Giang Ngọc Phàn cong người xuống nhìn thấy lỗ thông gió liền ghé đầu nhìn vào trong thì thấy căn lầu rộng rãi mà chỉ bài trí toàn là đồ cổ. Có cái thì gác trên giá, có cái thì treo, mà vật nào cũng cổ kỹ lên nước thời gian, sáng bóng tỏa chiếu khắp cả phòng. Thì ra đây là một tòa "Tàng bảo lâu".
Giang Ngọc Phàn đưa ánh mắt đặc biệt chú ý đến chiếc ghế đặt giữa phòng. Mọi vật hầu như chỉ bài trí chung quanh bốn phía, khoảng không gian rộng giữa phòng ngược lại trống không. Duy nhất đặt trên tấm thảm nhung đỏ là một chiếc ghế gụ khảm ngọc trai cao đến tầm ngực người, trên ghế lại đặt một chiếc bình bầu dục miệng rộng đến tám chính thốn.
Quả nhiên bên trong chiếc bình cổ tỏa ra hào quang rực rỡ khác thường, Giang Ngọc Phàn nhìn liền nhận ra nó hoàn toàn giống với hào quang tỏa ra từ Vạn Diễm bôi trong đêm ở khách điếm Nghi Hưng thành.
Thế nhưng Vạn Diễm bôi hiện tại nằm sâu trong chiếc bình cố kia bị che khuất tầm nhìn, hay nói cách khác công phu "Cách không hấp vật" chỉ thi triển được với trực tuyến, chứ khúc khuỷu thế này thì không thể thực thi.
Giả như Giang Ngọc Phàn dùng chỉ lực thần công cách không điểm tới kích vỡ chiếc bình thì là chuyện đơn giản, nhưng làm vậy thứ nhất có thể tổn hại đến Vạn Diễm bôi, thứ hai là khi bình vỡ tất gây ra tiếng động lớn thì khác nào báo cho đối phương biết mình đang ở đây?!
Nghĩ chưa tiện hành động, Giang Ngọc Phàn liền uốn người trở lên trên mái ngói. Hàn Dũ Lý vừa nhìn thấy chàng liền hỏi :
- Sao? Có thấy Vạn Diễm bôi không?
Giang Ngọc Phàn lức ấy đem những điều mình thấy, và suy nghĩ của mình nói ra cho cả bọn nghe.
Hàn Dũ Lý nghe xong nôn nóng hỏi :
- Vậy thì phải làm sao?
Á Tử nghe hỏi chỉ lắc đầu đồng thời vung hai tay ra dấu.
Trọc Tử giải thích :
- Phương đàn chủ nói chì còn cách xuống theo mái ngói này, thế nhưng bên dưới còn có một lớp thạch bích cứng, trừ phi phải trở lại lấy "Kim đấu".
Hàn Dũ Lý tinh thần bỗng phấn chấn nói :
- Thanh Đằng Long kiếm của tôi chém sắt như chém bùn, hà tất cần đến "Kim đấu"?
Giang Ngọc Phàn vừa nghe lập tức đưa tay ngăn lại, nói :
- Không được chỉ cần đem Đằng Long kiếm ra thì hàn quang tỏa chiếu như vậy không phải là dễ bị đối phương phát hiện sao? Huống gì khoét mái như vậy thì sẽ để lại dấu vết.
Hàn Dũ Lý nhíu mày liễu nôn nóng nói :
- Phàn đệ hành động mà sợ để lại dấu vết, chỉ e khó thành công!
Giang Ngọc Phàn định nói gì đó, thì thấy Á Tử bỗng bò lên đỉnh lầu, đến bên chiếc hồ lô ngắm nhìn một lức, rồi đưa tay búng nhẹ vào nó "kong" một tiếng động nhỏ vang lên, chứng tỏ hồ lô trên nóc lầu này bằng kim loại.
Á Tử mắt sáng lên như có hy vọng, rồi quay lại nhìn Giang Ngọc Phàn ra dấu, đoạn dùng hai tay ôm lấy chiếc hồ lô làm điệu bộ vặn tròn.
Trọc Tử nhìn vậy phấn chấn giải thích :
- Chiếc hồ lô đồng này có thể xoay lấy ra, nhưng ở bên dưới khả năng có chuông báo động, phải hết sức cẩn thận hành động mới không để phát ra tiếng động...
Giang Ngọc Phàn nghe vậy vội vàng quan tâm hỏi :
- Vương huynh cho rằng nhất định gặp phải tình huống này ư?
Á Tử nghe hỏi khảng khái gật đầu.
