Trong hoàng cung, Đường Hoàng mặc áo gấm ngồi trên sập, ánh mắt bình tĩnh nghe Hình đại nhân bẩm báo, sau khi hỏi mấy câu, phất tay cho Hình đại nhân lui đi.
Hình đại nhân đi khỏi, Đường Hoàng lấy một chiết tử ra xem, lát sau mới cười nhạt nói:
- Ở Trì Châu, Lục Thiên Phong được một người con gái thích, quỳ xuống cầu xin Mã Khanh, ở kinh thành, Lục Thiên Phong lại cả gan dám không thích mà từ chối thông gia tôn thất, Đại Ban, ngươi nói xem hắn có thật tâm làm không?
- Nô tài không biết, tuy nhiên nô tài có thể khẳng định, Lục Thiên Phong quả thực không biết Thạch Thiền Huyện chủ.
Hạ đại nhân đứng cạnh cung kính trả lời.
Đường Hoàng gật đầu, im lặng lại nhìn chiết tử hồi lâu, bỗng lên tiếng dặn dò:
- Đại Ban, chỉ dụ Tông Chính tự, con gái Lý Thiền Nhi của Ung Vương ban cho danh hiệu Ngô Thành Công chúa, ban thưởng cho Ngô Thành Công chúa quyền lập phủ, xây dựng theo chế độ Quận vương.
Hạ đại nhân ngẩn ra, khẽ kinh ngạc:
- Bệ hạ, tứ phong con gái Ung Vương làm Công chúa, có phải vinh sủng quá không?
Đường Hoàng mỉm cười, lạnh nhạt đáp:
- Ban phong hiệu cho Công chúa, có một số chuyện Ung Vương sẽ không có tư cách can thiệp nữa, trẫm tứ phong con gái huynh đệ làm Công chúa là để thân hòa với huynh đệ.
Hạ đại nhân hiểu ra gật đầu, cung kính nói:
- Nô tài lĩnh dụ.
- Đại Ban, Lý Thiền Nhi chẳng phải có một tòa quan trạch ở bên cạnh hoàng cung sao, thế thì không cần ban phủ địa cho nữa, sữa thẳng cửa phủ là được, ngoài ra quan lại của phủ Công chúa do ngươi sắp xếp, đặc biệt là tướng quan của Phủ quân và Dực vệ, ngươi phải cẩn thận lựa chọn.
Đường Hoàng thản nhiên dặn bảo.
- Nô tài hiểu, sẽ làm tốt.
Hạ đại nhân cung kính đáp lại.
- Tứ phong Lục Thiên Phong làm Phò mã Đô úy của Ngô Thành Công chúa, ngày mai ngươi sai người đi truyền chỉ.
Đường Hoàng lại dặn.
- Nô tài lĩnh dụ.
Hạ đại nhân cung kính đáp.
Đường Hoàng gật đầu, lại nghe Hạ đại nhân cung kính nói:
- Bệ hạ đã tứ phong Phò mã Đô úy, chi bằng bãi miễn chức quan khác của Lục Thiên Phong.
- Nóng vội quá là không nên, đợi sau khi Lục Thiên Phong tiêu diệt thổ phỉ, sẽ có triều thần dâng thư nói hắn không thể kiêm nhiệm chức quan của phủ Thân vương, khi đó Trẫm sẽ bãi chức Lữ soái phủ Thân vương của hắn, lấy danh là thưởng công, để hắn chuyển sang đảm nhiệm Đông cung Trung lang tướng, trên danh nghĩa sẽ thống soái kỳ quân Ngô Thành.
Đường Hoàng thản nhiên trả lời.
- Bệ hạ muốn xây dựng chế độ cho kỳ quân Ngô Thành?
Hại đại nhân khẽ kinh ngạc hỏi.
- Trẫm muốn tăng quân ở Thường Châu để kiềm chế Giang Âm quân, dù sao cũng phải có cơ hội xen vào hợp lý, kỳ quân Ngô Thành trên danh nghĩa là quân của phủ Công chúa, tôn sùng Công chúa, có thể ngự trị bên trên Giang Âm Hầu, ngoài ra sau khi Lục Thiên Phong trở thành Đông cung Trung lang tướng, Ngô Thành Quân dĩ nhiên chính là thân quân của Thái tử, trên dưới Giang Âm Quân về tâm lý đều không thể chỉ trích trẫm không tín nhiệm được.
Giọng Đường Hoàng hơi lạnh lùng nói.
Hạ đại nhân gật đầu, khẽ đáp:
- Nô tài hiểu.
- Thái tử gần đây đang làm gì?
Đường Hoàng nhã nhặn hỏi.
- Thái tử điện hạ gần đây vẫn đọc sách, xuất cung năm lần, đều là đưa con gái của Trương thị đi du ngoạn.
Hạ đại nhân cung kính trả lời.
Đường Hoàng im lặng, một lát sau mới nói:
- Thái tử ít tuổi, dễ bị mê hoặc, ngươi không được coi thường.
- Vâng, nô tài không dám buông lỏng.
Hạ đại nhân cung kính đáp lại.
- Mấy hôm nay ngươi sắp xếp đi, trẫm muốn gặp tướng quan của Hưng Hóa quân, bốn quan tướng của Ung Vương phủ, trẫm cũng muốn gặp.
Đường Hoàng căn dặn.
- Bệ hạ yên tâm, lời phân phó trước đây, nô tài nhớ kĩ rồi.
Hạ đại nhân cung kính đáp.
- Tốt lắm, trẫm tới Văn Hoa các giải sầu.
Đường Hoàng nói nhỏ.
