Kiêu Phong

Chương 115: Hồi phủ




- Lúc này Giang Ninh xảy ra biến cố, Hoắc đại nhân vì sao không tranh thủ cơ hội bước lên con đường tiến chức?
Lục Thất mỉm cười hỏi.
- Hạ thần có thể giữ được quan chức hiện nay đã biết đủ lắm rồi, không dám chọc vào phiền phức.
Hoắc đại nhân cười khổ nói.
Lục Thất gật đầu, bình thản nói:
- Sau này nếu muốn đến địa phương nhậm chức Thứ sử, cũng có thể đấy, còn không có lòng làm quan địa phương, thì ở lại triều đình lâu cũng tốt.
- Vâng, hạ thần tạ Tướng quân đại nhân.
Hoắc đại nhân hiểu ý cung kính nói tạ ơn.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Tửu lâu Túy Vân của ta bị đập phá là có ẩn tình gì sao?
Hoắc đại nhân ngẩn ra, nói:
- Tửu lâu Túy Vân? Ồ, hạ thần có biết, là một Doanh tướng trong Hữu Kim Ngô Vệ gây sự, Doanh tướng kia họ Lý, là ngoại tôn của Tả tướng Thang đại nhân. Gã tới tửu lâu đập phá là vì có lời đồn rằng, tôn tử của Tả tướng thống quân ở Tây bộ là bị Tướng quân đại nhân hại chết, vì nghe nói tôn tử của Tả tướng đã quy về dưới trướng Tướng quân đại nhân.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Ở Giang Ninh có rất nhiều lời đồn đãi về ta hay sao?
- Chủ yếu là đồn đại Tướng quân đại nhân quy hàng Tấn quốc, trước kia cũng có lời đồn rằng Tướng quân đại nhân là chủ mưu trong vụ việc binh biến xảy ra ở Thường Châu, có điều Vũ Văn thị vừa tạo phản, lời đồn kia liền trở thành trò cười.
Hoắc đại nhân đáp lại.
- Theo ông, lời đồn ta quy hàng Tấn quốc sẽ gây bất lợi cho ta hay không?
Lục Thất hỏi.
- Theo hiểu biết của thần về đương kim Quốc chủ, lời đồn đại nhân đầu phục Tấn quốc trước mắt trái lại có lợi. Đại nhân có năm vạn quân lực trú đóng tại huyện Vụ Nguyên, nếu đại nhân ở Giang Ninh xảy ra chuyện không hay, vậy chẳng khác nào khiến cho Đường quốc lần nữa tiếp nhận sự tổn thất về quân lực. Hơn nữa, đương kim Quốc chủ sẽ càng e dè, một khi đại nhân gặp chuyện rủi ro, sẽ gặp phải can qua với Tấn quốc, hiện tại đương kim Quốc chủ rất e ngại chiến sự nổi lên.
Hoắc đại nhân cung kính hồi đáp.
- Ở Giang Ninh không có tin đồn ta và Tấn Vương có quan hệ với nhau sao?
Lục Thất lại hỏi.
- Đàm luận về Tấn quốc vô cùng nhiều, nhưng không hề nghe thấy tin đồn đại nhân là vị kia, dù sao điều đó cũng quá khó tin, cho nên chỉ là đồn đại đại nhân quy thuận Tấn quốc mà thôi.
Hoắc đại nhân cung kính trả lời.
Lục Thất gật đầu nói:
- Ta đi đây.
- Hạ thần tiễn đại nhân.
Hoắc đại nhân đứng dậy cung kính nói. Lục Thất gật đầu đứng dậy, cất bước rời khỏi nơi của Hoắc đại nhân, ở ngoài cửa xoay người lại cung kính thi lễ rồi mới rời đi.
Dõi theo Lục Thất rời đi mãi cho đến khi không còn thấy bóng dáng nữa, Hoắc đại nhân thở ra một hơi như trút được gánh nặng, tiếp đó lại lắc đầu cảm khái, cũng than thở thế sự vô thường. Mới qua bao lâu đâu, thế mà tiểu nhân vật ông ta thuận miệng chỉ điểm, hiện giờ đã là một vị vua tài trí mưu lược kiệt xuất của một quốc gia.
Lục Thất về tới phủ Ngô Thành quận chúa, vừa đến trước cửa phủ đã nhìn thấy hai huynh đệ binh dũng quân trong số thủ vệ. Lục Thất mỉm cười chào hỏi, nhóm thủ vệ cung kính chào theo nghi thức quân đội đáp lại, dáng vẻ vô cùng quy củ.
