Kim Chủ Không Yêu Tôi Chút Nào

Chương 30:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mãi đến khi buổi họp báo kết thúc, Trang Diễn vẫn còn duy trì bộ dạng chấn kinh quá mức kia, nội tâm ngây ngốc, không biết phải làm sao.
Chuyện này ước chừng sẽ thay thế sự kiện bao dưỡng trước kia, chiếm cứ đầu đề các trang báo giải trí lớn, Trang Diễn ngây ngốc thầm nghĩ, trời ạ, tổng tài cùng nghệ sĩ công ty come out… loại chuyện này trước đó có tiền lệ sao? Bọn họ sẽ không phải là người mở ra lịch sử đi…
* come out: công khai giới tính, xu hướng tình dục của bản thân
* tiền lệ: việc đã xảy ra và đã được giải quyết, được dùng làm dẫn chứng cho những việc tương tự về sau
Từ từ, Văn Tu Viễn vừa mới nói… bọn họ đang kết giao?
Trang Diễn lần thứ hai trợn mắt há hốc mồm, nhéo nhéo cánh tay của mình, đau. Bọn họ đã ra khỏi hội trường, Văn Tu Viễn nói muốn tự mình đưa Trang Diễn về nhà, mắt thấy sắp đi tới vị trí đỗ xe, cậu lại ngẩng đầu nhìn Văn Tu Viễn, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Văn tổng, thủ đoạn đánh bài tình cảm để giải quyết scandal này quá mức lợi hại nha!”
* đánh bài tình cảm:dịch ra là ‘treo mác tình cảm’, khi minh tinh gặp phải scandal sẽ sử dụng mác ‘tình cảm’ để thanh minh, nhằm dập tắt tin đồn, xoa dịu dư luận và tẩy trắng danh dự. Ví dụ như scandal của Văn Tu Viễn và Trang Diễn, vốn bị vạch trần là quan hệ kim chủ bao dưỡng minh tinh, nhưng cuối cùng trong họp báo lại công bố hai người là người yêu và đã yêu nhau từ 7 năm trước. Phương pháp ‘đánh bài tình cảm’ còn thường được sử dụng khi minh tinh ngoại tình và bị công chúng phát hiện…
Văn Tu Viễn dừng bước, quay đầu lại nhìn cậu, trong ánh mắt kia có chút không thể tin được.
Trang Diễn nói: “Bao dưỡng biến thành chân ái, cái mác tình cảm này quá tuyệt!”
Văn Tu Viễn không nhịn được, nói: “Em bị ngốc sao?”
Trang Diễn mờ mịt nói: “A… cái gì?”
Văn Tu Viễn tựa hồ cực kỳ tức giận, túm lấy cánh tay của Trang Diễn kéo cậu đi vài bước, một phen giật ra cửa xe, đem cậu đẩy vào hàng ghế sau.
Trang Diễn vừa nâng đầu liền thấy được Đại Tây Qua đang nằm nhoài trên lưng ghế dựa của ghế phó lái, nhìn thấy cậu thập phần vui vẻ, trước sau như một kích động hướng cậu nhào tới, trực tiếp nện vào trong lòng cậu.
Văn Tu Viễn đúng lúc mở cửa xe, ngồi xuống ghế lái. Bên trong xe mở đèn, Trang Diễn phát hiện trên cái cổ béo ú của Đại Tây Qua có buộc một sợi dây ruy băng, ở cuối cột lấy một chiếc hộp trang sức xinh xắn.
Trái tim của cậu đập bang bang, thật cẩn thận từ trên cổ của Đại Tây Qua tháo xuống chiếc hộp trang sức kia, nhưng ngón tay run run không nghe theo sai bảo… Rốt cuộc, Trang Diễn mở ra hộp trang sức, như cậu suy nghĩ, bên trong là một chiếc nhẫn.
Trang Diễn há miệng, kích động tới mức cơ hồ không nói nên lời, cậu hít sâu một hơi, hỏi: “Là giống như em đang nghĩ sao?”
Văn Tu Viễn nói: “Vậy còn phải xem xem em nghĩ như thế nào.”
Hắn thông qua gương chiếu hậu nhìn Trang Diễn không ngừng cười ngây ngô, có chút ghét bỏ nhíu mày, nói: “Đừng cười ngốc như vậy.”
Trang Diễn tiếp tục cười ngây ngô nói: “Anh quản em!”
Văn Tu Viễn: “…”
Văn Tu Viễn mặt không chút thay đổi, chuyển đề tài: “Thắt dây an toàn!”
~ ~ ~ ~ ~
* dây ruy băng:

* hộp trang sức:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.