Kiêu Phong

Chương 81: Lập kế hoạch




Lục Thất lắc đầu nói:
- Dụng binh, sách lược chính là ngoài dự đoán của mọi người, hiện giờ Sở quốc bị thiệt hại nặng sau khi chiến tranh với chúng ta, sẽ bị xấu hổ mà muốn tìm cách đòi lại, hơn nữa Tấn Quốc quật khởi mạnh mẽ, sẽ khiến Sở quốc cho rằng là kình địch vượt qua cả Đường quốc.
- Nói như vậy, Sở quốc trước tiên sẽ dốc sức đối phó với Tấn quốc chúng ta.
Vương Trọng Lương lo lắng nói.
- Chắc sẽ như vậy, cho dù Sở quốc không được quân lực của Vũ Văn thị hỗ trợ, cũng sẽ có hơn phân nửa khả năng là dốc sức đối phó với Tấn quốc.
Lục Thất bình thản nói.
- Sở quốc nếu dốc sức đối phó với chúng ta, chẳng phải là cho Đường quốc cơ hội phản công hay sao?
Vương Trọng Lương nói.
Lục Thất cười nhạt một tiếng nói:
- Vậy phải xem Sở quốc có quyết đoán mạo hiểm không, một trăm nghìn đại quân lui lại lập doanh trại, khiến cho Lục Kỳ quân thuận lợi vào Nam Đô hợp binh, thì nhất định là một loại dị thường, sẽ có hai loại khả năng.
Vương Trọng Lương ngẩn ra, khó hiểu nhìn Lục Thất, Lục Thất tiếp tục nói:
- Ta xuất thân từ quân Hưng Hóa, nhiều hay ít cũng hiểu biết về quân Hưng Hóa. Quân Hưng Hóa trên thực tế bị Vũ Văn thị và Vinh thị can thiệp rất sâu, rất nhiều quan tướng đã bị Vũ Văn thị và Vinh thị lôi kéo rồi. Nếu như Vương Văn Hòa đại nhân thống quân, quân Hưng Hóa sẽ rất khó xảy ra chia cắt, tướng sĩ quân Hưng Hóa rất sùng kính Vương Văn Hòa đại nhân, Vương đại nhân còn thì trên dưới quân Hưng Hóa bền chắc như sắt thép.
Vương Trọng Lương nghe xong mặt biến sắc, cả kinh nói:
- Nói như vậy, nếu như Vũ Văn thị có ý muốn phản bội Đường quốc, vậy Lục Kỳ quân ở Nam Đô sẽ trở thành nội ứng phá thành.
Lục Thất gật đầu nói:
- Cho nên, khả năng thứ nhất là Vũ Văn thị đầu hàng Sở quốc, hoặc là cùng Sở quốc đạt thành điều kiện kết minh, do đó phải hợp lực chiếm thành Hồng Châu. Khả năng thứ hai là Sở quốc lui xuống tạo doanh, có lẽ là muốn chơi kế sách doanh trống, muốn to gan yên lặng điều một nửa đại quân đi chiến đấu ở Cống châu.
Vương Trọng Lương hiểu được gật đầu, Lục Thất nói:
- Bất kể là khả năng nào xảy ra, ta đều phải tăng binh ở Cống Châu, Hồng Châu và Nhiêu Châu nếu như mất đi, vậy Sở quốc tất nhiên sẽ quay lại chủ động tấn công Tấn quốc, ta phải đề phòng trước khi xảy ra.
- Chủ thượng từng nói, Cống Châu đã có mười tám vạn quân lực rồi.
Vương Trọng Lương nói.
- Mười tám vạn quân lực nhưng trong đó có sáu vạn công dũng không có binh khí, mười hai vạn quân chính quy đa số đều là đám ô hợp, không đến một nửa được mặc giáp. Nếu Sở quốc từ Hồng Châu điều đi bảy tám vạn quân thiện chiến, cùng với bảy vạn quân lực ở Cát Châu hợp lại đánh Cống Châu, quân lực ở Cống châu cũng chỉ có thể thủ thành. Hậu quả có thể kéo Tấn quốc vào vũng bùn chiến tranh, cho nên tăng binh ở Cống Châu mới có thể tăng khí thế cho lòng quân và tăng quân lực lên, dám chiến đấy mới có thể chống cự địch ở bên ngoài, mới có thể chiếm được quyền chủ động trong chiến tranh.
Lục Thất bình thản nói.
