Ký Lục Sinh Tồn Mạt Thế

Chương 4:




"Dị tượng!"
Phía sau vang lên một tiếng, trong giọng nói không thiếu phần cảm thấy kinh dị. Cảnh Thiên liếc người đằng sau, nam sinh liền lấy tay che mồm mình, xấu hổ gãi gãi má: "Xin lỗi, tôi lỡ miệng, quên mất..."
Minh Điền lén nhìn Cảnh Thiên một cái, quan sát hành lang thấy không có xác sống nào tới gần mới nhẹ nhàng thở ra.
Lạnh chết tôi rồi. Eo...
"Nhưng mà, cái đó... Rất giống chúng ta. Chỉ là năng lượng nhiều hơn chút." Minh Điền không rõ ràng nói một câu.
Cũng không ai đáp lại cậu ta.
Cảnh Thiên nhìn hồi lâu, rốt cuộc thu hồi tầm mắt. Hắn nghĩ nghĩ một chút, tích chữ như vàng nói với Minh Điền: "Cũng nghỉ ngơi đủ rồi, qua đó."
Minh Điền gan rất nhỏ, lí nhí từ chối: "Hay là khỏi đi, ở đây cũng tốt mà..."
Nhận một cái nhìn lạnh lẽo, cậu ta kịp thời sửa miệng: "Đi thôi!"
Minh Điền tay áp sát hông, từng bước lớn đi phía sau Cảnh Thiên ra ngoài.
Trông cảnh tượng có chút buồn cười.
Bên phía Triệu Dương tình cảnh hoàn toàn ngược lại với bên này.
Sau khi tia lục quang cuối cùng nhập vào cơ thể Triệu Dương khung cảnh xung quanh yên tĩnh đến mức một chiếc lá rơi xuống cũng có thể nghe được tiếng chạm đất của nó. Triệu Dương quay đầu xem kẻ đã đẩy mình vào bầy tang thi, ánh nhìn nhàn nhạt, không tìm ra được vui buồn gì trong đó.
Hà Ngọc Hải đánh cái rùng mình, ấp a ấp úng giải thích: "Không... Không phải. Chỉ là vô ý thôi, không phải cố tình đẩy cậu đâu."
Vừa nói cậu ta vừa lùi lên bậc thang.
Triệu Dương còn chưa nói gì, một giọng nói đã hét thẳng vào mặt Hà Ngọc Hải.
"Cậu cố ý! Cậu chính là cố ý!" Phan Lưu Quỳnh thở hồng hộc chạy xuống, mắt đỏ hoe nói: "Tôi tận mắt thấy cậu đẩy Dương vào bầy tang thi!"
Hà Ngọc Hải trắng bệch mặt, cậu ta nhớ đến cảnh tượng vừa rồi vô số dây leo đâm xuyên qua đầu tang thi, mà cái thứ năng lực điều khiển dây leo này rõ ràng là của Triệu Dương!
Tưởng một chút cậu ta liền thấy bản thân cũng bị dây leo đâm xuyên đầu!
Vì thế cho dù biết vô ích lại cứ cực lực phủ nhận: "Không có! Tôi không có đẩy cậu ấy! Tôi chỉ muốn kéo cậu ấy lại thôi, ai biết được kéo một cái cậu ấy liền ngã xuống!"
Phan Lưu Quỳnh tức đến giậm chân: "Cậu!"
"Được rồi." Triệu Dương nhìn mí mắt đỏ lên của cô, không cảm xúc nói: "Đỡ tôi một chút."
Phan Lưu Quỳnh đỡ lấy Triệu Dương, hậm hừ dẫn cậu lên tầng ba, Hà Ngọc Hải đi ở phía sau. Tầng ba chỉ có bốn con tang thi luẩn quẩn ở hành lang, Triệu Dương cử động ngón tay một chút, dây leo từ dưới sàn nhà mọc lên cuốn lấy bọn chúng, thành công khóa chặt bọn chúng khiến chúng chỉ biết hướng bọn họ quơ loạn chân tay.
"Lên sân thượng."
Đám người dưới sự kinh ngạc sợ hãi luồn qua đám tang thi lên sân thượng. Hà Ngọc Hải càng là chân mềm nhũn kinh sợ nhìn Triệu Dương.
