Kiêu Phong

Chương 97: Quy thuận




Lục Thất kiên nhẫn đóng quân chờ đợi, lại gọi Quan Xung tới cho biết lần đến Ngạc Châu này, trên thực tế là muốn đột kích Kinh quốc, hỏi gã có sẵn lòng tham dự đột kích hay không, nếu như nguyện ý, hắn có thể đi thỉnh cầu Vu tướng quân, để Quan Xung suất lĩnh sáu ngàn Trung Hộ quân đi đột kích, bởi vì Lục Thất biết Vu tướng quân sẽ an bài sử dụng quân lực như thế nào.
Quan Xung nghe xong rất xúc động, lúc này bày tỏ sẵn lòng đi đột kích Kinh quốc, hoá ra gã thật là hậu duệ của Quan Vũ tiếng tăm lừng lẫy, chỉ có điều niên đại đã lâu, gã không được coi là hậu duệ dòng chính của Quan Vũ.
Lục Thất viết thư cho Vu tướng quân, tiến cử Quan Xung suất lĩnh sáu ngàn quân tham chiến.
Sáng sớm ngày thứ hai, bỗng nhiên Vu tướng quân đích thân đi đến đại doanh của Lục Thất, Lục Thất vô cùng bất ngờ ra nghênh đón tiếp kiến, vừa thấy Vu tướng quân, thấy Vu tướng quân một thân quân giáp Giáo Úy, dung mạo đen hơn chút so với trước kia, Lục Thất vui mừng mời Vu tướng quân đi vào soái trướng.
Sau khi ngồi vào trong soái trướng đơn sơ, Quan Xung đi theo, theo nghi thức quân đội bái kiến Vu tướng quân, Vu tướng quân cười nhìn gật đầu đáp lại, sau khi Quan Xung bái kiến, tự động lùi ra, hôm nay là hai đại cự đầu gặp gỡ, gã thuộc loại thị vệ trưởng, chỉ có thể dự thính.
Đáp lại Quan Xung xong, Vu tướng quân quay đầu nhàn nhạt mỉm cười nhìn Lục Thất, ánh mắt rất thân thiết, Lục Thất cũng cảm thấy rất ấm áp, yên tĩnh một lúc, Vu tướng quân lấy một bức thư đưa cho Lục Thất, bảo Lục Thất xem.
Lục Thất vừa mở ra xem sắc mặt biến hóa, không ngờ thư là do Lâm Nhân Triệu viết cho Vu tướng quân, nói rõ sự việc binh biến phát sinh ở Thường Châu, hoài nghi có liên quan với Lục Thất, hơn nữa Lục Thất lại thay thế rất nhiều tướng sĩ sở thuộc, rõ ràng cho thấy mưu toan thật lớn, đề nghị Vu tướng quân có thể sau khi đột kích Kinh quốc, bí mật bắt giữ Lục Thất.
- Thường Châu binh biến, cùng ngươi có liên quan không?
Vu tướng quân bình thản hỏi.
Lục Thất nhìn Vu tướng quân, gật đầu nói:
- Có liên quan, là do ta hạ lệnh cho quân đội nổi loạn.
Vu tướng quân bình tĩnh gật đầu, hỏi:
- Ngươi làm thế nào chiếm cứ Tô Châu?
Lục Thất tự thuật một lúc, Vu tướng quân gật đầu, nói:
- Tấn quốc cũng do ngươi thành lập phải không?
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Ngài làm sao mà biết được?
Vu tướng quân mỉm cười, nói:
- Chỉ cần hiểu về hải chiến, hiểu rõ thế cục Tây Nam, người hiểu biết quân sự, là có thể đoán ra Tấn quốc do ngươi thành lập.
Lục Thất nhẹ ồ một tiếng, Vu tướng quân lại nói:
- Căn bản của quân sự là gì, là người và lương thực, có lương thực mới có thể chiêu binh nuôi quân, mới có thể an ổn quân tâm và dân tâm, bởi vì binh lính tầng thấp và bình dân, bọn họ muốn, đó là có thể được ăn no an cư lạc nghiệp, chỉ có quan lại nhà giàu mới đối với quốc gia tồn vong có cái gọi là bi ai trung thành.
