Kiêu Phong

Chương 59: Dám chiến




Mười mấy quan tướng nhìn nhau, một soái tướng trung lưu nói:
- Đại nhân, theo báo cáo Tấn quốc đã trở thành phụ thuộc Đường quốc. Bây giờ quân Tấn tiến quân Mục Châu như vậy liệu có phải là đã cấu kết quân sự với Đường quốc không? Ý đồ cùng Ninh Quốc quân tập kích Y Cẩm quân.
Chu Hải nhíu mày nói:
- Hồng Tư Mã cho rằng chúng ta nên xuất quân truy kích chứ?
- Thuộc hạ cho rằng, nếu quân Tấn thực sự cấu kết với Ninh Quốc quân, vậy thì Y Cẩm quân sẽ bị nguy hiểm. Y Cẩm quân bây giờ còn lại năm mươi nghìn quân. Mặc dù là quân thiện chiến, nhưng binh lực của quân địch cũng rất mạnh. Nếu chúng ta ngồi xem, sau này cũng bất lợi.
Soái tướng trung niên đáp.
- Tôn đại nhân thấy thế nào?
Chu Hải quay đầu lại hỏi.
Một lão tướng khuôn mặt hơi gày, nhướn mày đáp:
- Thần cho rằng phát quân đi thẳng tới Đài Châu, sau khi tiêu diệt quân Tấn tập kích Đài Châu, lại quay về Xử Châu và Kiến Châu. Có công cướp đất, sau này triều đình cũng không thể oán trách Võ Thắng quân được.
- Phó sứ đại nhân, nếu quan Y Cẩm bị tiêu diệt, quân Tấn và Ninh Quốc quân có thể sẽ đột kích Hàng Châu.
Hồng Tư mã kinh sợ nói.
- Chính là đột kích Hàng Châu. Hàng Châu cũng không dễ công phá như vậy. Chúng ta tiêu diệt Tấn quốc, sau đó sẽ trở về cứu viện, cũng vẫn kịp.
Tôn đại nhân nhướn mày nói.
- Phó sứ đại nhân, nếu Y Cẩm quân bị tiêu diệt, chúng ta quay về cứu sẽ kịp. Nhưng chỉ dựa vào Võ Thắng quân, có thể nắm chắc được chiến thắng mười mấy vạn quân địch.
Hồng Tư Mã có chút chua xót nói.
Tôn đại nhân lạnh lùng liếc nhìn, nói:
- Bây giờ chính là ngang với lang sói, hắn tiến công chúng ta cứu. Chúng ta đi đột kích tiêu diệt Tấn quốc, cuối cùng tới trận quyết chiến lớn, bổn quân cũng biết nên đi cứu viện Y Cẩm quân. Nhưng ngươi đừng quên, hiện tại có tám mươi nghìn quân Sở đang chạy tới Vụ Châu. Nếu chúng ta lúc đó đi liều chết với quân Tấn, hậu quả sẽ rất có thể khiến quân mệt nỏi, bị quân Sở cắn cho một miếng, nguy hiểm cho Y Cẩm quân, chi bằng trước tiên đi tiêu diệt Tấn quốc, sau đó cùng tám mươi nghìn quân Sở đi cứu viện.
Hồng Tư Mã nghe xong giật mình, lại thấy Tôn đại nhân nói với Chu Hải:
- Đại nhân, ngao cò tương tranh, ngư ông đắc lợi. Nếu lúc này chúng ta đi liều mạng với quân chủ lực Tấn quốc, rất có thể khiến cho Sở quốc ngư ông đắc lợi. Đương nhiên, dù là phía đông hay phía tây, ta cũng tuyệt đối nghe theo lời của đại nhân.
Chu Hải quay đầu nhìn về phía xa, lát sau thản nhiên nói:
- Hướng đông đi. Chúng ta không thể có hiềm nghi không thần, mà cứ xem như đã công chiếm được mấy châu phía tây nam, cuối cùng cũng sẽ trở mặt với Sở quốc. Quân Sở tới cướp đất, cũng chẳng phải là đồng minh có thể tín nhiệm gì nữa.
