Edit: nhinhii1721
Dậy sớm, luyện võ, kiệt sức, về nhà đi ngủ, lại dậy sớm.....
Cảnh Nghi không có chuyện gì, bây giờ chuyện duy nhất là học thương pháp, mỗi ngày trời chưa sáng đã dậy, chạng vạng trở về, mệt mỏi lại phong phú, sau đó liền cảm thấy thời gian qua rất nhanh, đảo mắt đã là cuối tháng.
“Ngày mai bồi Cảnh Nghi nhiều một chút, vừa mới thành thân ngươi mỗi ngày đều chạy tới đây học võ, đôi phu thê cũng chưa có cơ hội vui vẻ ở chung.” Mặt trời đỏ nghiêng về phía tây, Cao thị tiễn ngoại tôn nữ tế tới ngoài cửa của Từ phủ, từ ái dặn dò.
Cảnh Nghi khẽ nói vâng.
“Đi thôi.” Cao thị cười vỗ vỗ cánh tay rắn chắc của thiếu niên, đứng ở trước cửa nói.
“Ngoại tổ mẫu trở về đi.” Cảnh Nghi xoay người lên ngựa, sau khi hàn huyên đã cưỡi ngựa rời đi.
Trời chiều chói lọi, mang theo cái nóng của ban ngày, Cảnh Nghi mệt mỏi, tinh thần lại ngược với sự mệt mỏi của mấy ngày trước đây, khó có được sự thanh tỉnh. Người ở trên ngựa, thỉnh thoảng đi ngang qua mấy người đi đường, nhưng trong đầu của Cảnh Nghi chỉ có bóng dáng của Tiêu Đình, chỉ có tối hôm đó, nàng không điều khiển được mờ mịt nằm trên giường, toàn bộ đều đã ở trong lòng bàn tay của Tiêu Đình.
Cảnh Nghi không thích loại cảm giác bị thao túng này.
Bởi vì không biết mới không thể không giao hết mọi thứ cho Tiêu Đình.
Đêm nay chuyện phải làm nhiều hơn, nghĩ tới ánh mắt có ý thâm trường của Tiêu Đình vào buổi sáng, Cảnh Nghi nhíu nhíu mày.
Đi tới phủ Tướng Quốc, Cảnh Nghi xuống ngựa, đưa dây cương cho gã sai vặt dắt ngựa, nàng đi thỉnh an Khương lão thái quân và Liễu thị trước, chơi với Thuần ca nhi một hồi, mới về Đào Nhiên Cư, toàn thân đều là mồ hôi, đi tiền viện tắm rửa trước. Tắm xong ra ngoài, Cảnh Nghi lại đi tới trước thư phòng, dặn A Thuận, “Ta muốn nghiên cứu và luyện tập binh pháp, không có mệnh lệnh của ta, không thể để cho bất kỳ kẻ nào tiến vào quấy rầy.”
Vẻ mặt của chủ tử nghiêm túc, A Thuận vội vàng bảo đảm sẽ coi cửa phòng cẩn thận.
Cảnh Nghi một mình vào thư phòng.
Đây là thư phòng của Tiêu Đình, thư phòng cực kỳ rộng, nhưng lúc Cảnh Nghi mới tới phủ Tướng Quốc, đa số giá sách ở đây đều để trống. Cảnh Nghi thích đọc sách, không động lung tung vào “tàng thư” của Tiêu Đình, nàng để cho A Thuận th dọn mấy cái giá sách, từ từ lấp đầy. Sau khi hai người thành thân, thư phòng vẫn như vậy.
Trước đêm đại hôn, Tiêu Bá Nghiêm phái người tặng một tráp sách, Cảnh Nghi đảo hai mắt, phát hiện là dạy chuyện nam nữ, liền gác xó vẫn không động đến.
Bây giờ Cảnh Nghi lấy cái tráp xuống, ngồi vào trước bàn sách lật xem từng tờ.