Giang Ngọc Phàn nghe vậy thì vui mừng nói :
- Vậy thì Phương huynh thử xem, nhớ phải hết sức cẩn thận!
Á Tử gật đầu hiểu ý, bắt đầu nhẹ nhàng gỡ những tấm ngói lưu ly ôm quanh chiếc hồ lô. Giang Ngọc Phàn nhìn xuống phát hiện quả nhiên có hai chiếc chốt cài hai bên.
Á Tử không vội tháo chốt, mà dùng lực ôm chặt chiếc hồ lô rồi vừa xoay tròn vừa nhấc lên. Bấy giờ khi chiếc hồ lô đã được tháo ra rồi, bọn họ mới nhận ra bên dưới là một chiếc chuông đồng, được gắn với một chiếc hộp vàng óng, kẻ trộm nếu như không biết mà tháo chốt ra thì chiếc hộp trĩu xuống và lúc ấy một hệ thống cài sẵn cây gióng chuông buông tự do sẽ đập chuông gây nên những tiếng vang lớn.
Trọc Tử xem xét rồi ra hiệu cùng Á Tử, đoạn cả hai tháo gỡ hệ thống báo động một cách nhẹ nhàng. Giang Ngọc Phàn nhìn bọn họ hành động linh lợi thông minh, lúc này không khỏi cảm phục, quả nhiên có lúc bọn họ thật được việc.
Trọc Tử nhìn Giang Ngọc Phàn, tay chỉ xuống dưới phấn khởi nói :
- Minh chủ xem kìa, đích thực là Vạn Diễm bôi!
Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý nhìn qua lỗ rỗng tròn xuống bên dưới, quả nhiên đúng là chiếc Vạn Diễm bôi bị mất bọn họ bấy lâu nay khổ công tìm kiếm lấy lại.
Hàn Du Lỹ lay nhẹ Giang Ngọc Phàn hồ hởi nói :
- Phàn đệ, mau dùng công phu "Cách không hấp vật" lấy nó lên đi!
Giang Ngọc Phàn gật đầu, rồi ngồi thấp người xuống, ngưng thần vận công lực vào tay phải, từ từ đưa ra nhằm đúng miệng chiếc bình...
"Hấp" một tiếng, chiếc Vạn Diễm bôi bị hấp lực từ bàn tay Giang Ngọc Phàn truyền xuất lập tức rời khỏi đáy bình, từ bay bổng dần lên, cuối cùng thì vào đúng tầm tay của chàng.
Giang Ngọc Phàn tay vừa nắm được chiếc Vạn Diễm bôi, lòng vui khôn xiết bất giác thôt lên :
- Vạn Diễm bôi cuối cùng cũng lại về với ta!
Nói rồi liền cất nó vào trong ngực áo, vì sợ hào quang của nó tỏa rà bên ngoài dễ bại lộ hành tung.
Bọn Trọc Tử và Á Tử đến nhìn Vạn Diễm bôi một cái cũng không, vừa thấy Giang Ngọc Phàn đắc thủ, cả hai lập tức cài đặt lại mọi thứ đâu vào đấy, đúng nguyên vị trí ban đầu.
Giang Ngọc Phàn đợi bọn Trọc Tử làm aong mọi việc, phất tay ra hiệu cho bọn họ rời khỏi đây trước. Sau đó chàng quan sát lại tình hình trong nội viện một lúc nữa, rồi mới cùng Hàn Dũ Lý rút lui.
Cả bọn bốn người chia làm hai nhóm như lúc vào đây, từng bước rút ra ngoài theo đường cũ. Khi bọn họ lên đến vách núi, thì thấy bọn Ngộ Không nhấp nhỏm vẻ lo lắng ngóng trông họ trở lại.
Vừa gặp lại Ngộ Không, Giang Ngọc Phàn không đợi họ hỏi, liền phấn khởi nói ngay :
- Đi thôi, bảo bôi đã lấy được rồi!
Cả bọn nghe vậy cao hứng cực độ, nếu không vì đang ở trong nơi nguy hiểm này thì có lẽ bọn họ đã nhảy lên la hét hoan hồ inh ỏi rồi.
Bấy giờ cả bọn lần lượt xuống núi theo đường cũ một cách yên lặng.
Khi xuống khỏi vách núi, cả bọn không ngừng chân mà nhắm hướng núi yên ngựa thi triển khinh công phóng đi vun vút.
Giang Ngọc Phàn phóng đầu đoàn, chốc chốc lại ngưởc mắt lên nhìn trời, Phong Lôi Quải nhạy bén nhận ra khác thường, bèn hỏi :
- Minh chủ, có chuyện gì vậy?
