Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 100:




“Trong số những thứ ba để lại cho em thì chỉ còn lại cái này, em nghĩ nếu một ngày có thể gặp lại mẹ, em sẽ cho bà xem tất cả ảnh em chụp được trên đường đi. Em còn tưởng rằng sẽ không tìm được nó nữa.”
“Hộc… Đường này, khó đi quá.” Tùng Hạ giẫm chân ga đến độ đùi đã hơi tê rần, may mà đến lúc thay ca, Đặng Tiêu lái xe thay cậu, vừa bò lên lưng A Bố, cậu đã không nhịn được than phiền.
Trang Nghiêu đắc ý: “Bây giờ anh đã biết lốp xe của Lộ Bá cao như vậy dùng làm gì chưa.”
Trên mặt đất tuyết đọng quá dầy, nếu là xe bình thường, bánh xe đã bị hãm vào trong tuyết từ lâu rồi. Khi thiết kế Lộ Bá, Trang Nghiêu đã lo nghĩ đầy đủ đến các loại điều kiện địa hình, Lộ Bá có thân xe cao đến bốn mét, lốp xe thì cao hơn một người, rộng nửa mét. Bây giờ, nó đang phát huy trọn vẹn ưu thế đi trên mặt tuyết.
Đặng Tiêu hạ cửa sổ xe xuống, hô lớn: “Xe cực ngầu luôn, nếu là trước đây, em không được lái xe ngầu thế này đâu, vì em chưa có bằng lái, ha ha ha ha.”
Thành Thiên Bích nhìn khu rừng bị tuyết trắng bao trùm mênh mông vô bờ, hỏi: “Còn cách Lạc Dương xa lắm không?”
“Căn cứ theo nhật kí hành trình của Lộ Bá, chắc là không đến hai trăm km, ngày mai có thể sẽ đến nơi.” Trang Nghiêu nhìn bản đồ: “Từ Lạc Dương đến Bắc Kinh cũng không quá tám trăm km, chúng ta cách Bắc Kinh đã rất gần rồi.”
Tùng Hạ nghĩ đến chuyện đến Quý Dương thì sẽ gặp người dị chủng dơi và cậu thiếu niên nọ, trong lòng có chút thấp thỏm: “Hai người ngày trước chúng ta đã gặp phải, chắc là lợi hại lắm nhỉ.” Bây giờ chắc hẳn đã trở nên càng thêm lợi hại.
Trang Nghiêu nói: “Căn cứ theo lời họ nói, người có ngọc Con Rối không chỉ có tổ chức của họ. Mục tiêu của chúng ta là ngọc Con Rối chứ không phải bất kì đoàn thể hay cá nhân nào. Chờ chúng ta đến Lạc Dương rồi, xem tình hình rồi hành động.”
Tùng Hạ gật đầu, lại nói: “Mọi người nói xem, ngọc Con Rối làm thế nào mà rơi vào tay những người đó nhỉ? Lúc động đất xảy ra ngọc Con Rối mới xuất thế mà.”
Trang Nghiêu nói: “Chắc lưu truyền từ Thanh Hải, về phần nó lưu truyền thế nào, không đủ thông tin thì không thể phân tích, dù sao thì không phải do động đất hất bay nó đi là được… Đặng Tiêu, có phải anh mở hệ thống sưởi hơi không!” Trang Nghiêu đột nhiên nhìn Lộ Bá, hô to một tiếng.
Đặng Tiêu hoảng sợ, vội vàng tắt hệ thống sưởi hơi trong xe.
Trang Nghiêu kêu lên: “Tôi đã nói với anh không được mở hệ thống sưởi hơi mà, chúng ta không có nhiều xăng, không được lãng phí.”
Đặng Tiêu buồn bã nói: “Anh lạnh mà.”
“Mặc thêm quần áo vào.”
Liễu Phong Vũ lắc đầu: “Thằng nhỏ này thật đáng thương, nhiệt độ cơ thể bình thường còn chưa tới ba mươi độ, rất dễ chết cóng trong thời tiết này.”
Đường Nhạn Khâu như có điều suy nghĩ: “Trở nên mạnh mẽ sẽ phải trả giá rất lớn.”
Thành Thiên Bích nhìn sắc trời một chút: “Mặt trời sắp xuống núi, cũng nên tìm chỗ nào nghỉ ngơi thôi.”
Trước lúc trời tối, mọi người tìm được một sườn núi cao, tuyết phủ nơi đó tương đối mỏng, họ nghỉ ngơi ngay tại chỗ.
