Kiêu Phong

Chương 6: Nhà




“Thiếu tiểu ly gia lão đại hồi, hương âm vô cải mấn mao tồi” ( Khi đi trẻ, lúc về già, giọng quê vẫn thế, tóc đà khác bao).
Đây là câu thơ của Hạ Tri Chương- thi nhân triều Đường được nhiều người ca tụng. Lục Thất rời quê năm năm rồi, tóc chưa bạc nhưng tâm trạng rời quê bấy lâu thì đúng như vậy. Hắn đứng trước cửa nhà, mắt hắn dường như nhòe đi vì những hàng lệ.
Nhà của Lục Thất ở khu tây trong huyện Thạch Đài, là một trạch viện lớn với diện tích gần nửa mẫu. Trạch viện này là tài sản quan trọng nhất của Lục gia khi Lục Thất đi tòng quân, cửa hàng đã bán đi để mua ngựa, đao và áo giáp cho hắn rồi. Quy chế quân binh Đường quốc là tự chuẩn bị vũ khí chiến đấu để đi tòng quân có thể trở thành mộ binh, có thể sắp xếp vào quan quân chính quy, được hưởng đãi ngộ quân công. Nếu như sắp xếp vào Đoàn luyện binh không chính quy thì sẽ không có cơ hội ngẩng đầu lên. Ban đầu bắt lính tòng quân, người phải đi là Lục Nhị - đại huynh của Lục Thất, nhưng Lục Thất chủ động nói đi thay đại huynh mình.
Đẩy cửa lớn xưa cũ bước vào, cảnh tượng trước mắt vẫn như xưa, nếu có khác chỉ là yên tĩnh thê lương hơn thôi. Khóa đá dùng để luyện công năm đó đã bị vứt vào góc nhỏ, trong trạch viện có rất nhiều gậy trúc, trên đó treo rất nhiều áo lụa.
- Sao lại yên tĩnh vậy? Mẫu thân và di nương đâu rồi? Còn đại ca đại tẩu? Lại còn tiểu muội nữa? Trong lòng Lục Thất dấy lên một nỗi bất an. di nương: mẹ hai, mẹ kế
Phụ thân của Lục Thất là quan võ, cũng theo phong khí chốn quan trường, lấy hai thê hai thiếp. Sau khi bình thê của phụ thân Lục Thất qua đời không lâu thì đã cải giá. Lục Thất và tỷ tỷ ruột của mình là con của chính thê (tức vợ cả), đại ca và tiểu muội là con của thiếp. Theo như quy tắc thì Lục Thất mới có tư cách là chủ gia đình, mới có thể kế thừa hơn một nửa gia sản, bởi vì hắn là con của chính thê.
- Mẫu thân! Tiểu Nghiên! Lục Thất sợ hãi gọi, hắn bỗng nhiên không dám đi đến căn nhà chính nữa.
“Cạch...Cạch!” Vọng lại hai tiếng mở cửa, cửa phòng trái rất nhanh đã được mở ra, rồi một cô gái xuất hiện, thoáng nhìn chắc tầm 25-26 tuổi. Nàng ta mặc chiếc váy chắp vá, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần với vẻ tái nhợt, kinh hoàng nhìn Lục Thất.
- Lý di nương? Mẫu thân con đâu? Tiểu Nghiên và đại ca đâu cả rồi? Lục Thất vừa thấy có người đi ra thì như ‘chết đuối vớ được cọc’, lên trước mấy bước, vội vàng hỏi.
- Tiểu Thất đó ư? Đúng là Tiểu Thất rồi. Cô gái xinh đẹp đó bước nhanh ra cửa, ôm chầm lấy Lục Thất. Nàng ta vui mừng giơ tay nắm lấy áo giáp của Lục Thất rồi nhìn trên dưới trước sau.
- Lý di nương! Mẫu thân con đâu? Lục Thất lại vội vàng hỏi.
- Con đừng vội, mẫu thân con vẫn rất khỏe, đang ở trong phòng đó! Lý di nương vui mừng nói, nói xong liền kéo Lục Thất đi về phòng chính.
Lục Thất cũng yên tâm được phần nào, hắn nhanh bước vượt qua Lý di nương, xông vào phòng và đẩy cửa ra. Bên trong là phòng khách rộng rãi mà đơn giản, hai bên trái phải có một cửa thông vào phòng ngủ. Đây là phòng lớn nhất của đại trạch viện này.
Trong lúc Lục Thất bước vào cửa phòng, cửa trái của nhà ngoài cũng có một người phụ nữ tóc hoa râm bước ra với khuôn mặt tiều tụy có chút đờ đẫn. Nhưng vừa nhìn thấy Lục Thất thì cặp mắt vô hồn đó dường như sáng bừng lên.