Triệu Dương chỉ có thể gắng gượng dùng dây leo quấn chặt lấy tang thi đến lúc mọi người đều lên hết cầu thang chứ không còn sức lực như vừa rồi điều khiển dây leo đâm xuyên đầu chúng được. Vừa lên sân thượng cậu đã vô lực nằm xuống, mí mắt nặng trịch ngủ thiếp đi.
Phan Lưu Quỳnh lo lắng kiểm tra Triệu Dương một lượt từ đầu đến chân, sau khi xác nhận cậu chỉ ngủ thì mới yên tâm. Nhìn Hà Ngọc Hải trốn trong đám nữ sinh, cơn tức lại muốn trào lên, nhưng cô cố kìm lại.
Cũng không hẳn là quá tức giận, chỉ là khi đó nhìn thấy Triệu Dương bộc phát ra sức mạnh cô đột nhiên nhớ tới trong tiểu thuyết mạt thế văn từng xem qua có một loại người gọi là dị năng giả.
Xém chút nữa là mất đi một dị năng giả cực cường rồi!
Được rồi, Phan Lưu Quỳnh thừa nhận, cô chính là tồn một ít tâm tư nhỏ.
Đang suy nghĩ mê mang, cửa sân thượng chợt bị người khác mở ra. Tốp bảy người lần lượt đi vào, trong đó bốn nam sinh đi đằng trước dè dặt nhìn bọn họ, theo sau còn có hai nữ sinh và một cô giáo. Một nam sinh trong số đó chỉ về phía Triệu Dương, reo lên: "Là cậu ấy!"
Phan Lưu Quỳnh cau mày, đây là học sinh các lớp bên cạnh. Cô khó chịu chặn lại tầm mắt đám người kia phóng tới Triệu Dương. Xem ánh mắt bọn họ sáng lấp lánh còn có một tia e sợ. Rõ ràng là đã thấy năng lực của cậu ấy!
Cô giáo đi phía sau tiến về trước mấy bước, giọng điệu quan tâm hỏi: "Các em không sao chứ? Có bị thương không?"
Hà Ngọc Hải chen ra khỏi đám người, trả lời cô: "Vâng, vẫn còn ổn, các cô không sao chứ?"
"Ừm." Cô giáo vẫn còn khá trẻ, độ chừng hai bảy tuổi, mái tóc xoăn gợn bồng bềnh, cô liếc mắt Triệu Dương, biểu tình trên mặt phút chốc bi thương: "Nhưng những học sinh khác đều..."
Cô giáo rơi lệ, mấy nữ sinh vỗ vai an ủi cô.
Mọi người ai cũng không nói.
Sau hồi lâu im lặng ai cũng tìm chỗ ngồi xuống, tìm sân thượng làm nơi trú ẩn tạm thời còn rất được. Nơi này vừa có thể quan sát động tĩnh tang thi dưới sân vừa có thể phát hiện cứu viện đến nhanh nhất.
Còn nếu cứu viện thật sự không đến được...
Chục ánh mắt u tối suy tính nhìn Triệu Dương đang ngủ say.
Còn có thể để cậu ta phá đường bảo vệ bọn họ chạy ra! Cậu ta có năng lực siêu phàm như vậy chắc chắn bảo vệ được bọn họ!
Nhất thời ai nấy đều cùng chung một suy nghĩ.
Phan Lưu Quỳnh ngồi canh bên cạnh Triệu Dương, trực giác tốt thực nhanh liền cảm nhận được bao nhiêu ác ý dồn về phía này. Cô còn đang thầm châm chọc đâu.
Bỗng một tiếng thét chói tai phát ra, Lê Quyên đau đớn nắm tóc Hoa giật ra ngoài.
"Áaaa! Đau đau! Đau quá!!"
Cặp mắt toàn tròng trắng của Hoa trợn trừng nhìn chằm chặp Lê Quyên, răng nanh cắn chặt cánh tay cô ta không buông, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ nhẹ, nước dãi chảy đầy khóe miệng nhỏ giọt xuống người cô ta.
Lê Quyên muốn ngất xỉu đ. Cô ta không thể ngờ được Hoa thế nhưng đột nhiên biến thành tang thi!
"Cứu tôi!" Nước mắt tuôn như mưa cầu xin Hà Ngọc Hải.
