Kiêu Phong

Chương 30: Góp lời




Lục mẫu nghe xong nghiêm nghị gật đầu, nói:
- Con yên tâm, mẹ sẽ làm tốt.
Lục Thất khí thế vừa phát tiết ra, xoay mặt thì lại giống như một đứa trẻ, cười mỉm chi nói:
- Mẹ, còn có chuyện gì ạ?
Lục mẫu trìu mến nhìn con trai, ôn tồn bảo:
- Không có chuyện gì, cứ về phòng nghỉ ngơi đi. Ninh Nhi, con cũng về phòng đi.
Ninh Nhi đứng nghiêm lên tiếng trả lời, hành một lễ rồi đi song song cùng Lục Thất ra khỏi phòng.
Hai người vừa đi khỏi, Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói:
- Mẹ, người thấy Tân Vận Nhi mà hôm nay đến có xinh đẹp không?
Lục mẫu sửng sốt, suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói:
- Là mỹ nữ động lòng người, hôm qua cũng gặp mặt, không sao để ý, nhưng hôm nay lại nhìn rất là xinh đẹp, khí chất cũng dịu dàng nết na.
Chu Nguyệt Nhi cười nói:
- Hôm qua tâm tư của mẹ đều dồn vào Tân di nương, đương nhiên sẽ không để ý đến nàng ta, hơn nữa lúc trước nô không át chủ, hôm qua Tân Vận Nhi thân làm nô tì phải giả khiêm tốn không thể tranh gianh vẻ đẹp với đường muội Nhạn Nhi được, còn hôm nay mới là vẻ xinh đẹp chân chính của Tân Vận Nhi.
Lục mẫu mỉm cười nói:
- Nguyệt Nhi nói như vậy, có phải là đã nhìn ra được gì không hả?
Chu Nguyệt Nhi cười nhu hòa nói
- Mẹ, theo Nguyệt Nhi thấy, hôm nay mục đích thật sự khi Tân di nương đến nhà là vì cháu gái Tân Vận Nhi của bà. Tân di nương đã nhìn trúng Tiểu Thất, đường muội của Nguyệt Nhi không muốn ứng hôn, Tân di nương đành chỉ còn hy vọng vào cháu gái có thể gả cho Tiểu Thất.
Lục mẫu ồ một tiếng, ôn tồn nói:
- Con thấy như vậy à.
Chu Nguyệt Nhi cười nhu hòa nói:
- Mẹ, Tân Vận Nhi vẫn là là tỳ nữ của Chu gia, Tân di nương lại cố ý dẫn Tân Vận Nhi mặc váy và trang sức sang trọng đến gặp mẹ, có nghĩa là đang thăm dò mẹ có thiện cảm đối với Tân Vận Nhi hay không. Hơn nữa Nguyệt Nhi hiểu rất rõ Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi tính tình dịu dàng rộng lượng, đối nhân xử thế cũng không kiêu căng, tâm địa cũng thiện lương kiên nhẫn, đối với nô bộc xung quanh cũng tương đối thân thiện, điều khó có được nhất là nàng cũng là tài nữ, cầm kỳ thi họa đều có chút thành tựu. Tuy rằng thân là nô tỳ nhưng tâm khí cũng cực kỳ cao, hôm nay Nguyệt Nhi thấy nàng thái độ khác thường, có hơi ngượng ngùng, khẳng định là phải lòng Tiểu Thất rồi. Theo suy đoán của Nguyệt Nhi, tám thành là hôm qua một khúc nhạc của Tiểu Thất đã chạm đến trái tim của nàng, tính tình của Tân Vận Nhi giống như đường muội Nhạn Nhi, nhược bằng Tân Vận Nhi chưa phải lòng Tiểu Thất, thì tuyệt sẽ không nhận lời Tân di nương mặc váy mang trang sức đến Lục gia đâu.
Lục mẫu gật gật đầu, ôn tồn nói:
- Quả thật mẹ cũng có thiện cảm đối với Tân Vận Nhi, cô nương kia tạo cho người ta một cảm giác điềm đạm, dịu dàng.
Chu Nguyệt Nhi cười nhu hòa nói:
- Nếu bàn về nhan sắc thì Tân Vận Nhi kém hơn đường muội một hay phần, nhưng đường muội Nhạn Nhi đa sầu đa cảm không hiểu tình cảm trần tục, gả rồi cũng không quả được một nhà. Tài hoa của Tân Vận Nhi không thua kém đường muội Nhạn Nhi, lại thấu tình đạt lý, giản dị lại chịu được vất vả, gả đi nhất định có thể giúp gia đình phát đạt.
Lục mẫu nghe xong cười, ôn tồn nói:
- Nguyệt Nhi, có phải là con có lòng giúp Tân Vận Nhi bước vào cửa Lục gia không.
Chu Nguyệt Nhi lúng túng, nghiêm mặt nói:
- Mẹ, Nguyệt Nhi có lòng này, Tân Vận Nhi là người con gái tốt khó tìm, Lục gia có thể cưới được nàng vào cửa tuyệt đối là điều may mắn.
