Kỷ Cambri Trở Lại

Chương 53:




Sắc mặt Liễu Phong Vũ khá u ám, cũng hoảng sợ trước chuyện vừa rồi: “Xem ra, nơi này có người, hơn nữa, còn không hoan nghênh chúng ta.”
Ba người lớn đều chui vào trong xe ngủ, chỉ có Trang Nghiêu vùi người vào A Bố, dùng bộ lông vừa dài vừa mềm của nó làm chăn, say sưa chìm vào giấc ngủ. Tiết trời đã vào thu, nhiệt độ trong rừng vào buổi tối rất thấp, ba người ngủ trong xe dù đắp chăn vẫn cảm thấy hơi lạnh, Trang Nghiêu lại ngủ vô cùng bình yên.
Sáng ngày hôm sau, Tùng Hạ là người đầu tiên tỉnh lại, lau đi lớp sương trên cửa sổ xe, cậu thấy một con mèo khổng lồ xinh đẹp nằm cuộn mình trên mặt đất cách đó không xa, một cậu bé trắng trẻo xinh đẹp vùi trong lòng nó, ngủ rất ngọt ngào.
Tùng Hạ khẽ cười một tiếng, chuẩn bị đứng dậy nấu một chút cháo. Để tiết kiệm lương thực, bây giờ một ngày chỉ được ăn hai bữa sớm tối, cho dù như vậy cũng đã vô cùng xa xỉ so với trước đây.
Cậu khẽ động, Thành Thiên Bích cũng tỉnh dậy.
Tùng Hạ nói: “Cậu cứ nằm thêm một lát đi, nấu cơm xong tôi sẽ gọi cậu dậy.”
“Tôi giúp anh.”

Hai người xuống xe, Thành Thiên Bích giúp cậu nhóm lửa, Tùng Hạ nấu một nồi cháo hoa, cũng lấy túi chân giò hun khói cuối cùng ra.
Ngửi thấy mùi thơm, hai người còn lại cũng đều tỉnh dậy.
Tùng Hạ giơ túi chân giò hun khói lên, thở dài: “Túi cuối cùng đấy, nhất định phải thưởng thức nhé.”

Sau khi ăn xong, bốn người tiếp tục lên đường. Khi đi qua một thị trấn nhỏ, họ bị vài con châu chấu quấy rầy, chúng bị Liễu Phong Vũ đuổi đi, đường đi vẫn bình an vô sự.
Họ đã đi hai ngày, rốt cuộc hơn bảy giờ tối hôm đó, họ đã tới nơi giao nhau giữa Quý Châu và Trùng Khánh, bốn người một mèo, đứng trên gò núi cao nhìn xuống, khu công nghiệp đã từng phát triển, bây giờ biến thành một khu rừng rậm rạp, đang bị thảm thực vật hoàn toàn bao trùm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một góc kiến trúc xi-măng nhô ra từ trong cây cối, có thể chứng minh ở đây đã từng là một mô hình thu nhỏ của sự phát triển khoa học kỹ thuật của loài người.
Tùng Hạ nói: “Hạ trại nghỉ ngơi ở đây thôi, ngày mai trời sáng thì xuống dưới.” Mặc dù đường đi thuận lợi, nhưng cậu luôn cảm thấy khu công nghiệp này sẽ không yên ổn như vậy.
Trang Nghiêu lấy một tấm bản đồ ra: “Đây là bản đồ trước khi quy hoạch của khu công nghiệp này, bây giờ đã không nhìn được toàn cảnh nữa, hơn nữa bởi diện tích khá lớn, những khu để nguyên vật liệu cũng không dễ tìm. Có điều, chỉ cần chúng ta có thể tìm được một khu, chắc cũng đủ cho lần tiêu hao kế tiếp của chúng ta.”
Bốn người dùng đèn xe nghiên cứu cẩn thận, cuối cùng đã xác định được vị trí của họ, cùng với khu chứa nguyên liệu gần đây nhất.
“Như vậy thì nơi này, sáng mai, chúng ta phải đi tìm kho xăng này.”
Sau khi ăn cơm xong, Trang Nghiêu lại bắt đầu ghi chép tình trạng tiến bộ của Thành Thiên Bích và Liễu Phong Vũ, tuy tiến bộ mỗi ngày cũng không lớn, nhưng nếu như có tích lũy như vậy, họ dần trưởng thành sẽ vô cùng kinh người.
Trước khi ngủ, Tùng Hạ hỏi Trang Nghiêu: “Mấy ngày này cậu có cảm giác gì không?”
