Vì đã hạ quyết tâm dù nam nữ chính làm gì cũng không tham dự nên Tề Lẫm cũng chẳng buồn nghe nữ chính giới thiệu những điểm thú vị về trang trại, ngược lại kể các câu chuyện dân gian lý thú. Năng lực kể chuyện của anh được học từ cha mẹ, nếu không làm sao anh có thể giảng ngữ văn một cách sinh động chứ.
Nghe Tề Lẫm kể lại, đôi song sinh đều chụm đầu vào, em trai Âu Dương Hạo ngồi cạnh anh, Âu Dương Ngự và Lý Tân Hi thì ngồi phía sau, sau nữa là Âu Dương Khiêm Vũ và một bạn nam cùng lớp đang ngủ say như chết.
Ai cũng không quan tâm Tôn Ái Tích tự biên tự diễn, cô muốn làm không khí vui vẻ hơn nhưng lại không được ai ngó ngàng nên đành xấu hổ mà tìm chỗ phía sau ngồi xuống. Đến cả cậu hai nhà Âu Dương cũng chẳng liếc tới thì làm sao người lớp họ lại có thể chú ý cô, thật không hiểu cô ta lấy can đảm ở đâu ra mà nói với Âu Dương Khiêm Vũ rằng “Tôi sẽ giúp anh chữa trị, tôi muốn anh quay về tính hướng cũ” vậy nữa.
Nam chính nhà người ta còn chưa nói tính hướng mình có vấn đề gì, tất cả chỉ là Tôn Ái Tích ảo tưởng ra. Không ai để ý tới Tôn Ái Tích, thế mà cô ta lại có thể tự vui tự vẻ, cũng kỳ lạ thật.
Âu Dương Khiêm Vũ nhìn hai hàng ghế phía trước đang vui vẻ thì ngứa ngáy muốn gia nhập, chỉ là nghĩ đến chuyện trước khi lên xe thì lại héo rũ, giả vờ đi ngủ nhưng âm thầm nghe Tề Lẫm kể lại những chuyện lý thú cho mấy đứa em.
Tề Lẫm nói với đôi song sinh: “Đừng thấy chó bình thường không sang như chó thuần chủng, chúng không chỉ quan sát mà còn trông coi nhà cho chủ, có trộm cái là chúng sẽ biết ngay. Anh kể cho hai đứa một câu chuyện thật nha, xảy ra ở một ngôi làng…”
Từng câu chuyện nhỏ được kể lại, Âu Dương Khiêm Vũ nghe cũng không muốn ngủ. Có Tề Lẫm để so sánh thì Tôn Ái Tích mỗi ngày lại đi ra làm trò quả thật như một bà điên. Lại nghĩ tới Tôn Ái Tích ngồi phía sau, y thật phiền lòng, giờ y không chỉ lười chơi trò chơi với cô ta thôi đâu. Đúng là y có hơi lạnh nhạt, cũng có nóng nảy, lúc đầu cảm thấy Tôn Ái Tích là một mụ thần kinh, giờ càng thấy cô ta là một bà điên không thể cứu nổi, y đã không còn muốn nhìn mặt cô ta nữa. Có cách nào để cô ta biến mất không nhỉ, Âu Dương Khiêm Vũ lặng lẽ gửi một tin nhắn cho Giản Hành, chắc chờ Tôn Ái Tích về trường thì chắc sẽ nhận được tin tức chuyển trường hay bị đuổi học. Đắc tội cậu hai Âu Dương lại còn làm y ghét, thật sự không phải nói chơi. Âu Dương Khiêm Vũ người ta chơi với ai liên quan cái đ** nhà cô ý!.
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Tôn Ái Tích chính nghĩa hào phóng tự nhận mình là “hướng dẫn viên du lịch” nhưng chẳng có mấy người nghe theo. Cô ta có khi đã nhận ra mọi người không muốn nghe mình nói nên tập trung vào đôi song sinh, biết chúng thích nghe những câu chuyện dân gian nhỏ Tề Lẫm đã kể nên khi mọi người tản ra lấy hành lý, cô ta chạy tới chỗ chúng.
Tôn Ái Tích đi tới rạng rỡ cười nói: “Ngự thiếu gia, Hạo thiếu gia, hai người còn nhớ tôi chứ?”
Em trai Âu Dương Hạo bình tĩnh nói: “Tôi không phải Âu Dương Ngự.”
