Kim Chi Ngự Diệp

Chương 34:




Edit: nhinhii1721
Giống như đàn ngựa lao nhanh trên thảo nguyên đột nhiên dừng lại, giống như sóng biển gầm thét trong nháy mắt liền bình ổn.
Lúc đó, mọi âm thanh đều yên lặng, Cảnh Nghi không nghe được bất kỳ âm thanh nào, cũng không nhớ nổi đang ở đâu, trong đầu là khoảng trống cái gì cũng không có, giống như là thật sự muốn thành tiên, hồn phách bay bổng trên trời mây.
Mãi đến khi có người áp trụ môi của nàng.
Hồn phách mới trở về vị trí cũ, Cảnh Nghi vô thức đưa tay.
Tiêu Đình lập tức đè nàng lại, tiếp tục thăm dò hôn.
Thích một người sẽ có khát vọng muốn thân cận, huống chi lúc này lại trộn lẫn dục vọng.
Cảnh Nghi có thể cảm nhận được hắn rất cẩn thận, có thể cảm nhận được hắn vô thanh khẩn cầu, nàng nhắm mắt lại, nhớ tới đám người Liễu thị, Tiêu Ngự đối xử tốt với nàng, nhớ tới ngoại tổ mẫu rất mong chờ con nối dõi, cũng nhớ tới Tiêu Đình chăm sóc này vài lần, giúp nàng lau mồ hôi, đỡ nàng lên xe ngựa.....
Suy nghĩ hỗn loạn sau cùng chính là hai người cùng mặc hỉ bào, quỳ bái thiên địa.
Có lẽ đây là ý trời?
“Ta mệt rồi.”
Cảnh Nghi nhận mệnh, nhưng cả người Tiêu Đình đều nằm úp sấp ở trên, nàng vẫn là đè bả vai của hắn, quay đầu khéo léo từ chối. Thật sự là rất mệt mỏi, từ lúc Tiêu Đình bôi thuốc cho nàng, nàng đã muốn đi ngủ, chỉ là thân thể không thể thống chế, Bây giờ thoải mái qua đi, bối rối lại càng đậm hơn.
Tiêu Đình nhìn nàng, tối đen, nhìn không rõ.
Cảnh Nghi không muốn hắn hiểu lầm, trầm mặc một lúc, khẽ nói: “Thật sự là rất mệt.... Cuối tháng, có ngày nghỉ.”
Tim của Tiêu Đình vừa mới chìm xuống lập tức vui vẻ nhảy dựng lên, cúi đầu hung hăng hôn lên mặt của nàng một cái, “Được, ngươi nghỉ ngơi trước, chờ ngươi được nghỉ rồi lại nói!” Hắn biết nàng luyện võ cõ bao nhiêu cực khổ, không phải là cuối tháng sao, chỉ còn hơn mười ngày, hắn chờ được.
Xoay người đi xuống, Tiêu Đình vui vẻ đi rửa tay.
Cảnh Nghi yên lặng mặc quần áo trong, nằm nghe tiếng nước càng ngày càng nhỏ, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Tiêu Đình rửa tay xong trở lại, tới gần nhìn nàng, nghe tiếng hô hấp của nàng, biết nàng đã ngủ, hắn cực kỳ cẩn thận bò lên trên giường, lại thuần thục tựa vào ngựa của Cảnh Nghi, ôm nàng ngủ.
Hôm sau Cảnh Nghi dậy sớm luyện võ, lúc trở về Tiêu Đình vẫn còn đang ngủ, Cảnh Nghi vội vàng đi tới Từ phủ, còn lưu lại lời cho hai nha hoàn, nàng cưỡi ngựa đi trước. Canh ba tiêu quả thật là dùng rất được, tối hôm qua trước khi ngủ vẫn vô cùng đau nhức, sáng nay chỉ là chua xót mệt mỏi thông thường, luyện xong một bộ quyền pháp cũng bình thường không khác gì.
Đợi đến lúc Cảnh Nghi luyện thương ở Từ phủ được hai khắc thì bên Đào Nhiên Cư Tiêu Đình mới duỗi người tỉnh dậy. Vừa mở mắt không thấy người, Tiêu Đình hoảng sợ nhìn ngoài cửa sổ, ánh sáng chói lọi đến chói mắt.
“Công chúa, phò mã gia nói hắn tới Quốc Công phủ trước, trước khi xuất pháp còn cố ý dặn bọn ta không được quấy rầy người.” Minh Tâm cười giải thích, sau đó lại nói một câu nịnh hót, “Phò mã gia đối xử với người thật tốt.”