Lục Thất bước vào cửa phủ, tiến vào trong thì gặp mấy nô tì mặc áo xanh. Tiểu Phức có báo tin cho hắn, vì để tránh rước lấy nghi kỵ, Lục Thất đến kinh, đôi bên sẽ không liên lạc với nhau cũng không cần chờ đón. Cho nên khi Lục Thất tiến vào thành Giang Ninh, không có sai người tới báo, đương nhiên cho dù không báo, Điệp Y ở phủ Quận chúa vẫn có thể cảm giác được Lục Thất đã đến.
Nhóm cận vệ được nhóm thủ vệ cửa phủ tiếp đón, Lục Thất một mình đi tới thư phòng, bỗng có rất nhiều mỹ nữ từ bên trong đi ra, đi đầu đúng là Tiểu Phức, sau Tiểu Phức là Kim Trúc, Thanh Văn, Lý Tuyết Tâm, Điệp Y. Còn các nàng Ngọc Trúc thì đã đi tới Tô Châu định cư và nhậm chức.
Hai bên gặp lại nhau, trong lòng mỗi người trào dâng tình ý nhung nhớ sâu đậm, tựa hồ đã chia cách nhau thật lâu thật dài. Lục Thất đột nhiên bước nhanh tới, dang rộng cánh tay ôm lấy Tiểu Phức vào lòng, lặng yên ôm nhau trong chốc lát, Tiểu Phức mới khẽ đẩy Lục Thất ra.
- Thất lang, trước tiên đi thỉnh an mẫu thân đi.
Tiểu Phức ngửa lên khuôn mặt má lúm xinh đẹp dịu dàng nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, tiếp đó ngẩng đầu nhìn về những người con gái hắn yêu thương ở phía sau Tiểu Phức, dịu dàng nhìn ngắm giây lát, mỉm cười nói:
- Các nàng đều tốt cả chứ?
Ánh mắt của chúng nữ tràn đầy ôn tình, các nàng dịu dàng gật đầu đáp lại. Lục Thất ôn hòa nói:
- Ta đi gặp mẫu thân.
Lục Thất và chúng nữ cùng đi tới tiền phủ, tiền phủ cũng được phân thành nhiều trạch khu, mẫu thân của Lục Thất đương nhiên là ở tại một tòa lầu có một sân viện. Vừa vào viện, Lục Thất ngay ngẩn, ôi chao, bên trong trạch viện rộng lớn có nhiều nữ nhân đến đếm không hết đang bận rộn thêu dệt.
- Những người phụ nữ này là người trong nhà các tội quan được mua về đấy, ở chỗ mẫu thân có một trăm lẻ ba người, ở tú trang còn có hơn bốn trăm.
Tiểu Phức ôn nhu nói.
Lục Thất ngạc nhiên nhìn Tiểu Phức, mua đàn bà phụ nữ của nhà các quan viên phạm tội liên quan tới Vũ Văn thị và Vinh thị ư? Chẳng phải làm vậy sẽ dễ gây ra chuyện hay sao, hơn nữa còn mua hơn năm trăm, Lý quốc chủ chỉ sợ là hận tới nghiến răng nghiến lợi.
- Chúng ta vốn dĩ đã bị nghi kỵ rồi, mua về những người phụ nữ mang tội danh này về cũng ảnh hưởng không lớn, vốn chỉ định đi mua những người được nhờ vả, kết quả thấy một đám bọn họ khóc lóc van xin ở trong lao, thiếp thân không đành lòng nên đã mua về rất nhiều, mang về đây rồi thì đều giao cho công việc thêu dệt.
Tiểu Phức bùi ngùi giải thích.
Lục Thất ồ một tiếng, hắn hôm nay đã mang trên người đủ loại hiềm nghi tới không còn sợ nữa rồi, nếu Lý quốc chủ muốn giết hắn, nhiều tội hơn hay ít tội hơn cũng chẳng ảnh hưởng bao nhiêu.
- Sau khi mẫu thân đến kinh thành thì rất thích thêu thùa, hiện giờ buôn bán của chúng ta ở kinh thành chỉ có tú trang là còn có thể kinh doanh bình thường, cho nên xây dựng thêm tú trang.
Tiểu Phức lại giải thích nói.
Lục Thất gật đầu, bây giờ tài lực của phủ Quận chúa ở Giang Ninh không thể trông cậy vào bên ngoài cung ứng, chỉ có thể tay làm hàm nhai, bất luận là thu hoạch tài lực gì đều ra sức làm quang minh chính đại. Tuy nói là như vậy, nhưng tú trang ở Giang Ninh nếu muốn khuếch trương thị trường, xuất khẩu số lượng lớn ra bên ngoài, còn phải trông cậy vào tiêu thụ tới Tô Châu hoặc Tấn quốc.
