Lục Thất cùng đám thê thiếp bước về phía phòng của Ninh Nhi ở phía đông vườn. Hắn vừa bước vào trong phòng thì Tương Nhi đã nhanh nhẹn cởi áo giúp hắn. Lục Thất khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp của Tương Nhi lên, dịu dàng ngắm nhìn nàng, nhất là đôi mắt đẹp của nàng.
- Tương Nhi!
Lục Thất khẽ gọi tên nàng, ngắm nhìn nàng hồi lâu hắn mới phát hiện Tương Nhi đã tiều tụy đi nhiều.
- Lão gia, người đã trở về rồi, tốt quá rồi!
Tương Nhi xúc động đáp lại.
Lục Thất dang cánh tay phải ra ôm nàng vào lòng, còn tay trái thì vuốt ve mái tóc, im lặng một lúc hắn mói lên tiếng:
- Tương Nhi, nàng là nữ nhân của ta, là chính thiếp của ta, nếu như ta không chết thì ta mãi mãi sẽ là ông trời của nàng.
- Lão gia!
Tương Nhi nghẹn ngào lên tiếng, cũng dang cánh tay ôm chặt lấy Lục Thất, rồi nức nở khóc. Những người thê thiếp còn lại thì mắt ai cũng ngấn lệ.
Một lúc sau, Tương Nhi nhẹ nhàng đẩy Lục Thất ra, rồi đưa tay lên lau nước mắt, nũng nụi với hắn:
- Lão gia, thiếp mệt lắm rồi, thiếp muốn nghỉ ngơi.
Lục Thất khẽ ngẩn người ra, rồi gật đầu cười hiền, hắn ôm ấy bờ vai nhỏ và gầy của Tương Nhi, ân cần dặn dò:
- Nửa đêm, ta sẽ tới phòng nàng.
Tương Nhi gật gật đầu:
- Thiếp biết lão gia vẫn còn nhiều chuyện quan trọng phải làm, sau khi lão gia lên kinh sức khỏe của thiếp cứ yếu ớt như vậy, sau này lão gia phải chăm sóc thiếp nhiều hơn đó.
Lục Thất dịu dàng ngắm nhìn Tương Nhi hồi lâu, Tương Nhi vẫn giống như ngày xưa, rất thấu tình đạt lý, khéo hiểu lòng người.
- Diệu Ngọc, muội lại đây!
Tương Nhi quay người lại gọi tên Diệu Ngọc, vừa nghe thấy Tương Nhi gọi tên, Diệu Ngọc liền vội vàng, thướt tha bước lên.
- Diệu Ngọc, muội hãy ở lại đây nghe lời dặn dò của Ninh Nhi tỷ, cố gắng hầu hạ lão gia cho tốt. Nếu như sáng mai lão gia phàn nàn, muội không bằng Song Nhi thì tỷ sẽ trừng phạt rất nặng đó!
Những lời dặn dò chu đáo của Tương Nhi dường như có chút gì đó khiêu khích.
Diệu Ngọc nghe xong, lập tức e thẹn nhìn Lục Thất, nhưng vẫn tươi cười đáp lại:
- Tỷ tỷ yên tâm, muội sao có thể thua Song Nhi được cơ chứ?
Sau Lục Thất đã hiểu được tâm ý của của Tương Nhi, thì cơ thể liền nóng lên. Hắn cười một cái, rõ ràng là Tương Nhi muốn hắn được tận hưởng chuyện phòng the. Hắn không chế bản thân, quay sang nhìn Thu Đường, Thu Đường cũng đang nhìn hắn, trong lúc ánh mắt giao nhau thì nàng ta lại e thẹn cúi đầu.
Lục Thất bước tới, dang tay ôm lấy Thu Đường, nhỏ nhẹ vỗ về:
- Thu Đường, ta không thể ở bên cạnh nàng lâu dài được, vì con của chúng ta, nàng phải nhớ giữ gìn sức khỏe. Sau này nếu là con gái thì ta sẽ đích thân đặt tên cho con, còn là con trai thì sẽ do mẫu thân đặt.
- Lão gia, thiếp nhớ rồi!
Thu Đường nghẹn ngào đáp lại.
- Đừng khóc, nếu không con của chúng ta sẽ nghĩ rằng ta đang bắt nạt nàng đó.
Lục Thất cười hiền trêu nàng.
- Vâng! Thiếp sẽ không khóc nữa.
Thu Đường ngoan ngoãn nghe theo nhưng vì quá xúc động nên nàng không khống chế nổi cảm xúc, nước mắt cứ thế tuôn ra.
Lục Thất đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, Thu Đường cảm động ngước lên hôn nhẹ vào má hắn rồi e ấp nói:
- Lão gia, đợi sau khi thiếp sinh con ra, thiếp sẽ chăm chỉ tập múa, thiếp và Diệu Ngọc sẽ cùng nhau múa cho lão gia thưởng thức.
