Bầu không khí lại trở nên căng thẳng, nếu không phải sinh viên bên hội bắt đầu gọi những thí sinh thi đấu tổ tiếp theo thì chắc Tề Lẫm đã bị Âu Dương Khiêm Vũ xách đến một bên tiến hành giáo dục hữu ái. Thật sự thì trong ấn tượng của Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ có ít cảm xúc tiêu cực.
Xem nhẹ ánh mắt giết người của Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm vẫn có thể tập trung vào mấy bạn học đi thi, ân cần như ong mật đặt bàn đạp cho họ.
Chu Chân hơi lo lắng khẽ hỏi Tề Lẫm: “Vừa rồi cậu nói vậy, cẩn thận Âu Dương Khiêm Vũ sẽ liên hợp bạn anh ta trả thù cậu.”
Tề Lẫm ngẩng ngẩng đầu: “Tớ mất trí nhớ, vừa nãy tớ làm gì à?”
Chu Chân tỏ vẻ: “…” Mất trí nhớ thật sự là một cái cớ vạn năng, cậu bắt đầu nghi ngờ có phải Tề Lẫm thật sự mất trí nhớ hay không rồi. Nhưng sắp tới thời gian thi đấu, Chu Chân cũng không có rảnh lý luận với Tề Lẫm, cậu cố gắng làm nóng người.
Mà lúc này Tề Lẫm ôm đồ của vài người dự thi đứng một bên, chờ người đằng trước chạy xong lại thay bàn đạp cho bạn học tiếp theo.
Thi đấu cùng tổ với họ là Âu Dương Khiêm Vũ càng nhìn Tề Lẫm càng thấy ngứa mắt, nhưng y chỉ thờ ơ lạnh nhạt, chưa nói gì.
Ngược lại Tề Lẫm bị trừng đến mức hơi ngượng ngùng, vì thế học theo nữ chính trong phim Hàn nắm tay cổ động Âu Dương Khiêm Vũ: “Đàn anh, cố lên nha, em biết anh sẽ thắng mà.”
Chu Chân yên lặng cúi đầu chuẩn bị trận đấu: “…”
Âu Dương Khiêm Vũ: “…”
Tiếng còi vang lên, trong tài đang gọi người, mỗi người có một vị trí và làn chạy riêng, chuẩn bị!
Chu Chân và Âu Dương Khiêm Vũ cùng một tổ, hiện tại anh như một thành viên bên hậu cần, không thể nhìn về phía trước, không biết kết quả thế nào rồi. Vốn định biết kết quả, nhưng không cần anh lên trước đã có người vỗ vai anh: “Yên tâm đi, tuyệt đối Khiêm Vũ không kém sinh viên sở trường đâu, chắc chắn có thể vào chung kết.”
Tề Lẫm vừa quay đầu đã thấy Lý Tân Hi đã thay bộ thể thao, khoác áo đồng phục. Tề Lẫm muốn trực tiếp nói cho cậu ta biết rằng, mình không hề lo lắng Âu Dương Khiêm Vũ có vào trận chung kết hay không.
Tề Lẫm vẫn giải thích: “Tôi không lo lắng.”
Lý Tân Hi mỉm cười: “… Tôi biết.”
Tề Lẫm âm thầm kêu gào: xí, anh biết cái gì, ông đây không phải gay, cũng không chuẩn bị kế thừa con đường gay của nguyên chủ đâu nhá.
Thấy Tề Lẫm bị câu trả lời làm câm nín, Lý Tân Hi lại vỗ vỗ vai anh rời khỏi, phía sau anh ta còn đi theo một chuỗi người hầu, như xiên thịt nướng, họ còn không ngừng đánh giá Tề Lẫm, thật sự là khó hiểu. Thế giới kỳ lạ sẽ luôn có rất nhiều những nhân vật kỳ lạ như vậy, Tề Lẫm chỉ có thể ép mình bình tĩnh chấp nhận nó, cũng phải luôn chuẩn bị tư tưởng và giác ngộ giao tiếp với họ, học cách xem xét thời thế là kỹ năng tất yếu của những người trọng sinh.
Lần thứ hai tập trung vào công tác hậu cần, Tề Lẫm trở nên bận rộn, chạy ngược chạy xuôi cũng thấy thú vị, một lần nữa cảm nhận không khí trường học, lần sống lại này cũng coi như đáng giá nếu xem nhẹ gương mặt như ác ma của Tôn Ái Tích cách 50m về phía trước. Rốt cuộc ai có hận thù như biển với cô nàng mà lại ép buộc gương mặt mình méo mó thế này. Nữ chính à, nếu cô không thể hoà đồng thì dù cô không thay đổi được hoàn cảnh vậy để hoàn cảnh thay đổi cô vậy, tự mình thích ứng hoàn cảnh là một đạo lý đơn giản ra sao, nhưng tại sao cô lại không hiểu chứ? Haizzz, người xem như anh cũng thấy sốt ruột, IQ của nữ chính thật sự không có vấn đề sao, làm thế nào cô ta thi được vào vậy, nghe nói cũng là lấy học bổng mà.