Trang Nghiêu lắc đầu: “Không có, tôi vốn rất thông minh, ngay cả lúc não bộ vừa biến dị, tôi cũng không có nhiều cảm giác lắm, chỉ là được nâng cao năng lực phân tích với sự vật xung quanh mà thôi.”
Liễu Phong Vũ liếc nhìn một cái khinh thường lên bầu trời.
Tùng Hạ bất đắc dĩ nói: “Vậy cậu cứ tiếp tục tu luyện đi, có thể tiến bộ của người tiến hóa não bộ không biểu hiện ra ngoài, nhưng nhất định sẽ hữu hiệu, chí ít nếu cậu duy trì tu luyện liên tục, độ tinh khiết của hạt nhân năng lượng sẽ tăng lên, nhất định sẽ có thay đổi gì đó.”
“Tôi biết rồi, nhưng còn anh thì sao, vì sao anh không tu luyện?”
“Vì tôi không tìm được hạt nhân năng lượng của mình, tôi cũng rất tò mò về điểm này, tôi rõ ràng có thể nhận biết năng lượng của mình, hơn nữa có thể vận dụng nó, nhưng tôi lại không nhận biết được hạt nhân năng lượng của mình.”
Trang Nghiêu trầm ngâm trong chốc lát: “Hay là hạt nhân năng lượng của anh không giống với chúng tôi.”
“Chắc vậy, nhưng ít ra hiện tại tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện này.”
Trang Nghiêu nhìn cậu một cái thật sâu: “Nếu anh nói bí mật cho tôi biết, tôi có thể giúp anh phân tích.”
Tùng Hạ cười sờ đầu nó: “Ngủ đi.”
Trang Nghiêu bĩu môi, nhào vào lòng A Bố, lăn một cái.
Liễu Phong Vũ thì luôn hết ăn lại nằm, đã sớm lên xe nghỉ ngơi.
Thành Thiên Bích nói: “Ngày mai tôi lái xe, đêm nay lúc ngủ, anh tranh thủ thời gian tiến vào hư không, tìm kiếm đáp án thử xem. Nếu phương pháp tu luyện này hữu hiệu, ngọc cổ cũng sẽ muốn anh tu luyện, như vậy anh phải có hạt nhân năng lượng, chỉ có điều anh chưa tìm được mà thôi.”
Tùng Hạ gật đầu: “Không sai, gần đây vẫn không có cơ hội, ngày mai tôi sẽ vào xem sao, có lẽ do tôi sơ sót ở chỗ nào đấy thật, hoặc là, tôi còn khiếm khuyết một vài điều kiện…”
Sau khi hai người lên xe, lần lượt nằm xuống, Tùng Hạ vuốt ngọc cổ, tiến vào trong hư không.
Cậu dạo chơi trong bể chữ mênh mông, cẩn thận tìm kiếm chút gì đó liên quan đến hạt nhân năng lượng, lại vẫn không có thu hoạch như trước, cho dù, trong ngọc cổ có độc một đoạn phân tích với chuyện khống chế năng lượng, nhìn qua thì đoạn nội dung này có thể trợ giúp Liễu Phong Vũ khống chế mùi thối của hắn, cũng có thể giúp mình vận dụng năng lượng vô thuộc tính để đạt được mục đích nào đó càng hợp lý và có hiệu suất cao.
Sau khi ghi chép lại đoạn nội dung này, Tùng Hạ bắt đầu hiểu được phần nội dung đề cập đến chuyện dùng năng lượng vô thuộc tính để cụ thể hóa vật chất, cậu luôn cảm thấy trong những thông tin được lưu giữ trong ngọc cổ, phương pháp tinh lọc hạt nhân năng lượng và cụ thể hóa vật chất là tinh hoa trong số tất cả thông tin. Chỉ có điều hiện nay như cậu mà nói, phương pháp tu luyện cậu chỉ hiểu được nửa vời, mà phương pháp cụ thể hóa vật chất cậu càng ù ù cạc cạc. Cậu vẫn luôn cảm thấy vô cùng hứng thú đối với chuyện có thể chế tạo ra vài thứ hữu dụng, chỉ có điều trước đây không đủ năng lượng, bây giờ trong cơ thể cậu còn có năng lượng dư lại từ lần hút được của thằn lằn, bởi vậy cậu dự định từ trụ cột, bắt đầu thử một lần.
