*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Tiểu Pi
Beta: Dao
Rạng sáng của một ngày đầu mùa đông.
Trên bầu trời xanh lơ có vô số ánh sao lấp lánh, phía xa chân trời còn là một mảng tối mờ, đây đúng là thời gian buồn ngủ nhất trong ngày. Lại có vài nơi trong cung lục đục thắp đèn, đám nội thị vội vàng tới lui, dù bận rộn nhưng vẫn giữ vẻ yên ắng.
Cung nữ Tía Tô thắp nến trên giá, đi vào chính điện Vĩnh Nhạc cung.
Hai tiểu cung nữ gác đêm ngồi bên cạnh bàn thấp, một tay chống trán, đầu rũ thấp, mơ mơ màng màng ngủ. Nhưng các nàng ngủ không sâu, gió lạnh len qua khe cửa vào phòng làm các nàng rùng mình, mở đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm ra, đến khi thấy người trước mặt, lại giật mình một cái, rốt cuộc cơn buồn ngủ cũng tiêu tan hết, nơm nớp lo sợ đứng lên.
Tía Tô giơ tay ngăn ý định muốn vấn an của các nàng lại, nhẹ giọng nói: “Công chúa ngủ thế nào? Có đi tiểu đêm không?”
Một cung nữ trong đó nắm vạt áo, nhỏ giọng đáp lời: “Suốt đêm Công chúa vẫn luôn yên giấc, không có thức dậy.”
Tía Tô gật đầu, còn muốn hỏi lại đã nghe nội điện truyền ra một chút động tĩnh, sau đó là một giọng nói vừa mới tỉnh ngủ, khàn khàn mềm mại, hỏi: “Đã mấy giờ rồi?”
Tía Tô không tiếp tục hỏi tiểu cung nữ nữa, vội vén rèm châu đi vào nội điện.
Trong điện ánh nến lay động, không khí ấm áp, nhấc lên tầng tầng màn che, Xương Hoa công chúa Chử Thanh Huy đang ngồi ở đầu giường.
Dù chưa phải là lúc thời tiết lạnh nhất, nhưng trong Vĩnh Nhạc cung đã sớm đốt địa long, cảm giác ấm áp như cuối xuân. Vì vậy mà khuôn mặt trắng nõn không tì vết của Công chúa, lúc này cũng phủ một màu đỏ ửng như màu má hồng. Áo trong màu trắng tinh như tuyết, tóc đen như mực, tuy nhiều năm qua Tía Tô đã sớm nhìn quen cảnh này, nhưng hiện tại bỗng nhiên nhìn lại, vẫn không khỏi cảm thán trong lòng.
Chử Thanh Huy che miệng ngáp một cái, lại mơ hồ hỏi: “Tô Tô, mấy giờ rồi?”
Tía Tô hồi phục tinh thần, hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, mới chậm rãi đi lên nghênh đón, cười khanh khách nói: “Còn sớm, trời còn chưa sáng, công chúa ngủ thêm chút nữa đi.”
Chử Thanh Huy vẫn chưa tỉnh hẳn, mí mắt còn đang đánh nhau, ôm gối đầu ngồi yên một lát, lắc lắc đầu, tựa hồ muốn xua tan đi cơn buồn ngủ, rồi mơ hồ nói: “Không thể ngủ nữa, hôm nay Tiểu Tuân nhập học, ta đã hứa sẽ đưa đệ ấy đi Hàm Chương điện rồi, Tô Tô, ngươi mau đánh thức ta, nếu không ta lại ngủ nữa mất.”
Nàng không muốn ngủ tiếp, nhưng mí mắt giống như nặng ngàn cân, vẫn luôn trái ý nàng mà híp lại. Nếu không có người đánh thức giúp, chỉ sợ không được bao lâu nữa nàng sẽ bỏ cuộc mà ngủ mất.