Vì không để Tôn Ái Tích phát hiện ra mình, Tề Lẫm lựa chọn đi đường vòng qua sân thể dục trống trải, hiện tại anh phải về trại của lớp, giúp Thẩm Tiểu Viên lấy vở mà.
Tôn Ái Tích cũng đi về phía trại, hiện tại tất cả mọi người đều chạy ra ngoài xem thi đấu, cũng chỉ có một vài hot boy hot girl tốp năm tốp ba trở về trang điểm lại ở trong trại. Họ thấy Tôn Ái Tích trở về thì châm chọc khiêu khích đủ kiểu, sắc mặt Tôn Ái Tích thay đổi thất thường, khiến người ta không khỏi than lên. Chưa tới hai phút, Tôn Ái Tích đã cãi nhau với một hot girl.
Vì tránh bị liên luỵ, Tề Lẫm cầm lấy quyển vở nhỏ Thẩm Tiểu Viên nhắc và một chai nước trong tủ lạnh rồi bỏ chạy. Trận đấu giữa nữ chính và hot girl, ai thắng ai thua không liên quan tới anh, anh chỉ cần yên lặng là một sinh viên bình thường là được, cất bước về phía mục tiêu to lớn kia.
Trận đấu được diễn ra trong không khí sôi nổi ngày đầu tiên, sinh viên sở trường thể dục ban họ nhiều nên cũng nhiều người vào chung kết mỗi phần thi khiến người ta đều chú ý tới. Tề Lẫm xem xong phần thi chạy nhanh kích thích rồi quyết định đi xem nhảy cao. Bên này người xem nhiều, chắc chắn có người giỏi. Thưởng thức dáng người của các tuyển thủ hay cách nhảy kỳ lạ cũng là một thú vui, đây là trường học, luôn tràn ngập hơi thở thanh xuân, khiến lòng người thích lạ.
Đi tới sân thi, Tề Lẫm thấy vài bạn gái lớp bên cạnh cũng ở đó, không ngừng hò hét cổ vũ về một phía, khiến sân thi ầm ĩ từng đợt. Tề Lẫm bất ngờ thấy Âu Dương Khiêm Vũ đang cúi người đầu hướng về trước. Nam chính gì đó, các kỹ năng đầy đủ hết, lại là con cháu quý tộc, lại cao ráo đẹp trai sang sủa, giỏi thể dục, anh ta còn gì không biết không? Thật sự khiến anh hâm mộ đố kỵ.
Vốn không muốn xem, nhưng lại vừa lúc tới lượt Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm muốn xem tư thế anh ta oai hùng hiên ngang thế nào mà thu hút được đám con gái bên cạnh.
Đang nghĩ thì Âu Dương Khiêm Vũ đã vươn tay về phía trọng tài ý chỉ đã chuẩn bị tốt, có thể nhảy rồi. Vươn chân trái, làm tư thế chạy bộ, lấy đà, nhảy lên, với động tác nhảy áp lưng xinh đẹp vượt qua độ cao mà phần lớn người trước đã đánh rơi xà.
Một tiếng hoan hô ồn ào vang lên. Chứng minh Âu Dương Khiêm Vũ đã vượt qua.
Hai bạn học nữ cùng năm bên cạnh không ngừng ríu ra ríu rít, Tề Lẫm lại có thể nghe rõ đối thoại của họ.
Nữ sinh A cùng năm: “Anh Khiêm Vũ ngầu quá đi, nghe nói năm trước anh ấy vừa lên đã phá mấy kỷ lục của các đàn anh trước rồi!”
Nữ sinh B cùng năm: “Đúng thế, về sau tớ chính là fan cuồng của anh Khiêm Vũ!”
Tề Lẫm: “…” Fan cuồng ở khắp mọi nơi nhưng đừng lòng vòng trước mặt anh chứ, còn nữa, phá kỷ lục gì, quả thật dáng người của Âu Dương Khiêm Vũ kia không tồi, muốn chiều cao có chiều cao, cơ bắp đều ở nơi cần có, đặc biệt là khuôn mặt tuấn tú ăn cả nam và nữ kia nữa.
Mang theo tâm lý đố kỵ, Tề Lẫm xoay người rời đi, nếu nhìn tiếp thì chắc chắn anh sẽ hận chết anh ta. Nhìn đồng hồ, buổi chiều không còn phần thi mới, anh cũng có thể tìm Thẩm Tiểu Viên ăn cơm, nhớ ra cũng thấy hơi đói.
Buổi sáng Thẩm Tiểu Viên bận choáng váng, lúc này mới ngồi trong lều thở ra, thấy Tề Lẫm khập khiễng đi tới: “Tề Lẫm, cậu đi đâu vậy, gọi cho cậu cũng không ai nghe máy.”
Tề Lẫm lấy di động ra, ấn màn hình không thấy gì: “Hết pin, cậu hết bận chưa, chúng ta đi ăn cơm đi.”
Phần thi ban họ kết thúc khá sớm, đa số đều thu dọn đồ về trước rồi.