Nhận thức của Cảnh Nghi vô cùng tốt, không có bất gì công phu nền nào, nhưng lúc Từ Nghiễm truyền thụ nội gia quyền pháp, Cảnh Nghi là một trong bốn vị sư huynh đệ lĩnh hội nhanh nhất. Bây giờ ở trong sách giấy trắng mực đen rõ ràng, hơn nữa nàng quen thuộc với thân thể của nữ tử, không cần xem hình vẽ ghi chú, rất nhanh cũng hiểu phu thê cùng phòng là xảy ra chuyện gì rồi.
Cất kỹ sách, lại để cái tráp lên chỗ cao nhất của giá sách, bên trong cùng, vẻ mặt của Cảnh Nghi bình tĩnh đi tới hậu viện.
Nàng nói năng cẩn trọng, mỗi ngày gần như là một vẻ mặt, có biến hóa gì cũng không rõ ràng, nhưng hôm nay Tiêu Đình rõ ràng là nói ít đi, lúc ăn cơm chỉ gắp vài lần đồ ăn cho Cảnh Nghi, một chữ dư thừa cũng không nói. Sau khi ăn xong Cảnh Nghi ngồi đọc sách ở trong phòng, Tiêu Đình đi tắm.
Canh một, bên ngoài còn chưa tối hoàn toàn, hai người đã vào màn lụa.
Cảnh Nghi vào sau, nàng phụ trách hạ màn, che xong mới vừa ngồi xuống. Tiêu Đình đột nhiên ôm lấy nàng từ phía sau, môi cũng rơi vào trên cổ của nàng. Hô hấp của Cảnh Nghi nặng hơn, có một số việc, tuy học xong nhưng làm thật cũng không có đơn giản như trong tưởng tượng.
Ít nhất Cảnh Nghi làm không lại sự chủ động của Tiêu Đình.
Mà lúc Tiêu Đình thử cởi áo của nàng, Cảnh Nghi vẫn đè tay của hắn lại, khẽ nói: “Tự ta làm.”
Tay của Tiêu Đình luôn lộn xộn, rõ ràng là có rắp tâm khác, vì trưởng bối vì con nối dòng kế tục của Tiêu gia và Từ gia, Cảnh Nghi đồng ý sinh hài tử với hắn, nhưng nàng không có cách nào tiếp tục thủ đoạn đùa giỡn của Tiêu Đình....
“Được.” Sống chung lâu như vậy, Tiêu Đình cũng hiểu rõ tính tình của Cảnh Nghi, quá đứng đắn.
Di chuyển vào trong giường, Tiêu Đình hưng phấn chờ đợi. Tuy bây giờ nàng không phải là thân nam nhi, nhưng hắn vẫn có thể yêu nàng như cũ, giống như nam nhân sủng hạnh nữ nhân vậy. Hắn muốn nhìn Cảnh Nghi thẹn thùng trong lòng của hắn, muốn nghe Cảnh Nghi cầu xin tha thứ, càng muốn nàng nhớ kỹ mùi vị, chân chính thích thân cận với hắn.
Tiếc nuối duy nhất là hắn chỉ có thể hưởng thụ kiều thái của nàng, chính mình nếm không được mùi vị gì.
Nhưng mà Cảnh Nghi có suy nghĩ nguyện ý làm phu thê thật sự với hắn cũng đủ làm cho Tiêu Đình thỏa mãn rồi.
Mắt thấy trên người Cảnh Nghi chỉ còn một cái quần giữa, Tiêu Đình lại ôm lần nữa.
Hai chân của Cảnh Nghi căng thẳng, phát hiện Tiêu Đình muốn ấn ngã nàng, sau đó Cảnh Nghi do dự một chút, bỗng nhiên quay người ôm lấy Tiêu Đình, cũng dễ dàng ấn hắn ngã xuống. Đau dài không bằng đau ngắn, do dự xấu hổ không bằng nhau chóng giải quyết, Cảnh Nghi cố gắng ổn định hô hấp, đưa tay cởi quần lụa mát rượi trên đùi của Tiêu Đình.
