Kiêu Phong

Chương 147: Chuyện xưa




Cư các của Tương Nhi cũng không xa, Lục Thất cùng Tiểu Vân và Tiểu Thanh cùng đi, Lục Thất hỏi:
- Tiểu Vân, ta đưa một cung tỳ tới Thường Châu, không ở Tô Châu sao?
- Có mà, nô tỳ cho Hàn Thu ở hiên phía nam tới phụ sự.
Tiểu Vân dịu dàng đáp.
Lục Thất gật đầu, ôn tồn nói:
- Cô ấy ở đây thì tốt rồi.
- Lão gia rất quan tâm tới Hàn Thu.
Tiểu Vân mỉm cười nói.
- Ta càng quan tâm tới nàng và Tiểu Thanh.
Lục Thất ôn tồn cười nói.
Tiểu Vân và Tiểu Thanh đều ngượng đỏ mặt. Tiểu Vân liền đưa tay ra ôm lấy cánh tay phải Lục Thất, còn Tiểu Thanh cũng đưa tay ra vịn lấy tay trái Lục Thất. Ba người cùng từ từ sải bước.
- Lão gia, sau này nô tỳ và muội muội có thể có con không?
Tiểu Vân bỗng lên tiếng hỏi.
Lục Thất sững người, ôn tồn nói:
- Đương nhiên có thể, nhưng phải chờ mấy năm nữa mới được.
- Vậy có thể để Hàn Thu sinh con trước được không? Nô tỳ muốn có con.
Tiểu Vân dịu dàng nói.
Lục Thất nghe mà thấy trong lòng ấm áp, liền nói:
- Có thể, ta có được hiện giờ có lẽ cũng đã có tới mấy chục người con gái rồi, con của Hàn Thu cũng có thể xem như là của ta.
- Cảm ơn lão gia.
Tiểu Vân dịu dàng nói cảm ơn.
- Tiểu Vân, có con rồi, không có nghĩa là nàng có thể đạt được nhiều quyền thế. Ngược lại, nàng có thể dần mất đi chức quyền trong nhà.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Vì sao?
Tiểu Vân không hiểu hỏi.
- Bởi vì bất lợi đối với việc trưởng thành của con cái, nàng thân là mẫu thân nếu nắm quyền cao, vậy thì rất nhiều thần thuộc sẽ có thể nịnh hót đứa nhỏ, khiến cho đứa nhỏ không thể không bước vào số mệnh tranh quyền. Ta không muốn con trai, con gái ta, từ nhỏ đã đấu đá tranh giành quyền lực sinh tồn. Ta sẽ cố gắng để mỗi đứa trẻ trưởng thành, công bằng.
Lục Thất ôn tồn nói.
- Muốn trưởng thành công bằng, chỉ e là sẽ rất khó.
Tiểu Vân dịu dàng đáp.
- Cố gắng hết sức. Nếu đứa trẻ có thiên tài trị quốc, ta sẽ thúc đẩy đạo văn võ. Nếu đứa trẻ chỉ muốn là một vương gia phú quý, thì không cần phải miễn cưỡng nó.
Lục Thất ôn tồn nói.
Tiểu Vân suy nghĩ một hồi, lắc đầu nói:
- Nô tỳ cảm thấy, không thể đơn giản như vậy. Mấy chục đứa con như vậy, rất khó bố trí.
Lục Thất mỉm cười, ôn tồn nói:
- Ta cũng biết nghĩ đơn giản nhưng để đứa trẻ từ nhỏ đã thoát ra khỏi sự ỷ lại của quyền lực, thì có lẽ là làm được.
Tiểu Vân nghe xong lắc đầu, nói:
- Nô tỳ vẫn thấy rất khó. Gia đình giàu có đều có vợ cả và thứ, con của Vương hậu hầu như là đứa con quý nhất trong cung.
Lục Thất nghe xong gật đầu, ôn tồn nói:
- Nàng nói là lý này, nhưng chuyện lập người kế vị, ta thiên về chọn lập hiền năng.
Tiểu Vân ồ lên một tiếng, tiếp tục nói:
- Lập người kế vị là chuyện lớn, đương nhiên là lão gia mới có thể quyết định được.
Lục Thất cười, nói:
- Chuyện lập người kế vị, ta cũng khó định. Nhưng, nếu Tấn quốc về lâu về dài phải đối mặt với loạn trong giặc ngoài, chắc chắn sẽ phải chọn hiền năng lập người kế vị rồi.