Anh trai Âu Dương Ngự phối hợp em trai nói: “Tôi cũng không phải Âu Dương Hạo.”
Thấy bắt đầu không thành công, Tôn Ái Tích khẽ cắn môi: “Các cậu có muốn nghe chuyện dân gian không, tôi có thể kể cho các cậu nha.”
Đôi song sinh đồng loạt lắc đầu, rồi hai người không thèm liếc cô cái nào mà vòng qua đi về phía Tề Lẫm đang cầm ba lô: “Anh Lẫm!”
Ở bên ngoài, Giản Hành đã dặn không được gọi Tề Lẫm là thầy giáo, dù sao tuổi họ cũng không cách nhau lắm, gọi anh là được rồi.
Tề Lẫm vẫy tay với chúng, hoàn toàn không chú ý tới Tôn Ái Tích đang đứng đằng sau oán hận nhìn mình. Cô không hiểu nổi, hoàn toàn không hiểu được, vì sao Tề Lẫm luôn được những người nhà Âu Dương và mọi người chú ý, còn có thể yên lành vượt qua lốc xoáy, nó là tên đồng tính ghê tởm, nó không nên được như thế.
Trong giấc mơ, càng ngày càng rõ ràng, trước đó cô không tin vào mơ mộng nhưng giờ thì càng chắc chắn. Trong mơ, Âu Dương Khiêm Vũ thích cô, mua cho cô những chiếc váy xinh đẹp, đánh những cô nàng nhà giàu đã ức hiếp cô, giúp đỡ cô, trả nợ cho nhà cô. Cô tin chỉ cần đối xử tốt với Âu Dương Khiêm Vũ là sẽ có báo đáp, anh ta sẽ thích cô, mà còn có thể cầu hôn cô nữa.
Giờ có thể đồng hành quả thực chính là tình tiết muốn họ cùng tiếp xúc giao tiếp, tuyệt đối là duyên phận mà trời đã ban cho họ, cô quý trọng, cô biết ơn nên cô có thể mặt dày để Âu Dương Khiêm Vũ chú ý mình nhiều hơn. Tuy nhiên trong giấc mơ tên Tề Lẫm đồng tính đó không tồn tại. Nhưng chẳng sao, cô sẽ giúp Âu Dương Khiêm Vũ đuổi tên ghê tởm này đi, không cho nó làm phiền anh ấy nữa. Dù bà điên Tôn Ái Tích nghĩ gì thì cô cũng không biết vận mệnh bản thân đã thay đổi vì hành động “thu hút” của mình.
Sau khi xuống xe là phân nơi đi ngủ. Người phụ trách trang trại bàn bạc với giáo viên, báo cho họ là có hai kho hàng bên trong mà chỉ có lều trại, họ không có giường và hai người phải chung một lều. Tóm lại, đến trang trại chơi, có thể lựa chọn hai nơi dựng lều, một là ngoài kho hàng, hai là bên trong.
Bầu trời không có dấu hiệu sắp mưa, tất cả mọi người chọn ở bên ngoài, dựng lều ở sân thể dục rộng rãi. Nhưng đầu tiên họ vẫn phải đặt đồ xuống, rồi tiến hành các hoạt động trò chơi nóng người.
Nhân số hai lớp cộng lại cũng tới sáu bảy mươi người, nhìn có vẻ lớn nhưng chơi rất vui, lại có thể tăng cảm tình giữa đàn anh và đàn em.
Hạng mục đầu tiên là thể lực, chia làm tám tổ thi chạy tiếp sức vượt chướng ngại vật, có tương tự với chương trình huấn luyện quân sự. Có lẽ những đứa trẻ gia đình có người làm trong quân đội đã tận mắt thấy, thiết bị trong trang trại nhìn không lớn bằng nhưng họ đều có vẻ hưng phấn, nóng lòng muốn thử sức. Đôi song sinh được sắp xếp bên cạnh giáo viên làm trọng tài, chúng chơi rất vui, không nghĩ quá nhiều.
Nam nữ chung tổ, chia làm tám tổ, mỗi tổ có cùng số người, người dôi ra sẽ đứng ở bên làm cổ động viên hay trọng tài. Nam sinh tham dự toàn bộ, ai dám giả yếu rời đi sẽ bị mọi người cười chê, vì thế không ai muốn ra cả.
Hoạt động bắt đầu.
