Kiêu Phong

Chương 17: Hoàng cung




Sáng sớm hôm sau, Lục Thất đến cửa Đông của hoàng cung, phủ của Tiểu Phức gần hoàng cung, cách cửa Đông của hoàng cung chỉ năm trăm mét. Theo lý mà nói thì càng là đại quan, gia tộc mới có thể cách hoàng cung càng gần. Nhưng ở khu Đông Thành mà các quan tập hợp lại, các quan lớn dường như sống rất tùy ý, cũng rất chia rẽ.
Lục Thất đi thẳng đến sông Hộ Long mới rẽ sang hướng bắc, hắn vừa đi vừa quan sát hoàng cung. Hoàng cung của Đường quốc có một tòa bảo thành nhưng xây dựng tinh xảo mỹ lệ hơn hương bảo, cung thành bên sông Hộ Long cao tầm chín mét, bên trên thành có thể thấy rất nhiều vệ sĩ mặc áo giáp sáng chói, vệ sĩ trên thành tất nhiên cũng có thể nhìn thấy Lục Thất nhưng nhìn thấy rồi cũng không để ý đến.
Lục Thất vừa đến cửa Đông hoàng cung thì lập tức cảm nhận được không khí nghiêm nghị, mấy chục võ vệ mặc khôi giáp sáng chói, đứng cầm đao ở ngoài cửa cung. Lục Thất đến lúc này chỉ mặc áo giáp tướng bình thường, so với võ uy thì rõ ràng không thể bằng được.
Lục Thất thong dong đi qua cầu treo, qua rồi hắn nhìn thấy một vài tên võ vệ vẫn đứng ở trong cổng thành. Áo giáp những tên đó mặc không hề giống nhau, là áo giáp lân. Hắn cũng biết đó là Thiên Ngưu huân vệ, thị vệ trong hoàng cung đều do Kiêu Kỵ vệ và Thiên Ngưu Vệ cùng đảm nhiệm, hai bên này đều có quan hệ kìm hãm nhau.
- Phụng dụ, Tiễu Phỉ quân Binh Mã Sứ, hữu Thiên Ngưu Giáo Úy Lục Thiên Phong xin bẩm báo!
Lục Thất vừa mới qua cầu liền đứng, cao giọng báo.
Lời nói vừa dứt thì cửa ngoài và cửa trong đều có võ vệ đi đến, hai người bước lại kiểm tra binh ấn Lữ Soái của Lục Thất và lệnh Thiên Ngưu vệ. Sau khi kiểm tra xong, hai võ vệ nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu.
- Lục đại nhân, xin đi theo tôi!
Thiên Ngưu võ vệ ôn tồn nói.
- Đã làm phiền rồi!
Lục Thất khách khí đáp lại, sau đó đi cùng Thiên Ngưu võ vệ vào hoàng cung.
Vào hoàng cung, Lục Thất nhẹ giọng hỏi:
- Xin hỏi vị đại huynh! Việc đi lại trong hoàng cung này đều do Thiên Ngưu Vệ dẫn đường sao?
- Tất nhiên là không! Trong hoàng cung cũng giống như nhà quan vậy, phân làm nội cung và ngoại cung. Ngoại cung là nơi không có các nương nương ở, còn nội cung là nơi ở của các nương nương. Thiên Ngưu huân vệ chúng tôi, đa số sẽ trực ở ngoài cung, chỉ những nương nương có địa vị ở nội cung mới có thể có Thiên Ngưu huân vệ nghe lệnh ở ngoài. Còn về người dẫn đường thì tùy cơ ứng biến thôi.
Thiên Ngưu võ vệ thấp giọng trả lời.
Lục Thất gật đầu, lại hỏi:
- Ta phụng lệnh mà đến, không biết bệ hạ sẽ triệu kiến ở đâu?
- Ở Võ Công điện! Tôi sẽ trực tiếp dẫn đại nhân đi!
Thiên Ngưu võ vệ đáp.
Lục Thất gật đầu, đi trên đường rải đá trắng, hắn đưa mắt nhìn cảnh quan xung quanh. Quả không hổ là hoàng cung, trước mắt đều là những công trình tinh hoa mỹ lệ, điêu khắc thêm ngọc, hùng điện song song, còn có sóng xanh thạch đầm với hành lang cong cong uốn khúc.
- Vị đại huynh này! Cho tại hạ hỏi một chút! Địa vị của Tiêu phi nương nương trong hoàng cung có cao không?
Lục Thất chợt hỏi một câu.
