Kiều Y Có Độc

Chương 3: Dừng chân




Edit: Lily_Carlos
Trong bóng đêm, Hoắc Phồn Lâu không nhìn thấy được đường đi ở phía trước, bỗng có một âm thanh truyền đến: " Phía trước chính là bờ ruộng sao, đi qua chính là huyện Hợp Thủy." Hắn biết rõ Cố Nhược Li chưa từng rời khỏi  phủ Khánh Dương, chỉ đơn giản nghe nàng ấy hỏi những câu hỏi như vậy liền biết: "Chúng ta đã đi qua phủ Duyên Châu, thêm chút nữa có thể đến phủ Thái Nguyên, lúc đó sẽ đến được khu vực mà Thạch Dương quản lý."
Cố Nhược Li nhìn người đó, hắn cao hơn nàng nửa cái đầu, người cao gần trông tầm mười ba mười bốn tuổi, dung mạo tuấn tú, đôi mắt phượng ẩn chứa tinh quang, vừa nhìn là biết là một người khéo léo!
Quả thực rất khôn khéo, kinh thành cách xa như vậy, mà đây lại là lần đầu tiên hắn đến kinh thành xem ra hắn đã xem rõ lộ trình cần đi, có thể thấy được hắn đến kinh thành cũng không phải là ý nghĩ nhất thời.
Rốt cuộc là hắn biết bao nhiêu? Cố Nhược Li sờ sờ tóc nghĩ chờ đến huyện Hợp Thủy thì sẽ nghĩ biện pháp bỏ lại hắn, về phần đoạn đường còn lại để đi đến kinh thanh tuy nàng không biết rõ ràng lắm nhưng mà nàng biết đại khái phương hướng phải đi, từ Khánh Dương đến Bắc Kinh ước chừng 1500 km đi.
Hoắc Phồn Lâu không biết Cố Nhược Li suy nghĩ cái gì, hắn gật đầu một cái rồi lại nhìn ngọn núi phía trước: "Bên ngoài không an toàn, chúng ta vào ngọn núi này ở một đêm."
Cố Nhược Li từ chối cho ý kiến, như nàng mà nói thì vào đó ở một đêm cũng không sao, hắn chỉ vào một thân cây và nói: "Ngươi nghỉ một lát, ta đi làm chút gì đó để ăn." Dứt lời hắn đi khập khễnh vầ phía trước.
Cố Nhược Li nhìn bóng lưng của hắn không nói gì, đi xung quanh tìm cành cây khô nhặt gom vào một chỗ, chờ Hoắc Phồn Lâu mang theo hai con cá đã được làm sạch về Cố Nhược Li vẫn còn đang loay hoay với đống củi, xung quanh có rất nhiều khói bốc lên nhưng không thấy một chút lửa nào, hắn bật cười ha hả rồi nói với giọng mỉa mai: "Thật là vô dụng." Vừa dứt lời hắn liền cầm đá đánh lửa đánh hai ba cái, lập tức đống củi bắt đầu bốc cháy.
Cố Nhược Li ngồi xếp bằng xuống: "Nướng thế nào?" Đêm qua vì quá bất ngờ mà nàng lúc đó lại vô cùng hoảng loạn nên lúc đi ra cửa không lấy cái gì mang đi, tổ phụ cũng chỉ âm thầm đưa cho nàng một phong thư rồi dặn nàng phải cất thật kỹ, trừ cái đó trên người nàng cũng không có thêm một cái gì cả.
Không có tiền không có vật, cái việc đơn giản nhất là nhóm lửa cô cũng không biết...
Cố Nhược Li thở dài.
"Ngươi ở đó chờ ăn đi." Hoắc Phồn Lâu thành thạo làm một cái giá, sau đó liền để cá lên phía trên, lại lấy một túi giấy xem có vẻ rất chắc chắn ra, nghiêm túc rắc muối ở trong túi lên trên hai con cá.
"Đây đúng là muối." Hắn như cười như không nhìn nàng: "Độc dược đắt như vậy, một tên ăn mày như ta cũng không lấy được."
Cố Nhược Li quay qua nhìn hắn một chút phát hiện quần áo hắn có dấu hiệu của nước, chắc là vừa rồi hắn vừa mới đi xuống nước bắt cá.
Nàng thu hồi ánh mắt cũng không nói cái gì.
Mùi hương cá chín dần lan tỏa, Hoắc Phồn Lâu thấy cá đã chín liền đưa cho nàng một con còn nói: "Ha ha nhìn xem cá nướng Hoắc thị đồng tẩu vô khi(không lừa dối trẻ thơ và người già cả)."
"Cảm tạ!" Cố Nhược Li nhận lấy nhưng không ăn ngay, hắn ngước mắt nhìn nàng chỉ thấy nàng ngồi nghiêng người sang một bên hắn cảm thấy nàng như vậy trông rất cô đơn, còn có mặt mũi thì nhem nhuốc nghèo túng, khó có thể liên hệ với hình ảnh Cố tam tiểu thư xinh đẹp kiêu ngạo lúc trước.
