Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 16: Phát bệnh




Ở nơi có nam chính, Tề Lẫm cố gắng tránh đi, nam chính và nữ chính tới bên nhau có nghĩa là vô số rắc rối, luôn bị quay xem. Anh cũng không muốn trở thành một tên pháo hôi, rời đi vẫn tốt hơn. Chào hỏi đôi song sinh như hình với bóng, Tề Lẫm quyết định về trường, đôi song sinh hơi tiếc nuối, nhưng họ vẫn lễ phép để anh Giản đưa Tề Lẫm rời đi.
Anh Giản tìm lái xe, trước khi lái xe tới thì đứng cùng Tề Lẫm ở cửa chờ. Anh Giản khá bất ngờ vì biểu hiện của đôi song sinh, đồng thời cũng cho rằng Tề Lẫm cũng không phải một gia sư tệ, nhưng ba ngày còn chưa hết, còn phải tiếp tục kiểm tra.
Tiễn Tề Lẫm đi, anh Giản xoay người đã thấy cậu hai nhà anh đi ra từ đại sảnh: “Khiêm Vũ thiếu gia, có việc gì gấp ạ?”
Lúc Âu Dương Khiêm Vũ đi ra thì chiếc xe đưa Tề Lẫm ra ngoài vừa khuất bóng, vì thế Âu Dương Khiêm Vũ trực tiếp đề xuất yêu cầu của mình: “Giản quản gia, có thể điều người hầu mới tới hôm nay tới phụ trách phòng tôi không?”
Anh Giản khẽ nhíu mày, anh vừa mới nhận được lời trách cứ của đôi song sinh, nữ hầu mới tới chỉ đưa chén trà thôi cũng run tay, còn suýt nữa đổ lên người gia sư, nhưng sao cậu hai đột nhiên lại đưa ra yêu cầu này nhỉ, kỳ lạ thật.
Là một quản gia tận trung, anh Giản không thể không nhắc nhở cậu hai nhà mình: “Khiêm Vũ thiếu gia, cậu có nên cân nhắc người khác không?”
Nghĩ Tề Lẫm thầm thích mình còn không từ thủ đoạn đến nhà mình làm người hầu, Âu Dương Khiêm Vũ khoát tay: “Không cần, cứ để người đó đi.”
Nếu Âu Dương thiếu gia đã yêu cầu như vậy, anh Giản cũng đành thoả mãn: “Vâng, thưa Khiêm Vũ thiếu gia, sang mai tôi sẽ bảo người hầu mới tới đánh thức cậu.”
Sáng hôm sau, trời trong nắng ấm, thoáng mát trong lành, trong nhà lớn Âu Dương vang lên một tiếng thét thê thảm.
“A! Giản quản gia! Bà điên này ở đâu tới vậy, mau đuổi cô ta ra!”
Tôn Ái Tích đột nhiên bị chỉ định tới đánh thức cậu hai nhà Âu Dương dậy, sau khi đánh thức Âu Dương Khiêm Vũ thì hoàn thành nhiệm vụ, không ngờ cậu hai nhà Âu Dương lại chính là Âu Dương Khiêm Vũ, cô tới nhà Âu Dương chính là vì làm thêm kiếm tiền trả nợ mà.
Tôn Ái Tích đắc ý chống eo nói: “Âu Dương Khiêm Vũ, tôi chỉ tới gọi anh dậy thôi, anh có cần làm quá vậy không?”
Âu Dương Khiêm Vũ tức giận trừng cô một cái: “Cô gọi tên đầy đủ của tôi? Giản quản gia không dạy cô xưng hô thế nào sao?”
Y cũng không muốn tiếp tục lý luận với cô ta, mới sáng sớm đã tức nghẹn họng Âu Dương Khiêm Vũ chậm rãi mặc quần áo trước mặt Tôn Ái Tích rồi kêu anh Giản tới, anh ta xuất hiện: “Khiêm Vũ thiếu gia, chuyện gì ạ?”
Âu Dương Khiêm Vũ liếc mắt coi thường anh Giản, chỉ chỉ Tôn Ái Tích đang mặc đồng phục người làm nhà Âu Dương bên cạnh: “Giản quản gia, không phải tôi nói đừng cho phụ nữ và nữ hầu vào phòng tôi sao, thế nào mà cô ta vào được!”
Anh Giản bảo Tôn Ái Tích đi trước, đóng cửa phòng lại mới nhắc Âu Dương Khiêm Vũ: “Khiêm Vũ thiếu gia, hôm qua không phải cậu nói để người hầu mới tới đến gọi cậu thức dậy sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Nhưng người hầu tôi nói là nam chứ không phải nữ.”
Anh Giản giải thích: “Thiếu gia, gần đây nhà chúng ta chỉ có một nữ hầu mới tới thôi, nếu cậu không hài lòng thì tôi để cô ta đi làm chỗ khác.”
Âu Dương Khiêm Vũ lại buồn bực: “Tề Lẫm kia không phải người hầu mới tới à? Sao lại là cô ta?”