Hà Ngọc Hải kinh hãi nhìn một màn, vội vàng chạy tới kéo Hoa ra, chợt thấy tay Lê Quyên nổi đầy ban đỏ, chớp mắt đã lan hết người!
"Quyên?!"
Lê Quyên cũng nhận thấy được cơ thể mình biến đổi, giọng cao chót vót hét lớn: "Không, không! Sao có thể! Sao có thể!"
Hà Ngọc Hải choáng váng ngã xuống sàn, Lê Quyên thoáng chốc lao lên người cậu ta. Từng giọt máu huyết chảy xuống mặt Hà Ngọc Hải, cậu ta khó tin ngước lên, đối diện là đôi mắt dần chuyển thành màu trắng dã của Lê Quyên, nước mắt cô vẫn cứ tuôn trào nhưng hàm răng đã kề sát cổ cậu ta.
Hà Ngọc Hải dùng sức hất văng Lê Quyên khỏi người, mặt mày tái nhợt tránh xa cô ta.
Lê Quyên đã hoàn toàn biến thành tang thi.
Đám người nhất thời bỏ chạy tán loạn, hai tang thi dùng một tư thế kỳ dị giương nanh múa vuốt nhào tới, phút chốc tiếng la hét ầm ĩ khắp sân thượng.
"Đánh cô ta! Đánh cô ta!"
"A! Đường qua đây!"
Trong cơn hỗn loạn Triệu Dương mơ màng nhíu chặt mày, Phan Lưu Quỳnh cắn răng cầm cái chổi đánh liên tục vào Lê Quyên đã biến thành tang thi, nhưng tay run rẩy lực cũng không có bấy nhiêu. Đang lúc cô đau khổ chống cự muôn vàn tia điểm màu xanh lam bỗng nhiên đầy trời bay đến. Cô mở to mắt, nhìn tia điểm xanh lam bay đến chỗ Đỗ Như Ý.
Đỗ Như Ý chống người ngồi dậy, lòng bàn tay phát ra hơi lạnh.
Đỗ Như Ý mừng như điên nhưng cô điều chỉnh lại rất nhanh, đè xuống sự mừng rỡ của mình, vội vàng điều chỉnh thứ năng lực kỳ diệu trong cơ thể. Đến khi tia điểm xanh lam chui hết vào thân thể cô liền phất tay, hai cái chùy băng to bằng nửa cánh tay từ hư không xuất hiện, lấy tốc độ nhanh đến mức không kịp phản ứng đã bay thẳng tắp đến đầu tang thi.
Đầu nhọn của chùy băng đâm xuyên nửa đầu hai con tang thi, tang thi động tác trở nên thông thả dần, sau năm giây liền ngã xuống.
Tất cả mọi người đột nhiên yên tĩnh lại.
"Như Ý cũng thành dị năng giả...." Phan Lưu Quỳnh thì thầm một tiếng, trong mắt chứa đầy phức tạp cảm xúc.
Thật ghen tị!
Đỗ Như Ý môi khẽ giật, nhưng không giống trong tưởng tượng của cô. Cô nhìn sang Triệu Dương vẫn còn ngủ say, khi đó cậu ấy chính là dây leo giăng đầy hành lang, cực kỳ mạnh. Nhưng cô... chỉ có thể tạo ra hai cái chùy băng, năng lượng trong cơ thể liền tiêu hao hết?
Mặc kệ Đỗ Như Ý rối rắm như thế nào, trong mắt người khác cô bây giờ chính là khoai lang nóng phỏng tay.
"Cậu cũng có thứ năng lực thần kỳ đó!"
"Ngầu quá!"
Mọi người sáp lại gần Đỗ Như Ý, mắt đầy mông ngóng và tò mò xem cô từ đâu tới chân. Có người không chịu được, hiếu kỳ hỏi: "Làm sao có thể có được năng lực như vậy?"
"Đúng vậy, làm sao để có được!"
Đỗ Như Ý cố kéo giản khoảng cách khỏi đám người, bị hỏi đến mức không biết nói như thế nào: "Chính là sốt... sau đó liền cảm thấy cơ thể thay đổi, sau đó có được năng lực thần kỳ."
"Chỉ cần sốt thôi sao?"
"Tôi... Tôi không biết!"
Cô đẩy ra đám người, khó chịu cực kỳ nhìn ánh mắt nóng cháy của bọn họ: "Các cậu thử bị tang thi cắn đi, biết đâu chừng có được năng lực thần kỳ!"