Tía Tô cũng rõ ràng nội tình trong đó, Công chúa và Thái tử là huynh muội long phượng thai, lúc hai người được sinh ra, Thái tử như những đứa trẻ bình thường khác, còn công chúa chỉ nặng hơn bốn cân. Từ nhỏ thân thể nàng gầy yếu, được các ngự y ở Thái Y viện nhiều năm điều dưỡng, rốt cuộc hiện giờ đã giống với người bình thường. Chỉ là mỗi khi trời lạnh nàng lại thích ngủ, đến khi thức dậy sẽ đặc biệt khó khăn.
(*) Nhắc lại hen, bốn cân là chỉ có 2kg thôi.
Thấy công chúa nhíu mày nỗ lực đấu tranh với cơn buồn ngủ, Tía Tô để giá cắm nến xuống, đặt tay mình lên má nàng.
Chử Thanh Huy không hề phòng bị, giật mình kinh ngạc phát ra một âm thanh bằng giọng mũi ngắn ngủi, rốt cuộc cơn buồn ngủ đã bị một đôi tay lạnh lẽo này xua đi.
Nàng giơ tay sờ mu bàn tay của Tía Tô, hỏi: “Lạnh quá, bên ngoài trời rất lạnh phải không?”
Tía Tô nói: “Nóc nhà đọng hơi sương, lu nước lại kết một tầng băng mỏng, nhìn tình hình này, có thể hai ngày sau tuyết sẽ rơi.”
“Lại đến mùa đông rồi.” Chử Thanh Huy nhẹ giọng nỉ non.
Chờ khi cung nữ bên ngoài nghe được động tĩnh, liền bê chậu rửa mặt nối đuôi nhau đi vào.
Chử Thanh Huy để các nàng hầu hạ rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, trang điểm. Còn Tía Tô lấy một cái áo choàng bạch hồ [1] tới khoác thêm cho nàng.
[1] Bạch hồ: chồn bạc, cáo trắng, cáo Bắc cực. (Để nguyên hán việt nghe cho "soang":))
Lúc này, bên ngoài sắc trời lờ mờ sáng, những ngôi sao trên cao đang dần dần lặn hết, vùng trời phía đông đã le lói vài tia sáng bình minh. Gió đông lạnh thấu xương, hơi thở rét lạnh xông vào xoang mũi, lan truyền từ vùng não cho tới tứ chi, giờ phút này nàng đã hoàn toàn tỉnh lại.
Cung nữ vây quanh Chử Thanh Huy vượt qua một cung tường (*), đi vào nơi ở của Hoàng hậu – Tê Phượng cung.
(*) Bức tường của cung thất.
Không yên lặng như Vĩnh Nhạc cung, tìm khắp Tê Phượng cung cũng không thấy một người nào mông lung buồn ngủ, mọi người đều tập trung vào công việc của mình, nghiêm túc lại có trật tự.
Hiện tại Hoàng hậu đã hơn ba mươi tuổi, nhưng nhìn vẻ ngoài của bà như chỉ mới hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, khuôn mặt trắng nõn căng mịn không thấy một nếp nhăn.
Đế hậu phu thê tình thâm, hậu cung của Đại Diễn triều chỉ có một vị chủ nhân là Hoàng hậu, nhiều năm qua chỉ sinh hạ hai nam một nữ.
Đại hoàng tử và Công chúa Chử Thanh Huy là một đôi long phượng thai, khi hai người một tuổi, Hoàng đế đã sắc phong Đại hoàng tử làm Thái tử, ban phong hào cho công chúa là Xương Hoa. Vài năm sau, Hoàng hậu lại sinh hạ Nhị hoàng tử.
Bà thấy Chử Thanh Huy tới thỉnh an sớm như vậy, ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ là hôm nay ta dậy trễ?”
Chử Thanh Huy vài bước tiến lên, dựa sát vào ngực mẫu hậu, mang theo vài phần tự đắc nho nhỏ, nũng nịu nói: “Không phải mẫu hậu dậy trễ, là con dậy sớm thôi.”
Hoàng hậu ôm lấy nàng, trìu mến chỉ chỉ vào mũi nàng, cười hỏi: "Hiếm khi dậy sớm như hôm nay, không biết là vì sao vậy?”