Lục Thất gật đầu, Vu tướng quân lại tiếp tục nói:
- Tây Nam là nơi hẻo lánh, từ xưa đã xưng là man di, nhưng theo việc buôn bán trên biển ra đời và phát triển, lợi ích to lớn từ mậu dịch đã làm cho vùng duyên hải hoang vu trở nên phồn vinh, ngươi chiếm cứ Tô Châu, đã lấy được nhân lực và lương thực, lại đạt được sự ủng hộ của quân Giang Âm, cho nên ngươi có đủ khả năng mang quân đi chinh tây đất Tây Nam. Đất Tây Nam từ lâu đã lâm vào trạng thái phân liệt, có Mân Quốc, có Thanh Nguyên quân, từng thế lực Tây Nam đều không đủ xưng bá đã thành lập nên quốc gia hùng mạnh, mà Tấn quốc có thể đột nhiên quật khởi, điều đó tất nhiên là có quân lực hùng mạnh từ bên ngoài đến, đã gia nhập địa vực Tây Nam.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Vu tướng quân, ngài đã biết chuyện của ta, vậy sẽ lựa chọn như thế nào?
Vu tướng quân rầu rĩ lắc đầu, nói:
- Hiện trạng của Đường quốc đã là mặt trời sắp lặn, Lý quốc chủ cũng đã mất đi rất nhiều nhân tâm, đã từng có người nói qua, nói y là kẻ bất tài vô dụng, cuối cùng sẽ trở thành vị vua mất nước, bị Tống quốc tiêu diệt."
- Tướng quân có thể phụ tá cho ta không?
Lục Thất thành khẩn hỏi.
Vu tướng quân nhìn hắn, bình thản nói:
- Có thể, nhưng có điều kiện!
- Tướng quân mời nói.
Lục Thất gật đầu đáp ứng.
- Ngươi không thể hủy diệt Đường quốc, nếu như ngày sau Đường quốc bị diệt vong, ngươi phải sắc phong cho Thái tử hiện giờ của Đường quốc thành Đường Hoàng, đất phong Giang Ninh.
Vu tướng quân nghiêm mặt nói.
Lục Thất nghe xong ngạc nhiên nhìn Vu tướng quân, một lát sau mới nói:
- Phong thành Đường Hoàng? Đường quốc hiện nay là Lý Quốc Chủ.
- Đúng vậy, phải phong thành Đường Hoàng, đồng thời mở phủ Thân Vương, chỉ là Hoàng hiệu, không phải Hoàng Đế, tương đương với Tịnh Kiên Vương, ta không muốn Đường Quốc tại sau khi Đại Tấn đế quốc thành lập liền biến mất.
Vu tướng quân nghiêm nghị nói.
Lục Thất im lặng, yêu cầu của Vu tướng quân khiến hắn thật bất ngờ, cũng rất khó xử, Đường quốc nếu như phong Hoàng tiếp tục tồn tại, vậy sẽ trở thành một tai hoạ ngầm tạo phản lâu dài, sẽ làm cho rất nhiều cựu thần của Đường quốc có tâm tư tạo phản.
- Tại sao lại là loại điều kiện này?
Lục Thất bình thản hỏi.
- Mỗi người đều có một nỗi tiếc nuối, Hoàng Hậu trước của Đường Quốc từng cố gắng muốn thay đổi vận mệnh Đường quốc bị diệt vong, ta muốn cho Đường quốc tiếp tục tồn tại, quản chi chỉ là một sự tồn tại trên danh nghĩa.
Vu tướng quân nhẹ nhàng giải thích nói.
Lục Thất nghe xong lòng sinh kính ý, cũng cảm nhận được một tâm linh nhàn nhạt bi ai, hắn bỗng nhiên hiểu ra, trên thực tế người mà Vu tướng quân nguyện trung thành hẳn là Hoàng Hậu trước của Đường quốc.
- Được, ta đáp ứng ngươi, ngày sau sẽ phong Thái Tử hiện giờ của Đường quốc thành Đường Hoàng, cũng đáp ứng ngươi, tuyệt không sát hại Thái Tử hiện giờ của Đường quốc.
Lục Thất chấp thuận cam kết.
Vu tướng quân gật đầu, đứng dậy bái lạy nói:
- Thần Vu Hoa bái kiến Chủ thượng.
- Tướng quân miễn lễ.
Lục Thất sau khi nhận lễ bái, nhấc tay vui mừng đáp lại.
Vẻ mặt của Quan Xung đứng cạnh cũng rõ ràng có ý cười, người trở thành kẻ phản nghịch như gã rất cần tiêu trừ cảm giác có tội ở trong lòng, Vu tướng quân đã từng là thượng quan của gã, hiện giờ thượng quan cũng đã quy thuận Lục Thất, khiến trong lòng Quan Xung trở nên thông suốt.
Sau khi Lục Thất bảo Vu tướng quân quay về chỗ ngồi, liền hỏi:
- Vu tướng quân, Giang Hạ bên kia có bao nhiêu binh lực?
- Chủ thượng, binh lực Kinh Quốc thủ vệ Giang Hạ là một vạn.
Vu tướng quân hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Một vạn binh lực, khó trách Lâm Nhân Triệu khát vọng muốn đột kích Kinh Quốc.
