Lục Thất nghe xong lắc đầu, nói:
- Nương à, nếu như con đã là Hoàng đế rồi, vậy thì tất cả các con của con đều không phân chia cao thấp. Lập Trữ nên đặt năng lực lên làm tiêu chuẩn đầu tiên, sau đó mới xem đến địa vị của sinh mẫu, nếu chỉ nhìn vào địa vị của sinh mẫu mà lập Trữ, Lục thị sẽ dễ dàng đánh mất quyền thống trị.
Lục mẫu cười khổ lắc đầu, nói:
- Nghe lời con nói làm nương thật sợ hãi, nương không dám quản chuyện con lập Trữ, chỉ mong con được bình an là tốt rồi.
Mũi Lục Thất đau xót, im lặng gật đầu, lại nghe Lục mẫu nói:
- Tiểu Mai cũng sắp sinh rồi, con có tính toán đưa nàng ta đến Tô Châu luôn không?
Lục Thất ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Không ạ, Tiểu Mai sẽ ở lại Giang Ninh.
Lục mẫu gật đầu, chợt nhìn Tiểu Phức, ôn hòa nói:
- Tiểu Phức, con tạm thời không nên có thai, đợi thêm một đoạn thời gian đã.
Tiểu Phức cả kinh, trong đôi mắt đẹp lập tức lộ ra vẻ lo sợ nghi hoặc, Lục Thất cũng ngây người, Lục mẫu lại ôn hòa nói:
- Nếu Tiểu Phức có con, sẽ dễ dàng bị Lý quốc chủ kia nắm giữ làm con tin, tạm thời chờ thêm một năm nữa đi.
Lục Thất im lặng, Lục mẫu lại nhìn Tiểu Phức, ôn hòa nói:
- Tiểu Phức, nương muốn tốt cho con thôi, nếu con có đứa nhỏ, tên Lý quốc chủ kia tám phần sẽ ôm lấy vào trong cung nuôi dưỡng, khi đó con sẽ hết sức thống khổ.
Tiểu Phức u oán liếc mắt nhìn Lục Thất một cái, cúi lễ với Lục mẫu nói:
- Con dâu đã hiểu.
Lục mẫu nhìn nàng, ôn hòa nói:
- Tiểu Phức, con yên tâm đi, danh hiệu Hoàng hậu Tấn quốc sẽ không ai có thể thay thế được con, nương sẽ làm chủ cho con.
Tiểu Phức vội đứng dậy rồi quỳ xuống, cung kính dịu dàng nói:
- Con dâu tạ nương quan tâm.
- Đứng lên đi, chúng ta đều là người nhà cả.
Lục mẫu ôn hòa nói, Tiểu Phức đứng dậy ngồi về chỗ. Lục Thất vươn tay âu yếm nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, Tiểu Phức ngượng ngùng cúi đầu.
Lục mẫu nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
- Nghe Tiểu Phức nói, tình thế Tấn quốc hiện nay rất bất ổn, cho nên con mới cần phải trở về Giang Ninh.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tấn quốc quật khởi quá nhanh, bây giờ đang trong trạng thái hàng binh chấn nhiếp hàng binh, nếu như tạo phản không phát sinh, hàng binh sẽ cảm thấy quân lực Tấn quốc hùng mạnh không thể đảo điên, nhưng một khi có tạo phản, sẽ dẫn phát nhiều cuộc tạo phản khác nổi lên ở nhiều nơi.
Lục mẫu gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Cho nên Tấn quốc lúc này cần thời gian an trị, nhanh chóng tiến vào giai đoạn thống trị tách ly quân sự và chính trị, chỉ là quan văn có thể tin dùng không nhiều lắm, cho dù có Tiêu thị ủng hộ, quan văn vẫn là chỗ hổng rất lớn, con chỉ có thể ở mỗi nơi dùng một ít hàng thần.
Lục mẫu gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Tấn quốc ngoài nội loạn, họa ngoại xâm chính là Chu quốc. Quân lực của Chu quốc rất hùng mạnh, nếu xuất đại quân viễn chinh đánh Tấn quốc, đoán chừng hai mươi vạn quân lực là đã có thể tiêu diệt Tấn quốc. Tấn quốc không chịu nổi thử thách đại chiến, một khi bị bại trận, sẽ dẫn phát nội loạn khiến cho quốc gia sụp đổ.
- Chu quốc có thể tiến công Tấn quốc sao?
Lục mẫu khó hiểu hỏi, cho thấy bà rõ ràng có hiểu biết về địa lý của Tấn quốc và Chu quốc.
- Cũng có thể tiến công, đường biển đã bị con khống chế, Chu quốc không thể xuất quân theo đường biển được, nhưng đường bộ thì khó nói lắm. Nếu Chu quốc cảm thấy Tấn quốc là đại địch số một, nhất định sẽ dốc sức tiến công Kinh Châu, Ngạc Châu, Trì Châu, cho nên con chỉ có thể dung túng sự thành lập của Ngụy quốc, cũng không thể không tiếp tục làm thần tử Đường quốc, mục đích chính là lợi dụng Đường quốc và Ngụy quốc ngăn trở Chu quốc tiến quân.
