Kiêu Phong

Chương 72: Nói chuyện trong xe (hai)




Lục Thất buồn bã gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Phức tiểu thư, cô có biết con người Vinh Xương thế nào không?
- Vinh Xương, ta từng hỏi La tam phu nhân, có hiểu một chút, La tam phu nhân nói Vinh Xương là một ma đầu, tự cao tự đại, ngông cuồng, tính cách giống hệt Chu Chính Phong, lúc hai người đấy vẫn còn thiếu niên, ác danh ở kinh thành khiến cho rất nhiều người oán hận.
Tiểu Phức dịu dàng trả lời.
Lục Thất tâm tình trầm trọng gật đầu, lại lo lắng cho hạnh phúc của muội muội, không nghĩ tới Tiểu Phức lại nói:
- Tiêu tứ bị hứa gả làm bình thê của Vinh Xương, thực là bất hạnh, Vinh Xương người kia có tật thích hành hạ nữ nhân, thích hành hạ thê thiếp trầm luân trong hoan lạc.
- Cái gì?
Lục Thất sợ hãi nhìn chằm chằm Tiểu Phức.
- Là La tam phu nhân nói Vinh Xương có cái tật xấu kia, đã khiến cho một bình thê không chịu được sự tra tấn mà tự vẫn, thiếp và nô tỳ tự sát cũng có đến mấy người, cho nên La tam phu nhân nói Vinh Xương là ma đầu do ác ma chuyển kiếp thành.
Tiểu Phức ngữ khí trầm trọng nhỏ giọng nói.
Lục Thất sắc mặt âm trầm, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Ta cho huynh biết những chuyện này, là hi vọng sau này huynh cẩn thận một chút. Ta nghe nói, lần này tiêu diệt thổ phỉ sẽ chia thành ba đường, mà Vinh Xương lại thống lĩnh một đường, nghe nói đội quân dưới trướng gã là bốn doanh quân phủ Ung Vương mới được mở rộng. Đến lúc đó huynh làm thuộc hạ của Vinh Xương nhất định phải làm việc khiêm tốn, chớ có nói muội muội của huynh là tỳ nữ của Tiêu Tứ , nếu không huynh sẽ gặp xui xẻo.
Lục Thất ngẩn ra, không hiểu nhìn Tiểu Phức, thấy Tiểu Phức cúi đầu, dịu dàng nói:
- Huynh không biết, Tiêu Tứ sau khi đến kinh thành, đến diện kiến Tiêu Phi nương nương, kết quả Tiêu phi nương nương truyền lời tới Vinh gia, muốn hôn ước giữa Vinh gia và Tiêu Tứ được giải trừ, khiến cho Vinh gia phiền não vô cùng, cũng không chịu chủ động giải trừ hôn ước, mà Tiêu gia bên này cũng xấu hổ trầm mặc không làm gì.
Lục Thất nghe xong sửng sốt, một lát sau, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Tiêu Tứ là một cô gái có chủ kiến, có thể là do nàng ấy cầu xin Tiêu phi nương nương, nếu không Tiêu phi nương nương tuyệt đối không dám làm náo loạn mối quan hệ thông gia giữa các thế gia.
Lục Thất gật đầu, ôn nhu nói:
- Theo cô thì việc giải trừ hôn ước có được không?
- Khó mà nói, vấn đề kia liên quan đến thể diện và ích lợi của hai thế gia, Tiêu gia và Vinh gia cũng sẽ không đồng ý giải trừ hôn ước. Tuy nhiên Đường Hoàng lại vẫn không biểu hiện gì, như vậy chứng tỏ Hoàng đế bệ hạ ủng hộ việc giải hôn, nếu không sẽ bác bỏ lời nói của Tiêu phi nương nương, bởi vì Tiêu phi nương nương truyền lời là không hợp với lễ pháp.
Tiểu Phức ôn nhu trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Huynh không nói, Vinh Xương chắc sẽ không biết xuất thân của tỳ nữ của Tiêu Tứ, huynh nhất định phải dặn dò kỹ thuộc hạ, không được truyền đi.
Lục Thất gật đầu, cảm thấy cảm kích, ôn hòa nói:
- Cảm ơn cô.
Đôi mắt xinh đẹp của Tiểu Phức cong cong, Lục Thất nhìn thấy tâm tình vui vẻ, thuận miệng hỏi:
- Sao việc tiêu diệt thổ phỉ lại chia thành ba đường?
- Nghe nói, chủ yếu là cho Chu Chính Phong tích lũy công trạng, cho nên Chu Chính Phong là Chủ soái, Vinh Xương là Tư Mã hành quân thống lĩnh tân quân của phủ Ung Vương. Còn có một đường là Hữu Quân Lang Tướng, nguyên là Võ Lâm Lang Tướng thủ vệ hoàng cung, người này nghe nói là thống lĩnh tân kinh quân.