“Hôm nay Tiểu Tuân nhập học, con đã hứa với đệ ấy là sẽ đưa nó đi Hàm Chương điện. Tiểu Tuân còn chưa đến sao? Nếu chậm chút nữa một lát sẽ đến muộn.”
Vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài cung nhân truyền lời, Nhị hoàng tử tới thỉnh an Hoàng hậu nương nương.
Chử Thanh Huy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn lùn lùn từ ngoài cửa tiến vào.
Nhị hoàng tử Chử Tuân chỉ mới năm tuổi, trên mặt còn vẻ bụ bẫm non nớt chưa tan, vậy mà nó lại càng muốn làm ra dáng vẻ của một người lớn, bước chân trầm ổn thư thả, theo mỗi bước chân là hai má thịt trên mặt cũng lay động theo. Đi đến trước mặt Hoàng hậu, hành lễ rất có nề nếp, sau khi đứng dậy lại híp mắt cười với Chử Thanh Huy: “Thỉnh an hoàng tỷ."
Hoàng hậu cười khẽ, duỗi tay ôm lấy nó, nói: “Lại học theo phụ hoàng của con à? Học cái gì không học, lại đi học theo tính tình của chàng.”
Ông cụ non Chử Tuân được Hoàng hậu ôm vào lòng, lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói: “Mẫu hậu, nhi thần đã trưởng thành……”
Chử Thanh Huy duỗi tay xoa bóp khuôn mặt nó: “Tiểu Tuân trưởng thành chỗ nào, rõ ràng còn lùn hơn tỷ.”
Nhị hoàng tử bị mẫu hậu cùng trưởng tỷ một trái một phải tấn công, khí thế đã giảm đi rất nhiều, nhéo nhéo đầu ngón tay trắng trắng tròn tròn, nhỏ giọng nói: “Phụ hoàng nói... Phụ hoàng nói hôm nay con đã vỡ lòng, về sau chính là người lớn, không thể lại muốn mẫu hậu ôm được.”
Hai mắt Hoàng hậu hơi nhíu lại, trong lòng đã hiểu rõ, trên mặt lại không có biểu hiện gì, trái phải ôm một đôi nhi nữ, cười nói: “Phụ hoàng con nói không tính, nghe mẫu hậu này, đừng nói hiện giờ Tuân Nhi mới năm tuổi, cho dù con có năm mươi tuổi, thì khi ở trước mặt mẫu hậu con cũng vẫn là hài tử.”
Chử Tuân nghe xong, vô cùng vui vẻ mà ném thánh dụ của phụ hoàng ra sau đầu.
Lúc này Hoàng đế đang lâm triều, Thái tử đã thức dậy đi học từ sớm, nên chỉ có ba người mẫu tử bọn họ dùng cơm.
Ăn sáng xong, Hoàng hậu trịnh trọng dặn dò Nhị hoàng tử, muốn nó tôn kính sư trưởng(thầy giáo), hòa đồng với bạn bè, không được hồ nháo, không được bướng bỉnh.
Nhị hoàng tử quy củ nghe xong giáo huấn, mới nắm tay trưởng tỷ đi đến Hàm Chương điện.
-----
Hàm Chương điện thuộc về ngoại đình, xưa nay là nơi hoàng tử nhập học, con cháu của vương công quý tộc cũng bồi học ở đây. Triều đại này tương đối cởi mở, nữ nhi cũng có nhiều quyền lợi hơn tiền triều. Huống hồ mọi người đều biết, Xương Hoa công chúa là bảo bối trong tay Đế hậu và Thái tử, thấy nàng tự do ra vào ngoại đình, cũng không có người nào dám nhiều lời một câu.
Tuy Chử Thanh Huy hay làm nũng ở trước mặt cha mẹ và huynh trưởng, nhưng khi đối mặt với ấu đệ, nàng cũng muốn nỗ lực làm tỷ tỷ tốt. Từ xa đã thấy bức tường vây quanh Hàm Chương điện, nàng liền dừng lại, sửa sang lại vạt áo cho Chử Tuân, căn dặn nội thị cẩn thận trông coi Nhị hoàng tử.