Thiên Ngưu võ vệ ngẩn người ra, dừng bước, quay đầu nhìn Lục Thất một cái, rồi từ từ đi, đồng thời nói:
- Trong cung kiêng kị nói lung tung, Lục đại nhân đừng nói chuyện với tôi nữa!
Lục Thất ngẩn người ra im lặng. Đêm qua hắn đã cố ý gọi Thanh Văn đến tìm hiểu về hoàng cung, nhưng Thanh Văn bị ghẻ lạnh nhiều năm, nếu như không phải có người âm thầm bảo vệ thì sớm đã bị biến thành cô gái xấu xí khốn khổ rồi. Nàng ta dường như không biết gì về tình hình trong hoàng cung nhưng cũng cho Lục Thất chút gợi ý về mặt của Hoàng đế.
Thanh Văn nói xong với hắn liền chủ động rời đi. Lục Thất cũng biết chuyện hắn bị Tiểu Phức đổi tên, nghe xong cũng không quan tâm lắm. Trong lòng hắn hoàn toàn đang nghĩ đến chuyện diện kiến Hoàng đế vào hôm sau.
Tới trước Võ Công điện, Lục Thất không ngờ lại gặp được Hình đại nhân. Hình đại nhân đứng dưới bậc trước cửa, mỉm cười nghênh đón Lục Thất. Lục Thất vội thi lễ cảm tạ Thiên Ngưu võ vệ, sau đó cất bước đến chỗ Hình đại nhân.
- Hạ quan tham kiến Hình đại nhân!
Lục Thất đứng rồi thi lễ tham kiến.
- Lục đại nhân đến rồi, xin đợi một lát!
Hình đại nhân nhỏ giọng mỉm cười đáp lại.
Lục Thất gật đầu, nói có chút cung kính:
- Hạ quan đến sớm rồi!
- Không sớm đâu! Bệ hạ đang tiếp buổi chầu sáng!
Hình đại nhân mỉm cười đáp lại.
Lục Thất ngẩn ra, hỏi:
- Hình đại nhân! Hạ quan nghe nói là triệu kiến Tiễu Phỉ quân mà!
- Ta biết, nhưng Lục đại nhân phải có tính nhẫn nại mới được!
Hình đại nhân mỉm cười nói.
Lục Thất gật đầu, lại nghe thấy Hình đại nhân nhỏ giọng nói:
- Cung nữ đó, Lục đại nhân thích chứ?
Lục Thất ngẩn ra, giọng điệu thản nhiên nói:
- Hạ quan thích!
- Lục đại nhân đối tốt với nàng ta, sau này sẽ có lợi với Lục đại nhân đấy!
Hình đại nhân mỉm cười, nói nhỏ.
Lục Thất ngẩn ra, đáp lại:
- Nếu như hạ quan đã thích thì cho dù về sau không có lợi gì, hạ quan cũng sẽ không vứt bỏ nàng ta.
Hình đại nhân mỉm cười, nhỏ giọng nói:
- Là nàng ta bằng lòng thuộc về đại nhân đó, nàng ta khỏa thân gặp đại nhân, chính là muốn thử xem phản ứng của Ngài thế nào. Nếu như nàng ta không hài lòng với Ngài thì Ngài sẽ không ôm được mỹ nhân về phủ đâu.
Lục Thất ngẩn ra, lại thấy Hình đại nhân nói:
- Lục đại nhân có thể trở thành Phò mã, đây cũng là chuyện rất đáng mừng rồi!
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đó là ân huệ của bệ hạ!
- Là ân huệ của bệ hạ nhưng không tách rời với thể hiện của Lục đại nhân được. Thật ra họa phúc của con người đều là có nhân mới có quả.
Hình đại nhân nhỏ giọng nói, nhưng không ngờ trong lời nói hàm chứa thiên cơ.
Lục Thất im lặng, lại nghe thấy Hình đại nhân nói:
- Nghe nói Lục đại nhân rất thích nhạc luật, nếu như thật sự thích thì hàng đêm phải ca hát mới được, nếu không sẽ phụ ban ân của bệ hạ!
Lục Thất nghe xong mà trong lòng có chút chấn động, hắn nghe ra, vị Hình đại nhân này đang chỉ giáo hắn. Chỉ là có kinh nghiêm trước đó mà khiến hắn luôn mang trong mình tâm trạng ‘kính nhi viễn chi’ với vị Hình đại nhân này.
- Hạ quan rất thích nhạc luật!
