Kiêu Phong

Chương 103: Dụ dỗ




Lại bộ Thượng thư nhíu mày im lặng, Binh bộ thị lang mặc dù có ý tứ làm trái, nhưng nói cũng toàn sự thật, bây giờ Ninh Quốc quân và Y Cẩm quân giao chiến, Trấn Hải quân và Khang Hóa quân là có thể gấp rút điều đến kinh thành, nhưng việc phòng ngự Chu quốc không thể buông thả. Cho dù là điều đại quân về, kết quả cũng chỉ làm lâm vào thế giằng co, rất khó có thể dùng một trận để đánh bại quân Trương thị, còn về Kinh quân, Lại bộ Thượng thư cũng biết gần như là quân an nhàn chưa hề trải qua chiến sự.
- Bệ hạ, nếu Trương thị thể hiện sự thần phục, vậy có được Tô Châu chính là lợi cho Đại Đường, Tô Châu thuộc về Việt quốc nhiều năm, nếu Trương thị tiến đánh Tô Châu, vậy tự nhiên sẽ đả kích đến thực lực của Việt quốc, bây giờ, quả thật không nên lại tạo nên chiến sự, một khi xảy ra chiến tranh với Trương thị, chỉ sợ sẽ dẫn đến Chu quốc tham vọng.
Hộ bộ Thị lang cũng bẩm báo nói.
Da mặt của Đường Hoàng run lên một cái, im lặng gật đầu nói:
- Các khanh nói rất có lý, Giang Âm Quân Tiết độ sứ, tạm thời rời đến huyện Côn Sơn.
Đường Hoàng vừa dứt lời, đợi định xong khúc nhạc dạo dụ dỗ Trương thị, kế tiếp chấp nhận Giang Âm Quân của Trương Hồng Ba là trung quân, tôn bản quân Giang Âm hầu thành hữu quân, đều thể hiện sự tán thành, nhưng việc Trương Hồng Ba tôn Ngô Thành Công chúa là chủ thượng lại dẫn tới hoài nghi.
Hộ bộ thị lang thi lễ nói:
- Bệ hạ, Trương Hồng Ba sao phải tôn Ngô Thành Công chúa lên làm chủ thượng, việc này rất kì quái, phải đợi sau khi điều tra mới có thể kết luận.
- Tả đại nhân nói như vậy cũng quá nông cạn rồi, Trương Hồng Ba tôn Ngô Thành điện hạ lên làm chủ thượng, rõ ràng chính là đại nghĩa dựa theo Tô Châu. Tô Châu trước chính là Ngô Thành, bệ hạ ban thưởng cho Ngô Thành, là vì đại nghĩa triều đình tán thành, Trương thị mượn dùng, rõ ràng chính là không muốn cho triều đình có lí do đi tiếp quản Tô Châu. Mà Ngô Thành phủ Công chúa, có năng lực tranh đoạt Tô Châu với Trương thị, cũng chính là cản trở quan viên triều đình cai quản.
Lại bộ thị lang Tiêu Tri Lễ lại mở miệng phản bác.
Hộ bộ thị lang chau mày, Lại bộ thị lang lại hành lễ nói với Đường Hoàng:
- Bệ hạ, Trương thị có thể xúi giục Trung Ngô quân, chiếm cứ Tô Châu, vậy hẳn là kết quả nhiều năm. Đại chiến Thường Châu trước mắt, trên thực tế nếu như không phải Ninh Quốc Quân đánh bại Việt quân, chỉ sợ binh lực của Trương thị sẽ lớn mạnh hơn bây giờ rồi.
Đường Hoàng ngẩn ra, vẻ mặt thoáng suy nghĩ một chút, một lát sau, Tiêu Tri Lễ lại nói:
- Bệ hạ, nếu Trương thị mượn đại nghĩa đất phong của Ngô Thành phủ Công chúa, thần đề nghị, để cho phủ Công chúa thuận theo, lệnh cho người của phủ Công chúa đến Tô Châu.
- Không được, nếu phủ Công chúa thật sự vào tranh giành quyền lực ở Tô Châu, chỉ sợ sẽ dẫn đến hành động bất lợi của Trương thị.