Giang Ngọc Phàn nghe hỏi, không đáp mà hỏi lại :
- Bây giờ là canh mấy rồi?
Phong Lôi Quải do dự, đáp ngay :
- Chừng quá giữa canh hai.
Giang Ngọc Phàn hơi giật mình, buộc miệng "a" lén một tiếng, vội vàng dừng chân lại.
Bọn Ngộ Không thấy vậy cũng lập tức dừng chân lại, đưa những ánh mắt ngạc nhiên nhìn chàng. Giang Ngọc Phàn không nói nửa lời, nhún mình tung lên không bằng một thế "Dã Hạc Xung Thiên" đáp người nhẹ nhàng trên một cành tùng cao.
Chàng đưa mắt quan sát về hướng núi yên ngựa, quả nhiên có một bóng người ngồi bất động trên phiến đá trắng đúng nơi mà tối hôm qua chàng và Hàn Dũ Lý đã ngồi, tuy ở cách xa nên không thấy rõ, nhưng chàng đoán chắc là Huệ Như sư thái ngồi chờ chàng đến như lời ước.
Bấy giờ chàng thả người rơi nhẹ xuống đất, Hàn Dũ Lý vội hỏi ngay :
- Thấy Huệ Như sư thái không?
Giang Ngọc Phàn gật đầu, thoáng chút rầu rĩ nói :
- Bà ta đã đến ngồi chờ ở đó!
Nhất Trần nhíu mày ngạc nhiên hỏi :
- Tối hôm qua chẳng phải bà ta hẹn với Minh chủ là gặp nhau vào canh ba sao?
Giang Ngọc Phàn hơi hối hận nói :
- Hiện tại tình hình có thay đổi!
Nói rồi, chàng liền đem những chuyện nghe được giữa, bọn Vạn Lý Phiêu Phong và Liêu Nha Lão Ẩu kể ra cho bọn Ngộ Không nghe.
Phong Lôi Quải là người cẩn thận không vội nói ra kiến giải của mình mà quan tâm hỏi :
- Minh chủ, chuyện lấy Vạn Diễm bôi như thế nào?
Giang Ngọc Phàn lại kể về chuyện đánh cắp Vạn Diễm bôi, Phong Lôi Quải nghe xong mới nghiêm túc nói :
- Nếu việc trộm bảo bôi thuận lợi, không hề để lại chút dấu vết thì theo ty chức không nên đến phó ước!
Ngộ Không, Nhất Trần nghe vậy liền gật đầu tán thành là có lý, chủ trương không nên đi.
Giang Ngọc Phàn chau mày kiếm, mặt lộ vẻ lo lắng hỏi :
- Nếu chúng ta tự huy bỏ lời phó ước, thì chẳng phải rõ ràng Vạn Diễm bôi bị mất là do chúng ta đánh cắp sao?
Phong Lôi Quải lập tức nghiêm mặt nói :
- Thực ra cho dù chúng ta có hành động khác đến đâu thì hễ biết Vạn Diễm bôi bị đánh cáp, Liêu Nha Lão Ẩu nhất định sẽ nghĩ đến chỉ có chúng ta mới nhúng tay vào...
Giang Ngọc Phàn nhíu mày vặn lại :
- Nếu đã như thế thì tại sao chúng ta lại không thể đi gặp Huệ Như sư thái chứ?
Nhất Trần lo lắng nói :
- Cứ theo như Minh chủ và Hàn cô nương nói thì Liêu Nha Lão Ẩu đã lệnh cho nghĩa nữ của bà ta đến núi yên ngựa khiêu khích gây sự với Minh chủ, mục đích là dẫn dụ Minh chủ xâm nhập vào Ngưỡng Vu cốc...
Hàn Dũ Lý nghe vậy liền chộp nói ngay, giọng tưng tức :
- Cô ta đến dụ, nhưng chúng ta quyết không thể đi!
Phong Lôi Quải nghiêm mặt nói ngay :
- Như vậy không được đến lúc cần thiết họ có thể nói toạt ra Liêu Nha Lão Ẩu mời Minh chủ vào Ngưỡng Vu cốc, lấy lý do giải quyết chuyện Vạn Lý Phiêu Phong chẳng hạn...
Vừa nghe đến tên Vạn Lý Phiêu Phong, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa căm hận nghiến răng nói :
- Liêu Nha Lão Ẩu ỷ thế hiếp người, yểm hộ cho Vạn Lý Phiêu Phong giờ lại còn phái nghĩa nữ của bà ta đến đây khiêu khích, dụ Minh chủ vào Ngưỡng Vu cốc để gây cớ mà trùng nhập Trung Nguyên. Hừ! Chốc nữa gặp nghĩa nữ của bà ta, ngọn Quỷ Đầu đao này nhất định cho ả ta nếm vài nhát mới được!