Lục Thất phụ họa đáp lại, bất luận Hình đại nhân có thiện ý hay không thì về tiểu tiết, hắn vẫn không đắc tội với quan quyền.
Hình đại nhân mỉm cười gật đầu, chợt ánh mắt ông ta nhìn ra phía xa. Tất nhiên Lục Thất cũng quay đầu lại nhìn theo thì thấy phía xa có hai võ quan đi lại. Một người trong đó rõ ràng là Thiên Ngưu huân vệ, người còn lại thì Lục Thất không biết. Nhưng hắn có thể nhìn rõ người đó là người trung niên.
- Người kia tên là Ngưu Sơn Kỳ, có quan hệ với Công bộ Thị Lang, y rất có thể sẽ trở thành điển quân ở ngoài phủ Công chúa. Ta cố ý bảo đại nhân đến sớm, để lát nữa giới thiệu hai người với nhau. Hôm nay quen biết, sau này có lẽ sẽ có tác dụng đấy.
Lục Thất bên tai nghe thấy giọng nói nhỏ của Hình đại nhân, hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Một lát sau, hai người đã đến trước điện. Sau khi Thiên Ngưu Vệ cung kính thi lễ với Hình đại nhân thì rời đi. Hình đại nhân mỉm cười, mắt nhìn chăm chú vào quan tướng trung niên kia, nhỏ giọng nói:
- Là Ngưu Sơn Kỳ tướng quân phải không?
- Vâng! Ty chức tham kiến Hình đại nhân!
Quan tướng trung niên đó cung kính thi lễ đáp lại, thân người hạ thấp xuống nói.
Lục Thất vừa nhìn đã biết được sơ qua đức hạnh của người này, hẳn là người khôn khéo lõi đời, là kẻ không có định kiến.
- Không ngờ Ngưu tướng quân lại biết ta! Tốt quá rồi! Ta thật có vinh hạnh!
Hình đại nhân nhỏ giọng đáp lại, đôi mắt nheo lại trong nụ cười ấm áp.
- À! Phò mã gia! Vị này là Ngưu đại nhân - Ninh Viễn tướng quân.
Hình đại nhân chợt quay đầu cười giới thiệu.
Lục Thất vội thi lễ khách khí nói:
- Hạ quan tham kiến Ngưu đại nhân!
- Ngưu tướng quân! Vị này chính là Phò mã gia của Ngô Thành Công chúa, là hoàng tộc mới được bệ hạ ban thưởng.
Hình đại nhân cười giới thiệu.
- Thì ra là Phò mã đại nhân, quả là vinh hạnh, vinh hạnh!
Ngưu tướng quân chân thành thi lễ đáp lại.
Lục Thất mỉm cười đáp lễ, tiện hỏi:
- Ngưu đại nhân cũng đến đây, có phải sau này sẽ nhậm chức quân diệt thổ phỉ?
Ngưu tướng quân ngẩn ra, đáp lại:
- Tại hạ không biết, lần này đến là phụng chỉ dụ truyền kiến.
Lục Thất mỉm cười nói:
- Tại hạ là Tiễu Phỉ quân Binh Mã Sứ! Nếu như Ngưu đại nhân vào Tiễu Phỉ Quân, thì vẫn mong đại nhân sau này sẽ chiếu cố cho.
Ngưu tướng quân mỉm cười nói:
- Sau này nếu thật sự có thể cùng quân với Phò mã đại nhân thì tại hạ nguyện cùng Phò mã chăm sóc lẫn nhau.
- Hạ quan tên là Lục Thiên Phong, mong sau này đại nhân chớ gọi là Phò mã, gọi Thiên Phong là được rồi.
Lục Thất cố ý sửa đổi.
- Ta cứ gọi là Lục đại nhân vậy!
Ngưu tướng quân cười, đáp lại.
Lục Thất cười gật đầu. Lúc này Hình đại nhân nhỏ giọng nói:
- Phò mã đến sớm, tôi sẽ đưa Phò mã đi nghỉ ngơi đợi được gọi vào. Ngưu tướng quân đợi bệ hạ ở đây nhé!
- Vâng!
Ngưu tướng quân thi lễ đáp lời.
- Phò mã gia! Xin hãy đi theo tôi!
Hình đại nhân nhỏ giọng nói rồi cất bước đi. Lục Thất vội vàng thi lễ với Ngưu tướng quân, trong khi đáp lễ lẫn nhau rồi rời đi, để lại Ngưu tướng quân tiễn đưa với ánh mắt nghi ngờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.