Kiêu Phong

Chương 72: Hiền thê




Đông Thanh vừa đi, Lục Thất tiến lên hai bước đứng trước mặt Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi cả kinh ngượng ngùng theo bản năng cúi đầu xuống, nhưng rất nhanh bị một bàn tay to nâng lên. Nàng e lệ nhìn thấy một đôi mắt nóng cháy, một khuôn mặt dịu dàng tươi cười, khuôn mặt tươi cười tiếp cận, nàng xấu hổ vui mừng nhắm hai mắt xinh đẹp lại.
Một cái hôn thật dài khiến cho Tân Vận Nhi hít thở không thông, thân mình lại sung sướng bồng bềnh như ở cõi tiên, nàng thích ái lang điên cuồng, hoang dã chủ động. Nhưng lúc ái lang ôm nàng vào trong phòng, nàng cố nén lại tình cảm đang trào dâng đồng thời kháng cự yếu ớt, bởi vì nàng là thê thất, thê thất nhất định phải có khí chất đoan trang và tôn nghiêm, lần đầu tiên không thể qua loa cho ái lang, đây là điều cô cô nàng dặn dò.
Lục Thất cũng biết nên tôn trọng Tân Vận Nhi, lúc bị chống cự lại cũng không tức giận, bình ổn tâm tình một chút, ôm nhẹ Tân Vận Nhi ngồi xuống bên cạnh bàn vuông, uyển chuyển nói chuyện nạp thiếp, nhấn mạnh hậu quả nếu cự tuyệt, còn việc hắn chủ động đi thân cận là việc tuyệt đối không dám nói.
Tân Vận Nhi nghe xong phản ứng rất bình tĩnh, thái độ ôn nhu của nàng có thể hiểu và chấp nhận. Tân Vận Nhi nghe xong trầm tư một lúc, cũng thể hiện thái độ ủng hộ, cái gia qui mới này cũng có thể khơi dậy sự tích cực của Lục gia, Lục gia có thể đoàn kết một lòng có tiền góp tiền, có lực góp lực.
Sự ủng hộ của Tân Vận Nhi khiến cho Lục Thất vui mừng ôm lấy nàng hôn một cái, Tân Vận Nhi bị hôn lại nghiêm mặt nói:
- Thất lang, thiếp ủng hộ gia qui mới của nhà nhưng thiếp cũng cần sự ủng hộ của chàng.
Lục Thất sửng sốt cười nói:
- Nàng nói đi.
Tân Vận Nhi nghiêm mặt nói:
- Thất lang, gia qui mới có thể khơi dậy sự tích cực của Lục thị gia tộc, nhưng dễ dàng dẫn đến thiếp thất và vợ kế có tâm tư riêng, bởi vậy thiếp đồng ý chuyện thiếp thất có tài sản riêng, nhưng quyền kinh doanh nhất định phải nằm trong tay thê thất, không thể bởi vì cổ quyền của một cửa hàng thiếp thất chiếm nhiều hơn thì dothiếp thất kinh doanh, nếu do thiếp thất làm chủ kinh doanh, Lục gia sẽ lâm vào hoàn cảnh lục đục, không đồng lòng.
Lục Thất nghe xong suy nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Nàng nói rất đúng, quyền kinh doanh bị phân tán rất dễ dẫn đến mọi người không đồng lòng, nhưng việc lấy hết quyền kinh doanh của thiếp thất cũng không thỏa đáng, sau này sẽ do nàng làm chủ kinh doanh, thiếp thất sau khi được nàng trao quyền sẽ có thể can thiệp và đối sách kinh doanh, nếu như thiếp thất có gì bất kính với nàng nàng có thể thu hồi quyền kinh doanh.
Tân Vận Nhi gật đầu nói:
- Như vậy cũng đúng, còn về gia qui mới cho thiếp thất quyền tự chủ về bản thân và của cải, thiếp muốn giữ lại quyền thê thất được quản giáo sai khiến thị thiếp các phòng và nô tì, mục đích của yêu cầu này chính là tạo ra quyền uy của thê thất, củng cố thế lực của Lục gia.
Lục Thất sửng sốt, yêu cầu này của Tân Vận Nhi gần như mâu thuẫn với gia qui mới của mình, hắn lập ra gia quy mới lấy đi rất nhiều quyền hành của thê thất, nhưng Tân Vận Nhi sau khi ủng hộ lại từng chút từng chút một lấy lại quyền hành. Nhưng nếu suy nghĩ kĩ một chút, chính thất nếu không có quyền uy, rất có thể sẽ nảy sinh chuyện gia đình không yên ổn, kì thật Tân Vận Nhi có thể đồng ý chuyện thiếp thất có thể có quyền tự chủ về bản thân và của cải đã là sự nhượng bộ lớn nhất rồi.