“Ngươi làm gì vậy?”
Muốn sủng nàng, còn chưa bắt đầu đã bị Cảnh Nghi áp đảo, luyện được thân thể khôi ngô của nam nhân ép đến sắp thở không được, Tiêu Đình suy nghĩ còn chưa xoay lại, lại vô giác cầm chặt lưng quần, cực kỳ căng thẳng che đậy.
Khi hắn sinh ra ý lùi bước Cảnh Nghi lập tức thu tay lại, khàn giọng xác định: “Ngươi hốt hận rồi hả?”
Dù sao hắn cũng làm nam nhân, có thể không tiếp nhận được lấy thân thể nữ nhân hầu hạ, cũng có thể không muốn mang thai sinh hài tử, nếu Tiêu Đình thật sự là lâm trận lùi bước, Cảnh Nghi hiểu cũng sẽ nguyện ý tôn trọng lựa chọn của hắn.
“Hối hận cái gì?” Tiêu Đình vẫn còn đang chấn kinh trong hành động liên tiếp của nàng, mờ mịt hỏi.
Cảnh Nghi mím môi, nhắc hắn: “Viên phòng, sinh hài tử.”
Viên phòng.....
Trong đầu oanh một tiếng, Tiêu Đình cuối cùng cũng hiểu tại sao nàng lại cởi quần của hắn, nữ nhân này, nữ nhân này, vậy mà thật sự muốn làm nam nhân? Nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới phải làm một thê tử chân chính, hắn chỉ muốn lợi dụng việc sinh hài tử đề làm cái cớ, thân cận với nàng trước, mà biện pháp này quả thật là có hiệu quả, nàng cũng ngoan ngoãn để cho hắn hôn mấy đêm rồi....
Trời còn chưa tối hết, ánh mắt Tiêu Đình né tránh, Cảnh Nghi thấy rõ ràng.
Nhanh chóng đứng dậy, Cảnh Nghi đưa lưng về phía Tiêu Đình mặc ngoại bào, giọng nói lạnh lùng, “Ngươi hoàn toàn không muốn hài tử, có phải không?”
Tiêu Đình mím môi, chậm rãi ngồi xong, chột dạ nhìn nàng, “Không phải, ta, ta muốn hài tử, chỉ là, còn chưa chuẩn bị xong.” Ở sâu trong nội tâm, hắn vẫn đang kỳ vọng sẽ có một ngày hai người có thể đổi trở về, hắn làm trượng phu chân chính, do nàng sinh con dưỡng cái.
Cảnh Nghi hít một hơi thật sau, im lặng hồi lâu, mới nói với hắn: “Ngươi mới mười bảy, con nối dòng quả thật là không cần quá vội.”
Lúc Tiêu Đình nói hắn muốn hài tử, nàng cũng từ chối rất lâu, cuối cùng mới hạ quyết tâm thục hiện bổn phận của một trượng phu. Cho nên Tiêu Đình nói hắn chưa chuẩn bị xong, Cảnh nghi cũng có thể thông cảm cho hắn, nàng cũng không muốn bởi vì Tiêu Đình lừa gạt mà khắc khẩu với hắn, nhưng.....
“Chờ ngươi chuẩn bị xong, nhớ nói cho ta biết, trước đó ngươi và ta phân giường ngủ.”
Mang giày, Cảnh Nghi đứng dậy.
Tiêu Đình từng nói, nam nhân đều không quản được thân thể của mình. Điểm này Cảnh Nghi đã sớm lĩnh hội, Tiêu Đình chỉ cần giúp nàng bôi thuốc, chỉ cần đơn giản hôn nàng vài cái, thậm chí chỉ là tựa vào cọ cọ vào ngực của nàng, Cảnh Nghi đều sẽ có phản ứng, nhưng nàng không muốn lại để cho Tiêu Đình giúp nàng như vậy, không muốn lại bị hắn cố ý trêu chọc nữa.