Hai tổ đầu thì có vẻ bình tĩnh, trên cơ bản là cậu chạy của cậu, tôi chạy của tôi, xem ai chạy nhanh hơn mà thôi. Nhưng mấy tổ tiếp theo, mọi người bắt đầu hung hổ, trở nên hào hứng, nào có yếu ớt “Lâm Đại Ngọc” như hai tổ trước, vì có thể đánh bại đối phương nên tung hết những chiêu ác độc, có người bị đá xuống bùn, có người bị đẩy xuống nước, có người bị tụt quần lộ quần lót, đủ các chiêu trò khiến khán giả cười như điên.
Tôn Ái Tích cực kỳ trọng nghĩa đang buồn bực mình không được phân đến tổ của Âu Dương Khiêm Vũ thì một cô nàng phía sau thấy cô ngẩn người, duỗi chân đá cô xuống bùn, mọi người cười haha. Đương nhiên người bị xuống bùn đầu tiên không phải cô, chẳng qua cô là phái nữ đầu tiên bị hạ thôi. Dựa vào ngoại hình ngực phẳng như Tôn Ái Tích, người bị ướt không lộ ra đường cong sắc sảo khiến người ta phun máu mũi, mọi người tiếp tục trận đấu, vì cô bị rơi nên tổ của cô đã bị thua.
Trong trận đấu tiếp, vì Tôn Ái Tích toàn thân đều là bùn đành phải đi thay quần áo, đợi khi thay xong thì mọi người đã chạy về phía nhà ăn, chuẩn bị ăn uống. Lúc cô chạy đến thì giáo viên đang sắp xếp chỗ ngồi, định đi về phía bàn Âu Dương Khiêm Vũ thì cô lại phát hiện Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm, Lý Tân Hi, đôi song sinh đã ngồi đủ, căn bản không có chỗ dư. Bất đắc dĩ, cô đành phải đi tới cái bàn cách bàn Âu Dương Khiêm Vũ xa nhất, ngồi cùng còn có mấy cô nàng hot girl, nhìn không vừa mắt nhau, còn có cô nàng vừa đá cô xuống bùn nữa.
Nếu không có giáo viên ở đây chắc mấy người các cô đã đánh nhau. Tôn Ái Tích nào có đơn thuần, cô đã ghi nhớ kỹ, một ngày nào đó có cơ hội nhất định cô sẽ trả đòn, không báo thù thề không làm người. Thật đúng là một nữ chính ân oán rạch ròi!
Khi mà Tôn Ái Tích vừa mang thù vừa chú ý Âu Dương Khiêm Vũ thì nam chính Âu Dương Khiêm Vũ đang bị Tề Lẫm xả giận, nhưng y lại không phản bác, thật sự là một nam chính hiền lành. Tề Lẫm rất khen ngợi, rốt cuộc y đã uống phải thuốc nào mới có thể ngoan ngoãn thế chứ?
Tề Lẫm và đôi song sinh nói đồ nào ngon, Âu Dương Khiêm Vũ cũng gắp theo, mặc kệ có muốn ăn không. Trong lúc ăn cơm, Tề Lẫm còn lặng lẽ hỏi Âu Dương Ngự: “Anh hai của em bình thường ở nhà không kén ăn à? Anh nhớ là lúc trước anh ta không ăn được hành hay rau cần gì đấy mà?”
Âu Dương Ngự cắn chân gà nói: “Trước kia anh ấy không ăn.”
Tề Lẫm: “… Được rồi, chắc anh ta đổi tính.”
Âu Dương Ngự đáp: “Chắc vì anh Lẫm nên anh ấy đổi tính á.”
Khoan đã, vì sao anh cảm thấy lời Âu Dương Ngự nói có gì đó là lạ nhỉ, vì sao lại là vì mình nên mới đổi tính? Lúc này Âu Dương Khiêm Vũ ngẩng đầu không vui nhìn họ, Âu Dương Ngự tiếp tục gặm chân gà.
Tề Lẫm: “…” Âu Dương Ngự à, em nhỏ như vậy đã ranh mãnh thế, em trai em có biết không hả?
Nhìn tất cả mọi người chơi đến mức bụng dán đằng lưng mà ăn uống không để ý tới phép lịch sự cũng rất thú vị. Sau đó Tề Lẫm cũng bắt đầu gắp đồ ăn xới cơm. Anh không biết rằng Âu Dương Khiêm Vũ đã nhìn anh vài giây rồi mới tiếp tục ăn.