Binh bộ Thị lang lập tức phản bác.
- Vinh đại nhân, vào Tô Châu không nhất thiết phải lộ liễu tranh quyền đoạt thế, phủ Công chúa vào Tô Châu, là một loại đại nghĩa nhập chủ. Trong điều kiện không cần thiết phải xung đột với Trương thị, dùng thủ đoạn kéo lại lòng dân đi theo Đường quốc. Phủ Công chúa chỉ cần sống yên ở Tô Châu, vậy thể hiện Tô Châu chính là biên giới Đường quốc, Trương thị là thần tử của Đường quốc.
Lại bộ Thị lang phản bác nói.
Binh bộ Thị lang im lặng, Tiêu Tri Lễ lại nói tiếp với Đường Hoàng:
- Bệ hạ, triều đình không thể chỉ nhân nhượng Trương thị, nếu Trương thị tôn Ngô Thành Công chúa là chủ thượng của Tô Châu. Thần đề nghị, bệ hạ ban thưởng Tín Vương phủ ở Ngô huyện cho Ngô Thành phủ Công chúa, để cho triều đình tạo nên đại nghĩa chính thống ở Tô Châu, nếu Trương thị đến một cái phủ cũng không chịu nhượng, vậy thì đã tự đánh vào mặt, khiến cho người khác chỉ trích.
Đường Hoàng nghe xong im lặng, một lát sau gật đầu nói:
- Vậy nghe theo lời khanh.
- Bệ hạ, thần có một đề nghị, nếu Trương Hồng Ba hiến kế được công, vậy không bằng chúng ta liền phong tước, thần nghe nói trong Trương thị có sự bất hòa, Trương Hồng Ba mặc dù là cháu của Giang Âm hầu, nhưng cha lại là con vợ kế. Nếu Trương Hồng Ba được phong hầu tước, tất nhiền sẽ khiến cho dòng chính ghen ghét đố kị.
Binh bộ Thị lang bẩm tấu nói.
Đường Hoàng gật đầu nói:
- Khanh nói có lý, Trương Hồng Ba bắt được thân vương Việt quốc, cũng đáng được phong hầu tước, khanh nghĩ phong chức gì thì thỏa đáng?
- Bệ hạ, thần nhớ rõ phía đông huyện Côn Sơn có huyện Hoa Đình, không bằng bệ hạ đổi thành huyện Đông Hải, phong Trương Hồng Ba là Đông Hải hầu.
Binh bộ Thị lang hồi đáp.
Đường Hoàng gật đầu, chợt Lễ bộ Thượng thư hành lễ nói:
- Bệ hạ, nếu phong Trương Hồng Ba là Đông Hải hầu, lại không thể làm mất lòng Giang Âm Quân Tiết độ sứ, hẳn là nên ban thưởng bình đẳng.
Đường Hoàng ngẩn ra, suy nghĩ một chút gật đầu nói:
- Được, phong Giang Âm quân Tiết độ sứ Cố Viêm Vũ là Côn Sơn hầu, cùng Đông Hải hầu đóng ở Nhung Biên.
- Bệ hạ, nếu Tô Châu trên danh nghĩa là đất phong của Ngô Thành phủ Công chúa, nếu là trong đất phong hầu tước, cũng dễ sinh ra chê cười, thần cảm thấy, không bằng dùng huyện Nhiêu Châu phong hầu đi.
Tiêu Tri Lễ cũng đưa ra dị nghị, y nói cũng có lý, không nên để đất phong chồng chéo lên nhau.
- Lời Tiêu đại nhân nói không đúng rồi, Trương Hồng Ba nếu coi Ngô Thành Công chúa là chủ thượng, phong hầu cho y đương nhiên phải ở Tô Châu, dùng huyện Nhiêu Châu để phong hầu, chẳng phải là dung túng cho y sao.
Hộ bộ Thị lang lập tức phản bác, có chút ý tứ đối đầu.
Tiêu Tri Lễ vẻ mặt chán ghét chau mày, không nói gì nữa.
