanh, bóng xanh thét lên một tiếng thảm thiết rồi trốn đi.
Lục Thất vừa thấy cơ hội đả thương kẻ địch đã tới há chịu bỏ lỡ, gần như đồng thời, từ từ nhắm lại hai mắt trường đao trong tay hung mãnh đâm ra. Kẻ địch vừa thấy đao đến, cuống quít thi triển ra thân pháp chợt trái chợt phải, nào biết lần này không còn linh rồi, trường đao tàn nhẫn nhắm thẳng thực thể xuyên thấu qua ngực bụng.
Một đao đắc thủ Lục Thất thuận đà tàn khốc xông lên, bàn tay nắm đao vung tới cái đầu trước mặt, đây là đầu chùy trong La Hán khí công, phịch một tiếng đánh vào mặt kẻ địch, kẻ địch hét thảm mặt mũi nở hoa, té ra kẻ địch này chỉ có tốc độ công kích nhanh thôi, cũng không phải không thể bị đánh ngã, bị một đầu chùy nện đến bất tỉnh té ngã trên đất, Lục Thất nhanh chóng vọt tới một đao chém xuống thủ cấp.
Giết chết kẻ địch tìm được đường sống trong chỗ chết, Lục Thất mở mắt ra chỉ cảm thấy hụt hơi đầu váng, người mềm nhũn sắp đổ. Chợt hắn giật mình tinh thần chấn động mãnh liệt, quay ngoắt người dùng thanh âm khàn khàn sốt ruột nhả ra từng chữ mơ hồ:
- Đông... Tiểu Thanh.
Tới cứu Lục Thất không ngờ lại là Tiểu Thanh, thân thể Lục Thất ngả nghiêng, vội chạy tới bên người Tiểu Thanh đỡ lấy nàng, sắc mặt Tiểu Thanh trắng bệch, hai tay bưng lấy ngực bụng trái, máu tươi chói mắt nhuộm đỏ cả hai tay và quần áo nàng, hai mắt nàng thất thần nhìn về phía Lục Thất đang đỡ nàng.
- Công tử, chàng bị thương, miệng vết thương của chàng lớn quá, mau tìm thuốc băng lại.
Tiểu Thanh hoảng loạn suy yếu kêu, chủy thủ của người mặc áo bào thô kia có thể đã đả thương đến lá gan của nàng rồi, đó là vết thương trí mạng.
Mũi Lục Thất đau xót mắt ngấn ánh lệ, thương thế của hắn kỳ thực vô cùng nặng, nhưng vẫn có thể dựa vào Huyền Châu nguyên khí thần dị áp chế thương thế, còn tiểu Thanh lại không có kỳ năng sinh cơ. Bản thân đã bị trọng thương như vậy, không ngờ vẫn bận tâm lo lắng cho Lục Thất, có thể nào không khiến Lục Thất cảm động khắc sâu trong lòng.
Tiếng vó ngựa truyền tới càng lúc càng lớn, Lục Thất quyết đoán ôm lấy Tiểu Thanh, đi đến bên tử thi của áo bào thô ‘sư thúc’, ngồi xổm xuống đưa ra tay trái lấy thanh chủy thủ ‘Tê Nguyệt’, lại từ trên người tử thi sờ soạng sơ sơ tìm ra hai loại vật phẩm, thu tay nhét vào túi hành quân, sau đó đứng dậy tìm ngựa của mình, ôm Tiểu Thanh phi thân lên ngựa, hướng đến địa phương trước đây tu luyện phóng ngựa đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.