- Mẫu thân! Tiểu Thất đã về rồi! Lục Thất xúc động kêu lên, chạy lên trước quỳ sụp trước mặt người phụ nữ kia. Bà ta kinh ngạc một tiếng, tiếp đó quỳ xuống ôm đầu của Lục Thất.
- Tiểu Thất! Tiểu Thất thật sự về rồi, con trai của ta! Người phụ nữ đó vui buồn lẫn lộn, giọng nói run rẩy, sau đó cánh tay lại ôm chầm lấy đầu của Lục Thất khóc lớn. Cô gái xinh đẹp kia vào sau cũng tuôn trào giọt lệ.
- Mẫu thân! Sao tóc của Người lại bạc đi nhiều vậy! Hai mẹ con Lục Thất ôm nhau khóc lóc, lúc này Lục Thất mới ngẩng đầu và nói. Mẫu thân của hắn năm nay mới bốn mươi lăm tuổi, năm đó lúc mẹ con chia ly thì vẫn là tóc đen. Sao năm năm không gặp mà mẫu thân lại biến thành như người sáu mươi tuổi vậy.
- Con ngốc ạ! Mẫu thân con ngày đêm lấy ‘nước mắt rửa mặt’ vì nhớ con đấy. Nền đất lạnh lắm, mau đứng lên đi! Cô gái xinh đẹp ở bên cạnh dịu dàng nói.
Lục Thất vội đỡ mẫu thân đứng lên, mẫu thân hắn vui mừng nhìn hắn trên dưới trước sau. Trong lòng Lục Thất vừa vui vừa chua xót, mẫu thân vì thương nhớ mình mà già đi nhiều biết bao.
- Mẫu thân! Con ở trong quân lập được công lớn, hiện giờ là võ quan rồi. Lục Thất vội lấy công văn ra cho mẫu thân xem.
Mẫu thân cầm lấy công văn rồi mở ra xem, Lý di nương cũng bước tới xem cùng rồi kinh ngạc, nói: - Là Trí Quả Giáo Úy thất phẩm. Chủ mẫu! Lão gia khi còn sống, chức quan cao nhất cũng là chức vị này, Tiểu Thất nhà ta giỏi quá!
Mẫu thân Lục Thất không hề vui mừng mà ngược lại vẻ mặt rất khó coi: - Công văn nói Tiểu Thất là Trí Quả Giáo Úy trong An Hóa tiết độ quân, như vậy sau này vẫn phải đi đánh giặc.
Lục Thất vội ôn tồn, nói: - Mẫu thân! Sau này con là quan quân, vào quân đội cũng là chỉ huy chiến đấu, an toàn hơn nhiều so với làm tiểu binh xung phong. Con vốn muốn xin rời quân về quê nhưng con không bệnh không tật, vì vậy không được phép. Thật ra, chức Trí Quả Giáo Úy này không có tác dụng gì, sau này quay lại trong quân cũng chỉ làm võ quan hộ vệ chủ tướng thôi.
Lý di nương dịu dàng tiếp lời: - Hộ vệ chủ soái là một chức rất an toàn, tốt hơn là trực tiếp cầm quân. Tiểu Thất! Con chớ có xem thường chức quan này, trong xã hội hiện nay, mạng của tiểu dân như cỏ rác vậy. Con đã là võ quan trong quân đội thì những tên quan lòng dạ hiểm độc ở địa phương sẽ không dám ức hiếp con nữa. Sau này nhà chúng ta có vị quan gia như con thì cũng không bị ức hiếp nữa.
Lục Thất gật đầu, hắn đã hiểu rõ điều này rồi. Hắn vốn định không đi tòng quân nữa nhưng hiện giờ hắn biết rằng, nếu như công khai rõ việc không quay về quân đội thì tất nhiên sẽ có nhiều phiền toái, làm tiểu dân trong xã hội này thật sự rất khó.
- Mẫu thân, Lý di nương, đại huynh, đại tẩu và Tiểu Nghiên đâu? Còn cả Trình di nương nữa? Lục Thất thấy mẫu thân bình an thì hắn yên tâm, nhưng rồi lại quan tâm hỏi những người thân khác.
Mẫu thân và Lý di nương nhìn nhau một cái, vẻ mặt ảm đạm. Lục Thất bất an, hỏi: - Mẫu thân, đại huynh và mọi người không sao chứ?
Mẫu thân hắn đau xót nói: - Tiểu Thất! Từ sau khi con đi, trong nhà xảy ra rất nhiều chuyện. Sau khi con đi, đại huynh của con mượn tiền buôn bán bị lỗ nặng, vì trong nhà khốn khó nên đại huynh đành để đại tẩu về nhà mẹ đẻ. Trình di nương vì trả nợ thay cho đại huynh của con mà khăng khăng bán Tiểu Nghiên cho nhà giàu làm nô tỳ, đến bản thân Trình di nương cũng bán thân làm tỳ thiếp. Cũng chính Lý di nương hiện giờ cũng không còn là người của Lục gia ta nữa, sắp phải đến nhà Đỗ lão gia làm tỳ thiếp rồi.