Rất nhiều tướng sỹ im lặng gật đầu. Chu Hải lại lạnh lùng nói:
- Quân Sở hiện giờ có lẽ vẫn chưa tới Vụ Châu, cứ xem như chúng ta liều chết với quân Tấn cũng không thể để cho quân Sở ngư ông đắc lợi được. Truyền lệnh, xuất quân.
- Vâng!
Các tướng sỹ hiên ngang đáp lời. Nửa giờ sau, bảy mươi nghìn Võ Thắng quân đã rời khỏi huyện Kim Hoa Vụ Châu, truy kích về phía Mục Châu.
Khu vực Sùng An, hai mươi nghìn quân tiên phong của Sở quốc, bỗng dừng lại, bởi vì có một kỵ binh đi tới, tên kỵ binh đó mặc minh quang kim giáp, mặt đeo mặt nạ màu xanh dữ tợn, phía dưới là bốn con tuấn mã màu vàng, tay phải cầm thiết thương lớn, phía sau lưng hắn còn đeo chiếc cung lớn và túi tên.
- Oanh, quân Sở nghe đây, ta chính là Lục Bính vua của Tấn quốc. Nếu bọn ngươi vào Tấn quốc, sẽ có người tới dám chiến.
Lục Thất đơn thương độc mã chặn hàng vạn quân, lớn tiếng khiêu chiến.
Tướng sỹ quân Sở kinh ngạc, ánh mắt khó tin nhìn người gọi là Tấn Vương cách mấy chục mét, bị sự “dũng cảm” của Lục Thất làm cho bàng hoàng. Võ tướng một mình khiêu chiến dường như chỉ là truyền thuyết cổ đại, bây giờ chính là hai quân mới được tận mắt chứng kiến.
- Cái gì? Không ai dám tới chiến sao?
Lục Thất lớn tiếng châm chọc khiêu khích.
- Ngươi là tên ngốc à? Vậy mà còn tới khiêu chiến võ đấu, xuất quân, chém hắn.
Một quan tướng quân Sở lướn tiếng đáp lại lợi khiêu chiến của Lục Thất, lập tức có mười mấy tên kỵ tướng cưỡi ngựa lao ra khỏi doanh trận.
Lục Thất thấy thế không lùi mà tiến, cưỡi ngựa xông lên. Ngựa chạy, hắn cũng lấy cung tên ra, liền rút tên bắn ra hung hắn bắn về phía doanh trận quân Sở. Mũi tên đó lại bắn thẳng về phía tướng Sở vừa lên tiếng đó.
Quân Sở liền kinh động, rất nhiều tướng sỹ liền giơ lá chắn lên, lại nghe thấy tiếng binh binh vang lên. Mũi tên đó thậm chí còn xuyên qua tấm chắn, trong tiếng hô hét kinh hoàng lao thẳng về phía tên quan tướng hạ lệnh đó, bỗng có một tướng sỹ lao ra chắn ngang trước mặt tên quan tướng đó. Phù một tiếng, mũi tên trúng vào áo giáp. Mũi tên đó rơi xuống, vốn đã hết lực mạnh rồi.
- Tất cả xuất quân, giết chết hắn.
Tên quan tướng đó tức giận rít gào lên hạ lệnh, đại quân lập tức ứng lệnh mà hành động, như bầy kiến đông nghịt lao về phía trước.
Lục Thất rút mũi tên ra, rất nhanh thu cung lại, giơ đại thương lên hung hăng đâm về phía trước, nghênh đón hai tên kỵ tướng tay cầm phác đao trên đầu, một tả một hữu lao vào chém Lục Thất. Đại thương của Lục Thất đâm tới tấp về phía trước, khiến cho tên kỵ binh bên trái phản ứng không kịp, một đao chém vào đại thương, nhưng đại thương cũng nhanh chóng tung đòn đâm thẳng vào ngực y.
Tang lên một tiếng, đao trảm bên phải xuyên thẳng về phía Lục Thất, tay phải vừa giơ ra liền nắm lấy đại thương thu về, quay một vòng trước mặt, đuôi thương lại xiên sang bên phải, bâng một tiếng. Giữa hai con ngựa giao nhau, gã kỵ tướng bên phải bị đuôi thương đâm trúng vào xương sườn, liền kêu lên một tiếng ngã nhào xuống đất.