Bà ta vừa nói dứt, Hàn Dũ Lý liền đưa mắt liếc nhanh Giang Ngọc Phàn giọng chì chiết ghen tức :
- Ái, chỉ sợ đến lúc ấy có người không nỡ xuống tay!
Mọi người nghe là hiểu ngay, nhưng không tiện nói thêm gì, đến bộp chộp như Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa cũng phải biết thông minh. Chạm đến vấn đề này thì tốt nhất nên câm cái miệng lại mới hòng yên thân!
Giang Ngọc Phàn thừa hiểu tình ý biểu thư của mình, nhưng vẫn mặc kệ, xem như không nghe, tiếp tục nhìn bọn Ngộ Không quan tâm hỏi :
- Hiện giờ Huệ Như sư thái đã cản ngang đường qua núi yên ngựa, vậy các vị thử nghĩ nên đi thế nào đây?
Nhất Trần đạo nhân nghe vậy liền đáp :
- Hoàng Sơn ty chức cùng từng đến mấy lần, tuy nhièn đường sá chưa thành thục lắm. Nhưng theo ty chức biết thì phía bắc núi yên ngựa đường dốc khá xuôi, lại thêm phần hôm nay mây ít trăng thanh, chúng ta đi theo đường đó tất dễ bị Huệ Như sư thái phát hiện. Phía nam đường nhỏ hẹp khúc khuỷu kẹp giữa hai vách núi tuy khó đi nhưng an toàn....
Giang Ngọc Phàn nghe vậy liền thúc giục :
- Nếu thế thì xin mời Tả hộ pháp đi đầu dẫn đường cho, chúng ta không nên ở đây quá lâu, đề phòng Liêu Nha Lão Ẩu phát hiện ra mất bảo bôi phái người truy theo!
Nhất Trần đạo nhân "Vâng" một tiếng, tay nắm phất trần phóng người vòng theo hướng Đông nam và vượt núi. Quả nhiên chạy theo sườn núi hướng Đông nam được một lúc thì thế núi thoai thoải thấp xuống dần, nhưng nhìn hướng Tây nam những quần viện mái ngói lấp lánh dưới ánh trăng thì càng lúc càng gần lại.
Cũng may thế núi khá gồ ghề, cự ly với Huệ Như sư thái thì càng lúc càng xa, cho nên bọn họ yên tâm không sợ bị phát hiện.
Đi chừng vài dặm nữa thì bọn họ bắt đầu vào đường núi hẹp đúng như lời Nhất Trần đạo nhân đã nói. Ai nấy đều khấp khởi vì sự việc không ngờ thành công khá mỹ mẫn, lấy lại được Vạn Diễm bôi kể như là một thành công đầu tiên của "Du Hiệp Đồng Minh". Tuy bị Vạn Lý Phiêu Phong đánh lừa cướp đi là chuyện không hay ho gì đối với bọn họ, nhưng may là chuyện này chưa truyền ra ngoài nên ít người biết đến.
Với bọn Vạn Lý Phiêu Phong sau này phát hiện ra Vạn Diễm bôi tự nhiên không cánh mà bay, cho dù hoài nghi là Du Hiệp Đồng Minh đánh cắp lại, thì bọn họ cũng không đủ can đảm đem chuyện này rêu rao ra ngoài!
Cả bọn vừa chạy, trong đầu vừa có những suy nghĩ cảm xúc riêng, đúng lúc ấy giữa lưng chừng núi bỗng nhiên vọng lại tiếng nữ nhân thét dài, và gần như cùng lúc là tiếng nam nhân rú lên vẻ rất đau đớn.
Giang Ngọc Phàn vừa nghe thì giật minh, chàng vội vàng tăng tốc độ phóng nhanh hơn, chỉ mong dẫn cả đoàn người vượt thoát nhanh ra khỏi nơi đầy chuyện thị phi này. Hiển nhiên vừa rồi phải là những tiếng phát ra từ một trường đấu, kẻ đến Hoàng Sơn này nhất định là đến tầm thù rồi.
Chàng vừa tăng tốc chạy được mấy trượng thì từ hướng vừa rồi một giọng đàn ông tức giận quát lên :
- Bổn quán nhắc lại một lần nữa là không hề nhìn thấy Giang Ngọc Phàn hay "Du Hiệp Đồng Minh" nào vào đây cả...
Giang Ngọc Phàn vừa nghe vậy thì giật nẩy mình, liền quay người phóng vút lên hướng lưng núi, nhanh tợ như một cánh hạc đêm.
