Kiêu Phong

Chương 95: Nhân sinh quan




Buông tay, Hôi Ưng cười yếu ớt nói:
- Ta thật sự không ngờ, đệ là doanh tướng Đường quốc.
- Ta cũng không ngờ, ở kinh thành lại được quan lớn coi trọng, lần trước khi ta và huynh gặp nhau, ta chỉ là một hộ quân huyện úy của huyện Thạch Đại.
Lục Thất cười, đáp.
Hôi Ưng ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Đệ vẫn là hộ quân huyện úy huyện Thạch Đại?
Lục Thất gật đầu, trả lời:
- Ta là hộ quân huyện úy ở huyện Thạch Đại, cũng có một chút thế lực ở huyện này, sau này lão huynh không nhập bọn ở Thái Hồ được, thì có thể đến huyện Thạch Đại, ta có thể thu nhận các huynh đệ làm binh dũng quân. Chỉ có điều, binh dũng quân không thể làm quan, mà chỉ có thể trở thành tướng quân.
Hôi Ưng gật đầu, Lục Thất suy nghĩ một chút, rồi quay đầu lại nói:
- Ngũ Thúc, ngươi có thể bố trí nơi an toàn cho các huynh đệ tạm thời ẩn náu.
Quý Ngũ thúc ngẩn ra, suy nghĩ một chút, rồi gật đầu nói:
- Có một chỗ.
Lục Thất quay đầu lại nhìn Hôi Ưng, nói:
- Lão huynh không cần phải vội vã đi Thái Hồ, có thể có lúc ta cần dùng đến các huynh đệ của huynh.
Hôi Ưng lập tức chắp tay thi lễ:
- Hôi Ưng xin đợi lệnh bất cứ lúc nào.
Lục Thất mỉm cười, hắn cần lực lượng quân đội linh hoạt, đồ nhu yếu cần dùng đột xuất, còn về việc bố trí ở Thái Hồ, đối với hắn không quan trọng lắm, quan trọng là...hắn muốn dùng vũ lực ngấm ngầm làm một số chuyện.
Đương nhiên, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Hôi Ưng, mà hắn cũng hiểu, trong lòng Hôi Ưng cũng vậy. Hôm nay hai người đi chung với nhau, chỉ vì tín nghĩa và danh dự trước kia, nếu nói là đối xử chân thành với nhau, thì còn hơi sớm, chỉ có qua quá trình kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau lâu ngày, tình cảm thật sự mới nảy sinh được.
Đén tửu lâu Túy Vân, Quý Ngũ thúc tuân lệnh đi gọi Lỗ Hải và Diêu Tùng cùng uống. Trong lòng Lục Thất hiểu rõ, Hôi Ưng có thể tới kinh thành, chủ yếu là nhờ công lao của Quý Ngũ thúc, nguyên do là vì Quý Ngũ thúc cũng là phỉ, phỉ gặp phỉ, trong lòng mới không bài xích nhau. Nếu không nhờ vậy, cho dù Hôi Ưng không có chỗ nương thân, cũng sẽ không tới kinh thành nương dựa vào hắn, mà thà rằng sẽ đi xa hơn để gia nhập một phe nhóm nào khác.
Có mặt của một người là thổ phỉ chính hiệu, bản tính thổ phỉ của Hôi Ưng lập tức bị kích thích, y hào sảng uống rượu chén lớn với bọn bốn người Lục Thất. Rượu vào lời ra, sự cảnh giác cũng tan biến, sau khi đã ngà ngà say, Hôi Ưng bắt đầu tố khổ với Lục Thất.
Nguyên lần trước, sau khi Hôi Ưng thả Lục Thất rồi trở về núi, bọn thổ phỉ rất bất mãn, Đại sơn chủ đã mắng y trước mặt mọi người, từ đó về sau y không sao ngóc đầu lên nổi.
Về sau, khi bắt được một cô gái đẹp nhà giàu có, Nhị sơn chủ giữ chữ tín thả cô gái ấy về, không để cho Đại sơn chủ gian dâm, khiến Đại sơn chủ căm ghét. Hôi Ưng lại luôn thân cận với Nhị sơn chủ, cách đây gần nửa tháng, nghe tin Nhị sơn chủ đột nhiên bị Đại sơn chủ giết chết, y đành phải dẫn đám phỉ thân tín chạy thoát thân.
Sau tiệc rượu vui vẻ thỏa thuê, Lục Thất bảo Quý Ngũ thúc thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho Hôi Ưng, còn hắn thì chuếnh choáng trở về tú trang.
Ngồi trong xe, Lục Thất suy nghĩ miên man, từ nhỏ nhân sinh quan của hắn bị ảnh hưởng nặng nề bởi cha mình, lý tưởng và mơ ước của phụ thân hắn là giành được chức thống soái, nhưng từ nhỏ anh trai hắn đã ghét võ thích văn và với sự ủng hộ của mẹ hắn, anh trai hắn hoàn toàn có thể đi vào con đường văn chương chữ nghĩa.
