Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 14: Đoán người




Trong đại học quý tộc Winbrighton, kỳ thi là rất quan trọng, đặc biệt với Tề Lẫm, anh phải coi thi là trọng trách hàng đầu ở trường. Đương nhiên anh cũng không làm nhục sứ mạng, sau khi thi anh phát hiện cuộc thi trong trường quý tộc này cũng rất đơn giản, đơn giản đến mức anh không thể tin đây là năm nhất đại học, nhưng dù thế nào anh cũng cực kỳ vui vẻ. Cuộc thi chấm dứt, anh tiến tới nhiệm vụ làm thêm vào nghỉ hè, nghĩ đến mức lương cao chót vót anh không ngừng nuốt nước bọt, trong lòng sôi sục, như đánh máu gà, suýt nữa thì mất ngủ.
Sau khi thi xong vì hoàn thành làm thêm, Tề Lẫm còn chạy tới thư viện xem xét chương trình học THPT, tuy cuộc thi năm nhất đại học cũng không khó nhưng chương trình học THPT cũng không thể không quan tâm, nó liên quan tới vấn đề mức độ phình to của túi tiền anh á.
Nếu phải làm thêm, đương nhiên Tề Lẫm không thể về nhà, ở lại trường là lựa chọn tốt nhất. Bạn thân ký túc xá Thẩm Tiểu Viên biết Tề Lẫm mất trí nhớ, suy nghĩ nửa ngày mới quyết định ở lại trường thêm hai ngày, cho đến khi công việc làm thêm của Tề Lẫm không có vấn đề mới về nhà nghỉ hè. Tuy nhiên Tề Lẫm không vui, anh mất trí nhớ nhưng vẫn là người bình thường mà, chỉ đi làm thêm thôi, cũng không phải không đi tận đâu, lạc đường anh cũng biết hỏi, miệng có ngốc đâu chứ.
Sau đó lớp phó thể dục Chu Chân chạy tới ký túc xá của họ, nói với Thẩm Tiểu Viên rằng nghỉ hè cậu ta cũng muốn ở lại trường huấn luyện bóng rổ, có thể dọn tới ký túc xá ở cùng Tề Lẫm. “Vú em” Thẩm Tiểu Viên mới miễn cưỡng đồng ý.
Đợi Thẩm Tiểu Viên rời đi, Chu Chân dọn vào, cậu trộm hỏi Tề Lẫm: “Nè, con gà nhỏ, sao mỗi ngày Thẩm Tiểu Viên đều phải che chở cậu vậy, thấy thế nào cũng thấy hai người giống anh em ruột, cậu ấy rất tốt với cậu.”
Không thể phủ nhận, Thẩm Tiểu Viên đúng là rất tốt với Tề Lẫm, nhưng Tề Lẫm vẫn luôn cảm thấy đối phương quan tâm mình chỉ vì mình là bạn ký túc thôi. Giờ nhớ lại, hình như Thẩm Tiểu Viên quan tâm đến tất cả mọi mặt, kể cả ăn cơm, đi ngủ, kết bạn và làm thêm.
Nhưng Tề Lẫm vẫn nói: “Chắc vì tớ mất trí nhớ nên đáng thương thôi, à, trước khi mất trí nhớ tớ và cậu ấy rất thân hả?”
Chu Chân liếc anh một cái nói: “Cũng có, nhưng đều là cậu ấy nằng nặc theo cậu, cậu rất ghét cậu ấy, tớ cũng không biết là vì nguyên nhân gì, dù sao trước đó hai cậu cũng không thân lắm.”
Tề Lẫm sờ sờ cằm, trước đó quả thật anh không suy nghĩ cẩn thận, nhưng giờ nhớ lại cũng thấy không hợp lý lắm. Gia cảnh Thẩm Tiểu Viên tốt hơn mất trăm lần nhà Tề Lẫm, mà Tề Lẫm cũng chỉ nổi bật ở thành tích học tập, tính cách cũng tệ, hơn nữa họ chỉ là bạn đại học, rốt cuộc vì nguyên nhân nào Thẩm Tiểu Viên mới có thể làm bạn với Tề Lẫm, Thẩm Tiểu Viên đối xử tốt với Tề Lẫm cũng rõ như ban ngày.
Gối đầu lên hai tay, Tề Lẫm không rõ, hỏi Chu Chân anh càng không hiểu nổi. Thôi, đó là chuyện của nguyên chủ, hiện tại anh nhận cơ thể này, anh chỉ có thể làm được vậy thôi.
Nếu Tề Lẫm không hiểu, Chu Chân cũng không nghĩ nhiều như Tề Lẫm, hai người ở chung rất hoà hợp, cũng không có gì để so đo, Chu Chân lại là sinh viên thể dục, Tề Lẫm còn lớn tuổi hơn Chu Chân.