Bọn Ngộ Không thấy vậy ngơ ngác, nhưng Phong Lôi Quải đã nhanh trí nói với theo :
- Minh chủ không nên để lộ thân!
Nói rồi, phất tay cho cả bọn quay chạy theo hướng Giang Ngọc Phàn.
Giang Ngọc Phàn vừa chạy lên núi được mấy trượng, thì nghe một giọng nữ vang lên :
- Hừ, thật các ngươi không nhìn thấy người của Du Hiệp Đồng Minh sao?
Giang Ngọc Phàn vừa nghe giọng nữ này thì vui khấp khởi trong lòng, bởi vì giọĩig nữ kia chính là biểu thư của chàng "Phi Phụng cốc" Lục Trinh Nương
Phút chốc chàng dầ lên đến lưng núi, ở đó thế núi khá bằng phẳng, lại nghe lời dặn của Phong Lôi Quải, chàng không tiện xuất hiện mà nấp mình sau khối đá lớn dưới những tán tùng.
Giây sau thì bọn Ngộ Không cũng chạy kịp lên đến, Hàn Dũ Lý thì nhanh chân nhất đến bên cạnh Giang Ngọc Phàn, đưa ánh mắt đầy đố kỵ nhìn chàng lúc này đang chăm nhìn phia trước, giây lát mới đưa mắt nhìn theo ánh mắt chàng.
Phía đầu cuối là một đạo quán khá nguy nga, bởi vì khoảng cách xa quá cho nên bọn họ không nhìn rõ những chữ đề trên tấm biển lớn treo trước đạo quán.
Trước cổng đạo quán đứng thành hàng mấy mươi tay đạo sĩ áo xám, một gã đạo sĩ trúng thương được hai người khác đang mang vào bên trong, còn một gã khác thì nằm trên đất bất tỉnh nhân sự, chính đang được hai đạo sĩ khác băng bó vết thương.
Đứng chính giữa là một trung niên đạo nhân mặt dài râu hai chòm, mắt trừng lên đầy tức giận, trong tay lăm lăm một thanh trường kiếm.
Trước mặt bọn họ là hai thiếu nữ, một người vận đoản y võ phục màu xanh cánh chả, một người thì vận áo vàng, cả hai đứng kề nhau vẻ tự tin hiên ngang.
Tuy lúc này hai thiếu nữ kia quay lưng về phía bọn Giang Ngọc Phàn, nhưng chàng chỉ nhìn qua cũng nhận ra người vận đoản y võ phục chính là Lục Trinh Nương, còn người vận áo vàng là Nguyễn Ái Linh. Chỉ có Hàn Dũ Lý không biết mặt Lục Trinh Nương, nhưng nàng cũng nhiều lần nghe nhắc đến vị biểu thư này, giữa họ tự nhiên cùng có quan hệ thân thích.
Bấy giờ vừa nhìn thấy vậy, nàng liền thúc tay hỏi Giang Ngọc Phàn :
- Phàn đệ, vị mặc đoản y võ phục kia là Lục thư thư à?
Giang Ngọc Phàn gật đầu đáp :
- Đúng vậy, không biết tại sao Lục thư lại tìm đến Hoàng Sơn này?
Chàng vừa hoài nghi, hỏi vậy, thì đột nhiên nhìn thấy từ trong đạo quán một vị thanh y đạo nhân chạy nhanh ra, hô lớn lên :
- Quán chủ đến!
Vừa nghe vậy, bọn đạo sĩ toàn trường lập tức rẽ phân ra đứng làm hai hàng chếch chếch nhau tạo thành chữ "bát".
Giang Ngọc Phàn và Hàn Dũ Lý trương mắt quan sát thì thấy một vị đạo trưởng vận đạo bào màu trắng xanh, tay nắm phát trần, ung dung từ trong đạo quán đi ra. Sau lưng là hai tên đạo đồng một chấp ngọc Như Ý, một chấp bảo kiếm theo hầu.
Đạo nhân dáng người cao ráo thanh thoát, mặt hồng râu bạc năm chòm dài quá ngực, mắt dáng mày rậm, cốt cách thoạt nhìn quả như thần tiên. Thế nhưng trong ánh mắt thỉnh thoảng hắt ra tia hàn quang không giấu nổi nộ khí trong lòng.
Giang Ngọc Phàn vừa nhìn thấy cục diện thay đổi, nhân cơ hội dùng "truyền âm nhập mật" công phu nói với Lục Trinh Nương, "Biểu thư, chớ quay đầu lại. Chúng tôi chính đang ở trong rừng ngay sau lưng biểu thư đây!"