Vu tướng quân gật đầu, nói:
- Giang Hạ là yếu địa chiến lược, theo lý ít nhất cũng phải đóng ba vạn binh lực, chỉ có điều gần mười năm nay Đường Quốc vẫn dùng sách lược cầu an, cho nên Kinh Quốc đóng quân ở Giang Hạ từ ba vạn biến thành hai vạn. Từ sau khi Lâm Nhân Triệu bị điều đi khỏi Ngạc Châu, quân đóng ở Giang Hạ lại bị điều đi một vạn.
Lục Thất ngẩn ra, kinh ngạc nói:
- Nguyên là hai vạn quân đóng giữ ở Giang Hạ.
- Đúng vậy, theo điều tra, có một vạn quân lực điều đi Kinh Môn quân, dùng để tăng cường phòng ngự Hán Thủy, cùng với tăng cường phòng bị đối với Hán quân trú đóng tại Tương Châu.
Vu tướng quân hồi đáp nói.
Lục Thất gật đầu, Vu tướng quân lại nói:
- Căn cứ tình báo gom góp của Lâm Nhân Triệu, Kinh Quốc có mười một vạn quân lực, cơ bản chia thành bảy vạn Kinh Môn quân, hai vạn Hán Dương quân và hai vạn Kinh quân phủ Giang Lăng, nếu chúng ta đột phá được phòng ngự sông Trường Giang chiếm cứ Giang Hạ, thì có thể đem đại quân bất ngờ tập kích Giang Lăng, chỉ cần trước khi Kinh Môn quân kịp phản ứng đánh hạ Giang Lăng, bắt được Kinh Vương và một số quyền quý, là có thể uy hiếp cưỡng bức Kinh Môn quân quy hàng.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Tuy nhiên Giang Hạ cách Giang Lăng khá xa, cũng chưa chắc có thể nhanh chân hơn Kinh Môn quân, cho dù vượt qua được Kinh Môn quân, nếu như không thể nhanh chóng đánh hạ Giang Lăng, cũng là nguy hiểm.
Vu tướng quân gật đầu, nói:
- Cho nên thần dự định đêm đến vượt Đại Giang, đột kích Giang Hạ, một khi dừng chân, lập tức chia năm vạn quân tập kích bất ngờ Giang Lăng.
Lục Thất gật đầu, Vu tướng quân nói:
- Thần một mực không cho phép quan tướng ở đê sông Giang có bất kỳ dị động, Võ Xương bên này tập kết binh lính cũng lấy danh nghĩa là đi phủ Nam Xương tham chiến, cho nên Giang Hạ bên kia có lẽ không thể phát giác được.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Vu tướng quân dự định tối nay vượt sông sao?
- Đúng vậy, tối nay liền vượt sông, năm vạn Võ Xương quân và quân lực của Chủ thượng toàn bộ vượt sông đi qua, trong quân có người dẫn đường quen thuộc con đường có thể đánh chớp nhoáng Giang Lăng, một khi vượt sông liền phân năm vạn quân đi tập kích Giang Lăng.
Vu tướng quân hồi đáp.
Lục Thất gật đầu, hỏi:
- Tập kích bất ngờ Giang Lăng là ta lĩnh quân sao?
- Chủ thượng nguyện đi, thần liền trấn thủ Giang Hạ.
Vu tướng quân hồi đáp.
- Được, ta đi tập kích bất ngờ Giang Lăng.
Lục Thất sảng khoái nói.
- Thần bây giờ liền trở về chuẩn bị, Chủ thượng có thể đóng giả thành mật sứ của triều đình, đi gặp quan tướng của Võ Xương quân.
Vu tướng quân nói.
Lục Thất lắc đầu, nói:
- Không ổn, nếu ta giả mạo mật sứ của triều đình đi gặp quan tướng Võ Xương quân, ngày sau sẽ không thể trở về Đường quốc được nữa, mà ta còn cần trở về Đường quốc.
Vu tướng quân gật đầu, nói:
- Hoá ra Chủ thượng còn phải trở về Đường quốc.
- Không trở về không được, thân nhân của ta ở Giang Ninh, hơn nữa một khi sự thực ta là Tấn vương bại lộ, sẽ có thể dẫn đến Đường quốc và Chu quốc liên thủ, hiện giờ tuy rằng binh biến của Thường Châu khiến cho triều đình Đường quốc hoảng hốt, nhưng còn không đến mức bất chấp tất cả liên quân với Chu Quốc, cho nên ta phải trở về Đường quốc, tận lực mê hoặc triều đình Đường Quốc.
Lục Thất giải thích nói.
Vu tướng quân gật đầu, đứng dậy hành lễ nói:
- Thần đi chuẩn bị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.