- Có thể.
Lục Thất sau khi suy nghĩ kĩ cũng nhường một bước.
Tân Vận Nhi nhẹ nhàng thở ra, sau khi Lục Thất nói về gia qui mới trong lòng nàng rất sợ hãi, như vậy có nghĩ là sau này thê thất như nàng chẳng khác gì vật bài trí trong Lục gia, một thê thất không được tôn trọng sẽ chỉ rơi vào hoàn cảnh khuất nhục. Lục gia hưng thịnh là công lao của tất cả thiếp thất hợp lực lại, gia qui mới của Lục Thất còn nhiều chỗ thiếu sót, nhưng nàng không thể phản đối trực tiếp, chỉ có thể đồng ý sau đó mới ôn nhu lấy lại từng chút một quyền lợi của người vợt.
- Thất lang, thiếp còn một yêu cầu nho nhỏ nữa.
Tân Vận Nhi nhẹ nhàng thở ra sau lại ôn nhu nói.
- Nàng nói đi.
Lục Thất có chút bất đắc dĩ, không biết Tân Vận Nhi muốn nói gì, hắn phát hiện vị hôn thê này cũng không dễ dàng ứng phó như mình nghĩ.
Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Yêu cầu của thiếp chính là nhận Tiểu Vân và Đông Thanh về làm tỳ nữ thiếp thân.
Lục Thất sửng sốt, hắn biết thiếp thân tì nữ là ý gì, hơi cau mày nói:
- Chuyện này không hay, các nàng về sau nên gả cho một người tốt nào đó, hà tất phải làm thiếp.
Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Thất lang, các nàng xuất thân bần hàn, có thể làm tiểu thiếp của chàng là hi vọng hạnh phúc nhất, nếu chàng ngại các nàng không đủ xinh đẹp, thiếp có thể cự tuyệt việc cho các nàng làm tỳ nữ thiếp thân, tìm một người xinh đẹp khác để làm của hồi môn.
Lục Thất mặt biến đổi, không vui nói:
- Ta không có ý ghét bỏ các nàng ấy.
Tân Vận Nhi cười dịu dàng nói:
- Nếu Thất lang đã không chê các nàng, vậy thiếp sẽ thành toàn cho nguyện ý của các nàng.
Lục Thất ngẩn ra, lập tức buồn bực nói:
- Giỏi nha, nàng dám lấy lời nói lừa ta, xem ta phạt nàng thế nào.
Nói xong cánh tay phải giữ chặt thân hình kiều diễm của Tân Vận Nhi, miệng ngăn chặn lời nói, một tay vươn vào trong quần áo vuốt ve nhẹ nhàng, Tân Vận Nhi trong nháy mắt đỏ ửng hai má, tay ngọc bắt lấy áo của Lục Thất, yêu kiều rên rỉ vài tiếng, vặn vẹo eo nhỏ.
Hai người triền miên một hồi lâu, chợt nghe thấy tiếng Đông Thanh e lệ nói:
- Công tử, tiểu thư, Thương Nhi tỷ tỷ đến.
Hai người đang nhiệt tình giật mình, vội tách ra chỉnh lại y phục, thấy Đông Thanh xấu hổ đỏ mặt đứng cách đó năm bước, ngoại trừ Đông thanh, trong viện cũng không còn ai.
- Đông Thanh. ai tới vậy?
Lục Thất trấn định ôn tồn hỏi, hắn thân thiết với Tân Vận Nhi cũng không kiêng rè Đông Thanh.
- Là Thương Nhi, Thương Nhi giống với nô tỳ trước đây, là tỳ nữ bên người Nhạn Nhi tiểu thư.
Tân Vận Nhi ở bên cạnh giành trước dịu dàng giải thích.
Lục Thất ồ một tiếng, suy nghĩ một chút nói:
- Có cơm không? Ta vào trong phòng dùng cơm, em gặp khách ở trong hoa viên đi.
- Công tử, vậy nô tỳ đi làm cơm.
Lục Thất vừa dứt lời, Đông Thanh phản ứng rất nhanh đáp trả.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu dịu dàng nói:
- Em đi đi, làm thức ăn nhanh là được, sau giờ ngọ ta còn có việc.
Đông Thanh đáp lời vội vàng đi vào phòng bếp, Lục Thất gật đầu một cái với Tân Vận Nhi đi vào phòng trong.
Tân Vận Nhi sửa sang lại dung nhan xong, đi ra hiệu thuốc gặp Thương Nhi, lại cùng nhau quay lại sân viện.