Vừa xuống xe, Đặng Tiêu đã lôi ra một cái túi ngủ từ trong xe, không nói hai lời đã chui vào trong, vùi cả mặt vào trong túi ngủ.
Tùng Hạ cười nói: “Bây giờ cậu ngủ, thế có ăn tối không.”
Đặng Tiêu rầu rĩ nói: “Khi nào ăn thì gọi em.”
A Bố đi tới bên cạnh Đặng Tiêu, ngồi xuống, dùng chân lay túi ngủ, Đặng Tiêu tựa như một cái gậy lăn đến bên chân A Bố. A Bố nằm sấp xuống đất, bao trùm phần lông dày ở ngực lên túi ngủ, đặt đầu xuống cạnh túi ngủ, Đặng Tiêu nhất thời cảm thấy ấm hơn rất nhiều, cậu thò đầu ra, cảm động hôn A Bố một cái.
Sau khi nấu xong, Tùng Hạ gọi mọi người đến ăn, Đặng Tiêu không chịu chui ra khỏi túi ngủ, chỉ vươn người từ phần ngực trở lên ra ngoài, vươn hai tay tội nghiệp nhìn Tùng Hạ. Tùng Hạ xới cho cậu ta một bát lớn đầy cơm và thịt hầm cách thủy, đặt xuống trước mặt Đặng Tiêu, cậu ta cầm bát ăn ngấu nghiến.
Lúc ăn cơm, Trang Nghiêu đột nhiên hỏi Thành Thiên Bích: “Anh còn cách cấp hai bao nhiêu?”
Thành Thiên Bích trầm mặc ăn hết một miếng cơm, nói: “Sắp rồi.”
Tùng Hạ vừa mừng vừa sợ: “Tốt quá, không biết đến cấp hai rồi, hạt nhân năng lượng sẽ biến hóa như thế nào.”
“Mức chứa đựng năng lượng nhất định sẽ gia tăng, không biết dưới tình hình ấy, sự tăng trưởng năng lực biểu hiện ra sẽ như thế nào.” Trang Nghiêu có vẻ có chút chờ mong.
Thành Thiên Bích suy nghĩ một chút, nói: “Tôi cảm giác thân thể càng ngày càng nhẹ.”
“Nhẹ? Nhẹ như thế nào?”
“Không phải nhẹ về trọng lượng, mà là… khi hành động có cảm giác tan ra, hòa vào một thể với gió.” Thành Thiên Bích song song duỗi thẳng hai tay đưa ra ngoài: “Tư thế này, người thường có thể giữ được từ 3 đến 5 phút, trước đây tôi không tính thử, nhưng muốn giữ được 10 phút không thành vấn đề, nhưng bây giờ, tôi nghĩ tôi có thể cứ để như vậy một buổi tối mà không thấy mỏi.”
Trang Nghiêu gật đầu: “Tôi hiểu, cảm giác thân thể nhẹ hơn cũng không phải anh thật sự nhẹ hơn, mà là trói buộc của trọng lực với anh đã trở nên yếu đi. Theo sự tiến hóa, anh sẽ trở thành gió thật sự, đến lúc đó trói buộc của trọng lực đối với thân thể anh có thể không đáng kể, không biết chừng anh còn có thể… bay.”
Mọi người đều có nét mặt không dám tin, xem ra chỗ đáng sợ của dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên, họ mới chỉ được nhìn thấy một vệt đốm.
Thành Thiên Bích nhìn cánh tay mình một chút, hình như cũng không thể tin tưởng.
Trang Nghiêu nói: “Tôi thật sự muốn biết, mấy dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên ở Bắc Kinh đã lợi hại thế nào.”
Đặng Tiêu nháy mắt: “Lẽ nào có thể lợi hại hơn Thành ca ư?”
Vấn đề này khiến tất cả mọi người đều trầm mặc.
Một lát sau, Trang Nghiêu nói: “Nếu đánh đơn thì khó mà nói, bởi vì phần lớn dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên đều là người đã dùng ngọc Con Rối để cường hóa trong thời gian dài. Có điều, Thành Thiên Bích ở chung với ngọc lâu như vậy, lại có ngọc cổ cung cấp phương pháp tu luyện, hơn nữa, tuy ngọc Con Rối bị miếng kim loại mềm bọc lại, nhưng suy cho cùng nó vẫn tạo ra một chút ảnh hưởng với sự tiến hóa của Thành Thiên Bích. Bởi vậy, rốt cuộc là ai tiến hóa tốt hơn ai, chỉ khi đánh thì mới biết được. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, họ không có Tùng Hạ, chỉ cần có Tùng Hạ ở đây, tôi không thể tưởng tượng phải tiến hóa đến trình độ nào thì mới có thể là đối thủ của Thành Thiên Bích.”