"Cố tam." Hoắc Phồn Lâu nhướn mày, ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng: "Người chết cũng không thể sống lại, kể cả ngươi có nhịn đói đến chết cũng vô ích."
Cố Nhược Li vẫn không nói gì.
Hoắc Phồn Lâu nhìn chằm chằm vào đống lửa lại nói: "Trừ ngươi ra không có ai có thể trốn thoát, không biết là những người đó cố tình chịu chết hay là có người động tay động chân, nếu là trường hợp trước những người đó chết căn bản không đáng để ngươi phải đau lòng vì họ, nếu là trường hợp sau thì ngươi càng phải cố gắng sống cho thật tốt để còn báo thù cho bọn họ."
Cố Nhược Li nhíu mày: "Đây là chuyện của ta."
Hoắc Phồn Lâu không để ý, ôm cá ngồi gần lửa vừa sưởi ấm vừa ăn, khoát tay nói: "Những người như các ngươi thật đúng là toàn giả nhân giả nghĩa, được rồi coi như ta chưa nói gì."
Cố Nhược Li quay đầu đi không muốn nói nhảm với hắn nữa, chờ ăn xong cá nàng liền dựa vào gốc cây cạnh đống lửa đưa lưng về phía Hoắc Phồn Lâu, có lẽ là vì nàng đang rất mệt nên vừa nằm xuống đã ngủ, chờ nàng tỉnh lại một lần nữa thì đống lửa bên cạnh đã tắt, còn Hoắc Phồn Lâu vẫn đang nằm co ro và còn ngủ rất say.
Cố Nhược Li nhìn hắn, nàng đi theo đường Hoắc Phồn Lâu đi hôm qua xuống núi thì thấy một dòng suối nhỏ, nàng liền ở đó rửa mặt chải đầu một phen sau đó vẩy thêm chút nước vào mặt cho tỉnh táo rồi mới đứng dậy đi về.
Hoắc Phồn Lâu vẫn duy trì tư thế nằm co ro kia của mình.
"Này!" Cố Nhược Li đứng đó nhìn hắn từ trên cao: "Đi!"
Hoắc Phồn Lâu không nhúc nhích, nàng chần chờ một chút ghé sát vào hắn thì phát hiện ra hắn thở rất khó khăn sắc mặt thì ửng hồng, thấy hắn như vậy nàng nói: "Há mồm!" Hoắc Phồn Lâu há mồm theo bản năng, nàng cầm tay hắn xem mạch sau đó thử nhiệt độ trên trán hắn.
Mạch đập nhanh, lưỡi chất thiên hồng, đài mỏng bạch, vi hãn, úy hàn, sốt nhẹ... Nàng thu tay đứng lên.
Uống hai thang thuốc trị cảm là tốt rồi.
Mặt Cố Nhược Li không có biểu tình gì lại đẩy hắn một cái: "Có thể đi hay không? "
Hoắc Phồn Lâu miễn cưỡng mở mắt ra, chống người ngồi dậy, nhưng lung lay lắc lư: "Không thể!" Hắn chật vật cười, giễu cợt nói: "Không cần phải đến Hợp Thủy, bây giờ ngươi có thể bỏ ta lại đây, yên tâm đi ta sẽ không nói chuyện này cho Hoàng Chương." Hắn vừa nói được mấy câu lại mềm nhũn ngã xuống, cuộn thành một nắm nằm trên mặt đất.
"Phong hàn mà thôi." Cố Nhược Li thản nhiên nói: "Không chết được!" Dứt lời nàng cũng không nhìn Hoắc Phồn Lâu quay người mà đi.
"Thật là một người vô tâm." Hoắc Phồn Lâu tuyệt sẽ không cẩm thấy kỳ quái về chuyện nàng sẽ bỏ lại hắn ở đây, hắn thì thào nói: "Sau này sẽ còn gặp lại!"
Ngọn núi rất an tĩnh, thỉnh thoảng có vài con chim sẻ bay tới bay lui, chờ mặt trời lên cao đến đỉnh đầu sương mù đặc trưng ở vùng núi cũng tan hết, Hoắc Phồn Lâu không biết mình đã ngủ bao lâu thì cảm giác được có người đến bên cạnh, hắn đột nhiên mở mắt thì thấy Cố Nhược Li cau mày ngồi xổm bên cạnh hắn.
"Đứng lên." Nàng lôi kéo hắn đứng lên: "Chúng ta xuống núi."
Hoắc Phồn Lâu nhìn nàng không nhúc nhích, trong ánh mắt lộ ra một tia mê man không giải thích được, qua một lúc lâu hắn mới cười ha hả.
Hôm qua lúc hắn nhảy xuống tường vậy thì vết thương ở chân tái phát, tối hôm qua lúc bắt cá cả người hắn ướt nhẹp lại còn không thay quần áo nên bị lạnh, đến bây giờ hắn vẫn không thể đứng lên nổi.