Lục mẫu gật gật đầu thoáng suy nghĩ, trong lòng bà hiểu rất rõ vì sao Chu Nguyệt Nhi hy vọng Lục gia có thể cưới Tân Vận Nhi. Một là nhà mẹ đẻ của Chu Nguyệt Nhi cũng nhiều lần lâm vào túng quẫn, thêm vào việc nàng là dâu của con thứ, sức lực của bản thân đã không đủ, trong nội tâm rất không hy vọng Lục Thất cưới một người con gái của gia tộc có bối cảnh cao hơn mình làm vợ. Hai là ngoài sự cao thấp của bối cảnh gia tộc, Chu Nguyệt Nhi càng sợ Lục Thất cưới một người thê tử kiêu căng không hiểu tình lý, cho nên nàng ôm hy vọng tác hợp cho hôn sự của Lục Thất và đường muội, bởi vì nàng biết đường muội Nhạn Nhi ở chung rất tốt. Hiện tại đường muội Nhạn Nhi không nguyện ý thì lại có một Tân Vận Nhi đến. Xuất thân và tính tình của Tân Vận Nhi lại càng hợp với ý của nàng, lập tức vội vàng thuyết phục Lục mẫu tiếp nhận Tân Vận Nhi.
Trong lòng Lục mẫu đương nhiên là có chuẩn tắc của mình, chuẩn tắc của Lục mẫu chính là gia hòa vạn sự thuận. Xuất thân của Tân Vận Nhi kém một chút, nhưng nàng có một người cô cô nắm quyền to ở Kỳ lão Chu phủ, điều này rất quan trọng đối với Lục gia vừa thoát khỏi nghèo khó. Bởi vì Lục gia có tài sản ở Vọng Giang Bảo, nên có Tân di nương chiếu cố đương nhiên sẽ kinh doanh thuận lợi.
Ngoại trừ những việc khiến Lục mẫu thật sự rất có thiện cảm đối với Tân Vận Nhi, Lục mẫu cũng không vừa ý tiểu thư khuê các được chiều chuộng. Trong lòng Lục mẫu người làm thê phải vững vàng ung dung, làm việc rộng lượng, đủ sức quản việc nhà, giúp chồng, dạy con, những thứ này Tân Vận Nhi hầu như đều có, thêm vào sự hết lòng của Chu Nguyệt Nhi, thì đã có cơ sở cho gia hòa. Lục mẫu đã có lòng cầu hôn Tân Vận Nhi cho Lục Thất, chỉ có điều là cho Tân Vận Nhi địa vị như thế nào thì vẫn còn do dự, dù sao thì xuất thân của Tân Vận Nhi vẫn là tỳ nữ.
- Mẹ, nếu Tân di nương có lòng kết thân, người có nguyện ý không?
Chu Nguyệt Nhi nhẹ nhàng hỏi, nàng thấy Lục mẫu không nói, còn cho rằng lời nói của mình đã là vung tay quá trán, dù sao thì Tân di nương đã giới thiệu cho nàng một thiếp tỳ, có được chỗ tốt thì phải thay người khác nói đỡ nỗi hiềm nghi.
Lục mẫu nhìn về phía Chu Nguyệt Nhi cười ôm hòa, bà cũng rất yêu thích đứa con dâu trưởng này, đứa con dâu trưởng này dịu dàng hiếu thuận, mấu chốt là nàng thiện lương thẳng thắn, trước giờ trong nhà không lộ tâm cơ hay giấu tư tâm, hơn nữa cũng trung với Lục gia, trong thời kỳ khó khăn nhất của Lục gia Chu Nguyệt Nhi lần nào về nhà mẹ đẻ cũng là vì muốn cứu giúp, nhà Chu lão gia quả thật cũng đã tận lực tương trợ rồi. Chu Nguyệt Nhi được trở về nhà mẹ đẻ từ đầu đến cuối cũng chưa từng tái giá, chính là vì vậy, phân lượng của Chu Nguyệt Nhi trong lòng Lục mẫu rất nặng, người lúc hoạn nạn là người tri kỷ.
- Nguyệt Nhi, mẹ có thiện cảm với Tân Vận Nhi, nếu như Tân di nương có lòng kết thân, mẹ sẽ đồng ý cho Lục Thất nạp làm chính thê. Tuy nhiên việc này con đừng nói cho Tân di nương, đợi lúc Tân di nương hỏi con, con nói mẹ có thiện cảm với Tân Vận Nhi, mẹ làm như thế là vì cho Tân Vận Nhi có thời gian suy xét. Bởi vì nếu Tân Vận Nhi theo tiểu thư Chu gia có thể sẽ được đặt trên cành cao, Lục gia không thể nhận một người nữ nhân một dạ hai lòng bước vào cửa.
Lục mẫu ôn tồn nói.
Chu Nguyệt Nhi thở phào nhẹ nhõm, dịu dàng nói:
- Nguyệt Nhi đã nhớ kỹ ạ.