Thành Thiên Bích và Tùng Hạ nhìn nhau, Tùng Hạ cười vỗ vai Thành Thiên Bích: “Đừng lo lắng bất kì dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên nào, cậu có tôi ở đây.”
Trang Nghiêu nói: “Cũng đừng vui mừng quá sớm, đại tiền đề ‘công cụ khai thác năng nượng vô hạn’ của anh là do anh có ngọc Con Rối, năng lượng của anh không trống rỗng. Nếu không có ngọc Con Rối, chúng ta cũng sẽ kiệt sức giống người khác, bởi vậy chúng ta nhất định phải có được ngọc Con Rối.”
Thành Thiên Bích trầm giọng nói: “Nói đến ngọc Con Rối, có chuyện này tôi muốn nói cho cậu.”
“Ồ? Chuyện gì?”
Thành Thiên Bích lấy từ trong ba lô ra một cái gì đó dùng vải bọc lại, Tùng Hạ biết đó là cái gì, nghĩ đến hình ảnh mình thấy ngày đó, lòng còn sợ hãi.
Thành Thiên Bích tháo vải bọc ra, một chiếc cameras SLR bị hư hại nghiêm trọng xuất hiện trước mắt mọi người.
Đặng Tiêu kỳ quái “ớ” một tiếng.
Mọi người nhìn thấy cameras: “Cái máy chụp hình này… sao vậy?”
Liễu Phong Vũ cầm lấy cameras: “Một chiếc Invincible Rabbit [103] của Canon phải không, nó làm sao vậy?”
[103] Invincible Rabbit: Canon EOS 5D Mark II hoặc Canon EOS 5D Mark III.
3947576954
Đặng Tiêu kinh ngạc nói: “Cái này không phải cameras của em sao?”
Thành Thiên Bích nói: “Cậu xem một chút đi, đây có phải là cameras của cậu không.”
Đường Nhạn Khâu mặt hơi biến sắc: “Cameras của cậu không phải rơi ở tháp Đại Nhạn sao?”
Sắc mặt Trang Nghiêu cũng thay đổi.
Đặng Tiêu cũng chẳng quan tâm đến lạnh nữa, vội vàng chui ra khỏi túi ngủ, nhận lấy cameras nhìn kỹ: “Không sai, cameras này được ba em mua cho hồi năm ngoái, trên pin có một vết xước, ống kính này là mấy tháng trước khi đi qua một thành phố, em nhặt được trong trung tâm thương mại, lúc đó em nhặt được rất nhiều ống kính, thẻ nhớ và pin…” Vành mắt Đặng Tiêu đỏ lên: “Trong số những thứ ba để lại cho em thì chỉ còn lại cái này, em nghĩ nếu một ngày có thể gặp lại mẹ, em sẽ cho bà xem tất cả ảnh em chụp được trên đường đi. Em còn tưởng rằng sẽ không tìm được nó nữa.”
Trang Nghiêu vội la lên: “Anh từ đâu tìm được cái máy này?”
Thành Thiên Bích nói: “Tháp Đại Nhạn.”
Trang Nghiêu nheo mắt lại: “Chính là hai ngày trước khi chúng ta rời đi phải không?”
“Không sai.” Thành Thiên Bích hoàn toàn bình tĩnh trước ánh mắt chất vấn của Trang Nghiêu, hắn hỏi Đặng Tiêu: “Lúc cậu ném máy chụp hình, trong đó còn bao nhiêu pin, trong thẻ nhớ còn bao nhiêu dung lượng?”
Đặng Tiêu thở dài, nói: “Khi đến tháp Đại Nhạn, trong cameras là cục pin cuối cùng còn điện của em, lúc đó lượng pin hình như khá đầy, thẻ SD cũng vừa mới thay cái mới, dung lượng 32G, chưa dùng được bao nhiêu.”
Trang Nghiêu hừ lạnh một tiếng: “Đêm hôm đó quả nhiên xảy ra chuyện bất thường, khó trách anh đổi quần áo mới, anh vào tháp Đại Nhạn, mang cái máy chụp hình này ra? Tôi không rõ, vì sao lúc đó anh không nói cho chúng tôi biết mà bây giờ lại nói?” Nó nhìn về phía Tùng Hạ: “Lúc đó anh cũng đi phải không?”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai.”