Tiểu Phức ôn nhu trả lời.
Lục Thất hiểu rõ gật đầu, lại quay đầu, ôn tồn hỏi:
- Bây giờ đang đi đâu?
- Đang đến trấn Thạch Kiều, chắc là sẽ nhanh thôi.
Tiểu Phức mềm mại trả lời.
Lục Thất gật gật đầu, hai người im lặng một lúc, Tiểu Phức chợt ôn nhu hỏi:
- Nghe nói, huynh từng cầu thân Chu Nhạn Nhi?
Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, trong lòng cảm thấy Tiểu Phức rất giống sư tỷ, hẳn mỉm cười nói:
- Đúng là từng cầu thân, nhưng Chu tiểu thư không thích võ quan như ta.
- Huynh bị cự tuyệt rồi, huynh có hận nàng ấy không?
Tiểu Phức dịu dàng hỏi.
Lục Thất lắc đầu, dịu dàng nói:
- Không hận, ta ngược lại cảm thấy kính trọng, Chu tiểu thư tâm địa thiện lương, lúc tỳ nữ của nàng rời đi gả cho ta làm vợ, nàng ấy chẳng những không oán hận, mà còn tặng cho Vận Nhi của hồi môn để gả đi.
Tiểu Phức bất ngờ ồ một tiếng, gật đầu nói:
- Nàng ấy làm như vậy, đúng là rất hiếm thấy.
Lục Thất gật gật đầu, nhưng trong lòng lại bị gợi lại chuyện buồn, hắn thở dài nói:
- Cũng không biết trong nhà thế nào rồi, ta đến kinh thành, vốn chỉ làm nhiệm vụ hộ tống đơn giản, nhưng bây giờ không ngờ lại hãm sâu vào khó trở về.
- Con người đều hướng về chỗ cao, huynh có thể đảm nhiệm chức Lữ Soái phủ Ung Vương, hẳn sẽ có tiền đồ hơn, chẳng nhẽ huynh thật sự nguyện ý trở về huyện Thạch Đại, làm cái chức Huyện Úy hộ quân mà bất cứ lúc nào cũng có thể mất đi. Huynh nên biết, nếu huynh bị mất chức Huyện Úy ở huyện Thạch Đại, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy.
Tiểu Phức dịu dàng bác bỏ.
Lục Thất đương nhiên không thể nói, hắn được Đường Hoàng đặc biệt ban cho chức Huyện Úy hộ quân, bây giờ chỉ cần Lại bộ không bãi miễn hắn, Thứ Sử Trì Châu tất nhiên không có quyền bãi miễn hắn, chỉ có thể xin lệnh bãi miễn từ Lại bộ.
Mà hắn là được Đường Hoàng đặc biệt ban cho, Lại bộ cho dù là thấy tấu của Thứ Sử, cũng không dám chỉ vì việc nhỏ mà mạo phạm long nhan, nói cách khác sau này chỉ cần Lục Thất làm việc thỏa đáng, chức Huyện Úy hộ quân ở huyện Thạch Đại, sẽ luôn là chức quan của hắn.
- Hậu quả ta biết, ta cũng nguyện ý tiếp nhận chức Lữ Soái phủ Ung Vương, chỉ là ta vốn cho rằng có thể về huyện Thạch Đại đóng quân, nào ngờ phải đi tiêu diệt thổ phỉ, chuyện tình tiêu diệt thổ phỉ này, không biết sau này sẽ biến thành thế nào.
Lục Thất nuối tiếc nói.
- Phủ quân của phủ Ung Vương quay về huyện Thạch Đại đóng quân ư? Cách nghĩ của huynh và La tam phu nhân quá khờ khạo rồi. Đương kim Hoàng thượng quan tâm nhất chính là biến động của quân đội, huynh muốn về đóng quân ở huyện Thạch Đại là chuyện không có khả năng xảy ra. Khả năng lớn nhất sau này chính là huynh sẽ bị điều đến vùng biên cương đóng quân làm tướng trấn thủ, còn về phần là nơi giàu có hay nghèo khổ, còn phải xem vận may của huynh rồi.
Tiểu Phức lắc đầu ôn nhu nói.
Lục Thất vẻ mặt trầm trọng gật đầu, kết quả như vậy thật ra hắn cũng từng nghĩ đến, chỉ có điều trong lòng không nguyện ý tiếp nhận, lại thấy Tiểu Phức mềm nhẹ nói:
- Nói chút chuyện nhẹ nhàng đi, chị dâu của huynh là Chu Nguyệt Nhi phải không?
Lục Thất ngẩn ra nhìn Tiểu Phức, kinh ngạc nói:
- Đúng vậy.
- Chu Nguyệt Nhi là họ hàng của thế gia Chu thị đấy, chỉ có điều cách nhánh chính của tộc vẫn còn xa.
Tiểu Phức nói.
- Không phải chứ.