Trong ngọc cổ có nhắc tới công cụ, chia làm bốn loại, loại có thể tích trữ, loại dùng vũ lực để phòng ngự, loại tấn công, loại điều khiển. Bốn loại công cụ này được sắp xếp thứ tự cụ thể hóa từ dễ đến khó và mức độ tiêu hao năng lượng. Loại có thể tích trữ là loại tương đối đơn giản, dùng ngọc thạch làm môi giới, để chứa đựng các loại năng lượng, có tác dụng tương tự như cậu vậy, chỉ có điều nó nhỏ nhắn dễ mang theo hơn cậu. Bình thường, nếu có năng lượng lớn thì cậu sẽ không thể hấp thu hết, nhưng nếu có cái này, cậu có thể làm trung gian, đưa năng lượng hấp thu được vào trong ngọc phù có thể tích trữ. Miếng ngọc phù ấy không chỉ có thể dự trữ năng lượng vô thuộc tính, còn có thể dự trữ năng lượng Ngũ hành, hơn nữa có thể sử dụng cho người mang năng lượng Ngũ hành. Chỉ có điều bây giờ căn bản là cậu không biết làm sao để trực tiếp chuyển hóa năng lượng vô thuộc tính thành năng lượng Ngũ hành, tối đa cậu chỉ có thể truyền năng lượng vô thuộc tính vào năng lượng Ngũ hành, để năng lượng vô thuộc tính trở thành một phần năng lượng Ngũ hành cho người kia sử dụng mà thôi. Cho nên xem ra bây giờ, dù cậu có làm được ngọc phù có thể tích trữ này đi chăng nữa, người khác cũng không dùng được.
Loại công cụ dùng vũ lực để phòng ngự chính là vũ khí và các công cụ phòng ngự, có thể dùng chất liệu gỗ cụ thể làm môi giới, cũng có thể lấy năng lượng làm môi giới. Ví dụ như nếu muốn làm một thứ vũ khí bằng thép, thì cần có thép làm môi giới, muốn làm công cụ dùng vũ lực để phòng ngự còn cần phải nắm giữ kiến thức chế tạo có liên quan, tạm thời cậu cũng chưa làm được.
Loại công cụ tấn công phòng thủ thoạt nhìn thì rất lợi hại, có khả năng tương tự với hồi phục khả năng tấn công và phòng thủ, thế nhưng bất luận là phương thức, năng lượng nắm giữ được và tiêu hao, hay là môi giới, đều vô cùng phức tạp, dựa theo trình độ thấu hiểu nông cạn của cậu, nếu giả thiết cậu muốn chế tạo một công cụ tấn công có chức năng như dịch tiêu hóa của Liễu Phong Vũ, cậu cần năng lượng Hỏa làm môi giới, coi dịch tiêu hóa của Liễu Phong Vũ như thuốc kích thích mới có thể tiến hành. Hơn nữa loại công cụ tấn công phòng thủ này không có thực thể, ngay cả môi giới cũng là năng lượng, càng khiến cậu suy nghĩ nát cả óc cũng không làm được.
Loại cuối cùng thì càng vô cùng kì diệu, là công cụ điều khiển người mang năng lượng, cần lấy một phần thân thể của người mang năng lượng làm môi giới, tiêu hao nhiều năng lượng, nếu không có năng lượng dư dả cung cấp, căn bản không thể đạt thành.
Sau khi xem lướt qua hết những nội dung này, cậu đã mệt mỏi choáng đầu hoa mắt, nhưng vẫn kiến thức nửa vời. Cậu định lần sau tìm cơ hội ghi chép lại phương pháp chế tạo công cụ có thể tích trữ. Bây giờ thì cậu thật sự quá mệt mỏi, không chịu nổi nữa. Cậu thoát ra từ trong hư không, không đến nửa phút đã chìm vào giấc ngủ.
Nghe thấy tiếng hít thở bình ổn của cậu, Thành Thiên Bích mở mắt ra nhìn một cái. Tuy hiện tại họ có A Bố, không cần ai gác đêm, nhưng Thành Thiên Bích vẫn giữ thói quen đợi đến khi Tùng Hạ ngủ rồi mới ngủ. Hắn nhắm mắt lại, Tùng Hạ cách hắn rất gần, xung quanh tràn đầy hơi thở của Tùng Hạ, hắn cũng dần dần ngủ theo.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn cơm xong, mọi người chậm rãi xuất phát đến khu công nghiệp, chỉ cần dự trữ đủ xăng, đi qua khu công nghiệp này, họ có thể đến được Trùng Khánh, lại tiến một bước nữa đến với Bắc Kinh.
Đi một buổi sáng, rốt cuộc họ đã bước vào khu công nghiệp, đi bên trong khu công nghiệp, cảm giác tốt hơn một chút so với đứng ở trên núi nhìn xuống, chí ít thực vật không rậm rạp như những gì họ nhìn thấy hôm qua. Trong khu công nghiệp thỉnh thoảng còn nhìn thấy những mặt đường xi-măng đã bị hủy hoại, các công trình kiến trúc tuy che phủ thực vật, nhưng vẫn giữ được hình dạng, phần lớn chưa bị hư hao, chỉ cần còn công trình kiến trúc, kho xăng kia sẽ dễ tìm được hơn so với tưởng tượng của họ.