Chàng vừa dứt lời, bên tai đã nghe Lục Trinh Nương dùng "Truyền âm nhập mật" công phu căn dặn "Tuyệt đối không được lộ diện, tốt nhất ở cách thật xa, chuyện này để mình ta và Linh muội muội giải quyết là đủ"
Đến đây thì vị được xưng là "Quán chủ" đã đứng trước mặt bọn Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Linh.
Trung niên đạo nhân cúi người cung kính thi lễ vị đạo trưởng, bẩm :
- Khải bẩm Quán chủ...
Vừa thốt được mấy tiếng thì đột nhiên thấy lão đạo trưởng bước nhanh đến trước mặt bọn Lục Trinh Nương, mặt lộ kinh động, cúi đầu niệm Phật hiệu nói :
- Vô lượng Phật! Thiện tai! Thiện tai! Thì ra là Lục cô nương thiên kim ái nữ của "Phi Phụng cốc" Lục cốc chủ giá lâm. Bần đạo không biết mà nghênh tiếp phương giá, những mong nhị vị cô nương hải hàm!
Mấy mươi tay đạo sĩ nghe vậy thì đều giật mình sững người.
Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Lính cũng không ngờ vị trưởng lão Quán chủ này lại nhận ra mình, đồng thời lấy lễ đón tiếp, nên vội vàng chấp kiếm hoàn lễ, rồi Lục Trinh Nương lên tiếng nói trước :
- Tiên trưởng quá khách khí, tiểu nữ tử đêm khuya lên núi quấy nhiễu thiền cư thật là đắc tội, xin trưởng lão thứ cho. Có điều tiểu nữ tử xuất đạo giang hồ chưa lâu, nên kiến thức nông cạn, không biết đạo hiệu của tiên trưởng xưng hô thế nào? Đồng thời xin hỏi đạo trưởng làm sao biết được tiểu nữ tử và Nguyễn cô nương đây?
Lâo đạo nhân lại niệm Phật hiệu, nói :
- Bần đạo là Pháp Hạc, trụ trì "Thi Dương quán" này đã hơn hai mươi năm...
Lục Trinh Nương vừa nghe vậy liền chấp tay thi lễ khiêm tốn nói :
- Thì ra là Pháp Hạc tiên trưởng, tiểu nữ thật thất kính!
Pháp Hạc đạo nhân cúi đầu hoàn lễ, nói tiếp :
- Không dám, năm năm trước trong lần Long Đầu đại hội, bần đạo đã nhìn thấy Lục cô nương đứng bên cạnh lão Cốc chủ, cho nên mới biết được.
Nói đến đó lão dừng lại, rồi đưa mắt nhìn Nguyễn Ái Linh, nói tiếp :
- Nguyễn cô nương thì thường theo Nguyễn lão hồ chủ đi đây đi đó, trở thành một hiệp nữ mà trong giang hồ chừng như không ai không biết, bần đạo tự nhiên cũng nhận ra vậy!
Lục Trinh Nương nghe vậy, bất giác quan tâm hỏi :
- Năm năm trước trong lần Long Đầu đại hội, không biết Tiên trưởng đại diện cho bang phái nào và giữ chức vụ gì?
Pháp Hạc đạo trưởng hơi cúi người đáp :
- Bần đạo thuộc "Cùng Lai phái", lần ấy đi tham dự Long Đầu đại hội bần đạo chỉ là theo chân Chưởng môn sư huynh là "Linh Hạc" để tăng thêm kiến thức chứ không giữ chức vụ gì cả!
Nói đến đó, lão dừng lại rồi sắc mặt trở nên nghiêm túc, trầm giọng hỏi :
- Chẳng hay nửa đêm mà nhị vị cô nương tìm đến đây có việc gì?
Lục Trinh Nương cũng lập tức đổi giọng lãnh đạm nói :
- Chúng tôi tuyệt không phải tìm đến quý Quán, mà chỉ lên núi Hoàng Sơn!
Pháp Hạc đạo trưởng có chút ngớ người, hồ nghi hỏi lại :
- Nếu đã không phải tìm đến đây, thì tại sao liên tiếp đả thương liền hai người của bổn Quán!
Lục Trinh Nương chưa kịp đáp thì Nguyễn Ái Linh đã phẫn nộ cướp lời :
- Ấy là vì người của quý Quán tự tìm lấy phiền hà, chớ chúng tôi không liên can!
Pháp Hạc đạo trưởng nghe vậy thì biến sắc, phát nộ gằn hỏi :
- Nói vậy nghĩa là sao hử?