Lúc này Chu Chân và lớp trưởng song song đi tới, lớp trưởng nhìn Tề Lẫm một cái: “Vừa lúc, chúng ta cùng đi ăn.”
Bốn người đều không có ý kiến, cứ thế cùng đi quán cơm. Trên đường, Tề Lẫm và Thẩm Tiểu Viên thấy Tôn Ái Tích bị áp vào góc, hai người liếc qua, yên lặng coi như không thấy gì, họ không nên tham gia thì hơn, không hề liên quan tới họ mà.
Tề Lẫm và Thẩm Tiểu Viên cũng không rõ Chu Chân và lớp trưởng có thấy không, nói tóm lại thì họ ăn bữa tối khá vui vẻ.
Lớp trưởng và lớp phó thể dục cũng ở trong trường, cách bên Tề Lẫm hai gian phòng. Tề Lẫm vừa qua khỏi còn chưa giao tiếp với họ, hiện giờ mượn cơ hội đại hội thể thao kéo gần khoảng cách, nếu không thì năng lực giao tiếp của Tề Lẫm vẫn ổn, biết cách dẫn mọi người tới đề tài chung.
Hôm nay đề tài của họ là về thi đấu, Chu Chân đương nhiên qua phần đấu loại chạy nhanh, tiếp theo là vòng bán kết, cậu vẫn tự tin, ngược lại tỏ vẻ khâm phục Âu Dương Khiêm Vũ đàn anh năm hai mà không phải là sinh viên sở trường.
“Anh Âu Dương Khiêm Vũ chắc chắn là một người giỏi, lúc đấu loại anh ấy chỉ chậm hơn tớ một chút.”
Lớp trưởng: “Vậy vòng bán kết cậu có cùng tổ anh ấy không?”
Thẩm Tiểu Viên lắc đầu: “Vòng bán kết tách ra.”
Lớp trưởng: “Vậy Chu Chân có thể trực tiếp thẳng tiến vòng chung kết nha.”
Chu Chân: “Hy vọng thế.”
Lớp trưởng cố ý liếc qua Tề Lẫm, dùng khuỷu tay huých anh: “Tề Lẫm, cậu thấy thế nào?”
Tề Lẫm đang ăn uống ngon lành đột nhiên bị điểm danh: “Tớ không xem.”
Lớp trưởng: “…”
Thẩm Tiểu Viên chớp mắt theo Tề Lẫm trêu lớp trưởng: “Lớp trưởng à, tớ tin Tề Lẫm sẽ một lòng một dạ với cậu.”
Chu Chân nhìn nhìn lớp trưởng: “…”
Lớp trưởng vội vàng trừng Tề Lẫm đang có ý cười: “Im ngay!”
Tề Lẫm: “Vừa nãy tớ đâu có nói.”
Chu Chân chỉ chỉ họ: “Các cậu…”
Lớp trưởng xua tay: “Đừng nghe Thẩm Tiểu Viên nói lung tung, họ luôn thích lấy tớ ra đùa.”
Thẩm Tiểu Viên và Tề Lẫm vui vẻ.
Chu Chân cũng bật cười, tiếp xúc họ mới biết, Tề Lẫm cũng không căng thẳng như cậu tưởng tượng, thích con trai công khai, không có gì không tốt cả.
Tề Lẫm thoải mái đặt tay lên vai lớp trưởng: “Lớp trưởng à, tớ cực thật lòng với cậu, trời đất chứng giám.”
Biết anh lại nói giỡn, lớp trưởng trừng Tề Lẫm, cũng dùng đũa gạt móng chó trên vai mình ra: “…Cút.”
Một chữ cút, Chu Chân nhớ tới sự kiện buổi sáng, cậu khẽ nói: “Haizzz, Tề Lẫm, buổi sáng cậu nói Âu Dương Khiêm Vũ như vậy, thật không sao chứ?”
Thẩm Tiểu Viên và lớp trưởng tò mò tới gần, mang vẻ họ cũng muốn biết.
Tề Lẫm thoải mái lắc đầu: “Sao có thể chứ, tớ và anh ta không có thù oán gì, tớ tin anh Âu Dương sẽ không dễ giận vậy đâu.” Nhưng sự thật kế tiếp chứng minh Âu Dương Khiêm Vũ cũng, không, phải, một, người, không, dễ, giận.
Cửa quán cơm bị đẩy ầm, Tôn Ái Tích có một cọng cỏ trên đỉnh đầu xuất hiện, bốn người họ cách cửa khá gần, nhìn rõ bạn học Tôn Ái Tích lửa giận ngút trời, đẩy ra bạn học ở giữa, có lẽ cô không biết địa điểm ăn cơm của SB4 là trên tầng hai.
Tôn Ái Tích chống tay gào lớn: “Âu Dương Khiêm Vũ, anh lăn ra đây cho tôi!”
Tề Lẫm: “…” Nữ chính à, cô giống hệt như một ả đàn bà chanh chua, rốt cuộc Âu Dương Khiêm Vũ đã làm gì cô vậy?