Lục Thất cảm động,mỉm cười véo nhẹ vào má nàng một cái. Thu Đường mỉm cười hạnh phúc, khẽ cúi đầu xuống, rồi đột nhiên nàng chợt bước tới bên cạnh Tương Nhi. Hiểu ý của Thu Đường, Tương Nhi mỉm cười với Lục Thất và đưa tay ra đỡ lấy nàng, đồng thời nàng quay sang gật gật đầu với Ninh Nhi, rồi cùng Thu Đường đi ra ngoài.
Khi Tương Nhi và Thu Đường vừa đi khỏi phòng thì Trúc Nhi liền nhìn Lục Thất với ánh mắt rất hồn nhiên, sau đó thì cũng bước ra ngoài luôn. Lúc này, không khí trong phòng ám áp lạ thường. Lục Thất đưa mắt nhìn khắp căn phòng một lượt, rồi dừng lại ở Vi Song Nhi. Khác với những nàng kia, Song Nhi không hề en thẹn, xấu hổ, trái lại nàng còn nhìn hắn với ánh mắt chan chứa cảm xúc.
Lục Thất tiến đến bên cạnh Song Nhi, cúi xuống ngắm nhìn nàng một lúc rồi mới lên tiếng:
- Song Nhi, ta rất vui vì nàng đã trở về.
Đôi mắt đẹp của Song Nhi ánh lên niềm hạnh phúc, nàng rúc đầu vào ngực hắn, nũng nụi:
- Người thật là xấu, tại sao lại không đi tìm thiếp?
Lục Thất ôm chặt lấy thân hình mảnh mai của Song nhi và vỗ về:
- Người mà ta tìm được thì không phải là Song Nhi mà ta yêu thương, Song Nhi đã trở về nhưng trong lòng ta lại có một khoảng cách, nó sẽ chính là rào cản ngăn cách chúng ta. Ta hi vong có được một Song Nhi giống như là Tương Nhi, toàn tâm toàn ý là nữ nhân cả đời của ta.
Song Nhi nhẹ nhàng gật đầu rồi thút thít khóc, Lục Thất lại dịu dàng lau nước mắt cho nàng, phải một lúc sau đó, Vi Song Nhi mới lên tiếng:
- Lão gia, thiếp rất nhớ người, thiếp cũng lo sợ trong tương lai sẽ lại phải chịu bất hạnh, thiếp đã quỳ xuống cầu xin huynh trưởng, phải sau rất nhiều lần huynh ấy mới đồng ý cho thiếp quay về bên người. Thiếp thực sự không muốn rời ra lão gia, không muốn rời xa Ninh Nhi tỷ tỷ, thiếp nguyện cả đời này hầu hạ Ninh Nhi tỷ.
Lục thất im lặng, dang tay ôm trọn Song Nhi vào lòng và ân cần an ủi:
- Song Nhi, cả đời này ta sẽ không phụ nàng đâu, nếu như ta có phụ nàng thì sẽ bị ông trời trừng phạt.
- Lão gia, người đừng nói những lời độc miệng như vậy!
Song Nhi bàng hoàng đẩy Lục Thất ra và ngước mắt lên nhìn.
Lục Thất cúi xuống nhìn sâu vào đôi mắt đang ngấn lệ của Song Nhi rồi dịu dàng nói:
- Song Nhi, nàng không chê bai ta, thì ta xin thề với nàng, sau này nếu nàng có thể ở bên cạnh bầu bạn lâu dài với Ninh Nhi thì bất cứ lúc nào nàng muốn, ta cũng có thể lập nàng làm chính thiếp, như thế nào, chuyện này cho nàng tự quyết định.
Đôi mắt dàn giụa nước mắt của Song Nhi ngước lên nhìn Lục Thất, rồi dụi đầu vào ngực hắn, hắn cũng dang tay ôm chặt nàng vào lòng. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Thật lâu sau, Vi Song Nhi mới khẽ đẩy Lục Thất ra, bước đến bên cạnh Ninh Nhi và nắm lấy tay phải của Ninh Nhi và nói:
- Chủ mẫu, sau này Song Nhi có thể an tâm hầu hạ người rồi.
Ninh Nhi mỉm cười nhìn Song Nhi, nàng do dự một lúc, như là có lời muốn nói nhưng lại thôi, đưa bàn tay trái ra, vuốt ve lấy bàn tay của Song Nhi:
- Ở trong phòng thì hãy gọi ta là tỷ tỷ.
- Tỷ tỷ!
Song Nhi ngoan ngoãn nghe lời, Ninh Nhi gật đầu đáp lại và quay sang dịu dàng nhìn Lục Thất.