Lục Thất đáp lại.
- Nghe Tiểu Phức nói, con lo sợ Đường quốc và Chu quốc sẽ liên quân, cho nên mới mạo hiểm duy trì thân phận thần tử Đường quốc.
Lục mẫu nói.
- Đó là một trong những nguyên nhân chính con không dám tiến công Đường quốc. Trì Châu, Hấp Châu và Tuyên Châu của Đường quốc có phòng ngự rất yếu ớt, lấy quân lực của Tấn quốc bây giờ có thể dễ dàng tiến công chiếm đoạt, cuối cùng bức bách Đường quốc chỉ còn có Nhuận Châu. Tuy nhiên con e dè Chu quốc, một khi phát động chiến sự diệt Đường, Đường quốc rất có thể sẽ dẫn Chu quân vượt sông liên hợp, mà Ngụy quốc tuyệt đối sẽ không ngồi xem Tấn quốc diệt Đường, thậm chí Việt quốc cũng sẽ khởi binh cắn trả, cho nên con chỉ có thể ẩn nhẫn. Chờ khi hóa giải được nguy cơ nội loạn bên trong Tấn quốc, mới có thể nắm chắc khả năng đối kháng Chu quốc.
Lục Thất ôn hòa đáp.
Lục mẫu gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Nhưng con tới Giang Ninh thật là mạo hiểm quá mức.
- Nương và các thân nhân của con đều ở Giang Ninh, cho dù Tấn quốc an bình không có nội loạn, con cũng sẽ mạo hiểm tới đây. Nếu vì làm Hoàng đế mà mất đi những người quan trọng nhất của đời con, con tình nguyện không làm Hoàng đế.
Lục Thất bình thản nói.
Lục mẫu từ ái nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
- Đừng nói lời ngốc nghếch thế chứ, cho dù con không làm Hoàng đế, tên Lý quốc chủ kia cũng khó có thể dung con, ngược lại con đã thành lập nên Tấn quốc hùng mạnh, khiến cho Lý quốc chủ không thể không dung con đấy.
Lục Thất im lặng gật đầu, Lục mẫu lại hỏi:
- Con có nắm chắc khống chế Tô Châu và Thường Châu không?
- Tương đối nắm chắc, ở Tô Châu con có uy vọng rất cao, đa số quan tướng thống quân đều trung thành với con. Trương Hồng Ba mặc dù là người Trương thị, nhưng là một hán tử trọng ân nghĩa, hơn nữa có những quân soái khác phân quyền, cùng với chế độ Phủ quân kiềm chế, Tô Châu quân rất khó tạo phản.
Lục Thất bình thản đáp lại.
Lục mẫu gật đầu, nói:
- Nương lo lắng chính là Giang Âm Trương thị, Giang Âm Trương thị dù sao cũng là địa chủ cường thế ở Thường Châu.
- Đúng là địa chủ cường thế, có điều quân lực Tô Châu hơn phân nửa đều là quân lực của Tây bộ, mà hơn phân nửa số quân Tây bộ trong đó chính là Trung Ngô quân ban đầu, cho nên Trương thị muốn xúi giục Tô Châu quân hiện giờ rất khó thành công. Chờ Tây bộ an ổn, con còn có thể điều năm vạn quân tới Tô Châu, một là chấn nhiếp những nhân vật không an phận ở Tô Châu, hai là tăng cường đề phòng Chu quốc, với lại vài năm sau con sẽ tiến công Chu quốc.
Lục Thất hồi đáp.
- Con muốn chủ động tiến công Chu quốc ư?
Lục mẫu kinh ngạc nói.
Lục Thất mỉm cười gật đầu, nói:
- Một khi Tấn quốc đi vào giai đoạn bình ổn, con sẽ ra tay làm suy yếu Chu quốc, sẽ từ đường biển xuất quân tập kích quấy rối vùng Giang Hoài, các huyện ở vùng duyên hải của Chu quốc.
Lục mẫu hiểu gật đầu, bà xuất thân nhà tướng, tự nhiên rất có kiến thức về quân sự. Lục Thất theo đường biển đột kích quấy rối các huyện ở vùng duyên hải Chu quốc, sẽ khiến Chu quốc rơi vào cảnh hậu phương không được yên ổn, như vậy chẳng khác nào liên tục đâm đao vào bên sườn Chu quốc, không những làm xói mòn tài phú Chu quốc, còn có thể kềm chế số lượng lớn quân lực phòng ngự.