Tiểu Vân gật đầu, bèn hỏi:
- Lão gia dựng lên cung điện, dùng phụ nữ trị quốc. Nếu ngày tháng lâu dài, các đại nhân ngoài triều liệu có sinh lòng bất mãn không?
Lục Thất giật mình, hỏi:
- Có người bất mãn sao?
- Trước mắt thì chưa có sự bất mãn, nhưng nô tỳ cảm thấy các đại nhân và tướng soái ngoài triều chắc chắn là bất mãn với phụ nữ làm chính sự.
Tiểu Vân dịu dàng nói.
- Bất mãn thì làm thế nào? Ta dựng cung điện trị nước chính là vì kiềm chế quyền lực của triều thần và tướng soái. Ta có thể hoàn toàn tín nhiệm chính là người phụ nữ bên mình. Nếu để ngoài triều nắm giữ quá nhiều quyền lực trị nước, đó chính là mất đi sự thống trị của ta. Ta dùng phụ nữ trị nước, còn tốt hơn dùng thái giám nhiều.
Lục Thất cười nhạt trả lời.
Tiểu Vân sững người, nói:
- Nô tỳ cảm thấy, quan lại và các tướng soái Tô Châu vô cùng sùng kính lão gia, không có bất kỳ hành vi nào bất trung.
Lục Thất bật cười, nói:
- Tiểu Vân, có một số chuyện, bên ngoài thì không thể nhìn thấy được nguy cơ. Trong bức thư ta gửi cho nàng cũng đã dặn dò nàng không được rời khỏi thành Ngô huyện, sau này cũng vậy.
Tiểu Vân im lặng gật đầu, Lục Thất ôn tồn nói:
- Tiểu Vân, nếu nàng cảm thấy mệt rồi, có thể để Ngọc Trúc thay nàng xử trí sự vụ.
- Lão gia, nô tỳ biết chuyện mình đã làm vô cùng quan trọng đối với lão gia, chỉ là nếu có sự chọn lựa khác, nô tỳ càng muốn cùng muội muội, hầu hạ lão gia và chủ mẫu. Đôi khi, nô tỳ rất thích nhớ lại những ngày tháng ở hiệu thuốc Vọng Giang Bảo. Khi đó, nô tỳ cảm thấy là những ngày đẹp nhất. Hàng ngày bán thuốc, hàng ngày ngóng chờ sự xuất hiện của lão gia, nhớ ánh mắt lão gia, dịu dàng nhìn nô tỳ. Ta lão gia vuốt nhẹ mái tóc nô tỳ.
Tiểu Vân dịu dàng nói.
Lục Thất nghe xong thấy trong lòng xao động, bỗng dừng bước quay lại nhìn Tiểu Vân. Tiểu Vân lại nghiêng đầu ngả và cánh tay hắn, im lặng một hồi, Lục Thất mới lên tiếng:
- Ta cũng hài lòng khi ở huyện Thạch Đại. Nhưng sau đó mới biết, nếu thỏa mãn với những gì đã có ở huyện Thạch Đại thì sẽ bị Triệu Huyện thừa hại cho nhà tan cửa nát.
- Nô tỳ biết, chủ mẫu Cầm Nhi đã nói với nô tỳ.
Tiểu Vân dịu dàng đáp lại.
Lục Thất im lặng, lát sau nói:
- Con người đều sẽ trưởng thành, Tiểu Vân của ta cũng đã trưởng thành lên nhiều rồi.
- Nô tỳ đã trưởng thành lên nhiều rồi, lại thích nhớ lại ngày xưa. Tiểu Thanh vốn là muốn trở về hậu hạ chủ mẫu, là nô tỳ sợ sự cô đơn, không cho cô ấy rời đi.
Tiểu Vân dịu dàng thổ lộ.
Lục Thất im lặng, đứng ở chỗ cao không khỏi rét, sự cô đơn mà Tiểu Vân đã nói tất nhiên là vì chức trách của mình mà không thể không qua loa với người khác. Đối ngoại phải giữ được hình tượng trí tuệ của kẻ bề trên. Đối nội có lẽ là không rảnh rỗi thân mật với những người phụ nữ. Dù sao Tiểu Vân vẫn là thiếu nữ, nàng cũng có sự yếu đuối, sợ hãi của mình.
Nhưng, trên thực tế, bản thân Tiểu Vân cũng không nắm được quyền cao gì. Nàng ta chỉ là thay Lục Thất xử lý quân chính thường vụ, chỉ là một người quản lý làm việc. Việc Tiểu Vân làm đều rất buồn tẻ, không có chút niềm vui của kẻ cầm quyền.