Vương Trọng lương gật đầu, Lục Thất lại nói:
- Việt quốc đã đồng ý xưng thần, chứng tỏ Việt Vương là một nhân vật thích bình yên. Có thể điều hai vạn quân thiện chiến ở Mục Châu đi Cống Châu, ngoài ra còn phải chọn một tướng quân chân chính đi Cống Châu thống soái quân đội, ta sẽ gửi thư đi thỉnh cầu Cố tướng quân, mời Cố tướng quân xuất lĩnh hai vạn quân đi Cống Châu đảm nhiệm chức đại soái quân Quảng Xương, sau đó điều bốn vạn quân Đồn Điền ở Cống Châu đi Hải Châu.
Vương Trọng Lương kinh ngạc ồ một tiếng nói:
- Bốn vạn quân đến Cống Châu, rồi lại điều đi bốn vạn ư?
Lục Thất mỉm cười nói:
- Tất cả những việc điều quân, đều lấy danh nghĩa khai hoang Hải Châu để làm, nếu Cống Châu chỉ có vào chứ không có ra, như vậy vấn đề quân lương sẽ trở thành một gánh nặng rất lớn, quân làm đồn điền ở Cống Châu cũng tiêu hao lương thực, không bằng đem quân lực đi làm ruộng, điều đi Hải Châu. Hơn nữa dùng danh nghĩa đi khai hoang Hải Châu điều đi, có thể làm cho lòng quân và lòng dân ổn định. Sở quốc vẫn chưa điều đại quân đột kích đâu, chúng ta đừng làm lòng quân hoảng loạn.
Vương Trọng Lương tán dương gật đầu, sau đó đi chuẩn bị giấy mực, Lục Thất viết một quân lệnh và thư tín gửi cho Ngư Hoa Hiên, nói rõ nguy hiểm của Cống Châu, để cho Ngư Hoa Hiên hiểu được để điều đi hai vạn quân thiện chiến, cũng nói rõ vấn đề Việt quốc, Ngư Hoa Hiên trấn thủ Mục Châu, Chủ thượng như hắn mới có thể yên tâm.
Có thư viết cho Cố tướng quân, nói tình thế Cống Châu, khẩn cầu Cố tướng quân có thể đi đảm nhiệm chức đại soái quân Quảng Xương. Kỳ thật Lục Thất cầu Cố tướng quân còn có một nguyên nhân, chính là phủ Công chúa Ngô thành không còn, chỉ có để Cố tướng quân đảm nhiệm chức đại soái ở Cống Châu, mới có thể hoàn toàn trói chặt Cố tướng quân vào Tấn quốc, lấy danh là trọng dụng người có tài có đức, thực ra là tiến thêm một bước để Cố tướng quân thể hiện thái độ.
Cũng viết cho Trương Hồng Ba một bức thư, nói là nếu Cố tướng quân đi rồi, nhất định phải phòng ngự Việt quốc và Chu quốc đột kích. Tình hình Việt quốc hiện giờ có khả năng không dám đột kích Tấn quốc, nhưng có lẽ là trong tâm trạng phẫn hận cùng không cam lòng, sẽ có ý đồ tập kết trọng binh đoạt lại Tô Châu, hơn nữa Việt quốc mặc dù đã xưng thần với Tấn quốc, nhưng rất có thể âm thầm liên minh với Chu quốc.
Lục Thất viết xong chuyện công sự rồi, lại viết cho thân nhân ở Tô Châu một bức thư hỏi thăm, mới cho bốn cận vệ đi truyền tin. Lần điều quân và thay đổi chức vụ này có một ý nghĩa rất quan trọng, chính là quân lực thuộc quân phủ không nhất định sẽ phải ở lâu dài tại một phủ, mà sẽ theo quân lệnh của Tấn Vương bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển đến một quân phủ khác.
Sau đó Lục Thất ở lại huyện Bà Dương, an tâm lật xem tin tình báo Vương Trọng Lương tìm được. Vương Trọng Lương thu thập được rất nhiều tin tức về Nhiêu Châu, Hồng Châu và cả Giang Châu, trong đó đối với biến đổi quan viên và quân lực điều tra rất chi tiết tỉ mỉ.
Theo tin tình báo, Lục Thất tìm được lý do tại sao Vương Trọng Lương lo lắng Vũ Văn thị, nguyên nhân là gần đây ở Nhiêu Châu rất nhiều quan viên và nhà giàu có có quan hệ với Vũ Văn thị thường thường tụ lại một chỗ, hiện tượng này chính là tồn tại sợi dây cấu kết.