Tiêu Đình nhìn cái chăn bên cạnh của Cảnh Nghi, bỗng nhiên nở một nụ cười không rõ ý tứ. Cảnh Nghi mới không phải là săn sóc hắn mà là nàng xấu hổ rồi. Nhớ lại tối hôm qua hô hấp dồn dập của Cảnh Nghi, nhiều lần đều thiếu chút nữa phối hợp với động tác của hắn, Tiêu Đình ma xui quỷ khiến suy nghĩ tới.... Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Tuy nhiên hai người bọn họ anh hùng cũng không thích là anh hùng thật, mỹ nhân cũng không phải là mỹ nhân thật, nhưng đạo lý như nhau thôi. Cảnh Nghi nếm được tư vị rồi, dễ nói chuyện rồi, hôm trước còn nói phải chờ tới sau ba mươi tuổi, tối hôm qua liền biến thành cuối tháng, sớm hơn mười mấy năm.
Cuối tháng nha.....
Quỷ tâm của Tiêu Đình động động.
Dùng điểm tâm qua loa, Tiêu Đình đến Từ gia trước, tới chỗ kia chỉ thấy bốn vị sư huynh đệ Cảnh Nghi đều đang luyện thương, nghe nói phải luyện đến khi một con ruồi rơi vào mũi thương thì bọn họ mới có thể được tính là dày công tôi luyện. Đây chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn có các loại thương pháp.... Nghĩ thôi cũng đã thấy vất vả rồi.
Khoảng cách của bốn người không xa, Tiêu Đình vốn định đi trêu chọc Cảnh Nghi, không nói chuyện chỉ nhìn thôi, xem nàng có đỏ mặt hay không, nhưng đi tới gần nhìn thấy cây thương dài trong tay của Cảnh nghi không ngừng rung rung, Tiêu Đình liền thu hồi lòng muốn chơi đùa, không quấy rầy nàng, đi thẳng tới tìm Cao thị họ phương pháp phối trí “canh ba tiêu”.
Sắp tới trưa, bốn sư huynh đệ mới mồ hôi đầm đìa đi qua đây.
Dưới mái hiên để bốn chậu nước cho bốn người dùng để rửa tay và mặt. Trần Cung Cẩn vừa muốn lột tay áo, thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu đỏ đi ra từ nhà chính, không khỏi buông tay ra, rửa mặt trước, đợi tứ công chúa đi rồi hắn mới rửa cánh tay. Hồ Vũ ở một bên không nhìn thấy, Đàm Thế Thông là hài tử cũng không cần phải kiêng dè. ~~DDLQD
Cảnh Nghi cách nhà chính xa nhất, một tay chống đáy bồn một tay rửa sa gáy, rửa xong rồi quay đầu mới phát hiện bên cạnh có thêm một người.
“Rửa xong rồi?” Cầm khăn trong tay, Tiêu ĐÌnh nhìn không mặt không ngừng nhỏ nước của nàng hỏi, trong mắt lộ ra ý cười. Cảnh Nghi biết hắn là tâm nam nhân, nhưng Hồ Vũ bên cạnh nghe thấy âm thanh nghiêng đầu nhìn, nhìn thấy tứ công chúa cười khanh khách, thanh tú đứng bên cạnh sư đệ phò mã giâ, khỏi phải nói lf có bao nhiêu xinh đẹp.
Hắn nhìn đến sững sờ, Cảnh Nghi vừa mới chống lại Tiêu Đình, liền cúi thấp đầu lại vén cổ rồi mới gật gật đầu.
Tiêu Đình lập tức đưa khăn tới.
Cảnh Nghi che kín mặt, dừng thật lâu, lúc để xuống vẻ mặt trở nên lạnh nhạt, giống như tối hôm qua chưa xảy ra bất cứ chuyện gì.
Tiêu Đình biết nàng giỏi giả đứng đắn nhất, mới không tin trong lòng nàng bình tĩnh như vậy.
Hoàng hôn về phủ Tướng Quốc, Cảnh Nghi cưỡi ngựa về, hôm nay chân không có chua xót đến nổi phải cần bôi thuốc. Nếu không cần bôi thuốc thì ban đêm sẽ không có chuyện gì, nhưng Tiêu Đình vẫn làm tổ trong lòng của nàng, ôm nàng nói chuyện, “Tối hôm qua.....”
“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Cảnh Nghi không muốn thảo luận chuyện tối qua, lập tức cắt lời của hắn.