- Không phải sợ, nàng là làm việc vì ta. Sau này Ngọc Trúc sẽ giúp nàng, người khác nàng không cần phải để ý, cũng không cần phải nhân nhượng, chờ Tấn quốc ổn định rồi, nàng có thể ở cùng ta.
Lục Thất ôn tồn an ủi.
- Ừ, nô tỳ hiểu rồi.
Tiểu Vân dịu dàng đáp, đầu cũng đã rời khỏi Lục Thất rồi.
- Lão gia, đi thôi.
Tiểu Thanh dịu dàng nói.
Lục Thất mỉm cười, Tiểu Thanh vẫn luôn có tâm thái hồn nhiên. Sự thúc giục của cô ấy chắc chắn là vì không muốn để đám người Tương Nhi chờ lâu. Còn Tiểu Vân thì ước gì có thể ở bên mình thêm chút nữa.
Lục Thất cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc Tiểu Vân, dịu dàng nói:
- Đi thôi.
Tiểu Vân e thẹn gật đầu, lại chủ động níu lấy Lục Thất bước đi, đi qua một cửa tròn, bước vào một vườn cây xinh đẹp, Lục Thất lại cảm thấy vương phủ Tô Châu còn đẹp hơn hoàng cung Đường quốc ở Giang Ninh, đẹp hơn cung Mân Vương ở thành Phúc Châu.
Được Tiểu Vân dẫn tới trước cửa một tòa cư các, Tiểu Vân liền hô lên:
- Các tỷ tỷ, lão gia tới rồi.
Rất nhanh cửa các được mở ra, Lục Thất nhìn vào trong cửa đứng là một thiếu nữ xinh đẹp, lại là Trần Trúc Nhi. Trần Trúc Nhi vui mừng nhìn Lục Thất, liền bước tới tránh đường. Lục Thất bước vào cửa, mỉm cười gật đầu với Trần Trúc Nhi. Trần Trúc Nhi ngượng ngùng liếc nhìn, liền cúi đầu xuống.
Cư các được chia ra thành hai tầng, ở tầng một ngoài Trúc Nhi mở cửa ra còn có 4 nô tỳ áo xanh, nhưng rất nhanh bậc tang đã có một người mặc váy trắng đi tới, Lục Thất thấy là Trần Tuyết Nhi.
- Tuyết Nhi.
Lục Thất bước tới kêu lên.
- Lão gia tới rồi.
Trần Tuyết Nhi vui mừng đáp lại.
Lục Thất gật đầu, chân liên tiếp bước đi, lên bậc thang đi vào tầng 2 cư các. Trên tầng 2 cư các, Lục Thất lại gặp Vân Thường, Tương Nhi, Dương Băng Ngọc và Vũ Nhi, Nhạc Xảo trong phòng Dương Băng Ngọc.
Lục Thất cười nhìn quanh gật đầu, sau cùng bước tới bên Tương Nhi trên giường gấm. Tương Nhi đang muốn đứng lên, bị Lục Thất ngăn lại, khẽ đỡ Tương Nhi nằm cao lên giường gấm, thấy bộ ngực Tương Nhi nhô lên, Lục Thất quay đầu dịu dàng nhìn Tương Nhi.
- Lão gia, sao lại tới sớm thế?
Tương Nhi dịu dàng nói, hai mắt ngấn lệ nhìn.
- Sớm gặp nàng chút, ta mới có thể yên tâm.
Lục Thất dịu dàng đáp.
- Lão gia.
Tương Nhi nghẹn ngào, nước mắt lại tuôn rơi.
Lục Thất giơ tay im lặng lau nước mắt cho Tương Nhi. Lời Tiểu Vân nói trước đó, đã xúc động mạnh tới ký ức xúc động của hắn, nhớ lại trước đây, những ngày tháng ở huyện Thạch Đại, quả thực là quãng đời mà hắn vui sướng nhất, hài lòng nhất.
Hắn không quên được tình yêu của Tân Vận Nhi đối với hắn, không quên được tấm chân tình của Tương Nhi, không quên được Tiểu Thanh bỏ sinh vì hắn, không quên Tiểu Vân xinh đẹp si tình đã từng lo lắng cho hắn ở Giang Ninh, cũng nhớ lại chức quan nhỏ hắn đã làm ở huyện Thạch Đại.
- Tương Nhi, ta không đi, sẽ chờ con của chúng ta sinh ra trên thế giới này.
Lục Thất dịu dàng nói, bàn tay đặt xuống, cầm lấy tay ngọc của Tương Nhi. Tương Nhi ngây dại nhìn Lục Thất, khẽ “vâng” một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.