Từ nhỏ phụ thân hắn ký thác ước mơ mà ông chưa thực hiện được vào hắn, bắt hắn học võ một cách nghiêm khắc từ nhỏ. Từ năm sáu tuổi, hắn đã phải tập chạy, luyện bắn cung, luyện võ, tám tuổi hắn đã bắt đầu luyện bắn cung trên lưng ngựa.
Kết quả là một lần hắn ngã khỏi mình ngựa, sau khi tỉnh lại, dường như sinh mạng đã hợp nhất với một người tên là Lý Trác. Từ đó trở đi, hắn không còn học võ theo kiểu trẻ con nữa, mà hoàn toàn chủ động, tính cách hắn cũng trở nên trầm lặng đi rất nhiều.
Trên thế giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp chuyện bất công, năm hắn mười tuổi, hắn có lòng tốt mang gạo biếu người hàng xóm, trên đường gặp phải đứa con trai mười bốn tuổi của viên quan phường chính (1), thằng bé kia đá văng túi gạo, gạo rơi đầy mặt đất.
Hắc tức giận đáp trả một cước, kết quả là phải bồi thường một trăm lượng bạc. Sau đó phụ thân hắn chỉ vỗ vỗ vai hắn, không nói gì, nhưng điều khiến hắn cảm thấy lạnh lẽo là sau chuyện đó, gia đình hàng xóm kia lập tức lạnh như tiền với nhà hắn, gặp nhau cũng không chào hỏi.
Phụ thân hắn buồn bực một thời gian rồi từ trần. Trước lúc qua đời, ông từng nói với hắn, con người mà mất đi những năm tháng huy hoàng, cũng đồng nghĩa với đã chết, năm xưa ông từng hét ra lửa trong quân đội, thế mà sau khi tới huyện Thạch Đại, ngay cả một viên phường chính cũng dám coi thường ông. Niềm vui duy nhất mỗi ngày của phụ thân hắn, là được nhìn thấy hắn luyện võ ngày càng tiến bộ, ngày càng mạnh mẽ.
- Cha, Tiểu Thất sẽ trở thành một tướng quân thống lĩnh vạn người, cũng sẽ vì cha mà sẽ phấn đấu trở thành một đại tướng quân. Con ở trong quân đội chịu khổ năm năm, hôm nay đã tiến lên được một bước rồi!
Mắt say lờ đờ, ánh lệ nhạt nhòa, Lục Thất lẩm bẩm.
Nhớ tới phụ thân, Lục Thất lại nghĩ tới tình cảnh hiện tại. Tuy hiện nay hắn đã bắt đầu bước chân vào chốn quan trường, nhưng nguy cơ cũng tăng gấp bội, hắn cũng hoang mang chưa biết sau này phải làm như thế nào, nhưng lời nói của Hôi Ưng trong tiệc rượu, đã khiến hắn tỉnh ngộ.
Hắn phải đương đầu với nguy cơ trong quan trường, nhưng đó là nguy cơ do quan chức của của hắn sinh ra, tất nhiên gặp được thời cơ tốt như vậy, thì không thể bị động đợi họa phúc giáng xuống, mà phải chủ động nắm giữ vận mệnh của mình, biết tiến thoái đúng lúc.
Về “tiến”, hắn đang thực hiện, hắn đã nhờ La trưởng sử để có được chức doanh tướng, vừa lợi dụng sơ hở để đề bạt Tống Lão Thanh, để y trở thành đồng minh ngầm của mình. Bây giờ hắn lại vừa có được sự giúp đỡ của Hôi Ưng, còn về phần tướng quân phủ quân Ung vương phủ, không phải là người mà hắn có thể tin tưởng và coi trọng.
Bước tiến tiếp theo là gì? Lục Thất nghĩ tới lệnh dụ bí mật của hoàng đế Đường, trong đó cho phép Thứ sử Trì Châu mộ quân tam doanh, để sau này tăng quân cho Thường Châu, mà nơi để mộ quân, là hương dũng (2), nói cách khác, lính của Lục Thất có thể sẽ được đưa đi Trì Châu.
Đó là một cơ hội, nếu như hắn có thể tác động tới ý kiến của thứ sử Trì Châu, thì có thể gián tiếp đưa Đỗ Dũng, Lãnh Nhung và Vương Đạo lên làm đội trưởng, đặt nền tảng đầu tiên trên đường làm quan của bọn họ. Còn về huyện Thạch Đại, chỉ cần có Đông Hà và Vương chủ bộ là đủ rồi.
- Ta có thể chi phối được ý kiến của thứ sử Trì Châu được không?