Thành Thiên Bích nói: “Lúc đó tôi không nói vì tôi biết cậu chưa từ bỏ ý định với tháp Đại Nhạn, tôi không muốn để mọi người đi theo mạo hiểm. Bây giờ tôi mới nói là vì chuyện này có liên quan với ngọc Con Rối, đáng để phân tích.”
Rất rõ ràng rằng Trang Nghiêu có chút mất hứng, nhưng nó cũng nóng lòng muốn biết bí mật trong chiếc máy chụp hình, nó nói: “Thuật lại rõ ràng chuyện này.”
Thành Thiên Bích dừng một chút, thuật lại chuyện xảy ra đêm hôm đó và hình ảnh hắn và Tùng Hạ nhìn thấy trong chiếc cameras.
Khi nói đến chuyện trong chiếc cameras xuất hiện một con mắt và chủ nhân của con mắt phát ra tiếng cầu cứu, tất cả mọi người đều kinh hãi trong trầm mặc.
Đặng Tiêu mặt như đưa đám nhìn chiếc cameras của mình, cậu ta mặc dù to gan, nhưng cũng hiểu chuyện này thật là đáng sợ.
Cuối cùng, Thành Thiên Bích nói: “Sau đó tôi giữ thẻ SD trên người, pin tôi cũng còn giữ, sau khi đến Lạc Dương, chúng ta tìm xem có máy nào cùng loại hay không, có lẽ còn có thể dùng máy tính là có thể xem hoàn chỉnh.”
Trang Nghiêu cúi đầu suy tư thật lâu, mới lẩm bẩm: “Lẽ nào giữ lại cái máy chụp hình này chính vì cầu cứu?”
Tùng Hạ nói: “Sợ rằng không đúng hoàn toàn, nếu không vì sao không ném chiếc cameras này ra nơi người khác nhìn thấy được ngoài tháp, hơn nữa, nếu muốn cầu cứu thì vì sao không cầu cứu lúc chúng ta ở bên trong, mà lại thông qua cameras?”
Trang Nghiêu nói: “Không sai, cái máy chụp hình này còn đang được sử dụng cho mục đích gì đó, nhất định không phải cầu cứu, chỉ là trùng hợp chủ nhân của ánh mắt để lại tín hiệu cầu cứu trong cameras mà thôi. Như các anh đã nói, người đó có thể là người thuộc nhóm người cuối cùng đi vào tháp Đại Nhạn, nói không chừng đây là hình ảnh trước khi chết của người đó.”
Liễu Phong Vũ nói: “Nhưng nghe lời cậu miêu tả, người này rất giống bị sâu dị chủng.”
Phương diện này chỉ có Liễu Phong Vũ là người dị chủng duy nhất, mặc dù là thực vật nhưng việc trải qua của hắn có sức thuyết phục hơn những người khác.
Tùng Hạ nói: “Khi bị dị chủng sẽ gặp phải phản ứng này sao? Màu mắt thay đổi, dưới da có sâu lúc nhúc, giọng nói cũng không giống như là của con người.”
Liễu Phong Vũ nói: “Tình hình lúc anh bị dị chủng thì anh đã không còn nhớ rõ lắm, chỉ nhớ nó rất đau đớn, cảm giác toàn thân đang bùng lửa, máu huyết sôi trào, đau đớn thân thể chưa phải chuyện đáng sợ nhất, chuyện đáng sợ nhất là anh phải đấu tranh ý thức với hoa đại vương.”
“Ý thức?”