Còn chiến lược lâu dài của Lục Thất ít nhiều có liên quan tới Lâm Nhân Triệu. Lâm Nhân Triệu từng chinh chiến tại Giang Bắc, đã chỉ ra điểm yếu hiện nay của Chu quốc chính là phòng ngự ở vùng duyên hải không đủ, mà lực lượng hùng mạnh nhất của Chu quốc chính là lục quân, trên xây dựng thiết lập hải quân lại có khởi bước muộn màng. Hiện giờ Chu quốc vô cùng ỷ lại vào tài phú thu hoạch ở vùng duyên hải, cho nên một khi bị tập kích cướp bóc quấy rối, sẽ khiến cho Chu quốc bị thương trí mạng, không vực dậy nổi.
Tiếp đó mẫu tử nói về việc nhà, bắt đầu từ huynh trưởng của Lục Thất. Lục Thiên Hoa hiện giờ là Lễ bộ Viên ngoại lang, Lễ bộ ở Đường quốc cũng coi như là một bộ phận rất quan trọng, bởi vì Lễ bộ trông coi khoa thi chọn sĩ, tuy rằng chọn lựa kẻ sĩ đa số đều là quyết định trong nội bộ, nhưng quyết định nội bộ cũng phải thông qua được quan viên của Lễ bộ mới có thể thực hiện, chẳng qua Lục Thiên Hoa ở Lễ bộ là một người chưởng quản lễ sự công chánh liêm minh, chưa từng nhận hối lộ.
Một thời sau, Lục Thất và Tiểu Phức rời khỏi chỗ ở của mẫu thân, trên đường quay về, Lục Thất dịu dàng an ủi Tiểu Phức, Lục Thất biết Tiểu Phức tất nhiên rất muốn hoài thai. Tiểu Phức cũng chỉ miễn cưỡng mỉm cười, bà bà đã lên tiếng, nàng không dám làm trái, hơn nữa nàng cũng hiểu lo lắng của bà bà không phải không có lý. Lý quốc chủ thật sự có thể mang con của nàng vào trong cung nuôi dưỡng, lý do rất đơn giản, chỉ cần một câu ‘Thái phi ưa thích đứa nhỏ, tạm giữ ở trong cung mấy ngày’, là đủ để chặn mọi lời phản bác của Tiểu Phức.
Mới trở lại trung phủ, Tiểu Phức chợt nghiêm nghị khẽ nói:
- Thất lang, Vinh phi ở trong cung bây giờ không xong rồi.
Lục Thất ngẩn ra, nhíu mày, dừng một chút mới khẽ nói:
- Nàng ấy làm sao vậy?
- Đã bị tước bỏ hết toàn bộ phong nghi, bị nhốt ở Dịch Đình cung, hôm nay khí trời rét lạnh thế này, chỉ sợ đứa trẻ trong bụng nàng giữ không được.
Tiểu Phức sầu lo nói.
Lục Thất im lặng, một lát sau mới hỏi:
- Thủ vệ Hoàng cung hiện tại có biến đổi gì hay không?
- Thủ vệ Hoàng cung không có thay đổi bao nhiêu, chỉ là một ít quan tướng bị đưa ra ngoài rồi.
Tiểu Phức đáp lại.
Lục Thất gật đầu, chợt lại hỏi:
- Đông Ngô quân của Chu Chính Phong có thay đổi hay không?
- Có thay đổi đấy, Chu Chính Phong đã đã bị giáng chức làm Tiết Độ Phó Sứ, Lý quốc chủ cường lệnh Vương Văn Hòa đại nhân đảm nhiệm chức Tiết Độ Sứ Đông Ngô quân.
Tiểu Phức đáp lại.
- Cái gì? Vương Văn Hòa đại nhân nhậm chức Tiết Độ Sứ Đông Ngô quân, tại sao Tiêu thị không thông báo với ta?
Lục Thất cau mày nói.
- Có thể là vì không có quan hệ với Tấn quốc, cho nên Tiêu thị không coi trọng đi thông báo.
Tiểu Phức giải thích.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Tiêu thị quá sơ suất rồi, ta vẫn cho Đông Ngô quân chính là biến số kế tiếp.
- Vương Văn Hòa đại nhân đảm nhiệm Tiết Độ Sứ của Đông Ngô quân là do Hữu tướng đại nhân đang ôm bệnh dâng thư thúc đẩy.
Tiểu Phức dịu dàng nói.
Lục Thất gật đầu, hắn vẫn luôn kỳ quái tại sao Đông Ngô quân không tạo phản chạy về Tây bộ, bây giờ thì hiểu ra rồi, hóa ra là có Vương Văn Hòa đại nhân trấn thủ Đông Ngô quân.
Đây cũng là một phiền phức lâu dài, Vương Văn Hòa đại nhân lần nữa hiệu lực cho Đường quốc sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho Tấn quốc. Sở trường của danh tướng chân chính chính là có thể căn cứ vào tình báo của thám báo mà thông suốt toàn bộ chiến lược của kẻ địch, từ đó ra một đòn sấm sét bắt lấy nhược điểm của kẻ địch, Vương Văn Hòa chính là loại danh tướng đáng sợ thế đấy.