Tiêu Đình tức giận đến chọc vào ngực của nàng.
Cảnh Nghi không đau, nhắm mắt lại đi ngủ.
~~
Mỗi ngày Cảnh Nghi đều phải tập võ, Tiêu Đình chỉ mong sao mỗi ngày đều cùng đi qua đó, nhưng bây giờ hắn trở thành tứ công chúa, là vợ của tam Tiêu gia, xem như là có thân phận có địa vị của nữ quyến, không tránh khỏi phải tham gia xã giao. Nếu không xã giao, hắn cũng phải bồi mẫu thân, tổ  mẫu nhiều một chút, làm tốt bổn phận của con dâu, cháu dâu.
Này không, 25 tháng tư, sinh nhật của thế tử Chiêu vương, trước ba ngày đã đưa thiếp mời cho nữ quyến Tiêu gia, lại đưa một tấm thiệp mời riêng cho Tiêu Đình và “tứ công chúa?.
“Chỉ là sinh nhật nhỏ, trong Vương phủ vui vẻ thì vui vẻ đi, kêu chúng ta qua đó làm gì?” Tiêu Đình không muốn đi, khẽ than phiền với mẹ ruột. Biến thành nữ nhân đã đủ xui xẻo, lấy thân phận nữ nhân đi xã giao với đám nữ nhân, đối với Tiêu Đình mà nói quả thật là khổ hình, có công phu lá mặt lá trái, dùng để bồi Cảnh Nghi còn tốt hơn.
Ở trước mặt nàng con dâu không chút giấu diếm, muốn nói cái gì đó, Liễu thị coi cái này là thân cận, cười nói: “Dù sao cũng là thế tử, Vương gia Vương phi khẳng định là coi trọng, mà còn là công chúa sau khi gả đi lần đầu tiên được bên Chiêu vương mời người, từ chối không tốt lắm.”
Trượng phu nắm quyền binh trong tay, nhà mình không nên tới quá gần hai vị Vương gia, nhưng cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ, nên vẫn là phải đi yến hội.
Tiêu Đình chỉ có thể đồng ý.
Chạng vạng Cảnh Nghi trở về, Tiêu Đình lắc lắc thiệp mời trước mặt nàng, dò hỏi: “Ngươi có giao tình với Chiêu vương, Chiêu vương phi sao?”
Nếu Cảnh Nghi thân cận với bên kia, vậy hắn cũng phải giúp Cảnh Nghi gắn bó tình cảm.
“Không có.” Giọng nói của Cảnh Nghi lạnh nhạt, không cần nghi ngợi.
Tiêu Đình khó hiểu nhìn, cau mày nói: “Bọn hắn bắt nạt qua ngươi sao?”
Cảnh Nghi vẫn phủ nhận như cũ, Chiêu vương ngầm đấu đá với Cung vương, đẩy nàng rơi xuống nước là chuyện cũ năm xưa, Cảnh Nghi không muốn lại so đo, còn về Chiêu vương phi, trừ bỏ ngày lễ ngày tết chạm mặt ở cung yến, Cảnh Nghi không có bất kỳ giao tình nào với nàng, ngay cả lời khách sao cũng có thể đến trên đầu ngón tay.
“Trước khi đi tướng quân đã dặn ta, chúng ta phải giữ khoảng cách với hai vị Vương gia, tới bên kia, ngươi đi theo phu nhân là xong, lấy lệ là được rồi.” Cảnh Nghi ngồi vào trước bàn sách, vừa cầm binh thư đọc tiếp chỗ tối qua, vừa khẽ nói với Tiêu Đình.
“Đừng kêu tướng quân, phu nhân, để cho người ta nghe được sẽ dễ dàng bị nghi ngờ.” Tiêu Đình ngồi đối diện nàng, nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng nói. Nếu phải làm phu thê chân chính, nàng cũng nên sửa lại gọi là nhị phu thân, mẫu thân rồi.
Lông mi của Cảnh Nghi rung động, gật gật đầu, “Được.”
Tiếp tục đọc sách.
Tiêu Đình cũng cầm lấy sách của mình xem.
Gần đây hắn mới mê đọc sách, xuất phát từ tò mò, Cảnh Nghi không dấu vết nhìn lướt qua, nhìn bìa người là Bản Du Ký. Nghĩ đến ngày đó lúc về phủ, A Thuận bẩm báo nói công chúa ở trong thư phòng thật lâu mới ôm ra vài cuốn sách, Cảnh Nghi thuận miệng hỏi: “Ngươi đang nhìn cái gì vậy?”