Ngoài ra quân lực ở chỗ Giang Châu cũng yên lặng xảy ra thay đổi rất lớn, quân lực trấn thủ Giang Châu chủ yếu là quân địa phương và bảy vạn quân Phụng Hóa Tiết Độ Sứ quân. Mà tin tình báo Vương Trọng Lương có được thể hiện, quan tướng địa phương Giang Châu và quan tướng quân Phụng Hóa đã thay đổi, quan tướng đổi như vậy nhất định là phi pháp, không nghe nói qua có lệnh của triều đình xuống.
Quan tướng Tiết Độ quân và quan tướng địa phương đổi cho nhau sao? Lục Thất nhìn tin tình báo cảm thấy khó hiểu, nếu như Vũ Văn thị đang giở trờ, vậy hoán đổi quan tướng có ích lợi gì, chẳng nhẽ là muốn dùng quan tướng Tiết Độ quân nắm địa phương trong tay? Hay là muốn dùng quan địa phương nắm giữ quân Tiết độ trong tay, nhưng loại chuyện đổi quan tướng này, nếu không được triều đình chỉ định, Vũ Văn thị chắc chắn đang chuẩn bị phản bội Đường quốc.
Lục Thất tĩnh dưỡng đợi mười ngày, rốt cục đợi được người đưa tin đi Tô Châu quay về. Cố tướng quân đáp ứng dẫn mười nghìn quân đi Cống Châu, nhưng lại đưa ra điều kiện, không được công khai lai lịch thực sự của y với tướng sĩ Cống Châu, y đổi tên thành Cố Xuất Vân, hai là con y phải được trở thành chủ soái một vạn quân, ở lại tiền tuyến Côn Sơn Tô Châu.
Lục Thất đương nhiên đồng ý đáp ứng, nhưng người đưa tin lại nói cho hắn, trước khi trở về, Cố tướng quân đã dẫn mười nghìn quân xuất phát đi huyện Đông Hải, dùng hành động để đáp lại thỉnh cầu của Lục Thất, cũng chẳng khác gì thể hiện, Lục Thất sẽ đáp ứng điều kiện của y.
Lục Thất vừa nghe đã biết không cần hồi âm, ngược lại viết cho các quân soái ở Cống Châu một bức mật thư, trực tiếp nói ra có nguy cơ đại quân Sở quốc sẽ đột kích, để các quân soái toàn lực ủng hộ Cố tướng quân điều binh và trị quân. Hơn nữa trong thư viết cho Trương Kích, trực tiếp nói với Trương Kích sau khi đi đảm nhiệm chức đại soái phủ quân Quảng Xương, không được có mâu thuẫn gì xảy ra, nghiêm túc học tập Cố tướng quân, tôn sùng Cố tướng quân là lão tướng quân trị quân không khác gì Vương Văn Hòa đại nhân.
Ngoài ra Lục Thất trả lời thư của Tân Cầm Nhi, để Tân Cầm Nhi dùng danh nghĩ Tấn Vương quân phủ, phát lệnh điều quân, còn có hạ lệnh điều động quân Đồn Điền ở Cống Châu đi Hải Châu. Nhất định phải cho người đi tuyên truyền một chút, nói Hải Châu là một nơi khí hậu tốt hợp lòng người, chỉ cần đi một năm rưỡi là có thể quay về Cống Châu, đi Hải Châu còn có thể nhìn thấy biển rộng, còn được ăn hải sản mỹ vị, thậm chí có thể mang về hàng hóa quý hiếm của các nước hải ngoại.
Lục Thất khởi hành, dẫn theo mười cận vệ chậm rì rì đi Nam Đô. Địa lý Nam Đô, Lục Thất đã biết, giống Giang Ninh, nhập huyện Nam Xương và huyện Tân Kiến cùng một thành quản chế. Khác với Giang Ninh chính là, phủ Nam Xương còn quản lí huyện Tiến Hiền, huyện Cao An, huyện Phong Thành, huyện Tân Ngô, huyện Kiến Xương, bây giờ phủ Nam Xương đã trở thành nơi chiến tranh, dường như chỉ còn lại Nam Xương phủ một tòa cô thành còn chưa bị quân Sở dày xéo.
Lục Thất rời khỏi huyện Bà Dương, đi qua huyện Dư Can, từ xa nhìn thấy nơi đóng quân của quân Đông Ngô của Chu Chính Phong, quân Đông Ngô được lập ra thời gian cũng không được coi là ngắn, cũng không biết Chu Chính Phong tên kia đối với việc nắm trong tay quân lực có phải là có chút tiến triển gì đó không, trong lòng Lục Thất cũng không coi trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.