Tiêu Đình không muốn mang thai sinh hài tử, nếu không cần thiết, nàng cũng không muốn làm nam nhân chân chính.
Đẩy màn lụa ra, Cảnh Nghi trực tiếp đi ra gian ngoài.
Bên trong màu lụa, Tiêu Đình sững sờ ngồi trên giường, giống như bị người vớt ra từ trong suối nước nóng, ném vào trong hồ băng lúc mùa đông khắc nghiệt. Nàng tức giận, giận hắn lừa nàng, giận hắn chiếm tiện nghi của nàng. Nhưng, hắn thích nàng mà, nàng lạnh như băng cự tuyệt người khác, hắn không dùng thủ đoạn đùa giỡn, làm sao nàng có thể để cho hắn hôn?
Trong lòng của Tiêu Đình có chút phiền muộn, nhưng hắn cũng biết là do hắn làm sai rồi.
Sau khi trao đổi thân thể, Cảnh Nghi luôn nhân nhượng hắn, lại nhiều lần trịnh trọng xin lỗi vì đã liên lụy tới hắn, bị Từ Nghiễm nghiêm khắc quản giáo cùng với vất vả luyện võ, vẫn còn thay hắn hiếu kính với cha mẹ chăm sóc đệ đệ. Nàng lại cực kỳ ngốc, hắn nói gì nàng cũng tin, thậm chí còn thật sự muốn sinh hài tử với hắn....
Nhảy xuống giường, Tiêu Đình đi chân trần ra ngoài.
Cảnh Nghi vừa mới nằm trên cái giường nhỏ bên ngoài, nghe thấy tiếng động lập tức ngồi dậy. Lần trước muốn phân giường ngủ, hắn chạy tới nói vấn đề con nối dòng, dỗ nàng đi vào bên trong, lần này mặc kệ hắn nói ba hoa chích chòe, Cảnh Nghi cũng sẽ không tin hắn lần nữa.
“Ta đã chuẩn bị xong rồi, bây giờ liền sinh đi.” Đi tới trước giường, Tiêu Đình nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại nói.
Nàng muốn làm nam nhân, hắn liền làm nữ nhân cho hắn! Không phải là sinh hài tử thôi sao? Hắn sinh cho nàng!
Hắn nằm thẳng, Cảnh Nghi cứng đờ nhìn chằm chằm Tiêu Đình hồi lâu, nàng mở to mắt nói: “Tam công tử, ngươi thật sự không cần phải làm cho chính mình oan ức như vậy.” Nàng biết, Tiêu Đình thay đổi chủ ý không phải là vì hắn thật sự suy nghĩ thông suốt, hắn chỉ là đang khó chịu, chỉ là nhất thời bị kích thích.
“Ngươi không phải là muốn sinh hài tử sao?”
Hắn đều đã chuẩn bị xong, nàng lại nói một đống vô nghĩa, Tiêu Đình xoạt một cái ngồi dậy, bổ nhào tới kéo dây lưng của nàng, “Mới vừa rồi không có loại này mà, như thế ào, bây giờ muốn chính mình là công chủ rồi hả?”
Hắn nói toàn lời thô tục, không thể nghi ngờ hắn chính là đang khó chịu, Cảnh Nghi nắm lấy tay của hắn, đau đầu nói: “Tam công tử.....”
Tiêu Đình không nghe, nâng mặt của nàng hôn lên.
Cảnh Nghi đẩy hắn, Tiêu Đình gắt gao ôm lấy cổ của nàng, dựa vào ngực của nàng không đi, “Ngươi tới cùng là có muốn sinh hay không?”
Động tác của Cảnh Nghi cứng đờ.