Nguyễn Ái Linh liền nói :
- Chúng tôi vốn lên Hoàng Sơn để tìm mấy vị bằng hữu, hú vài tiếng để liên lạc với nhau, không ngờ người của quý Quán hùng hổ kéo nhau ra chặn đường!
Pháp Hạc đạo trưởng nghe vậy mày bạc nhíu lại, lạnh giọng hỏi :
- Nhị vị cô nương đêm khuya lên núi hú gọi làm nhiễu động sự thanh tịnh sơn môn, trở ngại đến công phu khuya của bổn Quán, vi phạm vào điều cấm, vậy mà làm sao còn dám trách người bổn Quán ra chặn đường?
Lục Trinh Nương "hừ" một tiếng lạnh lùng, hỏi lại :
- Hoàng Sơn là Hoàng Sơn chung của thiên hạ, ai cũng có quyền lên xuống hay hú gọi nhau cũng được, chuyện cấm kỵ này là do ai đặt ra chứ?
Pháp Hạc đạo trưởng không chút do dự đáp :
- Đây là điều được tất cả các vị trụ trì Quán, Viện, Am, Tự trên núi họp lại với nhau mà thống nhất quyết nghị như vậy.
Lục Trinh Nương nghiêm mặt hôi :
- Đã thông báo ra ngoài thiên hạ chưa?
Pháp Hạc đạo trưởng nghiêm túc đáp :
- Đương nhiên là thông cáo đến Chưởng môn các đại môn phái.
Lục Trinh Nương không chút do dự, trầm giọng hỏi :
- Vậy sao không thông báo đến Bát đại thế gia?
Pháp Hạc đạo trưởng nghe hỏi đáp không vẻ chắc chắn :
- Bần đạo nghĩ chuyện này cũng đã thông báo Bát đại thế gia rồi!
Luc Trinh Nương vặn tiếp :
- Vậy sao Bổn cốc lại không hay biết?
Nguyễn Ái Linh cũng "hừ" một tiếng lạnh lùng, họa theo nói :
- Cha ta cũng không hề nhận được thông báo này!
Pháp Hạc đạo trưởng vừa nghe nhắc đến vị Hồ chủ Hồng Trạch hồ ‘Kim Trượng Truy Hồn’ Nguyễn Công Lượng thì đã nhụt khí, đành trấn tĩnh hòa hoãn nói :
- Nhị vị cô nương đều xuất thân từ võ lâm Đại thế gia, văn thông võ thục, thấu đạt nhân tình, những tưởng không đến nỗi không biết đạo lý "Nhập gia vấn tục"...
Lục Trinh Nương không đợi lão nói hết, liền cắt lời nói :
- Nửa đêm vào núi nôn nóng tìm người, Hoàng Sơn bao la rộng lớn biết tìm đến ai để thăm hỏi chứ? Đương nhiên là phải hú thành tiếng để tìm nhau, nếu "Nhập gia vấn tục" thì sao đầu núi không có bảng cáo thị, lưng núi không đặt trạm hướng dẫn cho người ngoài? Chẳng lẽ tiểu nữ trước hết tìm đến gõ cửa đạo môn hỏi thăm rồi mới đi tìm người?
Pháp Hạc thấy hai vị cô nương cứ cãi lý đến cùng thì phát nộ, gằn giọng :
- Nửa đêm nhập Hoàng Sơn không được gây náo động, quy định này không phải do bổn quán một mình tự đặt ra...
Nguyễn Ái Linh lập tức vặn nói :
- Thế nhưng chỉ có người của quý Quán là ra chặn dường!
Một câu này như khiến Pháp Hạc đạo trưởng sực nhớ lại, lão liền đưa mắt nhìn trung niên đạo nhân hỏi :
- Đệ tử Pháp Hoa tự có ra không?
Nguyễn Ái Linh không chờ trung niên đạo nhân đáp, lập tức cướp lời nói :
- Các vị hòa thượng của Pháp Hoa tự chẳng như bọn các người bo bo phung công thủ pháp đâu. Bọn họ chỉ nhìn thấy ta và Lục thư thư là lập tức quay vào ngay.
Pháp Hạc đạo trưởng nghe vậy thì hiểu ngay trong bọn người của Pháp Hoa tự nhất định có người nhận ra Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Linh, cho nên mới bỏ quay vào như vậy. Hiển nhiên là bọn họ không muốn chọc giận Lục cốc chủ và đắc tội với lão Hồ chủ Hồng Trạch Hồ. Chỉ hận đám đệ tử của lão đây có mắt không tròng, cho nên mới gây sự với hai vị cô nương này!
Thế nhưng, chuyện đã đến nước này rồi, giờ mà xuống nước hạ đài thì chẳng bôi mặt, làm tổn hại danh khí Cùng Lai phái hay sao!