Hắn cho rằng nàng đã đi nhưng không nghĩ tới nàng lại quay lại!
Chuyện này rất bất thường, hắn chưa bao giờ tin tưởng một người sẽ giúp đỡ người khác vô điều kiện, nhất lag nàng!
Hai người không đi theo đường hôm qua bọn họ đã đi, nếu để Cố Nhược Li kéo hắn theo đường cũ xuống núi có khi đến tối cũng chưa tới nơi mất, Hoắc Phồn Lâu cứng người lại đang định nói chuyện thì nghe thấy tiếng người đến chỗ bọn họ ngỉ hôm qua: "Đống lửa còn là nóng, nhất định người chưa đi xa, có muốn đuổi theo hay không?"
"Quên đi." Có người đáp: "Một nha đầu mà thôi, dù biết chút y thuật nhưng chưa chắc đã sống được mấy ngày!"
Tên còn lại lên tiếng: "Hình dạng của nàng ta thế nào cũng không biết, như vậy cứ tùy tiện báo cáo lại cho lão gia là được."
Có thể cảm giác được tiếng bước chân của những người đó xa dần.
Thảo nào nàng ta quay lại, chắc là sợ hắn ghi hận trong lòng rồi mật báo cho quan binh đây mà! Hoắc Phồn Lâu thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới hợp lý, bằng không hắn lại phải nằm ở đó thêm một thời gian.
"Phía trước có một ngôi làng." Miệng Hoắc Phồn Lâu đã trở nên khô nứt, nói một câu cũng phải dùng hết sức "Qua bên kia nghỉ một ngày đêm, quan binh sẽ không tra đi qua."
Cố Nhược Li đỡ hắn đi từ đường nhỏ đến phương hướng hắn nói.
Ngôi làng không lớn, chỉ có hơn mười hộ gia đình, bảy tám chỗ có thể trú ẩn ở trên sườn núi.
Cố Nhược Li quay đầu lại nhìn Hoắc Phồn Lâu.
"Hắc." Hoắc Phồn Lâu cảm thấy rất thú vị, nhìn Cố Nhược Li nói: "Cũng đúng, ngươi là thiên kim tiểu thư, chắc là chưa từng cầu xin người khác cái gì!" Hắn vừa nói vừa đẩy Cố Nhược Li ra, đi đến trước một ngôi nhà gõ cửa, không lâu sau đó có một cô nương tầm mười bảy mười tám tuổi ra mở cửa.
Không nghe thấy được hai người đứng ở cửa nói cái gì chỉ thấy một lúc sau Hoắc Phồn Lâu quay lại vẫy tay ý bảo cô đi đến đó.
Cố Nhược Li đi tới.
Da tiểu cô nương đó hơi đen, mặc một bộ y phục màu nâu vàng, quần thì  biết bị vá đi vá lại bao nhiêu lần, đi chân trần đứng trên mặt đất, móng tay đen thùi lùi, nhìn thấy Cố Nhược Li đi tới nàng ấy không có chút đề phòng nào: "Đại tỷ tỷ thật ngại quá trong nhà chỉ có ta và tổ mẫu, không ai sẽ chê cười ngươi." Nàng ấy nhìn thấy mặt Cố Nhược Li nên nghĩ có thể nàng sẽ vì đó mà tự ti không dám gặp người.
Cố Nhược Li lộ ra nụ cười rất có thiện ý rồi đi theo tiểu cô nương đó vào nhà.
Căn nhà này là kiểu nhà điển hình ở các thôn nhỏ, ánh sáng chiếu vào nha cũng không đủ, cũng không có bao nhiêu gia cụ, chỉ có một cái bếp lò với một cái chum đựng nước, có một lão bà đang làm đế giày ngồi ở trên khán, làn da của bà ấy cũng vàng vọt thiếu sức sống.
Có thể là vì cuộc sống rất khó khăn.
Nếu Cố Nhược Li biết trong nhà có hoàn cảnh như thế này thì nhất định nàng sẽ không đi vào.
Lão bà nhìn thấy bọn họ đi vào cùng với tiểu cô nương liền nói: "Nhị Ny nhanh đi rót nước." Tiểu cô nương cười đáp lại rồi nhanh chóng đi rót nước, lão bà vỗ bên cạnh nói với Cố Nhược Li và  Hoắc Phồn Lâu: "Các ngươi là người ở nơi nào, làm sao có thể đến được chỗ này.” Lại nói: "Đi đường có mệt không, qua đây nghỉ ngơi rồi uống miếng nước cho đỡ mệt."
Khánh Dương và Hợp Thủy đều là thành thị lớn mỗi lần đi lại mất nhiều thời gian, nghe lão bà nói vậy nhưng Cố Nhược Li vẫn đứng đó không nhúc nhích.
"Đa tạ." Hoắc Phồn Lâu nhận lấy nước, uống một hơi cạn sạch để chén vào chỗ cũ rồi mới mệt mỏi ngồi xuống đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.