Trước đó Nhị hoàng tử chỉ lo hưng phấn, hiện tại thấy sắp phải chia lìa với trưởng tỷ ngày ngày làm bạn, khó tránh khỏi có vài phần không nỡ, rốt cuộc nó cũng chỉ là một đứa trẻ bốn năm tuổi, lôi kéo vạt áo Chử Thanh Huy, không muốn buông ra.
Chử Thanh Huy sờ đầu nó, an ủi nói: “Đừng sợ, tỷ đã hỏi thăm rõ ràng rồi, những tiên sinh ở đây đều là người có phẩm chất thanh cao, chỉ cần đệ ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ không la mắng gì đệ. Nếu như không cẩn thận mà mâu thuẫn với những công tử nhà các đại thần, thì đệ cũng đừng ỷ thế hiếp người, làm chuyện gì cũng phải nói đạo lý. Nếu bọn họ dám can đảm khi dễ đệ thì cứ đi tìm Thái tử ca ca, nếu như Thái tử ca ca không ra mặt cho đệ, vậy nhất định tỷ tỷ sẽ giúp đệ trút giận.”
Nhị hoàng tử một mực gật đầu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cẩn thận nói: “Tỷ tỷ, đệ nghe nói võ sư phó (*) đã cáo lão, còn đề cử thần võ Đại tướng quân với phụ hoàng, hắn, hắn có thể dùng bản tử đánh đệ hay không?”
(*) Thầy dạy võ.
Chử Thanh Huy hít một hơi, không giữ được dáng vẻ của một trưởng tỷ nữa, hai mắt trợn tròn: “Gì? Chính là tên Đại tướng quân tàn ác hung dữ kia sao?”
Nhị hoàng tử nước mắt lưng tròng: “Chính là hắn, a tỷ, nếu hắn thật sự đánh đệ, tỷ phải tới cứu đệ nha.”
Trong lòng Chử Thanh Huy vừa hoang mang vừa rối loạn, thật ra nàng và tiểu đệ chưa từng gặp thần võ Đại tướng quân, nhưng đều bị mấy lời đồn đãi về hắn dọa sợ.
Nghe đồn vị Đại tướng quân này thân cao chín thước, sức mạnh phi thường, cánh tay rắn chắc như đồng thiết, diện mạo khiến cho người ta sợ hãi. Từ trước đến nay hắn độc lai độc vãng, ngày thường lại hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác, nhưng khi có tin tức nào đó về hắn, thì nhất định sẽ kèm theo một trận mưa máu gió tanh.
Hắn nhậm chức được ba bốn năm, thì cũng ngần ấy năm trong đô thành lan truyền những tin đồn về hắn. Thậm chí có và người muốn hù dọa tiểu hài tử trong nhà, nói nếu nó không ngoan, ban đêm thần võ Đại tướng quân sẽ tới bắt nó đi.
Tuy Chử Thanh Huy nàng không còn là tiểu hài tử nữa, nhưng thường xuyên nghe được đám cung nữ nội giám lén lút nghị luận hành tung của Đại tướng quân, một lần hai lần còn không tin, nhưng nhiều lần như vậy, dần dần, nàng vừa nghe đến cái tên này đã bất giác sợ hãi.
Nhưng hiện tại tiểu đệ còn ở trước mặt, nàng thân là trưởng tỷ, sao có thể rụt rè?
Huống hồ mới vừa rồi nàng còn nói với tiểu đệ, nói nó đừng sợ, còn nàng đương nhiên…… Đương nhiên cũng không thể sợ.
Chử Thanh Huy nuốt nuốt nước miếng, ưỡn thẳng eo nhỏ, trước ánh mắt mông lung đẫm lệ của Nhị hoàng tử, nàng khó khăn mà duy trì thể diện của một trưởng tỷ: “Yên tâm, tỷ tỷ nhất định, nhất định sẽ đi cứu đệ!”
--------------------------
∆ Chú thích ảnh:
[1] Cáo Bắc cực (thấycưngquáđa 😍)