Lúc này anh Giản mới hiểu được, anh giải thích: “Khiêm Vũ thiếu gia, tôi nghĩ có thể cậu hiểu lầm rồi, cậu Tề Lẫm là gia sư môn ngữ văn cho hai vị tiểu thiếu gia, không phải là người hầu nhà chúng ta. Người hầu mới tới cũng chỉ có cô gái vừa rồi thôi.”
Biết mình hiểu lầm, mặt Âu Dương Khiêm Vũ nóng lên, tuỳ ý phất tay: “Thôi, đừng để cô ta tới gần phòng tôi nữa. Nhưng sao tôi cảm thấy hình như đã gặp cô ta ở đâu đó rồi thì phải?”
Anh Giản tốt bụng tiếp tục nhắc: “Khiêm Vũ thiếu gia, cô ta là bạn cùng trường của Tề Lẫm, Tôn Ái Tích, không biết cậu đã gặp chưa?”
Âu Dương Khiêm Vũ day trán: “Anh nói bà điên kia sao, đừng để cô ta xuất hiện trước mặt tôi, nhìn thấy cô ta tôi đã thấy mình xui xẻo cùng đường rồi. Cô ta tới nhà mình làm gì?”
Anh Giản nói: “Là tự cô ta tới nhận việc, nói là muốn trả tiền mà lúc trước thiếu gia đã giúp cô ta.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Làm công gán nợ, nợ gì, không phải tôi đã bảo cô ta đi tìm Lữ Duy Kim rồi sao?”
Anh Giản khó xử: “Vậy Khiêm Vũ thiếu gia xem nên để cô ta rời đi hay làm tiếp ạ?”
Anh Giản không ngờ Tôn Ái Tích nhìn có vẻ bình thường lại có tiếp xúc với thiếu gia và bạn của thiếu gia nữa, xem ra phải cẩn thận suy nghĩ xem tiếp theo nên để cô ta làm gì. Hình như thiếu gia không thích cô ta lắm, hai vị tiểu thiếu gia lại khiển trách, là quản gia, luôn luôn hết lòng vì chủ nhân, chủ nhân cao hơn tất cả, phục vụ chủ nhân là vinh hạnh của anh. Vì thế Tôn Ái Tích còn chưa kịp nói điều gì với Âu Dương Khiêm Vũ đã bị anh Giản điều tới phòng bếp rửa đồ ăn. Như thế cô ta sẽ không xuất hiện trước mặt các thiếu gia nữa. Là một sinh viên, chắc là nhanh nhẹn thôi, nhưng không ngờ còn không bằng một học sinh trung học vừa tốt nghiệp nữa, chẳng lẽ làm thêm ở nhà hàng là công cốc sao? Anh Giản cảm thán, người trẻ tuổi bây giờ còn không bằng thời của họ.
Rửa mặt xong, Âu Dương Khiêm Vũ xuất hiện tại phòng ăn thấy được hai người em trai song sinh, là anh nên y có thể liếc mắt nhận ra ai là anh ai là em. Trước mặt chúng Âu Dương Khiêm Vũ luôn mang theo vẻ mặt lạnh nhạt, đương nhiên y cũng yêu quý hai người em này.
Thật ra hai người em không phải khó phân biệt như vậy, Âu Dương Khiêm Vũ biết chúng nghịch ngợm, chỉ cần dùng đồ ăn là có thể nhận ra rồi. Đừng nghĩ chúng thường xuyên cắt cùng kiểu tóc, cùng mặc một kiểu quần áo nhưng rất nhiều chi tiết đều cho thấy sự khác biệt nho nhỏ. Anh trai Âu Dương Ngự mặt khá gầy, em trai Âu Dương Hạo thì mặt tròn hơn. Lúc chụp ảnh, anh trai Âu Dương Ngự thích cười mỉm, không thích lộ răng, còn em trai Âu Dương Hạo lại rất đa dạng, cười rất vui vẻ, thi thoảng lộ răng.
Khoảng cách hai mặt của Âu Dương Ngự ngắn hơn còn em trai Âu Dương Hạo dài hơn, hôm qua Tề Lẫm dùng cách này để phân biệt, còn mắt gì đó chỉ là trò lừa thôi. Nhưng quan trọng đôi song sinh chấp nhận là được rồi.
Đôi song sinh cùng chào Âu Dương Khiêm Vũ: “Chào anh hai.”
Âu Dương Khiêm Vũ ngồi xuống, bảo nữ hầu đồ ăn mình cần rồi hỏi đôi song sinh: “Gia sư mới tới của hai đứa tên là Tề Lẫm?”
Trước đó Âu Dương Khiêm Vũ không quan tâm lắm tới việc học của em trai lại đột nhiên hỏi, đôi song sinh ăn ý nhìn nhau, em trai Âu Dương Hạo nói: “Vâng, anh ấy giảng bài khác hẳn so với các gia sư trước, thú vị hơn nhiều.”
Gật gật đầu, Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu suy nghĩ. Mặc dù không lo thành tích học tập của em trai, y vẫn không hiểu, chỉ vì thích mình mà Tề Lẫm cần phải làm tới mức này sao? Chẳng lẽ cậu ta cho rằng để lại ấn tượng tốt với bọn em trai thì mình sẽ thích cậu ta, yêu cậu ta sao? Thật sự nghĩ nhiều rồi, hừ.