Hữu tướng thi lễ nói:
- Bệ hạ, đề phòng biến cố xảy ra, tận lực tăng quân cho Thường Châu, Trung phủ dũng quân ở Thường Châu dễ xảy ra biến cố.
Đường Hoàng gật đầu, suy nghĩ một chút nói:
- Một vạn Trấn Hải quân ở ngoài kinh thành, có thể đến huyện Kim Đàn, một vạn Khang Hóa quân đi Ninh quốc quân, sau khi chiến sự bình ổn, cũng đến đóng quân ở huyện Kim Đàn, hai vạn quân sáp nhập làm một, gọi là Ngô Thành Hổ Kỳ quân. Trẫm được Thứ sử Thường Châu hồi báo, hai huyện Vô Tích và Nghi Hưng của Thường Châu, thu hoạch được rất nhiều lúa, vậy thì để cung cấp lương thảo cho Ngô Thành Hồ Kỳ quân.
Rất nhiều đại thần nghe xong theo bản năng rũ mí mắt, thầm nghĩ Hoàng đế bệ hạ thật sự có thể mặt dày, hai vạn đại quân thay đổi tên, để cho Ngô Thành phủ Công chúa cung cấp lương thảo, rõ ràng là muốn phủ Công chúa trở thành tài nguyên để khai thác, chỉ sợ tất cả những gì của phủ Công chúa ở Thường Châu, sớm muộn gì cũng biến thành của Hoàng đế.
Phong ba ở Thường Châu, trong tình hình có thể nói là có lợi, kết quả của sách lược dụ dỗ, chúng thần căng thẳng tập hợp, tâm tình vui vẻ rời khỏi, chỉ cần Trương thị không phản lại Đường quốc, cuộc sống của bọn họ sẽ vẫn là thái bình yên ổn.
Sau khi chúng thần rời khỏi, Đường Hoàng thở dài một hơi, Hạ đại nhân vội dâng trà, Đường Hoàng uống một ngụm, hạ giọng nói:
- Thật sự là không được an bình.
Hạ đại nhân gật đầu, nhỏ giọng nói;
- Bệ hạ, nô tài cảm thấy, Trương thị hẳn mưu đồ chiếm lấy Tô Châu đã lâu, có thể là do thất bại ở Thường Châu, làm loạn mất kế hoạch vốn dĩ của Trương thị.
Đường Hoàng nghe xong suy nghĩ một chút, một lát sau hạ giọng nói:
- Chẳng lẽ Giang Âm hầu vốn muốn đột kích Giang Ninh.
- Có khả năng, có thể là bị Dương tướng quân cho một kích, khiến cho ba vạn Việt quân vốn thuộc sở hữu của Giang Âm hầu biến thành Ngô Thành Trung Phủ dũng.
Hạ đại nhân nhỏ giọng nói.
Đường Hoàng giật mình trong chốc lát, mới ôn hòa nói:
- Truyền chỉ, phong Dương Côn làm Tấn Lăng hầu, ban hai nghìn hộ, ban thưởng một nghìn huân vệ.
- Truyền chỉ, người được phong hầu, đều được thêm hai nghìn hộ, ban thưởng một nghìn huân vệ.
Đường Hoàng bổ sung nói.
- Lục Thiên Phong đang làm gì?
Đường Hoàng lại hỏi.
- Luôn ở Mao Sơn, thỉnh thoảng có vào huyện Kim Đàn.
Hạ đại nhân trả lời tỉ mỉ, Đường Hoàng mấy hôm không nhắc đến Lục Thiên Phong rồi.
- Lục Thiên Phong này, thật sự là người nhiều chuyện, truyền chỉ đến hắn, nếu như khỏe rồi, lập tức quay về phủ Công chúa ở kinh thành đi.
Đường Hoàng có chút bất đắc dĩ nói, Hạ đại nhân đáp ứng.
Đường Hoàng thoáng suy nghĩ, một lát sau nói:
- Thế lực của Ngô Thành không nhỏ, chỉ sợ sẽ bị Ung Vương lợi dụng, Đại Ban, chuyện La Sĩ Thành, ngươi nghĩ một cách giải quyết đi.
- Vâng, nô tài sẽ làm tốt.
Hạ đại nhân đáp ứng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.