"Hoa cũng bị cắn, tại sao không có được dị năng?" Hà Ngọc Hải lúc này nhảy ra, đặt ra nghi vấn.
Đỗ Như Ý sau khi tiêu hao hết năng lượng cho một chiêu vừa rồi cũng như Triệu Dương, mệt mỏi dựa vào lang cang, không khách khí nói: "Tôi thật sự không biết, mấy người đủ chưa? Hiện tại tôi rất mệt, để tôi nghỉ một chút đi. "
Đám người bức rức trong lòng nhưng cũng kiêng kỵ Đỗ Như Ý, không dám làm phiền cô. Dù sao cô hiện tại có được dị năng.
Trong tình thế loạn lạc như vậy, không nắm chắc cứu viện có đến hay không bọn họ vẫn phải nhường nhịn một chút. Từng người ở trong một góc nhìn chằm chằm hai người mang dị năng là Triệu Dương và Đỗ Như Ý.
Bên dưới sân tang thi đột nhiên rống gào điên cuồng, hai bóng dáng từ khu lớp học đối diện nhân lúc tang thi còn chưa bu lại nhiều nhanh chân luồn lách chạy đến khu xã hội bên này. Tiếng sấm nổ nhỏ bé vọng lại, đâu đó mùi nướng khét bốc lên. Có người chỉ tay hô: "Nhìn kìa!"
Đám người hướng xuống phía dưới nhìn, chỉ thấy bóng lưng hai người đó chạy vào trong hành lang. Sau mấy phút tiếng bước chân bình bịch chạy thẳng lên sân thượng. Phía sau cửa hai thiếu niên cao gầy chạy vào.
Thiếu niên thấp hơn chút chống gối thở như chó chết, người cao hơn đóng cửa lại, quét mắt một vòng đám người sau đó dừng lại chỗ Triệu Dương.
Minh Điền vẫy vẫy cái tay tạo gió quạt cổ áo mình, oán giận nhỏ giọng than thở: "Chạy muốn mất nửa cái mạng nhỏ."
Cậu ta liếc Cảnh Thiên vẫn còn thong dong đi đến chỗ Triệu Dương, bĩu môi: "Đúng là thể lực trâu bò."
Phan Lưu Quỳnh chặn trước mặt Cảnh Thiên, có hơi do dự hỏi: "Cảnh Thiên, cậu cũng có dị năng?"
Cô đoán Cảnh Thiên có dị năng mới dám từ khu đối diện chạy sang đây, cái cậu bạn kia chắc chắn có, lôi điện đánh chết tang thi ở dưới sân trường chính là cậu ta phát ra.
Nhưng, tại sao phải cất công tới đây?
Cái đầu nhanh nhạy của Phan Lưu Quỳnh xoay chuyển nhìn phía sau Minh Điền, lập tức nghĩ đến một khả năng.
Cảnh Thiên lướt qua Phan Lưu Quỳnh, từ trên cao nhìn xuống Triệu Dương.
Hắn cảm nhận được năng lượng xung quanh đang điên cuồng hướng cậu ta phác tới, chính cậu ta cũng đang dùng một loại tốc độ cực kỳ kinh khủng hấp thụ những năng lượng đó.
Ánh mắt Cảnh Thiên ám ám.
Thiên phú thật là lớn.
Hắn ngồi bên cạnh Triệu Dương, nhắm mắt để năng lượng trong cơ thể tự động hồi phục. Minh Điền cũng ngồi xổm một bên, bắt chước Cảnh Thiên nhắm mắt lại cảm thụ những dòng năng lượng quanh thân.
Bốn người ngồi tại một góc an tĩnh dưỡng thần, người khác cũng ngượng ngùng làm phiền. Hay nói đúng hơn là không dám.
Mặt trời đã lên cao, 8h sáng ở ngày thường chính là giờ ăn sáng lý tưởng nhất, lúc này tiếng bụng kêu cũng không có gì lạ. Ai nấy bụng cồn cào đói meo, thức ăn cũng không có bao nhiêu, ai có thì chia cho nhau một ít ăn lót dạ, cũng không ai dám đến hỏi những dị năng giả có ăn hay không.
Chớp mắt chạng vạng buông xuống, cứu viện vẫn chưa thấy đâu.
Lòng người lại càng là nôn nóng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.