Tiêu Đình nắm hai bên sách, giơ lên cho nàng xem bìa ngoài, thuận tiện chặn mặt của mình lại.
Cảnh Nghi không nghi ngờ hắn.
Tiêu Đình từ từ để sách xuống lộ ra hai con mắt, thấy Cảnh Nghi không nghi ngờ, hắn vụng trộm cười, tiếp tục trắng trợn nhìn sách quý “Ngự Phu”. Thiếu niên mười bảy tuổi, Tiêu Đình xem qua không ít sách, nhưng khi đó hắn lấy thân phận là nam nhân xem, bây giờ hắn phải học như thế nào để cho Cảnh Nghi.... Càng hưởng thụ.
~~
Đảo mắt ba ngày đã trôi qua, bởi vì quan hệ không gần, Tiêu Đình, Liễu thị nương tới Chiêu vương phủ sớm hơn nửa canh giờ, Khương lão thái quân lớn tuổi, dễ dàng sẽ không cho nhà khác thể diện, chỉ có đưa thiệp mời cho Tiêu gia chân chính thế giao, lão thái quân mới có thể đăng môn làm khách.
“Phu nhân các người đã tới, làm ta chờ đợi.” Chiêu vương phi tự mình tới viện môn nghênh đón, trong tay dắt theo tiểu thế tử bốn tuổi. Tiểu thế tử mập mạp, nói chung là bình thường nhưng vẫn được người khác dắt theo, dưỡng ra bộ dáng tác oai tác phúc, híp mắt đánh giá ba người Liễu gia.
“Thuần ca nhi mau hành lễ với Vương phi.” Liễu thị ôn nhu dạy nhi tử.
Thuần ca nhi ngoan ngoãn, hành lễ có dáng có vẻ, vẻ mặt tuấn tú, cực kỳ giống với nam nhân của Tiêu gia.
Chiêu vương phi cười khen ngợi một trận, lại dạy thế tử hành lễ với Cảnh Nghi, “Đây là tứ cô cô.”
Ở trong mắt mọi người, từ trước đến nay tứ công chúa không được sủng ái gả cho tam công tử có tiền đồ tốt của phủ Tướng Quốc, nước lên thì thuyền lên, là người đáng lôi kéo nịnh hót. Nhưng ở trong mắt của bị tiểu thế tử này, tứ cô cô vẫn là tứ cô cô, mẫu thân đã từng dạy hắn, gặp mặt cũng không cần hành lễ với tứ cô cô kia.”
“Hành lễ với ả ta làm gì, Hoàng tổ phụ cũng không muốn gặp ả ta.” Thế tử khinh thường hừ một tiếng, sau đó ánh mắt dừng ở trên người Thuần ca nhi, bây giờ hắn để ý Thuần ca nhi hơn. Vừa rồi mẫu thân khen ngợi Thuần ca nhi, thế tử không thích nghe, đã nghĩ một lúc nên giáo huấn Thuần ca nhi như thế nào.
Sắc mặt của Chiêu vương đại biến, nhưng nàng phản ứng rất nhanh, lập tức quay đầu răn dạy nhũ mẫu của thế tử: “Mau đi điều tra rõ ràng, nhìn xem ai ở bên cạnh thế tử rắp tâm bất lương nói hưu nói vượn, tra không được, ngươi cũng không cần hầu hạ bên cạnh thế tử nữa.”
Nhũ mẫu nơm nớp lo sợ đồng ý, ôm lấy thế tử khẩn trương lui xuống.
Chiêu vương lại cười làm lành với Tiêu Đình, “Thế tử còn nhỏ, người ngoài xúi giục hắn nói cái gì hắn liền nói cái đó, tứ muội ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
Tiêu Đình kéo nhẹ khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Hài tử đều là cha mẹ dạy dỗ, hắn lại hoàn khố, nhưng luôn hiểu được cấp bậc lễ nghi, nhìn thấy trưởng bối, dù trong lòng không thích nhưng hành lễ cũng sẽ hành lễ. Hôm nay thế tử của Chiêu vương khinh thường Cảnh Nghi như vậy, chỉ có thể nói đôi phu thê Chiêu vương bình thường không để Cảnh Nghi ở trong lòng.
Nghĩ đến ngôi vị hoàng đế có nửa khả năng sẽ rơi vào đầu của Chiêu vương, trong lòng của Tiêu Đình đột nhiên cực kỳ khó chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.