“Không sai, hoa đại vương dù là thực vật nhưng cũng có ý thức của riêng mình, mà anh cũng có ý thức của mình. Khi hai bên hòa làm một thể, hai ý thức sẽ tranh đoạt điều khiển thân thể. Thế nhưng ý thức của hoa đại vương rất yếu, anh nhanh chóng chiến thắng ý thức muốn chiếm đoạt tư duy trong anh của nó. Thế nhưng khi anh vừa bị dị chủng không được bao lâu, cũng chính là khoảng thời gian khi anh gặp các cậu, ý thức kia vẫn còn quấy phá trong tiềm thức của anh, khiến anh muốn tiêu hóa động vật, thậm chí muốn tiêu hóa con người để thu được chất dinh dưỡng nguyên vẹn, khi anh bắt đầu tu luyện thì khát vọng này đã bị ép xuống. Đến bây giờ, anh đã có thể hoàn toàn kiềm chế ý thức của hoa đại vương. Anh nghĩ ý thức của thực vật yếu nhược, nhất định không bằng động vật. Người bị động vật dị chủng có lẽ đều cần thông qua một thời gian đấu tranh mới có thể giữ vững tính ‘người’. Các cậu nói người này có khả năng rất lớn là sẽ chết, cầu cứu dưới tình trạng thần chí bất minh, nhưng cũng có một khả năng nhỏ khác là người này đang bị sâu dị chủng, cho nên con ngươi hiện ra màu huyết dịch của sâu, cùng với giọng nói phát ra không giống con người, cũng có thể là vì dị chủng. Bằng không, thật sự không thể giải thích chuyện pin của cameras, nếu người này thật sự đã chết, như vậy trong thời gian hơn mười ngày chiếc cameras bị đánh rơi trước khi chúng ta vào tháp, là ai đã sạc pin cho nó?”
Trang Nghiêu nói: “Ý của anh là, có khả năng người này bị sâu xâm chiếm ý thức, bởi vậy làm ra rất nhiều chuyện khó giải thích?”
Liễu Phong Vũ nhún vai: “Chỉ là suy đoán của tôi mà thôi.”
Thành Thiên Bích nói: “Nếu suy đoán này được thành lập, có thể giải thích không ít vấn đề.”
Trang Nghiêu trầm giọng nói: “Sau khi đến Lạc Dương, chúng ta phải nhanh chóng tìm được một công cụ có thể xem video, tôi luôn cảm thấy trong đoạn video ấy có rất nhiều tin tức, nếu may mắn, nói không chừng có thể tìm được một ít tin tức về dị nhân Bắc Kinh. Tôn Á từng nói, đợt thứ ba vào tháp có dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Nói cách khác, người trong cameras đã đi vào tháp với dị nhân tiến hóa sức mạnh thiên nhiên. Nếu họ cùng nhau phát hiện ra chiếc cameras này, như vậy có thể nó còn giữ lại một chút tin tức.”
Tùng Hạ nói: “Chuyện này tôi cũng không nghĩ tới, dù thế nào đi chăng nữa, thứ gì đó trong cameras nhất định có giá trị với chúng ta.”
Trong mọi người, chỉ có Đặng Tiêu là hoàn toàn không có hứng thú với câu chuyện nặng nề mà họ đang nói, cậu cảm kích ôm cameras: “Cám ơn Thành ca, cám ơn Tùng ca.”
Trang Nghiêu nói: “Tuy chuyện hai anh gạt tôi có chút ngu xuẩn, nhưng cuối cùng cũng mang được thứ này về coi như chuyện có ý nghĩa, nếu có thể cởi bỏ bí ẩn tháp Đại Nhạn, nhất định có ngày chúng ta quay lại đó.”
“Sao cậu lại khẳng định như vậy?”
Trang Nghiêu cười thần bí: “Bởi vì ở đó có ngọc Con Rối.”
Buổi tối lúc ngủ, bởi vì Tùng Hạ có thể duy trì nhiệt độ cơ thể nên tặng túi ngủ của mình cho Đặng Tiêu dùng, còn mình thì quấn chăn nằm bên cạnh đống lửa, nhìn ngọn lửa bập bùng, cậu có chút khó ngủ.
Càng ngày càng đến gần Lạc Dương, trong lòng cậu càng bất an về cuộc xung đột sắp đến, cậu không biết làm vậy là đúng hay sai, nhưng họ đã không thể quay đầu lại nữa.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng giẫm lên nền tuyết tạo ra âm thanh xột xoạt, Tùng Hạ quay đầu lại, thấy Thành Thiên Bích đang đi về phía mình, cậu liền ngồi dậy: “Sao cậu vẫn chưa ngủ à?”
“Đến lượt tôi gác đêm.”
Lúc này Tùng Hạ mới phát hiện không biết từ lúc nào Đường Nhạn Khâu đã quay về ngủ.
Thành Thiên Bích ngồi xuống cạnh cậu, xoa xoa mặt cậu: “Anh có lạnh không?”
“Yên tâm, tôi không lạnh.”
“Anh cũng chưa ngủ à?”
“Hơi khó ngủ một chút.” Tùng Hạ ngồi dậy, cười nói: “Trước đây tôi thường thức suốt đêm cày game, bây giờ mỗi ngày chỉ được ngủ một chút, bốn năm giờ rời giường, quy luật sinh hoạt như thế, trước đây tôi còn chẳng bao giờ nghĩ tới.”