Đại thương của Lục Thất thuận theo đó tiếp tục nghênh chiến với kỵ tướng. Đại thương của hắn rất nhanh đâm trúng kỵ tướng bên phải, đầu thương quay một đường xiên trúng cổ họng của quân địch. Sau khi đại thương đâm trúng cổ họng, lại thu về tấn công tên kỵ binh bên trái.
Đao của tên kỵ binh đó đã nhanh chóng chém lên người Lục Thất, không ngờ quân địch lại không để ý tới đao chem rất hung hãn, hắn run sợ theo bản năng lùi về phía sau, thu đao mà chạy. Nhưng đại thương của Lục Thất đã đâm trúng một tay, suýt chút nữa thì đâm vào mặt tên kỵ tướng.
Đại thương đâm trúng lập tức thu lại, Lục Thất lại phi ngựa lao về phía trước. Hắn chắc chắn sẽ sa vào trong vạn quân, chú ngựa vàng bị quân lính bủa vậy.
Lục Thất vừa chạy thoát ra, liền rút đại cung ra, quay đầu thu hết sức bình sinh, bắn tên, chí ít cũng có thể giết chết được 3 người. Quân Sở cũng tức giận, bắt đầu mưa tên liên tiếp truy sát. Lục Thất lại không sợ mưa tên truy sát, biểu diễn tạp kỹ bắt lấy mũi tên bắn tới. Hắn giống như một con hồ ly, quyến rũ địa quân tức giận truy kích tới mười mấy dặm.
Sau khi đại quân Sở quốc chạy qua, lập tức có một nghìn Vân Phủ Vệ lặng lẽ tập kích tới. Quân Sở bị tấn công bất ngờ bị thương và quân Sở chăm sóc, hơn hai trăm quân Sở bị Vân Phủ Vệ tập kích giết chết. Vân Phủ Vệ nhanh chóng thu lượm quân dụng, lấy cung tên, tiếp tục truy kích quân Sở. Sau khi đuổi kịp bất ngờ bắn tên, hơn nữa còn bắn phía sau khiến bọn chúng chạy tan tác về phía gò núi.
Quân Sở bị chọc giận phân tán truy kích, nhưng tốc độ đánh lén quân địch nhanh chóng và linh hoạt, căn bản không bị sự cản trở nào. Nhưng chờ khi quân Sở muốn trở về mới quay đầu được một đoạn đường, lập tức có mấy mũi tên ngầm lao tới.
Giằng co một lúc, đại soái quân Sở đã hạ quân lệnh, chỉ chú ý đi qua dãy núi Võ Di, không cần quan tâm tới sự đột kích của quân Tấn. Đại quân chạy thẳng tới Xử Châu. Quân tiên phong lĩnh mệnh, chỉ có thể chịu đựng sự tập kích liên tục, gặp phải tập kích cũng không phân tán quân mà đối phó, chỉ dùng cung tên tùy cơ bắn trả.
Sau nửa ngày, tám mươi nghìn quân Sở đã bị tổn thất hơn hai nghìn người, cuối cùng qua cuộc bao vây đột kích của quân Tấn ở hơn 100 dặm đường, quân Sở đã phải hứng chịu rất nhiều trận tập kích nhỏ. Do vì không thể truy kích, khiến cho cuộc đột kích của quân Tấn rất càn rỡ, chơi đùa và chửi rủa ngươi.
Mặc dù quân Sở bị động, nhưng quân Tấn cũng đã bị tổn thất hơn một nghìn người, chủ yếu đều là bị bắn chết. Nhưng cũng khiến cho quân Tấn thu được hơn hai mươi nghìn mũi tên, chỉ tiếc là không phải là thuyền cỏ mượn tên, mà là dùng sinh mạng để tập kích lấy tên.
Lục Thất thấy quân Sở đã chạy về phía Xử Châu, hạ lệnh kết thúc chiến lược tự chiến đấu, chuyển sang tập kết thành đại quân cũng đi Xử Châu. Xử Châu hiện giờ tự nhiên đã ban bố chiến sứ. Toàn bộ quan lại và quan binh đều tạm thời chạy trốn, bình dân cũng phát động khuyên đi, nhưng không muốn đi cung không cưỡng ép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.