*****
Lục Thất ngồi trong xe, hai tay nắm một thanh đoản kiếm vỏ xanh, đây là Ngư trường kiếm, khi lên xe liền đặt ở chỗ ngồi, hắn đã thử qua, đúng là một kiếm khí thượng phẩm sắc bén.
Nắm Ngư trường kiếm, tâm trạng Lục Thất rất lo lắng, không hiểu sao bị dính dáng tới quan hệ thông gia với Huyện chủ gì đó, sau khi hắn quả quyết cự tuyệt, trong lòng cũng có chút hối hận, cảm thấy nên khéo léo thoái thác thì hơn, từ chối cứng nhắc có vẻ không nể tình lắm.
Thực ra hắn cũng hiểu, nếu đổi người cầu hôn, hắn chưa chắc đã vội vàng từ chối, là cái tên Hình đại nhân đó khiến hắn cảnh giác chán ghét.
Lâu lắm, hắn mới ngẩng đầu nhìn cô gái đối diện, cô gái đã mặc một chiếc váy màu trắng, tôn thêm làn da như tuyết ngọc, càng thêm thanh lịch như tiên, vẻ đẹp của cô gái này gần giống như Ngọc Trúc, nhưng khí chất lại có thể so sánh với Lý Tuyết Tâm.
- Hỏi một câu, nàng thích văn nhân, hay là võ nhân, huynh trưởng của ta là văn sĩ uyên bác, giờ nàng có thể lựa chọn.
Lục Thất khẽ hỏi, hắn bỗng muốn trao người phụ nữ này cho huynh trưởng.
Khuôn mặt cô gái bình tĩnh, môi son mấp máy, dịu dàng nói:
- Nô gia biết tình hình của chàng, nguyện theo chàng.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc hỏi:
- Ngươi biết tình hình của ta đúng như vị Hình đại nhân đó đã nói.
- Vâng, Hình Vân sở dĩ không sớm đem nô gia cho chàng, là vì nô gia, thực ra, Hình Vân là người vô cùng tri ân.
Cô gái đáp.
Lục Thất gật đầu, trong lòng có chút chuyển biến tốt với vị Hình đại nhân đó, hắn lại mỉm cười, nói:
- Vậy nàng nên biết, ta có rất nhiều phụ nữ đấy.
- Biết, vì thế nô gia muốn theo lão gia, nô gia thích người thanh tĩnh, mà lão gia mặc dù là võ quan nhưng những người phụ nữ của chàng đều là tài nữ biết văn thơ, nô gia nguyện cùng hầu hạ một chồng với đám tài nữ đó, chứ không muốn ở cùng với lũ ngu nữ.
Cô gái ôn tồn trả lời.
Lục Thất lắc đầu nói:
- Tẩu tẩu của ta xuất thân thư hương, tính tình cũng hiền hòa.
- Nô gia đã nói rồi, nô gia thích người thanh tĩnh.
Cô gái cười nhạt đáp lại.
Lục Thất ngẩn ra, nhìn sâu cô gái, đáp lại:
- Vậy tùy nàng.
Cô gái dịu dàng mỉm cười, khẽ nói:
- Thực ra, nô gia không muôn trao thân cho người tầm thường.
Lục Thất khẽ cười nhìn nàng, nhìn một lát mới nói:
- Hôm nay tâm trạng ta không tốt, không nói nhiều với nàng, có điều ngươi yên tâm, ta sẽ tôn trọng nàng, sẽ cho nàng địa vị chính thiếp, cũng cho nàng tùy ý chọn chỗ ở.
Cô gái dịu dàng gật đầu, lặng lẽ cúi đầu thi lễ, hiền dịu nói:
- Thiếp thân cảm tạ lòng khoan dung của lão gia.
Lục Thất mỉm cười không nói gì nữa, nỗi lo lắng trong lòng hắn khó giải tỏa, đối diện với mỹ nhân, cũng phiền lòng không muốn ứng đối, lúc này người hắn muốn thổ lộ dường như chỉ có Lâm Tiểu Điệp, mà vị sư tỉ đó, hắn không dám bước vào tiêu cục Long Uy gặp lần nữa.
Ấy, Tiểu Điệp vẫn cứ không quay về tú trang, mà hắn lại không muốn đi gặp Lâm Tổng tiêu đầu đó hỏi, trái tim Lục Thất thật sự chìm trong buồn phiền.
Trở về tú trang, thấy Lục Thất dẫn về một cô gái tuyệt đẹp, các thiếp thị cũng không có phản ứng lạnh nhạt thù địch, trái lại ấm áp chủ động tiếp đón cô gái, Ngọc Trúc kéo cánh tay cô gái, thân thiện dắt ra nhà sau.
Tâm trạng Lục Thất không vui, mỉm cười che giấu đối diện với các thiếp thị, sau đó tới phòng của Ngọc Trúc nghỉ ngơi, trên đường trở về, hắn lại quên hỏi phương danh của mỹ nhân kia, cũng không còn tâm trạng để hỏi.
Ngày hôm sau, tâm tình của Lục Thất rõ ràng đã khôi phục lại ánh sáng, hắn đã nghĩ thông suốt, cùng lắm mượn chuyện này lui thân, từ quan rời khỏi kinh thành đi làm phú ông, thực ra sở dĩ hắn lo lắng là sợ sau này sẽ bị trả thù, trả thù trong quan trường vô cùng tàn khốc, vô tình, hơn nữa khó lòng phòng bị, chỉ cần một sự mưu phản vu cáo hãm hại là đủ để khiến cả nhà Lục thị diệt tộc