Thành Thiên Bích nói: “Tôi luôn như vậy.”
Tùng Hạ gật đầu: “Cậu sống trong quân đội mà, quy luật làm việc và nghỉ ngơi ấy thật ra rất tốt, tôi bây giờ ngày nào cũng rất có tinh thần.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ lạnh đến đỏ cả mũi, nói: “Anh dùng túi ngủ của tôi đi.”
“Không cần, không sao đâu, tôi không lạnh, duy trì nhiệt độ cơ thể không tiêu hao bao nhiêu năng lượng.”
Thành Thiên Bích vươn tay, nắm lấy hông Tùng Hạ, kéo cậu vào trong lòng mình.
Tùng Hạ tựa trong lòng Thành Thiên Bích, nhẹ giọng nói: “Mùa đông cũng không còn bao lâu, thật ra mùa đông dù lạnh nhưng an toàn hơn những mùa khác rất nhiều, động vật biến dị sẽ trốn đi, sẽ ngủ đông, đã lâu rồi chúng ta không bị tấn công.”
Thành Thiên Bích “ừ” một tiếng, hắn cúi đầu, vùi mặt vào cổ Tùng Hạ, hơi thở ấm áp quen thuộc.
Tùng Hạ nắm chặt tay Thành Thiên Bích, cảm thán: “Sắp hết một năm rồi, chúng ta quen nhau sắp được một năm rồi đấy. Lần đầu tiên gặp nhau, cậu đúng là đáng sợ, lúc đó tôi nghĩ rằng may mà sẽ lập tức ngồi máy bay đến Bắc Kinh, mấy tiếng là đến, không cần ở chung lâu với cậu. Tôi thật sự không ngờ, từ Côn Minh đến Bắc Kinh, chúng ta đi gần một năm mà còn chưa đến.”
Thành Thiên Bích không nói gì, chỉ siết chặt cánh tay.
“Có điều cho đến tận bây giờ, chúng ta chưa từng bỏ cuộc, sau khi đến Bắc Kinh, tôi phải cám ơn chú tôi một câu, nếu không có chú, sao tôi có thể gặp được cậu cơ chứ.”
Giọng Thành Thiên Bích hơi nghẹn lại: “Tôi nợ giáo sư hai ân tình.”
“Hở? Cậu nợ chú tôi cái gì?”
“Không có gì.” Tùng Chấn Trung giao Tùng Hạ cho hắn, chuyện này đối với hắn mà nói cũng quan trọng như lần đã cứu mình vậy.
Tùng Hạ khẽ cười: “Hồi bé tôi hơi sợ chú mình, bởi vì chú rất nghiêm túc, không chơi đùa với trẻ con, cho nên chú cháu tôi cũng không thân cho lắm. Sau khi ba mẹ qua đời, tôi chỉ còn liên lạc với chú vào ngày lễ ngày tết, bây giờ nghĩ lại thấy thật hối hận, chú là người thân duy nhất của tôi, khi gặp chuyện không may, người đầu tiên tôi nghĩ đến là chú, chú cũng nghĩ đến tôi, đây là người thân nhỉ.”
Đôi môi ấm áp của Thành Thiên Bích nhẹ nhàng chạm một cái vào cổ Tùng Hạ, giọng nói khàn khàn: “Tôi cũng vậy…”
“Cái gì?”
“Tôi cũng… là ‘người thân’.”
Vành mắt Tùng Hạ hơi nóng lên, cậu xoay người lại ôm lấy Thành Thiên Bích, thầm thì: “Cậu đương nhiên cũng vậy, cậu là người tôi thích nhất.”
Trong ***g ngực Thành Thiên Bích ào ạt tràn vào một dòng nước ấm. Chỉ khi ở bên Tùng Hạ, hắn mới cảm nhận được cảm giác trái tim căng tràn, bởi vì có Tùng Hạ ở đây, bất luận tình cảnh có ác liệt thế nào, hắn cũng tràn đầy ý chí chiến đấu, bởi vì hắn phải bảo vệ người này, hắn phải càng thêm lớn mạnh, an toàn sống sót với Tùng Hạ, đây là động lực lớn nhất khiến hắn không lãng phí một chút thời gian, luôn nỗ lực tu luyện.
Tùng Hạ ngậm lấy cánh môi hắn, tỉ mỉ hôn lên, mọi thứ lạnh lẽo trong mùa đông đều tan chảy bằng sạch trong nụ hôn ngọt ngào này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.