Kỳ Hôn - Cuộc Hôn Nhân Kỳ Lạ

Chương 22: Bắt cóc




Từ khi Tề Lẫm đi vào thế giới phim thần tượng này, anh đều mang thái độ người xem theo dõi nội dung, theo dõi tiến triển của nam chính và nữ chính, cũng cố gắng sắm vai nhân vật của mình một cách hoàn hảo. Nhưng hôm nay, Thẩm Tiểu Viên dẫn anh tham dự bữa tiệc này anh mới nhận ra, bây giờ anh thật sự đang sống ở đây, ngoài bản thân anh còn phải đi chú ý tới hoàn cảnh xung quanh nguyên chủ.
Anh phải biết hết về gia đình, quá khứ, họ hàng, bạn bè của cậu ta, chỉ lấy cớ là mất trí nhớ hoàn toàn không thể được. Trần Khoát xuất hiện cho anh một cú rất mạnh, nói với anh rằng Tề Lẫm hiện tại không chỉ là một người qua đường A mà anh cũng là một sinh mệnh, là một phần tử của thế giới này, anh cần phải sinh tồn. Chỉ làm tốt vai trò của anh là không được, anh còn phải hiểu về cuộc đời của nguyên chủ, thay cậu ta đi xa hơn nữa.
Trước đó anh còn cảm thấy rằng chỉ có một người mẹ, ứng phó qua loa là được nhưng xem ra không phải vậy, Thẩm Tiểu Viên là một cửa phải đột phá, vấn đề cố gắng xem nhẹ trước đó trở nên rõ ràng. Vì sao Thẩm Tiểu Viên lại đối xử tốt với anh như vậy? Hình như giờ đã có lời giải đáp, cậu ta giấu mình thân phận của nguyên chủ, vậy thân phận thật sự của anh là gì, chỉ là con của một người mẹ bình thường?
Thấy Âu Dương Khiêm Vũ sắc mặt còn kém hơn mình, Tề Lẫm hối hận vì đã lỡ lời, sao anh không thể nói cái gì khác đi, hoặc như không nghe thấy Âu Dương Khiêm Vũ gọi.
Thẩm Tiểu Viên mượn cơ hội xem nhẹ câu hỏi của Tề Lẫm, trực tiếp quay sang Âu Dương Khiêm Vũ. Cơ bản cậu chưa từng tiếp xúc với anh ta, chắc anh ta cũng chẳng biết cậu là ai. Nhưng anh ta xuất hiện khiến cậu cảnh giác hơn, anh Khoát nói tuyệt đối không thể để Tề Lẫm tiếp xúc với anh ta nữa, việc làm thêm cũng phải giúp Tề Lẫm từ chối kìa. Giờ thì tốt rồi, Âu Dương Khiêm Vũ tự mình xuất hiện, nhưng cậu lại không thể khiến Tề Lẫm ghét mình. Trong lúc cậu nghĩ trước nghĩ sau thì Tề Lẫm và Âu Dương Khiêm Vũ đã thuận lợi tiếp xúc, nói chuyện.
Tâm trạng Âu Dương Khiêm Vũ vốn đã không tốt, trước khi đi còn bị Tề Lẫm hắt cho một chậu nước lạnh, y liếc Thẩm Tiểu Viên một cái: “Xì, cho cậu thích tôi là vinh hạnh của cậu, là tôi để ý tới cậu, hôm nay thiếu gia tôi cũng không cho cậu thích. Mặt khác, không thể không nói rằng mắt nhìn của cậu quá kém, mặt hàng như thế mà cậu cũng để mắt được.”
Thẩm Tiểu Viên – mặt hàng như thế: “…”
Tề Lẫm người có vinh hạnh được thích: “…” Thật ra anh đang buồn thay cho Thẩm Tiểu Viên, nếu không có anh chắc cậu ta cũng không cần phải chịu ấm ức vô tội thế này. Nhưng nghĩ Thẩm Tiểu Viên gạt mình, Tề Lẫm lại cảm thấy Âu Dương Khiêm Vũ nói đúng.
Chu Chân luôn chậm chạp hơn lại nói: “Tề Lẫm, Tiểu Viên, xe chúng ta tới rồi.”
Chủ yếu họ ngăn giữa đường cũng không tốt, ai không biết còn cho rằng họ đang lập bè kết phái, sắc mặt mỗi người đều vô cùng phức tạp, không dễ nhìn. Kim Tử Đạt cũng nhận ra nên muốn kéo Âu Dương Khiêm Vũ ra ngoài, vừa nhắc nhở y lái xe của họ cũng tới.
Hai bên thấy tình thế không đúng, đồng thời giữ chặt nhân vật quan trọng, Thẩm Tiểu Viên kéo Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ lại bị Kim Tử Đạt lôi đi. Rõ ràng Tề Lẫm thích Âu Dương Khiêm Vũ, mà cậu ấy ghét cậu ta, sao lại khiến cậu ta tức giận vậy chứ.