Nhưng Tề Lẫm bị Âu Dương Khiêm Vũ mắng giờ lại đang ngủ trên giường, hoàn toàn không biết y đã quy kết việc đi làm thêm của anh là vì thích lần thứ hai, nếu lại nghe thấy thì người bất đắc dĩ phải đổi thành Tề Lẫm mất.
Chiều nay, Âu Dương Khiêm Vũ và các bạn đã hẹn nhau đi ra ngoài chơi bowling, Tề Lẫm cẩn thận đi vào nhà Âu Dương mới nhẹ nhàng thở ra. Anh không hề muốn gặp lại cái tên Âu Dương thiếu gia tự đại lại tự kỷ kia nữa, quả thật anh không thể không cảm thán, không biết năng lực tưởng tượng của cậu ta thế nào nữa, thật sự quá mạnh đến mức không thể phá vỡ nổi.
Nói chung, buổi chiều khi Âu Dương Khiêm Vũ đi về nhà đã khá muộn, cơm chiều cũng không còn ở nhà ăn, Tề Lẫm dạy đôi song sinh xong thì đã nghĩ về trường, nhưng lại bị đôi song sinh kéo tới chơi trò đoán ai là anh ai là em. Tiếp xúc hai ngày, đương nhiên Tề Lẫm có thể nhận ra ai là anh ai là em, kiểu người thận trọng như Tề Lẫm sao có thể không nhận ra điểm khác biệt của chúng chứ.
Mặt anh trai gầy hơn, mặt em trai tròn hơn, rất dễ nhận dạng. Nhưng khi đôi song sinh quấn lấy hỏi vì sao nhận ra thì Tề Lẫm cười thần bí: “Anh có cách của anh.”
Anh trai Âu Dương Ngự giữ chặt Tề Lẫm: “Thầy giáo à, hôm nay em đã nói với Giản quản gia, nếu hôm nay anh cũng nhận ra chúng em thì phải ăn cơm tối ở nhà em, cơm nước xong lái xe mới đưa anh về.”
Còn có chuyện này nữa. Nếu như không có vị nam chính là Âu Dương Khiêm Vũ kia, không có nữ chính Tôn Ái Tích đó thì có lẽ anh đã đồng ý. Đáng tiếc họ đều ở đây mà, có để cho người ta sống hay không chứ? Tề Lẫm kiên quyết muốn chạy, nhưng đôi song sinh kiên trì giữ lại ăn cơm, cuối cùng anh Giản tươi cười xuất hiện, giữ Tề Lẫm ở lại. Rơi vào đường cùng, Tề Lẫm vẫn ở lại ăn cơm, anh đột nhiên phát hiện, thật ra đôi song sinh cũng giống Âu Dương Khiêm Vũ một chút.
Ăn cơm ở nhà người khác đương nhiên không thể thô lỗ như ở trường, phải có phép lịch sự tối thiểu, nhà người ta ăn gì thì mình ăn ấy. Tề Lẫm rất dễ nuôi cũng không để ý. Chẳng qua khi Tề Lẫm và đôi song sinh đang vô cùng vui vẻ ăn cơm bị Tôn Ái Tích đi ngang qua đại sảnh bắt gặp, trong mắt loé ra gì đó. Nữ chính cảm thấy như từ thiên đường bị đánh vào địa ngục, lúc này mắt đã chợt khóc, rõ ràng cùng một lớp, vì saoTề Lẫm có thể đi theo Âu Dương thiếu gia ăn uống no say còn cô lại phải rửa chén trong phòng bếp, lột tỏi mỏi tay chứ, chết tiệt, thật không công bằng!
Trong nháy mắt Tôn Ái Tích đau thương rồi bi phẫn và là oán hận, cô trừng Tề Lẫm đang cười híp mắt, cô ghét nhất kiểu cười ngây thơ vô tội này. Cô tránh bên ngoài quan sát Tề Lẫm, đợi khi cậu ta đi toilet thì lặng lẽ đuổi kịp.
Lúc Tề Lẫm đi ra khỏi toilet, trước mặt loé lên, sau đó anh cảm thấy bên phải có thứ gì đánh tới, lập tức dùng tay chắn! Vừa nhìn rõ, Tề Lẫm lập tức lạnh mặt: “Tôn Ái Tích, cậu có ý gì?”
Tôn Ái Tích nghiến răng nghiến lợi chính nghĩa nói: “Giúp xã hội dạy dỗ mấy tên đần nhà cậu, không rõ các cậu sống có ý nghĩa gì nữa, ăn trong nhà dùng trong nhà, còn tiêu pha lãng phí.”
Tề Lẫm nặng nề bỏ tay cô ta ra, lạnh lùng nói: “Cậu có bệnh à.” Cô nàng này sao không đánh những kẻ có tiền kia đi, chuyên chọn bắt nạt những người không tiền không thế sao? Anh cũng không dễ bị ăn hiếp đâu
Phát bệnh thì tìm nam chính á, nữ chính à!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.