- Sao? Lục Thất kinh ngạc, nhìn mẫu thân và Lý di nương với ánh mắt khó tin được. Sắc mặt Lý di nương tái nhợt, nàng chỉ biết cúi đầu.
- Tiểu Thất! Mẫu thân cũng không muốn bán di nương và Tiểu Nghiên của con. Nghĩ rằng có khốn khó đến mấy cũng để họ được tự do gả cho người khác, là do hai di nương có lòng tốt muốn bảo vệ trạch viện này nên chủ động bán mình làm tỳ thiếp cho người ta, họ đều là người tốt.
Mẫu thân Lục Thất nước mắt tuôn rơi, giọng nói chứa đầy sự tang thương.
Ánh mắt của Lục Thất trầm xuống, tất nhiên hắn biết thế nào là tỳ thiếp. Trên thực tế, tỳ thiếp chính là kỹ nữ, những nhà có tiền phần lớn đều mua tỳ thiếp về, thân phận của tỳ thiếp là thân phận thấp hèn, như nô tì, những ngày thường phải thuận theo sở thích vui đùa của chủ nhân, thuộc kiểu nửa tỳ nửa thiếp không có danh phận nhất định. Có lúc họ còn không bằng những nữ tỳ, bị người đời khinh bỉ.
Pháp luật Đường quốc không cho phép dân thường tùy ý nạp thiếp, đến thê thất nhà giàu cũng không muốn phu quân mình nạp thiếp nên những người giàu có phong trào ‘nuôi’’ tỳ thiếp riêng. Người trẻ đẹp lại chưa sinh con như Lý di nương hoàn toàn phù hợp với điều kiện lấy làm thiếp. Việc chủ động bán mình làm tỳ thiếp tất nhiên là hy sinh hạnh phúc của mình, điều này khiến cho mẫu thân Lục Thất có được nhiều mấy lần tiền bán thân.
- Vậy đại huynh của con đâu? Lục Thất nổi giận, hắn thay đại huynh tòng quân xa nhà, giao nhà cho huynh ấy, thân là nam nhi mà lại để cho nhà tan cửa nát thế này sao.
- Tiểu Thất! Con cũng đừng trách đại huynh! Hiện giờ đại huynh con đau khổ hơn bất cứ ai. Mẫu thân muốn bán căn nhà này để trả ít nợ, chính đại huynh con nói với chủ nợ, huynh đệ sớm đã chia nhà rồi, căn nhà này là của đệ đệ. Đại huynh con thà đồng ý để mẹ ruột và muội muội bán thân chứ không chịu động đến căn nhà này. Đại huynh con là huynh trưởng tốt. Mẫu thân của Lục Thất rơi lệ, giải thích cho đại huynh của hắn.
Lục Thất ngẩn người ra rồi dần nguôi giận, trong khóe mắt ứ đọng những dòng lệ. Hắn không trách đại huynh nữa mà chỉ có thể trách sự tàn khốc của thế đạo này.
- Mẫu thân! Vậy bây giờ đại huynh con đang ở đâu? Lục Thất ôn tồn hỏi.
- Đại huynh của con đang làm công trong mỏ đá ở thôn Thất Lý, mỗi tháng có thể mang về nhà hai quan tiền, có lúc cũng làm binh sĩ trừ phiến loạn, cũng có thể kiếm được chút tiền. Mẫu thân Lục Thất hạ giọng nói, tiền kiếm được mang về nhà tất nhiên là để phụng dưỡng bà ấy rồi.
Lục Thất hít một hơi rồi ôn tồn nói: - Mẫu thân! Chúng ta thiếu nợ bao nhiêu?
Mẫu thân hắn chần chừ một chút, thấp giọng nói: - Thiếu nợ quan là hai trăm mười ba lượng, nợ riêng có thể hơn bốn trăm lượng.
Lục Thất nghe xong như trút được gánh nặng trong lòng. Hắn cười, nói: - Mẫu thân, con ở trong quân đội cũng mang về chút dự trữ. Lý di nương không cần phải bán thân nữa, con sẽ lập tức đi chuộc Tiểu Nghiên và Trình di nương về.
Mẫu thân hắn giật mình nói: - Con cũng có dự trữ sao?
Lục Thất cười, giơ tay cởi bỏ áo giáp, lấy ra một túi vải dài ở trong tay, xé túi vải rồi cười nói: - Mẫu thân, Lý di nương! Nhận vàng này! Dưới sự kinh ngạc của mẫu thân và Lý di nương, trên tay của Lục Thất đã có hơn năm thỏi vàng nguyên chất.
- Mẫu thân! Đây là năm mươi lượng vàng con được thưởng khi ở trong quân đội. Theo như giá bán thị trường thì đổi được hai nghìn năm trăm lượng bạc, đủ để chúng ta trả nợ chuộc người rồi. Lục Thất cười, nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.