Trước khi lên xe, Âu Dương Khiêm Vũ hừ lạnh, nói với Tề Lẫm: “Ngày mai cậu chắc chắn phải chết.”
Đúng là lời diễn hay, Tề Lẫm âm thầm nhảy dựng, nhưng anh vẫn mang vẻ “tâm trạng hôm nay của tôi rất tệ”, anh không quan tâm đáp trả: “Mặc anh.”
Tề Lẫm vốn không quan tâm Âu Dương Khiêm Vũ nghĩ thế nào về mình, vừa lúc có thể nhân cơ hội tháo cái nhãn vớ vẩn như “kẻ thầm mến”, “kẻ rình coi”, “kẻ theo đuôi” vân vân.
Vừa vui vẻ, Âu Dương Khiêm Vũ lại ném ra ba chữ: “Kẻ theo đuôi!” rồi đóng sầm cửa xe thật mạnh.
Tề Lẫm đang muốn gỡ nhãn “kẻ theo đuôi”: “…” Nam chính à, cậu không thể để người ta làm một người qua đường A B C D à!
Sau đó Tề Lẫm dễ tính lên xe, Thẩm Tiểu Viên và Chu Chân cũng chạy lên theo, ông chú lái xe vẫn đeo kính râm như có thù địch với bất kỳ ai.
Sau khi đưa họ tới trường, Thẩm Tiểu Viên phải về nhà, cậu có chuyện muốn nói với Tề Lẫm, anh cũng có chuyện muốn hỏi cậu, hai người đứng ở dưới tầng. Trên xe Chu Chân đã thấy không ổn, vừa xuống xe đã tót lên ký túc xá. Hai bạn thân lại cãi nhau gì đó, kẹp ở giữa rất đáng sợ.
Tề Lẫm bình tĩnh đá viên đá nhỏ bên bồn hoa, anh tuỳ tính mở miệng: “Tiểu Viên, chúng ta có phải bạn thân không?”
Tề Lẫm lúc này khiến Thẩm Tiểu Viên nhớ tới Trần Khoát, không khỏi đứng thẳng người: “Đương nhiên chúng ta là bạn thân.”
Tề Lẫm nói: “Vậy cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc chúng ta là bạn đại học hay đã quen nhau từ lâu?”
Thẩm Tiểu Viên biết không thể giấu một số chuyện được nữa. Khi cậu dẫn Tề Lẫm đi gặp anh Khoát đã biết vậy, nhiệm vụ của cậu thật gian khổ, đột nhiên cậu bắt đầu ghét anh Khoát.
“Cũng không quá lâu, chỉ là từ THPT, chúng ta là bạn cùng lớp. Sau đó tớ thi vào cùng trường với cậu.” Thẩm Tiểu Viên vừa xoắn ngón tay vừa nói.
Tề Lẫm tiếp tục bình tĩnh: “Vậy vì sao cậu gạt tớ?”
Thẩm Tiểu Viên lại nói tiếp: “Sao tớ lại lừa cậu, rõ ràng cậu bảo tớ làm vậy nha.”
Tề Lẫm âm thầm trợn trắng mắt: “Tớ ăn no đi làm chuyện nhàm chán vậy à? Mà nữa, đừng có nói sang chuyện khác, nói về chuyện nhà tớ đi, tớ tin cậu biết rõ.”
Tề Lẫm vốn chỉ tích cực với học tập mà không quan tâm chuyện khác đột nhiên nhảy sang trạng thái trinh thám, Thẩm Tiểu Viên không chống đỡ nổi: “Thật ra tớ cũng không rõ lắm, tớ đã nói rồi, chúng ta là bạn thân. Cậu luôn giấu chuyện nhà cậu, tớ thật sự không biết.”
Tề Lẫm nói: “Vậy cậu nhìn vào mắt tớ, nói rằng cậu không gạt tớ, nói rằng cậu không quen Trần Khoát trước khi quen tớ.”
Vì cha mẹ đều học y, Thẩm Tiểu Viên có sở trường nhìn vào mắt người ta, cậu nhìn thẳng Tề Lẫm nói: “Tớ không lừa cậu, tớ không quen Trần Khoát trước khi quen cậu.”
Sau khi cậu nói xong, Tề Lẫm cũng không hỏi lại, chỉ vỗ vai cậu: “Được rồi, tạm thời tin cậu. Đã khuya rồi, cậu về nhà nghỉ đi.”