Lục Thất đến, khiến cho nhóm nữ công hoảng sợ đều đứng dậy, bất an nhìn về phía Lục Thất. Lục Thất và Tiểu Phức đi vào trong viện, lập tức cảm giác một luồng khí ấm phả vào mặt. Ở trong nội viện cũng được đặt rất nhiều lò sưởi ấm, loại sưởi ấm lộ thiên này rõ ràng quá lãng phí, nhưng Lục Thất cũng hiểu, đây chính là cách thể hiện với nhóm nữ nhân mang tội được mua về làm nữ công thêu dệt.
Trên đường đi ngang qua, mặc dù Lục Thất không cố ý ngắm nhìn, nhưng cũng phát hiện các nữ tử trong nội viện mỗi người đều là mỹ nhân đoan trang. Dung mạo xinh đẹp của các nữ công này cho thấy, là Tiểu Phức lựa chọn ra giữ lại ở phủ Quận chúa. Tuy nhiên Lục Thất cũng không thấy kỳ quái, hắn linh hoạt đoán ra, sau này Tiểu Phức sẽ làm mai mối cho rất nhiều quan viên.
Vào đến lầu các, Lục Thất trông thấy có mười mấy tú nữ ở trong sảnh, trong đó có mẫu thân của hắn. Lục mẫu ngẩng đầu trông thấy Lục Thất, lập tức mỉm cười gật đầu, sau đó phân phó mọi người ra ngoài, nhóm tú nữ cung kính lui ra ngoài.
Lục Thất đi lên quỳ gối trước mặt mẫu thân, nhìn mẫu thân ôn hòa nói:
- Nương, con về rồi đây.
- Mau đứng lên, ngồi xuống đi con.
Lục mẫu cười nói.
Lục Thất quỳ khấu đầu với mẫu thân rồi mới đứng dậy, xoay người tự dời ghế dựa tới bên cạnh mẫu thân ngồi xuống. Lục mẫu từ ái nhìn Lục Thất, khẽ nói:
- Tiểu Phức nói con hai ngày này sẽ quay về, thật sự đã về rồi.
- Con nên trở về.
Lục Thất ôn hòa nói.
- Nương trái lại mong con đừng về.
Lục mẫu lắc đầu nói.
Lục Thất nhìn mẫu thân, dung nhan mẫu thân không có gì thay đổi, hắn vẫn lo lắng mẫu thân ở Giang Ninh sẽ ngày đêm bất an. Tuy rằng dung nhan của mẫu thân không có biến hóa, nhưng hắn biết rõ trong lòng mẫu thân rất bất an, nguyên nhân là vì mẫu thân thích thêu thùa, hẳn là vì muốn quên đi nỗi lo lắng và sợ hãi.
- Nương yên tâm đi, con ở Hấp Châu có năm vạn Ninh Quốc quân trú đóng, Lý quốc chủ nếu không muốn dẫn phát thảm họa chiến tranh, thì chỉ đành phải ẫn nhẫn dung sự tồn tại của con mà thôi.
Lục Thất trấn an mẫu thân.
- Chuyện của con Tiểu Phức đều đến đây thông báo cho nương biết, Tiểu Phức sớm tối đều tới thỉnh an nương, nương ở trong này tuy không quen, nhưng vẫn rất hài lòng.
Lục mẫu mỉm cười nói, Tiểu Phức đi tới đứng ở phía sau bên sườn Lục Thất.
- Sáng sớm và chiều tối thỉnh an là bổn phận của con dâu, con dâu vẫn luôn áy náy về việc khiến cho mẫu thân phải tới Giang Ninh này.
Tiểu Phức dịu dàng khẽ nói.
Lục mẫu lắc đầu, nói:
- Nương đến Giang Ninh là vì Lục thị, không liên can tới con, đến đây cùng ngồi đi.
Tiểu Phức hành nữ lễ, Lục Thất đứng dậy cho nàng ngồi vào chỗ của mình, lại đi lấy một chiếc ghế dựa khác ngồi xuống. Lục mẫu nhìn Lục Thất, mỉm cười nói:
- Nghe nói Ninh Nhi sinh con trai, cuối cùng có thể an tâm rồi.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Đúng là việc vui, cũng có thể củng cố Tấn quốc nhiều ít.
Lục mẫu ngẩn ra, hỏi:
- Con lập con trai của Ninh Nhi làm người thừa kế rồi à?
- Không có, con đã thông cáo, lập Trữ quân của Tấn quốc là dựa vào đức hạnh và tài năng, khi tới tuổi cập quán rồi mới có tư cách tranh giành chức vị Thái tử. Tuy nhiên vì để yên ổn lòng người, con phong cho trưởng tôn của người làm Ninh Vương.
Lục Thất ôn hòa đáp lại.
Lục mẫu gật đầu, nói:
- Nếu là lập Trữ quân, hẳn là nên lập con vợ cả cho thỏa đáng, thứ xuất làm Thái tử sẽ dễ dẫn tới họa trong nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.