Lục Thất cũng âu yếm nhìn hai người, khóe miệng nở một nụ cười hiền lành. Trong lúc mọi người đang hạnh phúc nhìn nhau, thì Ninh Nhi chợt quay sang mỉm cười với Diệu Ngọc.
- Diệu Ngọc, muội ở lại hầu hạ lão gia nha.
Ninh Nhi dịu dàng dặn dò, nói xong thì nàng nhẹ nhàng đưa tay xoa bụng, xoay người để Song Nhi đỡ về phía chiếc ghế.
Lục Thất quay đầu nhìn Diệu Ngọc, mỉm cười tiến lên một bước, dang tay đỡ lấy bàn tay ngọc ngà của nàng. Khuôn mặt có má lúm đồng tiền của Diệu Ngọc khẽ mỉm cười nhìn hắn.
Lục Thất cũng mỉm cười, chợt nói nhỏ:
- Diệu Ngọc, Triệu huyện thừa chết rồi, nàng đã biết chuyện này chưa?
Nghe xong, khuôn mặt của Diệu Ngọc hiện lên sự kinh ngạc, nhìn Lục Thất hồi lâu rồi mới lên tiếng:
- Lão gia, thiếp đã biết rồi.
- Triệu huyện thừa chết rồi, nàng là một mỹ nữ, ta nghĩ chắc chắn là nàng xuất thân trong một gia đình giàu có.
Diệu Ngọc kinh ngạc nhìn Lục Thất, mất mấy giây nàng liền phá lên cười và nói với hắn:
- Tại sao lão gia lại nói về xuất thân của thiếp?
- Triệu huyện thừa chết rồi, ta nguyện cả đời này mang lại hạnh phúc cho nàng. Nếu như nàng đồng ý ở lại Lục gia, ta sẽ cho nàng một danh phận, còn nếu như nàng không đồng ý, nàng có thể thông báo cho người nhà của nàng đến đây chuộc nàng về.
Lời nói của hắn khiến cho Diệu Ngọc giật mình, nàng ngước lên nhìn hắn thật kỹ:
- Những lời này của lão gia, là muốn thiếp rời khỏi đây sao?
- Ta không muốn nàng rời xa ta, nhưng ta không cũng muốn giữ ta và nàng lại có chuyện đồng sàng dị mộng.
Lục Thất đáp lại không chút do dự.
Khuôm mặt của Diệu Ngọc chan chứa cảm xúc, đôi mắt đẫm lệ, nàng lắc đầu nói với hắn:
- Nhà của thiếp cách đây rất xa, ở tận Thường Châu.
Nhe xong Lục Thất không khỏi ngạc nhiên hỏi lại:
- Nhà của nàng ở Thường Châu?
Diệu Ngọc gật đầu, nhỏ nhẹ đáp lại:
- Thiếp vốn dĩ là chính thiếp của huyện lệnh trước, nhưng lại bị Triệu huyện thừa cướp về.
Lục Thất im lặng, một lúc sau hắn mới lên tiếng:
- Nếu như nàng muốn quay về Thường Châu thì ta sẽ để nàng đi.
Đôi mắt đẹp của Diệu Ngọc rưng rưng lên vì xúc động, nàng ngạc nhiên nhìn hắn. Lục Thất cười hiền đáp lại:
- Từ trước tới giờ ta là người rất giữ chữ tín, nếu như nàng muốn trở về Thường Châu, trước mắt thì nàng có thể ở lại Lục gia, sau này có cơ hội ta sẽ đưa nàng trở về nhà hoặc là đợi người thân của nàng đến đón.
Diệu Ngọc im lặng cúi đầu xuống, Lục Thất buông nàng ra và nói:
- Nàng nên đến chỗ của Tương Nhi trước đi, ngày mai thì hãy cho ta biết quyết định của nàng, nàng yên tâm, những lời mà ta đã nói trước mặt của Ninh Nhi và Song Nhi, tuyệt đối sẽ có chuyện lặp lại đâu.
Diệu Ngọc ngoan ngoãn gật đầu, quay lưng như muốn bước đi nhưng sau khi bước được vài bước, thì Diệu Ngọc liền xà vòng lòng của Lục Thất, hai cánh tay của nàng ôm chặt lấy hắn.
- Lão gia, Tân chủ mẫu đã từng hỏi muội, nhưng muội không không muốn rời xa nơi đây.
Diệu Ngọc nép đầu vào ngực hắn, dịu dàng trả lời.
Lục Thất ồ lên một tiếng vì bất ngờ, hắn âu yếm ôm chặt lấy Diệu Ngọc. Diệu Ngọc đột nhiên lên tiếng:
- Lão gia, đêm dài lạnh lẽo, để nô tì đi, bên Song Nhi tỷ tỷ đang đợi người đó.