Lục Thất kinh ngạc hoài nghi nói.
- Đúng là sự thật, nếu không huynh đệ của Chu Nguyệt Nhi sao có thể làm quan viên, huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi ở kinh thành là Giám sự kho vũ khí, quan giai Nho Lâm Lang. Đệ đệ của Chu Nguyệt Nhi ở trong quân Ninh Quốc Tiết Độ quân, là một đội trưởng trong Tiết Độ Sứ Nha quân, quan giai Bồi Nhung Giáo Úy.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Lục thất kinh ngạc gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Nhạc phụ của huynh trưởng huynh là người ngay thẳng, cho nên xa cách với nhánh chính, nếu không có thể mượn lực để có được quan chức, thấp nhất cũng có thể làm Phó quan của một Châu.
Lục Thất ngẩn ra, hoài nghi nói:
- Có thể làm Phó quan của một Châu? Không thể nào, Chu kỳ lão ở Vọng Giang Bảo muốn có được chức quan, còn phải đi cầu Thứ Sử đại nhân của Trì Châu cơ mà.
- Huynh nói là Chu kỳ lão, là người có quan hệ xa hơn nhiều với nhánh chính Chu gia, căn bản không thể so sánh được với phụ thân của Chu Nguyệt Nhi. Nhánh chính của Chu gia có phân ra lớn nhỏ, phụ thân của Chu Nguyệt Nhi có thể nhập vào dòng nhỏ, nói cách khác, nhánh chính thừa nhận phụ thân của Chu Nguyệt Nhi có quan hệ. Chính bởi vì là dòng nhỏ, huynh đệ Chu Nguyệt Nhi mới được nhánh chính để mắt tới, mới cho bọn họ thành một phần lực lượng trong Chu gia. Chỉ có điều, chức quan của hai huynh đệ quá nhỏ, lại không thân cận với những quyền thần của Chu gia, cho nên bọn họ vẫn lâm vào hoàn cảnh khốn đốn, không thể quan tâm đến huynh trưởng của huynh, đương nhiên càng không có khả năng giúp huynh.
Tiểu Phức ôn nhu giải thích.
Lục Thất nghe xong gật đầu, lại nghe thấy Tiểu Phức dịu dàng nói:
- Vì sao ta lại nhắc đến Chu Nguyệt Nhi, huynh hiểu không?
Lục Thất ngẩn ra, sau đó nói:
- Ý của cô là, ta hẳn nên đi gặp chị dâu.
- Huynh đúng là không ngu ngốc, nhưng lại có chút không hiểu sự đời, nếu huynh làm quan, vậy nên tự giác chủ động đi tìm hiểu giao kết. Huynh và huynh trưởng của huynh nên đi bái kiến huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi, để cầu kết quan thế. Sau khi kết quan thế rồi, các huynh mới có thể ăn ý với nhau, lúc huynh có cơ hội, có thể đề bạt huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi, ngược lại y cũng có thể giúp huynh. Ít nhất lúc có tin tức gì, y có thể thông báo cho huynh, chức quan ở kinh thành cho dù nhỏ, cũng quen biết rất nhiều thế lực trong mạng lưới quan lại đấy.
Tiểu Phức ôn nhu chỉ giáo.
Lục Thất thụ giáo gật đầu, ôn tồn nói:
- Ta và huynh trưởng sẽ đến tiếp kiến, chỉ là ngại đi nịnh bợ.
- Nịnh bợ, y hẳn nên nịnh bợ huynh mới đúng, huynh dù sao cũng là Doanh tướng thống quân rồi, sau này có thể đi làm tướng trấn thủ một địa phương. Lúc đó, huynh có thể cầu La trưởng sử, để huynh trưởng của Chu Nguyệt Nhi đến làm quan huyện của nơi huynh đóng quân, khi đó các huynh có thể hỗ trợ lẫn nhau, đều có được lợi ích lớn.
Tiểu Phức mềm giọng nói.
Lục Thất nghe xong cảm thấy quái lạ nhìn Tiểu Phức, dịu dàng nói:
- Sẽ không đơn giản như cô nghĩ chứ, ta nếu như đến trấn thủ vùng biên cương, nơi đó khẳng định là một nơi nguy hiểm, thậm chí là nghèo khó, đến làm quan chức ở chỗ đó, còn không bằng ở kinh thành.
Tiểu Phức nghe xong lại lắc đầu, dịu dàng nói:
- Đúng là do huynh không hiểu mới nói như vậy. Sao huynh lại muốn trở về huyện Thạch Đại, chẳng phải là bởi huyện Thạch Đại có thế lực của huynh ư, ở huyện Thạch Đại huynh có thể nắm trong tay rất nhiều chuyện. Còn vì sao huynh lại không muốn ở kinh thành, là bởi vì huynh bị chèn ép, làm chuyện gì cũng phải cẩn thận đến lời nói và hành động, ta nói có đúng không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.