Lục mẫu lại ôn tồn bảo:
- Còn nữa, ngày mai con đi xem, phải về nhà mẹ đẻ trước để thăm hỏi một chút về người quả phụ kia, thà rằng trì hoãn mấy ngày cũng không thể qua loa nhận một điêu phụ vào Lục gia, chuyện này không thành, mẹ tự sẽ giúp con làm chủ, tìm người khác.
Khóe mắt của Chu Nguyệt Nhi đỏ lên, đứng lên quỳ gối trước mặt Lục mẫu, nghẹn ngào nói:
- Đa tạ mẹ, đều là do Nguyệt Nhi khiến mẹ thất vọng.
Lục mẫu giơ tay vuốt tóc nàng, trìu mến nói:
- Đừng nói thế, không có hậu duệ chưa chắc đã là vấn đề do con, cho dù là con không thể sinh nở, con là dâu trưởng của trưởng tử Lục gia, nữ nhân khác có thể sinh nở đi nữa cũng không thể cưỡi lên đầu con, huống chi Nhị Lang là thật lòng thật ý yêu con sâu đậm.
Chu Nguyệt Nhi rưng rưng gật đầu mừng rỡ.
Lục Thất và Ninh Nhi trở về phòng, cửa vừa đóng cơ thể của Ninh Nhi đã bị Lục Thất dùng sức hai tay ôm lấy, hơi thở nồng nặc mùi rượu phả vào đôi môi đỏ như son, một cánh tay to luồn vào trong áo mơn trớn trên đôi gò bồng đào, Ninh Nhi uốn éo người, kiều mị hừ lên mấy tiếng hưởng thụ sự hoang dã của ái lang.
Rất lâu sau Ninh Nhi mới chủ động đẩy Lục Thất ra, đôi má lúm đồng tiền ửng đỏ trông thật xinh đẹp, nàng dịu dàng nói:
- Được rồi, mau nằm lên giường tạm nghỉ ngơi đi.
- Ta không mệt, tỷ theo ta cùng nhau lên giường nhé.
Lục Thất giống như một đứa trẻ, làm nũng ôm lấy Ninh Nhi không buông.
Trái tim thiếu nữa của Ninh Nhi vui vẻ, dịu dàng nói:
- Đừng có nhốn nháo, tỷ tỷ phải đi xuống bếp, tỷ tỷ không thể để cho trưởng thiếu phu nhân tự mình xuống bếp được.
Lục Thất “ồ” lên một tiếng tỉnh ngộ, vươn cổ thơm Ninh Nhi một cái rồi buông tay ra. Ninh Nhi sửa sang lại quần áo, ổn định tinh thần lại một chút, cười với Lục Thất rồi đi ra khỏi phòng. Lục Thất vui mừng lắc lư cái đầu, tâm tình vui vẻ đi đến bên giường nằm xuống, trong tâm trạng phấn chấn và hơi men đã chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Trong nhà bếp Lục gia, Chu Nguyệt Nhi và Ninh Nhi cũng nhau làm cơm tối, hai nàng đều mang tâm trạng rất tốt, làm liền tay liền chân, sau khi cơm canh đã vào nồi, Chu Nguyệt Nhi vỗ vỗ tay đứng thẳng lên.
- Trưởng thiếu phu nhân, ở đây cứ do nô tỳ trông coi, người đi xem trưởng thiếu chủ đã về chưa.
Ninh Nhi dịu dàng nói, trưởng tử Lục Thiên Hoa đang ở ngoài tiệm pha chế thuốc theo công thức, cũng rất bận rộn.
Chu Nguyệt Nhi sung sướng gật gật đầu, cười dịu dàng nói:
- Ninh Nhi, cảm ơn cô.
Ninh Nhi dịu dàng nói:
- Nô tỳ giúp trưởng thiếu phu nhân là việc nên làm.
Chu Nguyệt Nhi nhìn Ninh Nhi một cái, cười nhu mì, nói:
- Ninh Nhi, cô biết ta cảm ơn cô chuyện gì không?
Ninh Nhi sửng sốt, dịu dàng nói:
- Trưởng thiếu phu nhân cảm ơn, là vì nô tỳ đã nói chuyện với Thất thiếu chủ phải không.
Chu Nguyệt Nhi lắc đầu, dịu dàng nói:
- Chuyện đó đã cảm ơn rồi, còn chuyện này là cảm ơn cô lúc ở Chu phủ đã cho ta chút tôn nghiêm. Lúc đó Tân di nương dạy dỗ cô, nếu cô không nghe lời, ta sẽ rất khó xử.
Ninh Nhi chấn động cúi đầu, trong tại lại nghe Chu Nguyệt Nhi dịu dàng nói:
- Ninh Nhi, ngày mai ta đi gặp một người thiếp tỳ, nếu nhận về, ta muốn nhờ cô làm mẫu để dạy dỗ, cô có thể giúp ta không?
Trong lòng Ninh Nhi hơi hoảng, gật gật đầu theo bản năng.
- Ta cảm ơn cô trước, cô trông bếp đi.
Chu Nguyệt Nhi nói xong liền rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.