Nghỉ hè chính thức bắt đầu, Tề Lẫm cũng bắt đầu làm thêm.
Anh Giản hẹn Tề Lẫm là từ 2 – 4h chiều, Tề Lẫm hoàn toàn có thể ăn cơm trưa và ngủ một giấc. Nhưng đến trễ ngay buổi đầu tiên thì không ổn lắm, để đối phương có một ấn tượng tốt, Tề Lẫm từ bỏ ngủ trưa mà trực tiếp đi tới nhà học sinh theo địa chỉ anh Giản để lại.
Đưa địa chỉ cho lái xe taxi nhìn qua, lái xe hiền lành ngỏ ý đã biết đường, nhiệt tình làm quen với Tề Lẫm. Tề Lẫm không có gì để nói, nếu thật sự là một học sinh bình thường căn bản không biết nên đáp lại thế nào, nhưng Tề Lẫm là một người đã trọng sinh, nên hoàn toàn giao tiếp không cản trở.
Càng tới gần địa điểm, Tề Lẫm lại càng có một dự cảm bất an, chẳng lẽ vì hôm nay cách anh bước ra ngoài không đúng lắm? Hình như không phải vậy mà.
Học sinh tương lai của anh hình như cũng không xa trường học, chỉ mất 20 phút. Tề Lẫm hôm nay sợ đến trễ nên không đi bus, anh cũng tra kỹ địa chỉ, tuyến đường tàu điện ngầm và xe bus, chắc lần sau tới đây có thể đến đúng địa chỉ.
Xuống xe, Tề Lẫm thấy mình hơi mơ hồ. Nhà học sinh thật sự quá lớn rồi, anh quên không hỏi anh Giản, có phải hai học sinh là họ hàng nhà anh ấy không, nhìn cách ăn mặc của anh ấy cũng không phải là người bình thường.
Ấn chuông, bên trong vang lên tiếng của anh Giản: “Tề Lẫm đúng không?”
Tề Lẫm gật đầu: “Vâng, tôi có thể vào không?”
Anh Giản cười khẽ: “Chỗ cậu đang đứng cách nhà chính có hơi xa, tôi bảo lái xe tới đón cậu, xin chờ hai phút.”
Đương nhiên Tề Lẫm gật đầu đồng ý rồi. Quả nhiên lái xe xuất hiện trong hai phút, mở cửa mời anh lên xe. Tề Lẫm nhìn biển số xe, yên lặng không nói, học sinh của anh đang ở trong khuôn viên biệt thự vô cùng xa hoa? Căn bản không phải biệt thự bình thường, mà là một khuôn viên lớn có rất nhiều biệt thự.
Năm phút sau, Tề Lẫm gặp anh Giản. Anh Giản mới bắt đầu giới thiệu thân phận của mình: “Xin lỗi, lần trước là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt nên còn chưa giới thiệu tình huống trong nhà Âu Dương. Tôi là quản gia nhà Âu Dương, hai vị Âu Dương thiếu gia mà cậu cần dạy giờ đã ở trong phòng sách, nếu có cần gì thì cũng có thể tìm tôi, hoặc là hầu gái trong nhà.”
Thế giới quan của Tề Lẫm lại nổ tung, anh Giản lại chính là quản gia nhà hai học sinh. Trong nhận thức của anh, quản gia không phải có hình tượng một ông lão rất nghiêm túc sao? Sao lại là người vừa trẻ tuổi vừa anh tuấn mà còn có kiến thức như anh Giản đây chứ, thật sự thế giới trong phim chẳng khoa học tí nào!
Tề Lẫm đang buồn bực nhưng vẻ ngoài vẫn bình tĩnh: “Được, giờ tôi sẽ đi gặp hai học sinh sao?”
Anh Giản vươn tay chỉ về phía cửa lớn: “Xin mời đi bên này, tôi dẫn cậu lên.”
Tề Lẫm cười nhẹ, ra vẻ tự nhiên: “Cám ơn.”
Trước khi đến, Tề Lẫm đã nghĩ làm gia sư có thể được lương cao như vậy chắc chắn sẽ không đơn giản, học sinh được dạy cũng chắc chắn không phải là con nhà bình thường. Tuy nhiên anh không ngờ lại không bình thường tới mức này, thảo nào người ta còn có gia sư cố định, quả thật là không khoa học hơn cả tưởng tượng. Anh phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
Trong biệt thự còn khoa trương hơn cả cung điện phương Tây, Tề Lẫm càng lên cầu thang thì càng phải tấm tắc, tay vịn vàng óng ánh này chắc được nạm vàng mất, không nên chạm vào thì hơn, nếu chẳng may làm hỏng anh không bồi thường nổi. Nữ chính trong phim còn có thể cùng nam chính có được lời hứa gì gì, làm hầu gái gặp nam chính cũng có thể trả nợ, anh là một thằng con trai, còn chẳng có tư cách rửa bát cho cung điện nhà người ta ấy chứ.