Mấy người đi loanh quanh trong khu công nghiệp hơn một giờ, rốt cuộc tìm được một kho xăng có vị trí không chênh lệch bao nhiêu so với trên bản đồ.
“Chính là chỗ này, số xăng dự trữ trong kho xăng này có hạn mức tối đa là một trăm năm mươi lít, không biết bây giờ còn lại bao nhiêu.”
“Không chừng chẳng còn lại gì ấy chứ.”
“Vậy cũng phải vào xem sao.”
Bên ngoài kho xăng, họ nhìn thấy một trạm xăng dầu đã bị vứt bỏ, bởi vì khu công nghiệp này chiếm diện tích rất lớn, ra vào đều là hàng hóa cỡ lớn nên có năm trạm xăng ở bốn phương Đông Tây Nam Bắc và ở giữa.
Liễu Phong Vũ nói: “Khẳng định đồ chơi này đã hỏng rồi, xăng đều được chứa đựng dưới đất, lấy lên kiểu gì bây giờ?”
Trang Nghiêu hừ nhẹ một tiếng.”Lấy từ ống dẫn dầu lên, là người thì sẽ nghĩ ra cách.”
Liễu Phong Vũ giơ nắm đấm: “Ngứa da đấy hả?”
Tùng Hạ đi xung quanh các bồn chứa nhiên liệu một vòng, cầm lấy súng rót xăng nhìn một chút: “Lấy thế nào được, chúng ta tháo nó ra à?”
“Mấy người đúng là không có chút kinh nghiệm gì hết.”
Tùng Hạ cười khổ: “Chúng tôi thật sự không có kinh nghiệm trộm xăng từ trạm xăng.”
Trang Nghiêu vừa muốn chỉ huy, A Bố đột nhiên kêu lên một tiếng, trong nháy mắt, một cái gì đó màu đen nhanh như tia chớp lao về phía bồn chứa nhiên nhiệu phía trước Trang Nghiêu, kêu rầm một tiếng, bồn chứa rung động mãnh liệt, chứng tỏ đã bị thủng.
Bốn người chưa hoàn hồn, đều nhìn về phía bồn chứa nhiên liệu, một mũi tên bằng gỗ phong cách cổ xưa ghim chặt vào bể chứa nhiên liệu, mũi tên xuyên thủng bể chứa, đó là một mũi tên thoạt nhìn thì vô cùng đơn giản, thậm chí có chút thô ráp, nhưng uy lực kinh người, nếu như mũi tên này lệch về bên trái ba cm, có thể bắn xuyên qua bể chứa, đầu Trang Nghiêu và đầu Tùng Hạ!
Bốn người quay đầu nhìn về hướng mũi tên được bắn ra, đập vào mắt là cây cối cao ngang tầm mây, không nhìn thấy cái gì hết.
Thành Thiên Bích tức giận đến cả người run lên, siết nắm đấm hô lớn: “Là ai!”
Trang Nghiêu cũng hơi sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Không phải gọi, trên mũi tên có cái gì.” Đuôi tên có cột một dải lụa đỏ, Trang Nghiêu gỡ nó xuống, mở ra đọc, trên đó chỉ ghi ba chữ ngắn ngủi: Rời khỏi đây.
Tùng Hạ dùng hai chân như nhũn ra để đi tới, mũi tên vừa rồi xẹt qua ngay bên đầu cậu, khiến cậu sợ đến mức trái tim suýt nữa nhảy bật ra ngoài. Đây là tiễn thuật gì, có uy lực đến thế nào, nếu người bắn tên thật sự muốn giết họ, ít nhất cậu và Trang Nghiêu đã đi đời nhà ma rồi, người này thật là đáng sợ!
Sắc mặt Liễu Phong Vũ khá u ám, cũng hoảng sợ trước chuyện vừa rồi: “Xem ra, nơi này có người, hơn nữa, còn không hoan nghênh chúng ta.”
Xin thông báo, hôm trước, tức 13/11/2013, tác giả Thủy Thiên Thừa đã chính thức hoàn chính văn (sau tám tháng rưỡi) ở chương 285 và đang tiếp tục viết phiên ngoại ^^ và tất nhiên là câu chuyện của chúng ta là happy ending (thông báo để các bạn khỏi sợ bị lọt hố nữa nhé haha), còn chúng ta thì cứ từ từ bước tiếp đến chữ hoàn thôi nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.