Thương Nhi cũng là một cô gái xinh đẹp, mặt trái xoan, lông mi cong mắt hạnh, miệng nhỏ nhắn như lúm đồng tiền, khí chất thanh nhã dịu dàng, nàng chín tuổi liền vào phủ là nha hoàn của tiểu thư Chu phủ, so sánh với Tân Vận Nhi càng được Chu Nhạn Nhi tín nhiệm hơn.
Hai nàng sau khi ngồi xuống bên cạnh bàn, Tân Vận Nhi lập tức đưa thư của Lục Thất cho Thương Nhi xem, Thương Nhi xem xong kinh ngạc nói:
- Chữ viết này mạnh mẽ hào phóng, lối hành văn rất được, là Lục công tử của tiểu thư viết sao?
Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Đúng vậy, Thương Nhi, đem thư này mang về đưa cho tiểu thư.
Thương Nhi lại lắc đầu nói:
- Muội đừng hao tổn tâm tư nữa, hơn nữa tỷ đến đây là muốn nói với muội, hôm qua tam công tử của huyện lệnh huyện Thanh Dương, đã đến Chu phủ cầu hôn, muốn cưới tiểu thư về làm chính thê. Vị Lư công tử kia năm nay mới hai mươi ba tuổi, là người văn võ song toàn, lại là quan thân cấp bát phẩm. Phu nhân rất hài lòng, lão gia mặc dù không tỏ vẻ đồng ý nhưng cũng không phản đối, việc này phu nhân có chủ trương là cố hết sức thực hiện, tám phần sẽ thành công.
Tân Vận Nhi sửng sốt, giơ tay cầm lại thư của Lục Thất, cười nhạt nói:
- Nếu tiểu thư tìm được người hợp ý, muội đây cũng không cần tiếp tục áy náy nữa.
Thương Nhi cau mày nói:
- Vận Nhi, vị Lục công tử kia đáng giá để muội phó thác cả đời sao?
- Đương nhiên đáng, Lục công tử là người đàn ông tốt nhất mà muội từng gặp, muội biết rõ tâm tư của Lục công tử, quí trọng sự dũng cảm của chàng ấy, trình độ nhạc luật thần hóa tự nhiên.
Tân Vận Nhi nghiêm nghị phản bác.
Thương Nhi lắc đầu, dịu dàng nói:
- Người luyện võ đa nghi, chuyện sau này rất khó nói.
Tân Vận Nhi nghiêm mặt nói:
- Người luyện võ đa nghi nhưng văn nhân cũng không bình an cả đời, bây giờ nạn trộm cướp loạn thế, người luyện võ còn có thể tự bảo vệ mình, văn nhân gặp cường hào chết là điều không thể nghi ngờ.
Thương Nhi lắc đầu nói:
- Được rồi, tỷ biết con tim muội đã có chủ, tỷ muội chúng ta tranh luận cũng không có tác dụng gì, nói nhiều còn làm tổn hại đến tình cảm bao nhiêu năm
Tân Vận Nhi đạm mạc nói:
- Chuyện của tiểu thư muội đã dốc hết sức, dù có lo lắng thế nào cũng đều phí phạm, là tỷ muội tốt muội nói một câu, bây giờ là thời loạn, sợ nhất là gặp phải người mặt người dạ thú. Lư công tử tỷ nói chưa hẳn đã tốt, huyện Thanh Dương tùy không xa nhưng mỹ danh của tiểu thư chưa chắc đã đến tận được huyện Thanh Dương. Ngoài ra muội lại nói thêm một câu nữa, tất cả các con cháu của người có quan chức cưới chính thê đều cầu hôn con gái thượng quan, quyền thế của Chu phủ không hấp dẫn được con trai huyện lệnh đến cầu hôn làm chính thê.
Thương Nhi lắc đầu nói:
- Vận Nhi, tại sao muội mọichuyện đều nghĩ đến chỗ xấu?
Tân Vận Nhi đạm mạc nói:
- Muội nói chuyện dựa vào lẽ thường, cũng biết nói như vậy tỷ và tiểu thư cũng sẽ không nghe, sẽ chỉ cho rằng muội dụng tâm kín đáo, muội nói như vậy cũng chỉ là một người mưu toan.
Thương Nhi ngơ ngác một lúc thở dài nói:
- Vận Nhi năm trước chúng ta vẫn còn ở với nhau cười vui vẻ, nay muội lại hoàn toàn thay đổi, tỷ thật sự không hiểu tại sao Tân di nương lại phải gả muội khỏi Chu phủ, muội theo tiểu thư ở Chu phủ sẽ có chỗ dựa vững chắc, nhất định có được hạnh phúc bình an.
Tân Vận Nhi trầm mặc một chút dịu dàng nói:
- Thương Nhi, muội thực sự đã tìm được hạnh phúc của chính mình.
Thương Nhi nhíu mày liếc nhìn Tân Vận Nhi một cái, không hiểu được lắc lắc đầu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.