E hèm mấy tiếng, rốt cuộc năm phút sau mới tới cái gọi là phòng khách.
Tuyệt đối sáng ngời rộng rãi.
Tuyệt đối thiết bị tân tiến.
Tuyệt đối học sinh đẹp trai.
Nói ngắn lại, tiếp tục tấm tắc vì giàu có xa hoa.
Sách trên giá trong phòng khiến người ta hoa cả mắt, chắc một nửa đều là đồ quý, ngay cả chất liệu gỗ của giá cũng xa xỉ, đáng để cất giữ. Ngoài chất lượng mà còn có cả phong cách, đây mới thật là phòng sách mà học sinh nên có sao?
Ngay khi Tề Lẫm đánh giá đồ vật trong phòng thì hai vị hoàng tử nhỏ giống nhau, khí chất và sự cao sang cùng mặc đồ thường đi tới. Anh Giản giới thiệu ba người, nói cho anh biết ai là anh, ai là em rồi lấy cớ đi xuống tìm người đưa trà lên.
Tề Lẫm không phải kiểu người thích im lặng, đối diện hai vị học sinh khôi ngô, anh bình tĩnh hỏi: “Tôi có thể hỏi hai người một chuyện không?”
Hai bạn giai xinh đẹp thấy anh Giản rời đi thì mỗi người đều ngồi xuống một cái sô pha, không muốn làm gì, hiển nhiên không coi Tề Lẫm ra gì, thái độ đều không quan tâm, cũng may tính tình Tề Lẫm rất tốt.
Bạn Âu Dương ngồi sô pha bên trái mỉm cười nhìn anh: “Nếu anh đoán được hai người chúng tôi ai là anh, ai là em thì chúng ta sẽ bắt đầu học.”
Vị bên phải cũng cười y như vị bên trái: “Đúng đó, nếu không đoán được thì anh phải đi thôi. Anh có biết ông thầy bị ngã gãy chân kia không?”
Tề Lẫm đặt ba lô, ngồi xuống, khoanh tay nói: “Chẳng lẽ ông ấy gãy chân có liên quan tới hai em?”
Anh em giống nhau lạnh lẽo nở nụ cười, Tề Lẫm thấy rất giống, như là ai cũng cười giống nhau.
Tề Lẫm thấy họ không gật cũng không lắc thì nói tiếp: “Vậy nếu anh có thể nhận ra ai là anh ai là em thì hai đứa phải đồng ý với anh một điều, thế nào, đàn ông phải giao dịch công bằng chứ.”
Hai anh em đồng thanh: “Được!”
Quả nhiên vẫn là trẻ con, rất dễ lừa, dạy chúng ngữ văn cũng bình thường, người Trung Quốc vốn đã có trò chơi văn tự rồi mà.
Hai anh em thấy Tề Lẫm mãi không lên tiếng xác nhận ai là anh ai là em thì bắt đầu kiêu ngạo: “Không phải là không đoán được đó chứ.”
Tề Lẫm tới cạnh cậu trai lên tiếng vỗ vỗ vai cậu: “Cậu anh à, em biết không, ai cũng có một điểm riêng biệt, dù em có một người em giống mình y hệt thì vẫn có điểm khác nhau.”
Cậu anh bị vỗ vai thì giật mình, nhưng rất nhanh bình tĩnh phản bác Tề Lẫm: “Tôi không phải anh, tôi là em.”
Tề Lẫm sớm đoán được chúng sẽ nói vậy nên cười nói: “Anh biết các cậu sẽ nói vậy mà. Cậu anh à, anh vừa nói đó, có một điểm em không giống em mình.”
Cậu em hỏi Tề Lẫm: “Chỗ nào không giống?”
Tề Lẫm chỉ chỉ hai mắt mình: “Chỗ này!”
Hai anh em nhìn nhau, gật gật đầu, cùng nói: “Được, anh vượt qua.”
Cậu em giờ mới nói: “Anh là người duy nhất thấy chúng em chưa được năm phút đã nhận ra ai là anh ai là em đó.”
Tề Lẫm khoe khoang: “Giỏi đúng không?”
Hai anh em cùng liếc mắt xem thường.
Lúc này cửa phòng sách lại vang lên: “Âu Dương thiếu gia, tôi đưa trà tới cho hai người.”
Cậu anh mở miệng: “Vào đi.”
Tề Lẫm căng thẳng, giọng hầu gái này có chút quen tai…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.