Trên mặt Lục Thất hơi lộ ra một nét cười tự tin, hắn sở trường về việc mượn da cọp hù dọa người khác, da cọp ở đây là hoàng đế Đường quốc. Hắn là sứ giả bí mật của hoàng đế, chỉ cần hắn tiết lộ mình là người thân thuộc của nhà vua, hắn không tin thứ sử Trì Châu dám làm ngơ hắn.
Về phần Đông Quang, Lục Thất cũng không dám đề cập tới, nếu hắn bắn tin để thứ sử Tri Châu chọn Đông Quang, thì kết quả sẽ chỉ làm hại Đông Quang mà thôi, đường làm quan của Đông Quang, chỉ có thể dựa vào chú của y.
Lục Thất duỗi lưng, rồi lại suy nghĩ đến kế sách “thoái”. Nguyên hắn định trở về huyện Thạch Đại làm hộ quân huyện úy, nhưng hôm nay hắn đã biết làm như thế là ngây thơ, sự tranh đấu trên quan trường luôn rất tàn khốc, một khi thua, là mang lấy họa diệt toàn gia, bởi vì hắn được coi như thuộc phe phái của thái tử, nếu thái tử bị phế, hắn cũng sẽ bị liên lụy.
Hắn không dám trông mong ở cái gọi là “cứu giúp người thân thuộc” của hoàng đế Đường quốc, vị hoàng đế kia khiến hắn không thể tin tưởng, nhưng đường lui thì vẫn phải bày bố, để khi tai họa xảy ra, hắn còn có thể có được một con đường sống.
Miệng thở ra mùi rượu, vẻ mặt hơi khác lạ, Lục Thất nhìn đăm đăm vào vách xe, những đường “thoái” hắn đã nghĩ thông suốt cả rồi, thứ nhất là trở về huyện Thạch Đại, làm một nhà giàu có suốt đời, nếu không về được huyện Thạch Đại, thì chỉ có thể đưa người thân đi trốn rồi làm phỉ, hoặc là chạy ra nước ngoài, bắt đầu một cuộc sống mới.
Trong suy nghĩ của hắn, trung quân là cổ hủ, phụ thân hắn buồn bực mà chết, cuộc sống đầy rẫy bất công, tại sao hắn lại phải trung thành và bán mạng cho vị hoàng đế Đường quốc kia? Đường quốc chỉ là một phần của đế quốc Đại Đường, ý nghĩa cuộc sống của hắn chỉ là muốn phấn đấu giành lấy hạnh phúc của người thân.
Tính trước đường lui là vì tìm đường sống, một trong các đường lui là trở thành phỉ, đó là điều mà Hôi Ưng gợi ý cho hắn, một khi hắn thất bại trên con đường làm quan, thì làm phỉ sẽ là lựa chọn đúng đắn của hắn, thế lực thổ phỉ của Hôi Ưng, sẽ là một trong những con đường sống của hắn sau này.
Đường sống thứ hai là trốn đi nước ngoài, cho nên hắn phải nhanh chóng tìm một nơi sinh sống hợp pháp. Có đường lui, sau này khi làm việc, hắn sẽ không phải lúc nào cũng nhìn trước ngó sau, tiến thoái đều không xong, có thể mạnh dạn đấu tranh trong quan trường Đường quốc.
Giống như khi đáp ứng việc giết người của Mạnh Thạch, hắn sẽ đi làm, hơn nữa sẽ không để lại hậu hoạn gì, hắn sẽ làm Mạnh Thạch hài lòng, cũng sẽ khiến hoàng đế Đường quốc không thể giáng tội cho hắn, tất cả những điều đó, hắn phải từ thế bị động, biến thành hoàn toàn chủ động.
Trong men say, Lục Thất vẫn suy nghĩ rất rõ ràng mạch lạc, hắn không còn cảm thấy vướng mắc với ý nghĩ phải giữ lấy con đường làm quan, cái hắn nên giữ lấy là tánh mạng của mình, chỉ ra sức tranh đấu cho hạnh phúc của bản thân và người nhà của mình.
(1) Phường chính: chức tiểu lại quản lý láng giềng (“lại” là chức vụ không có phẩm cấp thời phong kiến, dưới hàng quan: quan lại)
(2) Hương dũng (dõng): Sau khi trấn áp cuộc khởi nghĩa Tương Kiềm (tức tỉnh Hồ Nam và Quý Châu, Trung Quốc) và cuộc khởi nghĩa của Bạch Liên giáo, ngoài việc ra lệnh các địa phương tổ chức lực lượng đoàn luyện, triều đình cũng chiêu mộ hương dũng, cấp cho khẩu phần lương thực, gọi là "Dũng doanh", từ đó đời sau bắt chước thành lệ. Hương dũng thực chất chỉ là một loại lính tạm thời, không phải là lính chính quy. Ở Việt Nam cũng có hương dũng (dõng), có tính chất như lính làng (lính dõng).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.