Tiêu Đình lại chặn miệng của nàng, va chạm, nếm được mùi máu tươi tim mới bắt đầu thấy thương tiếc, từ từ trở nên ôn nhu, một tay vòng qua cổ của nàng, một tay cởi quần giữa của nàng. Trong đầu của Cảnh Nghi cực kỳ loạn, tinh thần vừa mới thanh tỉnh, biết làm từng bước, bây giờ bị Tiêu Đình càn quấy, nàng đột nhiên không biết phải làm sao, sợ không cẩn thận làm sai cái gì sẽ chọc giận hắn.
“Không phải là làm nữ nhân sao?” Tiêu Đình quỳ đứng trước mặt của nàng, vừa giống như phát tiết cởi quần lụa mỏng manh vừa nhìn chằm chằm Cảnh Nghi nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho ngươi tiện nghi vài lần trước, tứ công chúa ngươi chờ đó, chờ chúng ta đổi trở lại, ta sẽ cho ngươi ba ngày ba đêm không xuống đất được!”
Cảnh Nghi nhắm mắt lại nghĩ hắn nói hưu nói vượn.
Tiêu Đình kìm nén sự tức giận, thuận tay vứt quần ra, lại nhìn thứ uy phong vốn thuộc về hắn, khẽ cắn môi, não bị đè ép xuống.
Cảnh Nghi khẩn trương nắm chặt hai tay, cắn răng, trán lại nổi lên gân xanh.
Tiêu Đình vừa ngồi xuống liền hối hận, nhưng hắn không phát ra âm thanh nào, không biết qua bao lâu, mới cắn Cảnh Nghi một cái. Trên trán của Cảnh Nghi chảy mồ hôi như mưa, trong lòng biết kế tiếp nên làm cái gì, nhưng Tiêu Đình không nói lời nào, nàng chỉ có thể khổ sở chịu đựng, còn gian nan hơn việc đứng tấn.
“Ngươi động một chút đi!” Khí thế của Tiêu Đình không đủ mà mắng, chỉ muốn chết sớm, sớm siêu sinh.
Hắn cuối cùng cũng lên tiếng, Cảnh Nghi như nhận được quân lệnh, ôm hắn ngã trên giường nhỏ.
Nàng chỉ học được một tư thế này.....
Tiêu Đình che miệng, nghẹn lời, không kìm nén được đã sớm rơi lệ.
Thiên sát, thằng khốn nào nói nữ nhân thoải mái hơn nam nhân? Tại sao nàng không dứt khoát một chiêu đâm chết hắn!
~~
Sau công phu một chèn trà nhỏ, Cảnh Nghi giống như chạy trốn chống đỡ dậy, ngồi đưa lưng về phía Tiêu Đình, âm thầm điều chỉnh hô hấp, cái gì cũng không nghĩ.
Nàng đi tới, tuy Tiêu Đình vẫn đau nhưng không thảm thiết như vậy, nhưng tâm tình hắn không tốt, trừng mắt nhìn Cảnh Nghi nói: “Có phải cực kỳ sảng khoái hay không?”
Cảnh Nghi mím môi, thông cảm việc hắn chịu khổ, không để ý tới lời nói hỗn này.
Tiêu Đình tự tìm một vùng, cười lớn, “Nữ nhân chính là nữ nhân, đổi thành ta, ít nhất phải làm một canh giờ! Nhưng mà tứ công chúa ta cảnh cáo ngươi, sau này ai hỏi ngươi có thể kiên trì trong bao lâu, ngươi nói dối cũng phải nói một canh giờ, dám ăn ngay nói thật làm ta mất mặt, đừng trách ta cũng làm xấu thanh danh của ngươi!”
Hắn càng nói càng khó nghe, Cảnh Nghi thật sự nghe không lọt nữa, liền rời đi.
Nhưng, nghe Tiêu Đình cố gắng cười nhạo, Cảnh Nghi..... Cũng không thoải mái lắm.
Nếu làm nam nhân, nàng đã muốn làm mọi chuyện đều phải tốt nhất, không muốn để cho Tiêu Đình cười nàng, nói nàng kém hơn nam nhân chân chính.
Một canh giờ.....
Nàng nhớ kỹ.