Bởi vậy lão cười nhạt nói :
- Đó là vì bọn họ nhút nhát gan thỏ, cho nên vừa thấy kẻ tai to mặt lớn đã khiếp sợ chứ còn chúng ta...
Lão vừa nói chưa dứt lời, một bóng vàng lướt tới kèm theo đạo hàn quang buốt người, một tiếng thét lớn :
- Pháp Hạc đạo trưởng, mau rút kiếm ra! Bổn cô nương muốn xem nhà ngươi gan lớn đến đâu?
Pháp Hạc đạo nhân nhìn thấy Nguyễn Ái Linh nói là kiếm đã phóng đến tấn công, mặt lão hơi biến sắc, nhất thời chưa quyết nên rứt kiếm hay không!
Với một nhân vật như lão, xét về địa vị, danh phận cho đến niên kỷ đều vượt trên Nguyễn Ái Linh quá xa. Như cùng xuất kiềm động thủ thì quả là một điều phải hết sức bất đắc dĩ, giả như thắng thì chẳng vinh quang gì, mà thua thì kể như bao nhiêu công lao tu học bấy lâu nay tiêu tan!
Huống gì, sau chuyện này thế nào lão Hồ chủ Hồng Trạch hồ lại không đến hỏi thăm sức khỏe của lão!? Chính vì tính hơn thiệt nên mãi vẫn chưa rút kiếm, may vừa lúc ấy bỗng nghe tiếng Lục Trinh Nương vang lên cản lại :
- Linh muội trở lại, thời gian đã muộn rồi, chúng ta cần phải đi làm việc chính.
Nguyễn Ái Linh nghe vậy, "hừ" một tiếng, hậm hực dừng chân lại, liếc xéo Pháp Hạc đạo trưởng một cái nữa mới chịu bước quay trở lại.
Lục Trinh Nương vốn thầm hiểu tâm ý Pháp Hạc đạo nhân lúc này, cho nên sợ lão không có cách hạ màn êm đẹp, bèn phải lên tiếng ngăn cản Nguyễn Ái Linh lại, trầm giọng nói :
- Pháp Hạc đạo trưởng, tiểu nừ vì còn cấp sự phải làm nên không tiện lưu lại lâu hơn. Như những chuyện xảy ra làm náo động sơn môn, cho đến đả thương hai vị đạo nhân quý Quán, tôi nghĩ bản thân đạo trưởng cũng không tự làm chủ được...
Pháp Hạc đạo trưởng là người lịch duyệt giang hồ vừa nghe vậy tự dưng cũng hiểu được tâm ý của Lục Trinh Nương nên gật đầu, trầm giọng nói ngay :
- Không sai, bần đạo phải đem chuyện này trình cáo với Chưởng môn sư huynh Linh Hạ thượng nhân giải quyết!
Lục Trinh Nương khẳng khái nói :
- Được, tôi sẽ chờ tin tức phía quý môn tại Phi Phụng cốc, hoặc là ước định thời gian quyết đấu, hoặc giao cho Long Đầu đại hội giải quyết, tất do quý môn chọn lựa, tiểu nữ xin hầu tiếp bất cứ lúc nào.
Nói rồi, ôm quyền thi lễ, tiếp :
- Tiểu nữ xin cáo từ!
Pháp Hạc đạo trưởng thừa cơ hạ đài, gật đầu hoàn lễ nói :
- Thứ cho bần đạo không tiện tiễn chân!
Lục Trinh Nương quay người ra hiệu cho Nguyễn Ái Linh, hai người lập tức sóng vai nhún mình rời khỏi quán môn phóng vào rừng.
Hàn Dũ Lý nấp người bên cạnh Giang Ngọc Phàn, đến lúc này mới nhìn thấy dung nhan của Lục Trinh Nương, nàng không khỏi sững người, thực không ngờ thế gian lại còn một trang quốc sắc thiên hương, đẹp như Hằng Nga hạ thế như vậy!
Đang ngây người thì Lục Trinh Nương và Nguyễn Ái Linh đã phóng ngang qua trước mặt bọn họ. Thế nhưng bọn Lục Trinh Nương lúc ngang qua chỗ Giang Ngọc Phàn ẩn thân vẫn cứ chạy đi như bay tợ hồ như không hề hay biết.
Giang Ngọc Phàn thấy vậy, lập tức lay tay Hàn Dũ Lý khiến nàng như sực tỉnh, mới cùng chàng nhún người phóng theo bọn Lục Trinh Nương.
Bọn Ngộ Không thấy vậy, cũng lục tục kéo nhau phóng theo.