Thẩm Tiểu Viên sợ hãi, nhanh như vậy đã qua rồi? Không có chiêu sau ư? Mà cậu cũng không thật hiểu Tề Lẫm sau khi mất trí nhớ. Trước đó Tề Lẫm rất dễ hiểu, mọi cảm xúc đều được viết lên mặt, là giận hay lo lắng, hoặc thích Âu Dương Khiêm Vũ, tất cả đều rõ ràng. Mà hiện tại, cậu bắt đầu không hiểu Tề Lẫm, cậu ấy đã biết nên sống chung với người khác thế nào, biết trêu chọc người ta, phải nói cách xử lý của cậu ấy đã trên mình. Biết vậy Thẩm Tiểu Viên cảm thấy nguy cơ chưa từng có, không làm được nhiệm vụ anh Khoát giao thì phải làm sao?
Trước khi lên xe, Thẩm Tiểu Viên lại bổ sung: “Ngày mai cậu vẫn đi làm thêm?”
Tề Lẫm nheo mắt đáp: “Đương nhiên, không phải cậu biết rồi sao?”
Thẩm Tiểu Viên: “Không phải cậu đã đồng ý với tớ không tiếp xúc Âu Dương Khiêm Vũ nữa hả? Cậu còn thích anh ta?”
Tề Lẫm ngân nga: “Có một số việc không dễ nói. Tớ dạy em trai anh ta, cũng không phải dạy anh ta, cậu vội cái gì?”
Không đợi Thẩm Tiểu Viên khuyên nữa, Tề Lẫm đóng cửa xe giúp cậu ta. Sống 26 năm Tề Lẫm không ép Thẩm Tiểu Viên nói thật nhưng không nhận ra được cậu ta đang nói thật hay nói láo ư? Anh lăn lộn trong xã hội cũng không phải bỏ phí. Tuy đời trước không già đời nhưng thông qua những chuyện đó anh biết được ai nói thật, ai nói dối. Anh học được cách suy nghĩ, học được cách suy xét về một người, khi một người bị giảm mất niềm tin, có nghĩa anh sẽ không tin họ vô điều kiện nữa, tất cả đều giảm bớt. Giờ nghĩ lại, anh vẫn là quá ngây thơ, còn thật sự cho rằng sau khi sống lại mình sẽ trong sáng hơn, có thể trải qua quãng thời gian thoải mái.
Thẩm Tiểu Viên không muốn trả lời, Tề Lẫm cũng không hỏi lại. Chắc đến lúc anh cần biết thì sự thật sẽ xuất hiện thôi, thuận theo tự nhiên là được. Còn việc tới bây giờ, Tề Lẫm biết Thẩm Tiểu Viên sẽ không hại anh.
Nghĩ xong chuyện Thẩm Tiểu Viên và Trần Khoát không bình thường, anh lại nghĩ tới rắc rối lớn mang tên Âu Dương Khiêm Vũ, là chướng ngại duy nhất để anh lĩnh tiền lương. Nam chính trong phim không phải chuyện bạn muốn anh ta ra sao thì anh ta sẽ thế đó, mà đầu óc kỳ lạ không thể tưởng tượng. Một khi vậy, anh vẫn nên ngủ thật ngon đã.
Nhưng Tề Lẫm buồn bực phát hiện anh không ngủ được. Lăn qua lăn lại trên giường tới ba giờ sáng mới buồn ngủ, thật sự hâm mộ Chu Chân thể dục sinh vô ưu vô lự.
Kết quả hôm sau mãi tới 11 giờ kém Tề Lẫm mới tỉnh lại, Chu Chân đã huấn luyện xong trở về. Bị anh Chu khinh thường, anh đành phải đáp trả vô số ánh nhìn khinh bỉ, trời biết giấc ngủ có áp lực và không có áp lực không cùng một cấp bậc. Anh nhanh chóng ăn cơm trưa rồi vội vã chạy tới nhà Âu Dương.
Tề Lẫm lo lắng Âu Dương Khiêm Vũ sẽ làm gì mình nên đều đề phòng, kết quả dạy xong đôi song sinh, phát hiện đối phương không quan tâm tới anh. Âu Dương Khiêm Vũ không thấy bóng dáng, quả thật rất đáng ăn mừng. (gào thét –ing)
Khi chuẩn bị thu dọn đồ rời đi, Tề Lẫm vui mừng quá sớm thấy được Âu Dương Khiêm Vũ cười rất vui vẻ lộ hàm răng trắng đứng ở cửa, bên cạnh còn hai vị bảo an nhà Âu Dương.
Tề Lẫm rất muốn nói với cậu ta một câu: nam chính à, anh cười rất ngu.
Nhưng tiếp theo, người thật sự trở nên ngu lại là bản thân.
Đúng vậy, anh bị bắt cóc, bị nam chính Âu Dương Khiêm Vũ ngu ngốc trong phim “Vườn sao băng” bắt cóc.
Nè nè nè, đừng có bịt miệng tôi!
Nè nè nè, đừng có bịt mắt tôi!
Nè nè nè, đừng có kéo tôi, thả ra!
Nè nè nè, nơi lạnh lẽo này là chỗ nào hả!
Tỉnh táo lại, Tề Lẫm phát hiện, cảnh tượng bắt cóc hình như rất quen: “…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.